Chương 65THẾ GIỚI TU CHÂN (14)
Diệp Thanh Thu xử lý thi thể, từ trong sơn động đi ra, mang theo thần sắc u ám đi xuống núi, hoàn toàn không chú ý tới hai người đứng ở ngoài cửa hang.
Nàng ta mà ma tộc này đã định khế ước từ năm năm trước, lúc đó nàng ta đắc tội với mấy người, bị truy sát tới một vách núi, buộc phải nhảy xuống.
Trong tình huống không tỉnh táo, nàng ta đã kí khế ước với ma tộc này.
Đợi nàng ta tỉnh lại đã muộn rồi, muốn thoát khỏi ma tộc này thì phải giúp hắn hồi phục nhục thân.
Có điều, hắn muốn hồi phục nhục thân thì cần phải có nữ tu Thủy linh căn, người đầu tiên gặp tai ương chính là nàng ta, vì nàng ta và hắn có quan hệ khế ước nên mới may mắn không biến thành xác khô mà thôi.
Nhưng cảm giác đó Diệp Thanh Thu tuyệt đối không muốn trải qua lần thứ hai, cho nên nàng ta không thể không tìm nữ tu Thủy linh căn khác.
Nếu là trong nguyên bản, Diệp Thanh Thu có tông chủ che chở sẽ cực kỳ thuận buồm xuôi gió nàng ta cũng sẽ không rơi xuống vách núi, sẽ không gặp phải ma tộc này, đương nhiên sẽ không trải qua những chuyện như thế.
Thời Sênh đương nhiên không biết những cái này, cứ coi như cô biết cũng chỉ cảm thán một tiếng tạo hóa trêu ngươi, so với ban đầu nguyên chủ trải nghiệm ở ma tộc, đó mới là sống không bằng chết.
Chuyện này của Diệp Thanh Thucòn không tính là món khai vị.
…
Ngày thứ hai khi Thời Sênh tới hiện trường thi đấu, phát hiện những người đó kích động như ăn phải bả, nhìn thấy cô cũng không sợ hãi như trước nữa.
Thậm chí còn lộ ra biểu cảm cười trên nỗi đau của người khác, dường như đang đợi cô gặp đen đủi.
Trong một đêm, đã xảy ra chuyện gì?
Người làm việc xấu không phải Diệp Thanh Thu sao? Sao lại dùng ánh mắt này nhìn bản cô nương chứ?
“Yêu nữ, chưởng môn chúng ta mời ngươi qua đó!”
Vài đệ tử Đồng Sơn Phái đột nhiên chặn trước mặt Thời Sênh.
Vừa nói dứt lời, mấy người này liền bị đánh bay đi, rơi vào trong khu rừng nhỏ phía xa, mấy con chim nháo nhác bay lên.
Cả vùng xung quanh tĩnh lặng.
Thời Sênh quay đầu nhìn Phượng Từ.
Đang yên lành, ngươi đánh người ta làm gì?
Phượng Từ ngây ngô chớp chớp mắt, nghiêm túc nói: “Ta chưa gϊếŧ bọn hắn.”
Thời Sênh: “…” Ngươi chưa gϊếŧ bọn chúng, nhưng như vậy cũng phải nằm liệt giường nửa năm.
Bỏ đi, nói đạo lý với Boss phản diện làm gì?
Nhưng đang yên đang lành, chưởng môn Đồng Sơn Phái mời cô tới làm gì? Lẽ nào việc tối qua bị phát hiện rồi, Diệp Thanh Thu liền đẩy tội danh lên người cô?
Sự thật chứng mình đầu óc của Thời Sênh nghĩ quá nhiều rồi, chưởng môn mời cô tới không hề có một chút quan hệ nào với Diệp Thanh Thu, mà là… có liên quan tới nam chính.
Tiên giới phái người tới rồi!
Tiên giới phái người tới rồi!
Khác với sự nhếch nhác lần đầu tiên gặp mặt, Long Quyết lúc này trông vô cùng có dáng dấp nam thần, mũ áo chỉnh tề, tướng mạo đường đường, phong thần tuấn lãng, thuộc về dạng nam thần nhìn đâu cũng thấy đẹp.
Ánh mắt sâu và u tối của Long Quyết quét qua người Thời Sênh, chuyển tới trên người Phượng Từ.
Phượng Từ cúi thấp đầu, hoàn toàn không nhìn Long Quyết.
Không biết vì sao lúng túng.
“Tìm ta làm gì?” Thời Sênh nhìn chưởng môn Đồng Sơn Phái đứng sau Long Quyết, không chuyên tâm hỏi một câu.
Bảo bản cô nương tới chiêm ngưỡng một chút tư thế uy võ bá khí của nam chính đại nhân sao?
Chà chà, nói ra, nam chính đại nhân tới rồi, không phải nên đi tìm nữ chính đại nhân trước sao?
Cũng không biết lần trước, sau khi Long Quyết mang Diệp Thanh Thu đi, hai người đã xảy ra chuyện gì, có đánh đấu lẫn nhau hay không?
“Khụ khụ, là thế này… về Quy Thiên Kiếm…” Chưởng môn Đồng Sơn Phái kiên trì nói hết lời.
Thời Sênh coi như nghe hiểu rồi.
Người của Tiên giới phát giác Quy Thiên Kiếm xuất thế, bảo Long Quyết xuống mang về phong ấn lại.
Có lẽ là mấy ngày nay biểu hiện quá thái bình nên chưởng môn của Đồng Sơn Phái cảm thấy họ có thể đàm phán hòa bình, thế nên mới có sự xuất hiện như vậy.
