Thực Hoan Giả Yêu

Editor&Beta: Thư

Những lời này hình như hung hăng đâm vào lòng Trì Việt, trong nháy mắt ánh mắt của anh ta âm trầm, càng khó coi hơn vừa rồi nhiều.

"Hai người các con đứng làm gì vậy? Đi vào nhanh một chút!"

Quyền Chính Nghi thấy bọn họ ở chung một chỗ, để tâm nhiều hơn một chút, lớn tiếng gọi bọn họ đi vào. Từ lần trước hai người này động thủ một lần, bà liền đặc biệt để ý.

Quyền Yến Thác nghiêng người đi vào trong, đồng thời nhỏ giọng dặn dò anh ta: "Tối nay người trong nhà đều ở đây, cậu yên tĩnh một chút cho tôi, có lời gì để sau rồi nói!"

Anh đứng dậy vào nhà, không bao lâu sau Trì Việt cũng trở về, chỉ là mang một gương mặt hầm hầm bực bội.

Trước khi ăn cơm, cả nhà đều ngồi ở trên sofa trong phòng khách. Bà nội Quyền ngồi ở giữa, bọn con cháu đều vây quanh ở bên người nói chuyện với bà.

Quyền Sơ Nhược không có về nhà, nói là có vụ án nên bận rộn không thể phân thân. Lúc xế chiều, Lục Cảnh Hanh có phái người đưa tới một sọt cua đồng, nói là buổi tối anh cũng có xã giao nên không thể trở về.

Cả con gái lẫn con rể đều không trở về, Phạm Bồi Nghi có chút mất mát. Chỉ là Lục Cảnh Hanh vừa hiểu chuyện lại chu đáo, cũng khiến cho bà cảm thấy an ủi.

"Mợ chủ, ông chủ mời mợ đi thư phòng."

Người giúp việc tới truyền lời, sau đó rời đi.

Sở Kiều đứng lên, xoay người lên lầu, lại bị Quyền Yến Thác kéo cổ tay, "Anh đi với em."

"Không cần." Quyền Chính Nham chỉ dặn một mình cô lên lầu.

Nhìn chằm chằm bóng dáng Sở Kiều đi lên lầu, con ngươi của Quyền Yến Thác vẫn thủy chung không rời đi, cho đến sau khi cô đóng cửa, tầm mắt của anh vẫn dừng ở trên lầu như cũ.

Pằng ——

Cây gậy trong tay bà nội đập lên đùi anh, Quyền Yến Thác bị đau quay đầu, không vui nói: "Bà nội, sao lại đánh con?"

"Con xem bộ dạng của con bây giờ kìa!"

Bà nội bĩu môi, bất mãn hừ nhẹ một tiếng, "Sợ cái gì, còn có ta ngồi ở đây! Cha con còn có thể ăn thịt người hay sao!"

Đúng ha, có bà nội trấn giữ, mọi sự đều không cần lo. Quyền Yến Thác mím môi ngồi vào bên người bà, chân mày nhíu chặt cuối cùng giãn ra.

Lúc cua đồng bưng lên bàn, cửa phòng làm việc trên lầu cũng mở ra. Sở Kiều theo Quyền Chính Nham cùng nhau xuống lầu, vẻ mặt hai người đều rất bình thường, nhìn không ra nửa điểm khác thường.

Ngại vì tất cả mọi người ở đây, Quyền Yến Thác không dám nói thêm cái gì, chỉ dùng ánh mắt hỏi thăm Sở Kiều.

Sở Kiều nhún nhún vai, căn bản không thèm quan tâm tới anh. Một đôi con ngươi sáng ngời đều bị cua đồng trên bàn hấp dẫn, không nhịn được động lòng thèm ăn, động tác nhanh chóng khai tiệc.

Cua đồng hôm nay là loại cua mập mạp ăn ngon nhất năm toàn, chỉ cần chút gừng lại thêm vài gia vị nhỏ thì mùi vị đã là tuyệt hảo.

Ăn no nê, bà nội cũng không ở lại lâu, để cho bọn họ về sớm một chút.

Trì Việt ngồi ở trước bàn vùi đầu gặm cua, ai cũng không thèm quan tâm. Sở Kiều cũng nghiêm chỉnh chủ động nói chuyện với anh, luôn nương theo Quyền Yến Thác mà nói, cũng không hề đến gần anh ta.

