Chương 188A TỪ, HẸN GẶP LẠI! (4)
Thiên ngoại thiên?
Nhân ngoại nhân?
Chung Thập Nhất đã hoàn toàn không còn nhẫn nại với tiểu cô nương ngông cuồng đến vô biên trước mặt này.
cô cho rằng làm thiên ngoại thiên, nhân ngoại nhân chỉ cần nói là được sao?
Cửu Châu đại lục vô số kẻ mạnh, chưa từng có ai dám nói mình có thể làm thiên ngoại thiên, nhân ngoại nhân.
“Dao Quang có lý tưởng rất vĩ đại.
” Ông chú phóng khoáng lại vui vẻ thản nhiên nhìn Thời Sênh, “Tin vào bản thân, nhất định có thể làm được.
”
Thời Sênh: “…”
Cô không muốn nhìn thấy ông chú phóng khoáng này nữa.
“Diệp Thiên Nam, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ làm hỏng học trò.
” Chung Thập Nhất rất không tán đồng phương pháp giáo dục của Diệp Thiên Nam.
Cho dù không làm hỏng, học trò do hắn dạy dỗ cũng là kẻ không biết trước biết sau, sinh tồn ở đại lục Cửu Châu này, kẻ không biết trước biết sau đều không sống nổi.
“Lão bất tử ngươi hãy lo liệu bản thân mình cho tốt đi, ta dạy dỗ học trò thế nào là chuyện của ta.
” Ông chú phóng khoáng hừ một tiếng.
“Không biết tốt xấu.
” Chung Thập Nhất hừ lạnh, quay đầu nói với Tần Lang Nguyệt: “Tiểu nha đầu, vừa rồi con không sao chứ? Có phải hắn ức hϊếp con không? Nếu hắn ức hϊếp con thì cứ nói với ta, bây giờ con là đệ tử của ta, ta sẽ đòi lại công đạo cho con.
”
Tần Lang Nguyệt nhìn Thời Sênh, rồi lại nhìn ông chú phóng khoáng, một lát sau mới lắc đầu, “Không có.
”
“Con đừng sợ, học viện này không phải là của Diệp Thiên Nam hắn.
” Chung Thập Nhất lại tưởng rằng Tần Lang Nguyệt sợ hãi, thanh âm càng trầm trọng thêm vài phần.
“Vị đạo sư này nghe ta nói này.
” Thời Sênh lên tiếng, thần sắc đầy châm biếm, “Tiểu sư muội đã nói là không có rồi, tại sao ông cứ muốn sư muội phải sửa lại là chúng tôi ức hϊếp cô ta vậy? Lẽ nào ông cho rằng ở đây bao nhiêu người đều mù cả rồi sao, dù có vu cáo hãm hại cũng không phải làm vậy đâu nha!”
Sắc mặt Chung Thập Nhất hơi thay đổi, những lời vừa nãy của hắn vốn không có ý đó, làm sao đã bị bẻ cong thành như vậy rồi?
Tân sinh bị gọi tên nhất thời không biết nên làm chứng cho Thời Sênh hay nên im lặng không nói.
Hơn nữa, có vẻ như đây cũng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.
“Được lắm cái lão già kia, tại sao lòng dạ ngươi lại độc địa vậy chứ?” Ông chú phóng khoáng bỗng nhiên đầu óc chuyển ngoặt, nổi giận đùng đùng, “Đến đây, hôm nay ta nhất định phải đánh cho ngươi không phân biệt nổi đông nam tây bắc.
”
Chung Thập Nhất có tìm thấy được đông nam tây bắc hay không Thời Sênh không biết, nhưng ông chú nhà mình đã không phân biệt được đông nam tây bắc nữa rồi.
“Dao Quang, con phải cố gắng lên! Sau này… Xì, Dao Quang, nhẹ chút, đau quá.
Sau này con nhất định phải đánh chết cái tên lão bất tử ấy cho ta, tức chết đi được.
