Thực Hoan Giả Yêu

Edit: Hepc

Cô hiểu chuyện và rộng lượng, làm cho Sở Hoành Sanh rất vui mừng. Nhìn bóng lưng cô đi xa, ông mới quay đầu, nhìn con gái nhỏ rồi cau mày, "Nhạc Viện, con càng ngày càng không hiểu chuyện."

"Ba!"

Trong lòng Sở Nhạc Viện bốc lửa, tức giận nói: "Chuyện Dị Thành, ba không cảm thấy rất kì quái sao?"

Cô ta nắm chặt tay, ánh mắt dần dần dâng lên lạnh lẽo, "Chúng ta hợp tác lâu như vậy cũng không có vấn đề gì, sao khi chị ấy trở về, Dị Thành liền làm trái với điều khoản, hết lần này tới lần khác muốn chị ấy ra mặt mới giải quyết ổn thỏa......"

"Được rồi!"

Sở Hoành Sanh lên tiếng cắt đứt lời cô ta, giọng điệu trầm thấp, "Con nói những lời này, con có chứng cớ không?"

Nghe vậy, Sở Nhạc Viện cứng họng, trả lời không được. Nếu như có chứng cớ, cô ta còn có thể thấy Sở Kiều phách lối như vậy sao?

Đáy mắt cô ta ghen ghét rõ ràng như thế, Sở Hoành Sanh làm sao mà không thấy được? Ông không tiếng động thở dài, trái tim một hồi mất mác.

Giọng nói Sở Hoành Sanh chậm lại, ánh mắt cũng mềm xuống, "Sao con tùy hứng quá, làm thế nào mà quản lý tốt Sở thị đây? Người bên ngoài, ai có thể bao dung cho con chứ? Con cũng đã biết, vị trí của con, con đi một bước sai chính là một bước nông nỗi đó!"

Những lời này, trong lòng Sở Nhạc Viện cũng hiểu. Chỉ là mỗi ngày Sở Kiều đều ở ngay trước mắt, kích thích lòng cô ta làm cô ta rối loạn.

"Nhạc Viện!" Đột nhiên Sở Hoành Sanh mở miệng, tròng mắt rơi vào trên mặt của cô ta, ánh mắt tối tăm lại lộ ra mấy phần ảm đạm, "Ba chỉ có hai người con gái các con, sớm muộn gì Sở thị cũng phải giao cho chị em các con! Nếu như có một ngày ba không có ở đây, ở trên thế giới này, người con có thể tin tưởng nhất là chị con, là người thân cùng chảy một dòng máu với con!"

"Ba......"

Đầu quả tim Sở Nhạc Viện co rụt lại, đứng dậy đi tới bên cạnh ba mình, ngồi xổm người xuống giọng hạ thấp lại, "Ba, tại sao ba nói những lời này?"

"Đứa ngốc" Sở Hoành Sanh giơ tay lên, lòng bàn tay rơi vào cái trán của cô ta, cười nói: "Sinh lão bệnh tử của đời người là chuyện thường tình, ba cũng sẽ không ngoại lệ. Chỉ là ba hi vọng, chị em các con có thể đoàn kết, như vậy cho dù tương lai một ngày nào đó Sở thị bị khủng hoảng, có các con đồng tâm hiệp lực, cũng có thể vượt qua cửa ải khó khăn!"

Đôi mắt Sở Nhạc Viện chuyển động, cô ta nắm chặt tay ba mình, nức nở nói: "Con, con không hiểu rõ lời của ba."

Những lời này cô ta rất khó hiểu, vẻ mặt Sở Hoành Sanh lạnh nhạt xuống, cũng cảm thấy hôm nay mình biểu lộ cảm xúc quá. Ông vỗ vỗ tay của con gái, dặn dò: "Con chỉ cần nhớ lời ba nói, chăm chỉ nhớ ở trong lòng là tốt rồi."

Sở Nhạc Viện vẫn không hiểu, lại thuận theo gật đầu.

"Chuyện sản phẩm mới của buổi họp báo, để cho chị con toàn quyền phụ trách, con phải cố gắng phối hợp với chị đấy!" Ánh mắt Sở Hoành Sanh kiên định, hiển nhiên sẽ không thay đổi quyết định.

Lời nói đã đến nước này, trong lòng Sở Nhạc Viện dù không phục thế nào, cũng không có biện pháp. Trong tay Sở Kiều có sản phẩm mới nghiên cứu và tài liệu phát triển, lại là người thiết kế, quả thật cô ta giành không được, giọng điệu này, cô ta nuốt không trôi cũng phải nuốt!

Buổi tối tan việc, Quyền Yến Thác đúng hạn tới đón Sở Kiều.

Về nhà ăn cơm xong, bên ngoài sắc trời dần tối, rồi có mưa nhỏ tí tách. Sở Kiều vùi ở trên sô pha sửa đổi bản thiết kế, chỉ là cả người không có cảm xúc, một bộ dáng tâm sự nặng nề.

Quyền Yến Thác tắm rửa xong xuống lầu, liếc nhìn bộ dáng ngẩn người của cô, cười ngồi ở bên người cô, giơ tay lên ở trước mắt cô quơ quơ, nói: "Nghĩ gì thế? Trợn cả mắt lên thế!"

Sở Kiều cắn cây viết chì, mất mác lắc đầu một cái.

Đưa tay nắm cằm của cô, Quyền Yến Thác chuyển qua mặt của cô, nguy hiểm híp mắt một cái, "Thế nào, muốn ông đây bức cung sao?!"

Tay anh vuốt ve, Sở Kiều mím môi, buồn bực nói: "Sản phẩm mới cho buổi họp báo em toàn quyền phụ trách, chung quy phải kéo nhà tài trợ?"

"Là chuyện này sao!"

Quyền Yến Thác thở phào nhẹ nhõm, giơ tay vứt bỏ khăn lông trong tay, cười nói: "Không phải là thần tài đang ngồi bên cạnh em hả?"

"Chỗ nào?" Sở Kiều nhếch môi, cố ý không nhìn anh.

Ôm cô vào trong ngực, