Chương 60THẾ GIỚI TU CHÂN (9)
Thời Sênh đưa Lâm Nhất Nhất đến trước mặt Phượng Từ, Lâm Nhất Nhất vẫn còn đang tiêu hóa lời răn dạy của Thời Sênh, không để ý trước mặt bỗng nhiên có thêm một người, cho đến khi nàng ta bị một luồng sức mạnh to lớn đẩy ra, mông chạm đất rồi mới sững sờ nhìn về phía trước.
Phượng Từ nắm lấy tay Thời Sênh, thần sắc khó chịu nhìn Lâm Nhất Nhất.
Ánh mắt đó nhìn Lâm Nhất Nhất đến mức làm cho nàng ta tê dại cả da đầu, luồng khí lạnh xuyên thẳng vào trán, toàn thân mềm nhũn, nỗi sợ như thủy triều dội thẳng vào lòng nhấn chìm nàng.
“Huynh làm gì vậy?” Thời Sênh trừng mắt, “Đây là sư điệt của ta, là sư điệt đó, huynh có hiểu không?”
“Cô ta không được phép chạm vào nàng!”
Âm sắc Phượng Từ khẽ lạnh, Lâm Nhất Nhất nghe vậy càng thấy run sợ hơn.
Sư phụ, cứu mạng, ở đây có tên biếи ŧɦái.
Thời Sênh chau mày, nếu cô còn nói lý với hắn, chắc chắn là không có kết quả gì, không chừng còn khiến Lâm Nhất Nhất phải gặp họa, chi bằng để Lâm Nhất Nhất chịu ấm ức một chút vậy.
Ấm ức một chút, ít ra còn giữ được mạng sống!
Nếu đổi lại là trước kia, e rằng Lâm Nhất Nhất đã sớm hóa thành tro bụi rồi.
…
Trở về Thiên Tận Phong, cả người Lâm Nhất Nhất bổ nhào vào trong lòng Bạch Lang, run lẩy bẩy, bộ dạng như bị dọa đến kinh hồn bạt vía, khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng dụi dụi trong lòng Bạch Lang.
Thời Sênh bất lực vỗ vỗ lên trán, con bé háo sắc này.
Phượng Từ đang chăm chú nhìn Lâm Nhất Nhất, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Thời Sênh chào hỏi qua rồi đi tìm Ngọc Tiêu, để Phượng Từ an phận đứng đó đợi, Phượng Từ dĩ nhiên đồng ý, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú dõi theo Bạch Lang và Lâm Nhất Nhất.
Tên này không phải đang định nhân lúc cô rời đi thiêu trụi Lâm Nhất Nhất luôn đấy chứ?
Nghĩ đi nghĩ lại, Thời Sênh vẫn quyết định đưa Phượng Từ đi cùng, cỗ máy gϊếŧ người hình người này phải luôn mang theo bên mình thì tốt hơn.
Ngọc Tiêu thấy Thời Sênh trở về thì không hề thấy bất ngờ, ngược lại còn rất hứng thú với Phượng Từ, hai người đàn ông nhìn nhau “thâm tình”, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Bản cô nương đây vào nhầm phim trường rồi sao?
Sư phụ nhà người ta thấy đồ nhi dẫn nam nhân về nhà chẳng phải là nên không nói một lời đã đánh luôn sao?
Hai người này không lẽ kết nhau rồi?
Thời Sênh kiên nhẫn chờ đợi đủ năm phút, Ngọc Tiêu mới thu lại ánh mắt, “Tiểu Thù, con nhặt nam nhân này ở đâu về vậy?”
Thời Sênh: “…” Hôm nay sư phụ uống nhầm thuốc rồi sao? Cái khí chất cao quý lạnh lùng đi đâu mất rồi? Sao người có thể dùng từ “nhặt” được chứ, thật là mất mặt!