”
Thời Sênh đành coi như không nghe thấy, nhanh chóng xoa thuốc cho Diệp Thiên Nam.
Rõ ràng biết là không thắng được mà vẫn còn đánh, cái đồ thiểu năng này!
Có một vị đạo sư thích đâm đầu vào chỗ chết như vậy, Thẩm Dao Quang tự tìm đường chết cũng là chuyện đương nhiên rồi.
“Dao Quang, con là hy vọng của ta, nhất định đừng khiến ta thất vọng.
” Mặt ông chú đầy hy vọng nhìn Thời Sênh.
Khóe miệng Thời Sênh khẽ giật giật, “Đạo sư, chắc chắn con sẽ không khiến người phải thất vọng, nhưng… trước tiên người phải sống được đến lúc đó đấy.
” Đừng có tự tìm đường chết đó!
“Nha đầu này ăn nói kiểu gì vậy? Sao ta lại chết trước cái tên lão bất tử đó được?” Ông chú nghiêm mặt.
“Khó nói lắm.
” Nữ chính đại nhân có người nâng đỡ đó.
Loại như ông còn khiêu khích thêm mấy lần nữa thì thời điểm hết cảnh phim đi lĩnh cơm hộp không còn xa nữa đâu.
“Haizzz, nha đầu chết tiệt này.
” Ông chú ném cốc trà trên bàn, “Con không thể mong chờ vào vi sư được sao?”
Thời Sênh nghiêng đầu tránh đi, bình tĩnh nhìn Diệp Thiên Nam, dựa vào tính cách vừa gặp Chung Thập Nhất đã gây lộn này của ông ta thì tất nhiên là không nổi rồi.
Thời Sênh nhìn bộ dạng của ông ta, nuốt nước bọt, nuốt luôn cả những lời châm biếm xuống bụng.
…
Nữ chính đi đến đâu, nơi đó liền có chuyện.
Thời Sênh vừa mới từ chỗ Diệp Thiên Nam đi ra liền nghe tin Tần Lang Nguyệt và Tam hoàng tử đụng độ với nhau.
Các thế lực trên đại lục Cửu Châu phức tạp, các môn các phái chiếm đất xưng vương, mấy đại gia tộc hoành hành, người vốn là chúa tể hoàng thất lại giảm dần.
Gần trăm năm nay, hoàng thất không có lấy một hoàng tử có thiên phú tốt ra đời, địa vị của hoàng thất tràn ngập nguy cơ.
Chính vào thời điểm hoàng thất lòng người hoang mang thì Tam hoàng tử ra đời.
Tam hoàng tử và Thẩm Dao Quang thiên phú ngang sức ngang tài, vẫn luôn được gọi là kim đồng ngọc nữ.
Nhưng Tam hoàng tử đã có hôn ước, đối tượng hôn ước chính là Tần Lang Nguyệt.
Hắn là một thiên tài, tại sao lại đi lấy đồ phế vật ngu si?
Hôm nay ở học viện, nhìn thấy Tần Lang Nguyệt, làm sao hắn nuốt được cục tức đó xuống chứ?
Đúng vậy, hiện hôn ước giữa bọn họ vẫn chưa được hủy bỏ, Tần Lang Nguyệt là Linh Vương bậc một nhưng tin tức này bị Chung Thập Nhất dùng thủ đoạn áp chế nên tạm thời còn chưa truyền đến tai Tam hoàng tử.
Thời Sênh đến nơi xảy ra sự việc, đã có không ít người đang vây khắp trong ngoài.
Đứng phía trước cô có mấy em gái đang thảo luận hăng say với vẻ mặt đầy khinh bỉ và đố kỵ.
“Cô ta chính là Tần Lang Nguyệt sao? Dám mơ mộng hão huyền lấy Tam hoàng tử, cũng không tự xem xem bản thân mình như thế nào, nghe nói còn là đồ phế vật, không hiểu tại sao học viện lại nhận cô ta nữa?”
