Đỉnh Bắc Sơn, hai bóng người mặc y phục màu đỏ sánh vai nhau bước đến.
Thời Sênh nhìn phần mộ được lập bia, bên cạnh phần mộ còn có một bộ y phục, đó chính là Ngọc Tiêu.
Chôn y phục của Ngọc Tiêu ở bên cạnh, sau khi lập xong bia đá, Thời Sênh mới nghiêm cẩn cúi người, thấy Phượng Từ không có phản ứng, cô quay sang lườm Phượng Từ.
Phượng Từ nhìn cô vô tội.
Tiểu Thù đang yên đang lành sao lại lườm hắn chứ? Hôm nay hắn không đẹp trai sao?
Thời Sênh tối sầm mặt, kéo mạnh, bắt hắn cúi người hành lễ.
Thời Sênh trầm mặc đứng đó một lúc, sau đó cùng Phượng Từ xuống núi.
Cô không thể hiểu được tình yêu sâu đậm ấy, nhưng cô rất tôn trọng Ngọc Tiêu, sư phụ của cô là một người tài giỏi, dám hy sinh tính mạng vì người mình yêu.
Trở về tiên cung của Phượng Từ, Lục Chương đã đi rồi, Lâm Nhất Nhất và Bạch Lang vẫn còn ở đó.
Thời Sênh nói với Bạch Lang chuyện của Ngọc Tiêu, Bạch Lang đề xuất muốn đi thăm Ngọc Tiêu, dẫn theo Lâm Nhất Nhất đi cùng.
“Tiểu Thù.
” Phượng Từ đứng bên cạnh Thời Sênh, “Kể từ ngày hôm nay, nàng chính là thê tử của ta, là người ta dùng cả tính mạng để bảo vệ.
”
Tim Thời Sênh đập thình thịch, đứng ngây ra tại đó nhìn Phượng Từ, cho đến khi cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ đôi môi kia, cô co người lại, động tác của Phượng Từ chợt ngừng lại, kiên nhẫn chờ đợi Thời Sênh thích ứng.
Một lát sau Thời Sênh mới bắt đầu hồi đáp lại hắn.
Đến ngày thứ hai Thời Sênh mới biết tại sao Quân Vô Kỳ nói minh điệp có độc, còn ném cho cô một ánh mắt ám muội.
Mẹ kiếp, đó chính là XUÂN – DƯỢC!
Hơn nữa vẫn còn có thời kỳ tiềm ẩn, trong một khoảng thời gian rất rất dài, Thời Sênh và Phượng Từ đều chìm đắm trong yêu và được yêu.
Đợi đến khi xuân dược hết tác dụng, Thời Sênh ngay lập tức truy sát đến ma giới, tìm Quân Vô Kỳ báo thù.
Thời Sênh phát hiện ra Quân Vô Kỳ rất biết tự tìm đường chết, vốn dĩ chỉ cần để cô báo thù là xong, chuyện này cũng chấm dứt luôn, nhưng hắn ta cứ muốn tự tìm đường chết báo thù lại.
Thế nên Ma giới dường như mỗi ngày đều có cảnh náo loạn gà bay chó sủa.
#Ma Quân vinh dự giành được huân chương tông sư phá hoại kiến trúc #
#Ma Quân lại bị truy sát#
#Sáng sớm ngủ dậy thấy Ma Quân bị treo trước cửa nhà#
#Đang cɦịƈɦ, Ma Quân từ trên trời giáng xuống, cảm thấy từ nay về sau đời sống tìиɦ ɖu͙ƈ không còn hạnh phúc nữa rồi#
#Quần chúng Tiên giới gửi điện chúc mừng#
#Quần chúng Tu chân giới gửi điện chúc mừng#
#Quần chúng Yêu giới gửi điện chúc mừng#
Yêu giới là cái quần què gì, ở đây không có cảnh của Yêu giới, ngươi thêm lộn rồi hả?