Nếu giao ra, không phải là bản cô nương đã bị truy sát uổng bao lâu nay sao?
Buôn bán lỗ vốn kiên quyết không làm.
Càng huống hồ, cuối cùng, Long Quyết khiến nguyên chủ chết trong hình phạt bị cắt ngàn đao trên người…
“Không được, ta đã đem Quy Thiên Kiếm tặng cho Phượng Từ rồi.”
Phượng Từ chả biết gì ngẩng đầu, nàng tặng Quy Thiên Kiếm cho hắn khi nào chứ?
Thời Sênh móc Quy Thiên Kiếm ra tại chỗ, thô lỗ nhét vào trong tay Phượng Từ, “Tặng huynh.”
Bản cô nương không giữ được, đại Boss phản diện Phượng Từ này còn không giữ được sao?
Mọi người: “…”
“Phượng Từ, Quy Thiên Kiếm là gì, có lẽ ngươi rõ hơn ta, đem nó giao cho ta.” Long Quyết nhìn thẳng Phượng Từ.
Phượng Từ liền giấu Quy Thiên Kiếm ra sau lưng, “Cái này là nàng tặng ta, không cho.”
Bộ dạng ngây ngô đó đâu có chỗ nào giống đại Boss phản diện, trái lại giống đứa trẻ bảo vệ đồ chơi của mình.
Thời Sênh đỡ trán, phản diện đại nhân à, lấy ra sự uy võ bá khí của ngươi, lên đi!
Bản cô nương tuyệt đối sẽ không cản ngươi!
“Phượng Từ, bên trên đều đã nghe nói việc mấy năm nay ngươi làm ở tu chân giới, ngươi ở đây hành sự bừa bãi như vậy nhất định sẽ gọi thiên kiếp tới.
Nếu ngươi giao Quy Thiên Kiếm cho ta, cũng coi như một việc công đức.”
“Còn lâu.”
“Phượng Từ, ngươi muốn đối đầu với cả Tiên giới sao?”
Phượng Từ nháy nháy mắt, trên gương mặt bình tĩnh lộ ra một chút mỉa mai, “Không phải các ngươi muốn ta sớm chết đi luôn sao?”
Nhiều năm như vậy, những người này không giờ nào phút nào không muốn hắn chết.
Vì lửa của hắn sẽ gây sát thương cho họ, họ sợ, họ khϊếp sợ.
Thân làm tiên nhân nhưng vẫn cứ sợ chết thôi.
…
Đàm phán thất bại, Long Quyết hình như không dám đối đầu chính diện với Phượng Từ, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn mang Quy Thiên Kiếm và Thời Sênh rời đi.
Lấy lại Quy Thiên Kiếm về Tiên giới là nhiệm vụ của y, đương nhiên y sẽ không bỏ qua như vậy rồi.
Đã ở lại rồi, gặp gỡ nữ chính cũng là việc đương nhiên phải làm.
Thi đấu sắp kết thúc, việc Thời Sênh muốn đợi cũng trình diễn rồi.
Lần này cô đến đây không phải xem kịch, ai rảnh việc xem một vở kịch nhàm chán mà một đám người gϊếŧ qua gϊếŧ lại bên trên mà lại gϊếŧ không chết chứ? Cô tới đây là vì tìm người trước đây đã bỏ thuốc cho Diệp Thanh Thu, cuối cùng lại vu tội lên người nguyên chủ.
Đương nhiên, Thời Sênhcũng không chắc việc này còn có thể xảy ra không, suy cho cùng cốt truyện đã thay đổi rất nhiều rồi.
Nhưng không khiến Thời Sênh thất vọng, người đó đã để cô tóm được rồi.
“Lại là ả ta.” Thời Sênh ngồi trên cành cây um tùm, rủ mắt xuống phía dưới nhìn bóng ngươi đang vội vã đi qua.
Phượng Từ nhìn Thời Sênh khó hiểu, lại nhìn người bên dưới, “Có thù? Gϊếŧ?”
Thời Sênh: “…” Gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ, cả ngày chỉ biết gϊếŧ, bản cô nương đây không phải người thích máu tanh như thế có được không?
Một đao là kết liễu, vậy có gì vui nữa?
Thời Sênh không ngăn sự việc tiến triển, cô muốn xem xem lần này Sở Ngưng lấy ai làm bia đỡ đạn… tiện thể đổ thêm dầu vào lửa là được rồi.
Thời Sênh cười cười đầy ác ý, tìm người đi truyền tin cho Sở Dạ, lại trói người mà Sở Ngưng tìm về vứt xuống núi.
Diệp Thanh Thu uống chén trà bị bỏ thuốc, trong kịch bản Diệp Thanh Thu không lên gường với ai, một là phát hiện kịp thời, hai là có Tông Chủ giúp, giờ không có linh lực của tông chủ trấn áp, việc đó khó nói rồi.
Sở Dạ rất nhanh liền tới phòng của Diệp Thanh Thu, sao khi vào, không bao lâu, bên trong liền truyền ra âm thanh kì quái, có lẽ là thuốc quá mạnh nên hai người lại ở trong phòng lăn lộn tới quá nửa đêm.
Trong lúc này có hai người tới, một là Sở Ngưng, một là Long Quyết.
Sở Ngưng chỉ nghe thấy bên trong có tiếng liền rời khỏi.
Long Quyết có lẽ là cố ý tới tìm Diệp Thanh Thu, nhưng vừa nghe được tiếng bên trong phòng, cả gương mặt đều tối sầm lại, khí áp toàn thân thấp tới kinh người, y đứng bên ngoài rất lâu mới quay người rời khỏi.