Trên đường trở về, Sở Kiều kéo quần áo ngồi xoa bụng, cảm thấy ăn rất no.

Người đàn ông bên cạnh nắm tay lái, tò mò hỏi cô: "Ba anh nói gì với em thế?"

"Muốn biết?" Sở Kiều trừng mắt nhìn, cố ý đùa anh.

Quyền Yến Thác mím môi, đưa một tay ra nắm được tay của cô, nhỏ giọng nói: "Đừng tránh né ông đây, mau nói, bằng không hung hăng thu thập em đấy!"

Anh nói tới “hung hăng thu thập”, Sở Kiều hình thành phản xạ có điều kiện khép hai chân, cảm thấy đau nhức giữa hai chân vẫn còn. Cô lúng túng ho khan một tiếng, chậ,m rãi nói: "Thật ra thì cũng không có gì, ba anh nói nếu như về sau anh còn dám gây rối, để tôi nói cho ông biết, ông sẽ đuổi anh ra khỏi cửa!"

"À?" Tay Quyền Yến Thác run một cái, thiếu chút nữa đánh tay lái nghiêng sang ven đường.

Ngất, ba anh đang muốn hủy hậu đài của anh sao?

Sở Kiều cười đến nghẹn, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa xe. Thật ra thì Quyền Chính Nham gặp cô chỉ muốn hỏi nguyên nhân hai người bọn họ hòa hảo lại cùng với chuyện kết hôn. Trong lòng cô sớm có chuẩn bị, vừa đúng lúc qua loa trả lời.

Nghi thức hôn lễ cô cũng không trông mong gì nhiều, thậm chí cảm thấy có thể khiêm tốn liền khiêm tốn một chút.

Buổi tối tắm rửa xong, Sở Kiều sấy khô tóc chui vào chăn. Quyền Yến Thác không có trong phòng ngủ, hẳn là đang ở trong phòng làm việc xử lý công vụ, cô muốn tiếp tục bản vẽ còn đang dang dở, liền lấy bản thiết kế trong túi xách ra, tựa vào đầu giường tiếp tục.

Bút máy trong tay vang lên soàn soạt, mắt Sở Kiều nhìn chằm chằm vào đầu bút nhọn, vẻ mặt chăm chú, không hề thấy người nào đó đã đẩy cửa ra đi tới.

Quyền Yến Thác mặc áo ngủ màu đen, nhẹ nhàng cất bước đi tới bên giường. Anh vén chăn lên đi vào, đoạt lấy bả thiết kế trong tay Sở Kiều, "Em đang vẽ cái gì?"

Sở Kiều đang suy nghĩ vài điểm chi tiết nhỏ trên làn váy, đột nhiên bị anh cắt đứt, vô cùng không vui, cũng không thèm quan tâm đến anh.

Cô cúi đầu, hai mắt đen bóng lấp lánh có hồn. Cánh môi đỏ thắm khẽ môi, nâng lên độ cong mê người.

Quyền Yến Thác nhìn mà trong bụng như nổi từng hồi lửa, trong đầu không khỏi hồi tưởng về tối hôm qua, ở trên chiếc giường lớn này, thân thể nhỏ bé của cô thở gấp ở dưới thân mình, thân thể như lửa đốt lại càng nóng bỏng.

Chỉ tiếc, trong lòng người bên canh không có việc khác, chỉ chuyên tâm thiết kế, căn bản không thấy anh đang háo hức biến hóa.

Quyền Yến Thác mè nheo áp tới chỗ cô, ngửi nhẹ mùi thơm sau khi tắm của cô, thân thể bộc phát căng thẳng, nơi ở bụng dưới kia không chịu khống chế mà cứng rắn.

Nhưng anh cũng hiểu, nếu như lúc này dám đè cô xuống dưới thân mình, hậu quả sẽ cực kỳ thảm thiết.

Gieo gió gặt bão, cái từ này, lúc này Quyền gia đã sâu sắc khắc ghi!

Không có biện pháp khác, Quyền Yến Thác không thể làm gì khác hơn là dời lực chú ý, anh chuyển mắt sang bản vẽ trong tay Sở Kiều, kiên nhẫn xem những đường cong dưới ngòi bút của cô càng ngày càng rõ ràng và phong phú.

Cũng không biết vì sao, Quyền Yến Thác nhớ tới lần trước đã thấy bộ manga trên tủ cô, khóe miệng trầm xuống, tình ái dưới đáy mắt lành lạnh xuống.