#Quần chúng Minh giới gửi điện chúc mừng#
#Quần chúng Ma giới khóc ngất#
…
Thời Sênh ở Tu chân giới gần vạn năm, trong thời gian vạn năm này, cô đã gây hại không biết bao nhiêu nơi, dường như không ai là không biết đến danh hiệu của cô, thậm chí cô còn nghĩ đến chuyện khiêu khích đại chiến các giới với nhau.
Nhưng vào thời khắc then chốt, người cầm quyền các giới hợp kế lại với nhau, quyết không mắc lừa, quần chúng Ngũ giới xuất hiện cảnh tượng đoàn kết xưa nay chưa từng có.
Đại chiến không xảy ra, cô lại đi trêu chọc cho các tộc nhân đánh chửi nhau, riêng cô cứ trêu chọc xong lại bỏ đi mất dạng không quan tâm gì nữa.
Tại sao lại có loại người như vậy chứ! Tiên cái shit!
Cầu thiên đạo hủy diệt!
Trước khi chết, Thời Sênh thả Pudding ra, nó vốn chẳng hề thích cô, rất ít khi ra ngoài, Thời Sênh thả nó đi, biểu cảm đầu tiên của nó còn khá ôn hòa nhã nhặn, sau đó liền biến mất tăm mất tích luôn.
Thời Sênh đành mắng một câu đồ vô lương tâm.
Phượng Từ dường như biết được điều gì, cả ngày ôm lấy cô không rời, dường như chỉ cần hắn buông ta cô sẽ biến mất ngay vậy.
“Tiểu Thù.
”
“Tiểu Thù.
”
Hắn liên tục gọi tên cô.
Thời Sênh gắng gượng ngồi dậy, tầm mắt nhìn vào con ngươi hắn, trịnh trọng nói: “Phượng Từ, ta rất cảm ơn chàng đã ở bên ta trong suốt thời gian qua, ta sẽ không bao giờ quên chàng.
”
Trong suốt quãng thời gian vừa qua, Phượng Từ chưa từng phản bội cô, tự đáy lòng Thời Sênh biết rằng, cô đã sớm quen với việc có hắn ở bên cạnh, nhưng rốt cuộc thì…
Vẫn chỉ là thế giới ảo.
“Tiểu Thù…” Thanh âm của Phượng Từ có chút run rẩy.
“Đừng buồn, chàng đừng buồn vì ta, không đáng đâu.
” Thời Sênh cười, vươn tay ra, đầu ngón tay còn bịn rịn lưu luyến dừng lại trên mặt Phượng Từ, nói từng câu từng chữ: “Thực ra ta rất muốn đưa chàng đi chết cùng.
”
Thấy chưa, cô là một người phụ nữ ác độc như vậy đấy.
Phượng Từ nghe thấy cô nói vậy, bao u uất trên mặt bỗng tan biến, ánh mắt mang theo ý cười, “Được, vậy chúng ta cùng chết.
Tiểu Thù ở đâu, ta sẽ ở đó.
”
Thời Sênh lặng người đi nhìn hắn.
Bỗng nhiên cô nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, nhớ đến câu thứ hai hắn nói.
Hắn nói.
“Ngươi rất đặc biệt, sau này hãy đi theo ta.
”
Thời Sênh nhắm mắt, yên lặng dựa vào hắn.
Phượng Từ, chàng sẽ mãi là sự tồn tại đặc biệt nhất trong lòng ta.
…
Trong sự chờ đợi của tất cả mọi người, cuối cùng Thời Sênh cũng chết.
Tiên vốn không thể trường sinh bất lão, nhưng thọ mệnh vạn năm cũng coi là đoản mệnh rồi.
#Làm nhiều điều ác ắt sẽ gặp phải báo ứng#
#Quần chúng Ngũ giới gửi điện chúc mừng#
Nhưng ngay sau đó, Phượng Từ cũng theo cô rời khỏi trần thế, quần chúng khắp Ngũ giới sục sôi, hai kẻ gây họa đều chết rồi?
Hạnh phúc đến thật quá bất ngờ.
Trở về không gian hệ thống, Thời Sênh ngẩn ngơ đôi chút, nhìn lại cảnh tượng vừa xa lạ vừa quen thuộc, một lúc sau cô mới phản ứng lại.