“Sư phụ… có vấn đề gì sao?” Thời Sênh thấp thỏm, biểu hiện này của Ngọc Tiêu là sao chứ?
Ngọc Tiêu lại nhìn Phượng Từ, thần sắc vẫn lạnh lẽo như lúc đầu, “Ta có chuyện cần nói riêng với Tiểu Thù, vị công tử này, xin mời ra ngoài đợi một lát được không?”
Phượng Từ lập tức cảm thấy không vui, Thời Sênh nhanh chóng qua vỗ về mấy câu, hắn mới đi ra ngoài với vẻ mặt không hề thoải mái.
Ngọc Tiêu giơ tay tạo kết giới, “Tiểu Thù, người này tuy rằng mệnh cách cổ quái, nhưng lại là đạo lữ tốt nhất đối với con…”
Đợi chút đã…
Sư phụ, người đang nói gì vậy?
Cái gì mà đạo lữ tốt nhất? Còn sư đồ luyến thì sao? Kiểu ngữ khí như đang dặn dò con gái này là sao chứ?
Ngọc Tiêu chậm rãi nói rất lâu, Thời Sênh nghe xong thì cả người đều như mơ hồ.
Chỉ vừa mới gặp gỡ, vị sư phụ này đã đem cô đi bán rồi… bán… bán thật rồiiiiii…
“Tiểu Thù, mệnh cách con như vậy, nếu ở bên hắn ta, có lẽ còn có một con đường sống.” Ngọc Tiêu thở dài, “Sư phụ chỉ có thể giúp con được chừng đó, con cứ suy nghĩ kỹ đi.”
Suy nghĩ gì chứ? Sư phụ vừa nói gì chứ? Ta không nghe rõ!
Thời Sênh bị Ngọc Tiêu đuổi ra ngoài trong mơ màng, trước khi đóng cửa còn không quên dặn dò, “Tiểu Thù, giờ ngọ ngày mai cùng vi sư lên chủ phong.”
Có lẽ là vì chuyện của Diệp Thanh Thu.
Nhìn Phượng Từ đang đứng ở cách đó không xa, Thời Sênh bỗng thấy bế tắc.
Ý của sư phụ là, nếu cô không ở bên cạnh hắn thì cô sẽ chết, đây là logic kiểu gì không biết nữa?
“Đẹp không?” Phượng Từ bỗng nhiên lên tiếng.
“Không…” Thời Sênh kịp thời chặn miệng lại cười cười, cất lời khen ngợi: “Đẹp, huynh là đẹp nhất.”
“Sau này sẽ chỉ cho nàng xem thôi.”
Thời Sênh: “…” Không thả thính ta thì chết hay sao hả?
Chỉ cho ta xem thôi, không lẽ ngươi định dùng mạng che mặt lại sao?
Sặc!
Tất nhiên Phượng Từ sẽ không che mặt lại, nhưng từ chuyện của Lâm Nhất Nhất và Bạch Lang, cô mới biết rằng rõ ràng bọn họ đã nhìn rõ mặt Phượng Từ nhưng lại không nhớ rõ, cho dù vẫn đang nhìn hắn ta nhưng trong đầu vẫn không thể nhớ được hình dạng hắn ra sao.
Thời Sênh: “…” Quả nhiên tu vi cao siêu cũng thật khác người!
Bạch Lang được Ngọc Tiêu dặn dò đã chuẩn bị phòng cho Phượng Từ, nhưng Phượng Từ không nói không rằng mang thẳng đồ đến phòng Thời Sênh, không biết Bạch Lang đã nghe ngóng được tin tức gì từ chỗ Ngọc Tiêu, thấy vậy chỉ cười cổ quái rồi kéo tay Lâm Nhất Nhất còn đang hóng chuyện đi thẳng.
Buổi tối Thời Sênh còn phải tu luyện không ngủ nên cũng cứ để mặc Phượng Từ như thế.