"Này!" Môi mỏng của Quyền Yến Thác mím chặt, trầm giọng hỏi cô: "Nói cho anh nghe về thiết kế của em một chút đi."

Sở Kiều sửng sốt một chút, hồ nghi quay đầu, tức giận nói: "Nói cho anh biết, anh có thể hiểu sao?"

Mẹ nó!

Mày kiếm của Quyền Yến Thác nhíu chặt, đôi mắt thâm thúy đầy nguy hiểm nheo lại, nói: "Xem thường anh?"

"Ha ha......" Sở Kiều cười nhẹ hai tiếng, không dám nói thêm.

Vẻ mặt khinh thường và không tin tưởng của cô làm cho tự tôn đàn ông của anh bị tổn thương rất nặng. Quyền Yến Thác mặt đen lại chui vào trong chăn, rất “có cốt khí" lưng hướng về phía cô, một đêm cũng không thèm đến gần.

Sáng sớm hôm sau, Sở Kiều đúng lúc đi đến cao ốc công ty, cho đến khi Quyền Yến Thác khởi động xe, cô mới phát giác có cái gì đó không đúng.

Anh rất an tĩnh, hình như từ tối hôm qua đến sáng nay đều chưa có hành động gì hơn.

Bĩu môi, Sở Kiều cũng không thèm tra cứu, xoay người đi vào phòng làm việc trên lầu.

Tan việc về đến nhà, trong phòng khách đèn sáng, nhưng không hề có bóng dáng của anh. Sở Kiều ngó nghiêng khắp nơi cũng không trông thấy anh, nhưng nhìn thấy xe nằm trong sân liền biết anh đã vào nhà.

Tâm tình của người đàn ông này quá thất thường, Sở Kiều than nhỏ, xách đồ ăn trong tay đi vào phòng bếp.

Không lâu sau, trên cầu thang truyền đến một loạt tiếng bước chân. Sở Kiều buông vật trong tay xuống, nhíu mày nhìn sang, thấy đó là một người đàn ông xa lạ, cô chưa từng thấy bao giờ.

Người đàn ông kia đi xuống, Quyền Yến Thác cũng đi theo ra ngoài, thái độ rất lễ phép, khó có khi nào còn đưa người ta đến ngoài cửa tiễn đi.

"Trong nhà có khách à?" Sở Kiều lần nữa đứng bồn rửa chén, rửa rau.

Quyền Yến Thác kéo chiếc ghế chân cao ra ngồi xuống đối diện cô, cằm nâng lên, nói: "Thầy giáo dạy Mỹ thuật."

Động tác trong tay Sở Kiều cũng không ngừng lại, nhếch môi lên nở nụ cười, nói với giọng điệu đùa giỡn, "Anh muốn học vẽ tranh à?"

"Ừ."

Nhưng không ngờ anh lại đáp “ừ”, cũng khiến cho Sở Kiều kinh ngạc, hồ nghi nhìn anh chằm chằm, hỏi: "Không phải đâu? anh học vẽ tranh?"

"Có vấn đề gì sao?"

Quyền Yến Thác cau mày, sắc mặt trầm xuống, "Chỉ cho phép hai người học vẽ, anh liền không thể học sao?"

"Không phải." Sở Kiều muốn giải thích, lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Sự không tin tưởng dưới đáy mắt cô làm anh tức giận, giọng điệu cũng cứng rắn, "Vẽ tranh có gì đặc biệt hơn người? Chờ ông đây học xong, bảo đảm vượt qua em!"

Sở Kiều buồn cười, lắc đầu một cái, nghĩ thầm giọng điệu của người này thật lớn nha! Lần nào anh cũng liều lĩnh hoang đường thế này sao?

Cô chất rau dưa đã rửa sạch ra mâm, cố ý bày ra la liệt, sau đó đẩy tới trước mặt anh, "Đến đây đi, anh vẽ trước cái này được không?"

"À?" Quyền Yến Thác cau mày, gương mặt tuấn tú mang vài tia không hiểu.

Sở Kiều lấy ra vẽ bản cùng bút đưa cho anh, giơ tay lên vỗ vỗ bờ vai của anh, cười nói: “Phác họa phải bắt đầu từ kiến thức cơ bản, không phải chỉ dựa vào việc nói miệng một chút là có thể cậy mạnh!"

Ai yo, đây là khi dễ anh à?