Thời Sênh đứng đó một lúc, lần đầu tiên cô yêu cầu xem cảnh tiếp theo.
Khi cô nhìn thấy Phượng Từ thực sự ôm xác cô đứng trên đỉnh Bắc Sơn nhảy xuống, thời khắc ấy trái tim cô bỗng nhiên như ngừng đập.
Đúng vào thời điểm thân ảnh Phượng Từ biến mất, nơi xa ấy chỉ còn lại tiếng long ngâm.
Phượng Từ, sao chàng lại ngốc vậy chứ?
Thời Sênh xem lại cảnh tượng ấy mấy lần rồi mới ngồi bệt xuống đất, đôi tay nhỏ nhắn bưng lấy khuôn mặt, ngẩn ngơ hồi lâu nhìn dòng phụ đề trên màn hình.
[Ký chủ, cô có buồn không?]
“Không buồn.
” Thời Sênh lắc đầu.
Cô không buồn.
Cô không hề buồn gì hết! Đúng vậy, không buồn.
Chỉ là…
Không biết vì sao, cô có cảm giác bên cạnh trống trải, thấy chưa quen được.
Nhưng chắc chắn là cô không hề buồn, chỉ là có chút phiền muộn thôi.
Đó là người đã ở bên cô cả vạn năm cơ mà.
[… ]
Hệ thống cũng không nói nhiều thêm, quét ra dữ liệu mới của cô trên màn hình.
Họ tên: Thời Sênh
Giá trị làm người: -105000
Giá trị sinh mạng: 15
Tích điểm: 5000
Cấp độ nhiệm vụ: C
Đánh giá nhiệm vụ: 85
Nhiệm vụ che giấu: Hoàn thành
Thưởng che giấu nhiệm vụ: Tích điểm 500
Thời Sênh hơi chau mày, “Sao tích điểm chỉ có 5000? Lần trước không phải là đã có 2000 rồi sao? Còn nữa, tại sao cái điểm nhân phẩm kia lại âm chứ?”
Nếu còn âm nữa thì bà đây không về được luôn đúng không?
[Tôi đã từng nhắc nhở ký chủ, không được thừa cơ trục lợi.
Trong nhiệm vụ che giấu, Phượng Từ tuy đã làm Tiên đế nhưng chỉ làm đúng một ngày, như vậy chỉ được nhận định là hoàn thành nhiệm vụ, 500 là điểm số thấp nhất.
Còn về nhân phẩm, ký chủ thử nghĩ xem khi ở thế giới đó mình đã làm những gì, 5000 điểm vẫn còn là hời cho cô rồi đó.
]
Thời Sênh: “…”
Nghĩ đến cảnh tượng đám người đó hoan hô vui sướng sau khi cô chết, trong lòng Thời Sênh bỗng thấy rất phức tạp.
Giờ thì hay rồi, lại nợ thêm 5000 nữa!
Bản cô nương thấy mình nên gắn với một hệ thống vai ác phản diện luôn cho rồi.
“Các ngươi có cho đổi Hệ thống không?” Đảm bảo một trăm phần trăm hoàn thành nhiệm vụ, đi lên đỉnh cao cuộc đời không còn là mơ nữa.
[Ký chủ đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa.
] Coi nó là gì chứ? Muốn đổi sao? Tưởng đổi được dễ lắm sao?
“Không đổi thì không đổi, sao mà hung dữ vậy chứ.
” Thời Sênh cong môi, lại nhìn màn hình đến ngây người.
Hệ thống thực không thể hiểu nổi, tại sao ký chủ lại nghe ra được sự giận dữ từ trong những âm thanh điện tử của nó chứ?
[Bắt đầu truyền tống… ]
“Oh shit! Bây giờ đến cả giả bộ chào hỏi mi cũng lược bỏ luôn rồi đúng không? Tiếp theo đây có phải là…”
Thanh âm của Thời Sênh biến mất trong không gian hệ thống.
Lúc này hệ thống mới nghĩ ra một chuyện chính, nó còn chưa làm một cuộc kiểm tra toàn diện 360 độ cho ký chủ.