…
Ngày thứ hai, Ngọc Tiêu còn chưa đưa Thời Sênh đến chủ phong, chủ phong đã phái người đến mời bọn họ rồi.
Chủ phong thực ra cũng có tên, gọi là Vân Thư Phong, nhưng mọi người vẫn quen gọi là chủ phong, cái tên Vân Thư Phong cũng không dùng đến nữa.
Người sống tại chủ phong tất nhiên chính là tông chủ và đồ đệ của hắn, vị tông chủ này chỉ thu nhận một đồ đệ là Diệp Thanh Thu.
Do đó, cả chủ phong to lớn chỉ có hai người bọn họ mà thôi.
Hôm nay chủ phong náo nhiệt khác thường.
Đại diện các đại phong đều tề tựu đông đủ.
Thời Sênh theo Ngọc Tiêu đi vào chính điện, học theo điệu bộ của Ngọc Tiêu, bái qua quýt cho xong.
Cũng may, sự chú ý của mấy người đó đều tập trung trên người Phượng Từ, không ai để tâm đến thái độ qua loa của Thời Sênh.
Phượng Từ đứng bên cạnh cô, không có biểu hiện gì, người bốn xung quanh đều đang bàn luận rôm rả.
“Kỳ lạ thật, sao ta không nhìn rõ hắn có bộ dạng gì nhỉ?”
“Ta cũng không nhìn rõ…”
“Yên lặng!”
Tức thì đám người đó cũng yên lặng trở lại, cung kính hướng về nam nhân đang ngồi trên ghế cao nhất.
Là nam phụ, tất nhiên sẽ không quá xấu, tông chủ quả thực là một trang nhân tài, phong lưu hào phóng.
Tông chủ nhìn Phượng Từ một hồi, trong lòng cũng có chút cảnh giác.
Thanh Thu nói, Thương Thù liên hợp với một nam nhân khác đả thương nàng, xem ra đây chính là nam nhân đó.
Chỉ có điều… tại sao ngay cả hắn cũng không thể nhìn rõ hình dạng của người này? Tu vi của hắn còn cao hơn cả mình sao?
Người Tu Chân tất nhiên cũng có chút bàng môn tả đạo, loại pháp thuật làm mơ hồ khuôn mặt này chỉ có tác dụng với người có tu vi thấp hơn mình.
Nếu tu vi của hắn còn cao hơn cả mình thì quả thực phiền phức lớn rồi đây.
“Thương Thù, ngươi đã biết tội chưa?” Không nhìn rõ được Phượng Từ, tông chủ đành chuyển sự chú ý lên người Thương Thù.
“Sư huynh, chuyện này còn chưa rõ nội tình ra sao, chưa chắc đã là lỗi của Tiểu Thù.” Ngọc Tiêu chắp tay, thanh âm vẫn không nhanh không chậm, “Xin sư huynh cho Tiểu Thù có cơ hội nói rõ mọi chuyện.”
Tông chủ có chút bất mãn nhìn chằm chằm Thương Thù, nhưng vẫn vẫy tay nói: “Thương Thù, ngươi nói xem, ngươi có ra tay với Thanh Thu không?”
“Không có.” Thời Sênh lắc đầu.
Bản cô nương đây chưa từng ra tay với Diệp Thanh Thu mà, chuyện ta chưa từng làm thì sống chết thế nào cũng không thể nhận được.
“Vậy không lẽ là do đồ nhi của bổn tôn nói nhăng nói cuội vu oan cho ngươi sao?” Tông chủ lạnh lùng nhìn Thời Sênh, một sức mạnh mãnh liệt như thủy triều dâng trào cuộn ép về phía Thời Sênh.
Ánh mắt Phượng Từ lạnh lẽo, cánh tay khẽ giơ lên, ngọn lửa thô bạo liền xuất hiện trong không trung, đầu rồng ngẩng cao ngạo nghễ, tiến thẳng về phía tông chủ.