Quyền Yến Thác trầm mặt cầm giấy bút lên, vùi đầu vẽ, căn bản không phải nói giỡn.

Sở Kiều có lòng khiến anh chịu nhục, cố tình không để ý hắn, bình tĩnh đứng ở trong phòng bếp nấu cơm.

Cơm tối cũng làm xong, bản phác họa đơn giản trong tay người đàn ông kia vẫn chưa vẽ xong. Sở Kiều tháo tạp dề đi tới, đứng một lúc ở bên cạnh anh, khóe miệng không khỏi nở nụ cười, "Ăn cơm."

Quyền Yến Thác đưa tranh phác họa trong tay cho cô, hơi khoe khoang: "Xem thử ông đây vẽ như thế nào?"

Mới vừa rồi đã xem qua, Sở Kiều trực tiếp cho ra kết luận, "Không điểm."

"Tại sao? Ông đây vẽ thật đẹp cơ mà! Tại sao lại cho không điểm?!"

Sở Kiều bĩu môi, ra vẻ một người thầy có tâm, nói cho anh biết: "Yêu cầu của tranh phác họa là giống như thật, không phải đẹp mắt! Mục đích anh nhận định đã không đúng ngay từ đầu!"

Nghe vậy, Quyền Yến Thác lần nữa xem lại tranh vẽ trong tay mình một chút, tự mình suy nghĩ, quả nhiên có hơi cảm giác có cái gì không đúng. Nhưng anh là người sĩ diện, biết mình sai rồi cũng sẽ không nhận sai đâu, xoay người đi tới phòng bếp ăn cơm, tự nhiên đổi đề tài.

Hai ngày nay cảm xúc của Trì Việt đều rất nóng nảy, càng nghĩ trong lòng càng không phục. Anh không phục khi bị Quyền Yến Thác tính toán như thế, rốt cuộc phải nhịn đến khi tan làm mới trầm mặt một đường từ phòng làm việc đi tới tìm anh.

Nhưng thư ký nói, tổng giám đốc mới vừa xuống lầu.

Trì Việt chạy đến trước thang máy, ngón tay không ngừng ấn cái nút, động tác nhanh chóng muốn tiến vào thang máy. Cửa thang máy mở ra, thấy bóng dáng người đằng trước quen thuộc, anh chạy bước nhỏ lại, hô: "Đứng lại!"

Nghe được giọng nói của anh ta, Quyền Yến Thác lập tức cau mày, dừng tại chỗ chờ anh ta.

Trì Việt chạy ra bên ngoài Đại Hạ, hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông nào đó, giọng căm hận nói: "Chúng ta đánh một hồi đi."

Khi còn bé vẫn thường như vậy, mỗi lần Trì Việt thua thiệt hoặc là bị khinh bỉ, luôn dùng đánh nhau giải quyết.

Quyền Yến Thác cười cười, thật cũng không tức giận, đã sớm biết anh ta có bao nhiêu phân lượng. Đàn ông mà, đánh nhau giải quyết là chuyện rất bình thường, anh cũng không bài xích loại phương pháp tranh đoạt nguyên thủy này.

"Quyền Yến Thác, thủ đoạn của anh thật vô sỉ!"

Trì Việt chờ không kịp đợi đến đấu trường mà chiến đấu, giơ tay lên vung thẳng một quyền vào gương mặt tuấn tú nào đó,

Thật may là lúc này đang là giờ cao điểm nhân viên tan tầm, hầu như nhân viên công ty đều rời đi, không hề có người vây xem. Cơ hồ nửa người trên của Quyền Yến Thác không sao cả, khẽ né về phía sau, nhẹ nhõm tránh khỏi quả đấm của anh.

Quyền Yến Thác khinh miệt cười ra tiếng, lời nói đầy kích thích, "Chỉ cần hữu dụng, vô sỉ thì thế nào? Trì Việt, con mẹ nó, cậu cho là mình không vô sỉ?!"

Tốc độ ra quyền của anh rất nhanh, Trì Việt tránh né, quả đấm vào mặt rơi xuống vai anh ta, lần này lực độ không nhẹ.

Sắc mặt của Quyền Yến Thác tối tăm, hai mắt sâu thẳm lộ ra hơi thở nguy hiểm, "Về sau  cậu còn dám nhớ thương cô ấy, lần sau người tôi đưa lên giường cậu không còn là Phùng Thiên Chân nữa đâu!"