“Ai biết cô ta đã dùng thủ đoạn gì để được vào đây học chứ?” Nữ sinh đó ngừng lại, “Cho dù có vào được đây thì Tam hoàng tử cũng sẽ không thích cô ta đâu, Tam hoàng tử là trăng sáng trên trời cao, còn Tần Lang Nguyệt chỉ là một thứ đồ bỏ đi, còn không đáng xách dép cho Tam hoàng tử nữa kìa.
”
“Tam hoàng tử…”
Thời Sênh nhìn vào phía trong, quá đông người không thể vào được.
Cô nhìn bốn xung quanh, đi đến nơi có ít người, nhảy qua nóc nhà, bước vào khu trung tâm nơi xảy ra sự việc.
Nhưng cô mới đi được một nửa đường thì bỗng nhiên dừng lại.
Trên nóc nhà phía trước đã có người rồi.
Hắn ăn mặc có chút bẩn thỉu nhưng thần sắc có vẻ vô cùng độc ác, có lẽ hắn cũng phát giác ra được có người đến nên vẻ mặt tà ác bất chợt thay đổi, con ngươi bỗng nhiên ảm đạm lạnh lẽo, khuôn mặt đần độn ngốc ngếch nhìn tới.
Thời Sênh dụi dụi mắt.
Quân Hàn Lâm.
Hiện là thất hoàng tử, nam chính đại nhân còn đang giấu kín tài năng.
Bà đây đã nhìn thấy hết rồi, ngươi còn che giấu làm gì nữa chứ?
Quân Hàn Lâm có quen biết Thẩm Dao Quang, nhưng hiện tại hắn là một tên ngốc có IQ không được cao cho lắm, tất nhiên không thể gọi tên cô được, chỉ đành vô tội gọi, “Tỷ tỷ, ta không xuống được.
”
Tỷ tỷ ông nội ngươi!
Bản cô nương đây nhỏ tuổi hơn ngươi đó biết không hả? Đồ ngớ ngẩn!
“Ủa? Vậy tại sao ngươi lên đây được vậy?” Thời Sênh mỉm cười, đôi mắt đen nháy, điểm xuyết thêm ánh sáng nho nhỏ, nhưng khi nhìn vào lại không thể cảm nhận được một chút ấm áp và gợn sóng nào.
Trong lòng Quân Hàn Lâm bỗng thấy kỳ lạ, Thẩm Dao Quang này hoàn toàn không giống với Thẩm Dao Quang hắn quen biết…
Nhưng Quân Hàn Lâm rất nhanh chóng không do dự gì.
Hắn vốn sinh ra trong hoàng thất, tất nhiên hiểu được đám con cháu đệ tử những gia tộc lớn đó đều mang mặt nạ, biểu hiện ra một mặt, nhưng rất có thể đó không phải là mặt chân thực của họ.
“Là bọn họ ném đệ lên đây.
” Quân Hàn Lâm tủi thân nói.
Quả đúng là Quân Hàn Lâm bị người ta ném lên đây, ngoài việc mang trên mình danh hiệu là một hoàng tử, trên thực tế có lúc hắn còn không bằng một người bình thường.
“Vậy ngươi có muốn xuống đó không?” Thời Sênh tiến gần Quân Hàn Lâm, cười dịu dàng.
“Muốn.
” Quân Hàn Lâm gật đầu, “Tỷ tỷ có thể đưa ta xuống dưới được không?”
“Tất nhiên là được.
” Thời Sênh gật đầu.
Quân Hàn Lâm dần cảm thấy bất an trong lòng, hắn nhìn Thời Sênh đang tiến gần lại hắn, khom mình nắm lấy cánh tay hắn, dùng lực trực tiếp đá tung hắn từ trên nóc nhà xuống dưới.
Trong đồng tử hắn còn phản chiếu cảnh tượng nóc nhà.
Thiếu nữ vẻ mặt lãnh đạm, tay áo phấp phới, mái tóc đen óng tung bay, tựa như vị thần, phía sau là ánh sáng trắng xóa chói chang khiến người ta không mở nổi mắt.