"Đclmm!"

Trì Việt cũng nóng, căng mặt lại đạp tới đây mấy cái, mắng: "Ông mi mới không thèm tin mấy trò tà ma này!"

Anh ta thể hiện rõ ràng có chết cũng không hối cải, Quyền Yến Thác tức muốn chết, âm trầm nói: "Trì Việt, mẹ nó, cậu muốn tìm chết!"

Hai người quyền cước đột ngột, nhanh chóng đánh loạn thành một đoàn.

Sở Kiều xách theo túi xách, đi tới bên ngoài cao ốc Quyền thị. Trong túi cô cố ý đi mua bản vẽ và bút, cùng với một vài vật dụng cần cho việc phác họa.

Cô nghĩ tới gương mặt bị tức điên tối hôm qua của ai kia, không nhịn được cười khẽ. Phải nói là trong việc vẽ tranh, Quyền Yến Thác xem như không có chút thiên phú nào, nhưng mà nếu anh muốn học, cô cũng không thể một mực đả kích lòng tự tin của anh, kêu la chê bai anh được!

Phía trước rối tưng bừng, lòng Sở Kiều chìm xuống, bất giác chạy tới, chen vào đám người nhìn vào.

"Dừng tay!"

Sau khi nhìn kỹ, cô sợ hết hồn, vội vàng chạy tới kéo người.

"Các người đanh làm cái gì?"

Sở Kiều kéo cánh tay Quyền Yến Thác, tức giận hét lên, "Bao lớn rồi còn đánh nhau?"

Quyền Yến Thác hơi thở dốc, liếc cô, không hề nói chuyện.

Bên này khóe miệng Trì Việt có thương tích, gương mặt tuấn tú đen thui ước chừng có thể chết rét người. Anh ta nhíu mày nhìn chằm chằm Sở Kiều, đáy mắt  càng thêm vẻ chán nản, "Cô né sang một bên, nơi này không có chuyện của cô!"

Thấy bộ dáng của bọn họ thế này, Sở Kiều có thể đoán được một hai, lời nói nghẹn lại trong cổ họng, lên không nổi mà xuống cũng không được.

Kéo ống tay áo sơ mi được xắn lên xuống, Quyền Yến Thác không muốn dây dưa nữa, anh nắm lấy bả vai Sở Kiều, chuẩn bị dắt cô rời đi.

"Không được đi ——"

Trì Việt tức giận xù lông, ánh mắt hàm chứa lửa giận mãnh liệt, "Quyền Yến Thác, hôm nay chuyện này không xong đâu! Có gan thì má nó, anh chớ đi, tiếp tục một mình đấu!"

Bộ dạng anh ta nhất quyết không tha là đáng giận nhất. Quyền Yến Thác “soạt” cái  xoay người, vẻ mặt hoàn toàn lạnh xuống.

"Trì Việt, cậu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phải không?"

"Thế nào, anh có bản lãnh liền đánh chết tôi!"

Đclmm! Cái thằng nhóc con đáng chết này còn dám khiêu chiến?

Quyền Yến Thác cảm thấy, nhiều năm như vậy mình đã quá che chở cho anh ta!

Mắt thấy bọn họ lại muốn khai chiến, Sở Kiều căn bản cản không được. Trong lòng cô gấp muốn chết, đang suy nghĩ nên hóa giải như thế nào, nhưng lại không ngờ căn bản Trì Việt cũng không cho cơ hội, nhảy về phía trước, nâng một cước hung hăng đá tới.

Mặc dù vội vàng đánh nhau nhưng đầu óc của Quyền Yến Thác vẫn còn tỉnh táo, anh chưa quên Sở Kiều vẫn còn ở bên cạnh, bất giác giang hai cánh tay che chở cô vào trong ngực. Anh nghiêng người ôm cô vào trong ngực, Trì Việt thừa dịp đưa chân tới đây.

Huỵch ——

Một cước này Trì Việt mạnh mạnh mẽ mẽ đá qua, hàm chứa các loại oán khí, lực độ dưới chân rất nặng.

"Ưmh!"

Bên cạnh có bóng người ngã xuống đất, Quyền Yến Thác sửng sốt một chút, nhíu mày nhìn sang, chỉ thấy Hạ Yên Nhiên té xuống đất, đôi tay ôm chân trái, vẻ mặt khổ sở, mặt không còn chút máu, trắng bệch đến dọa người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui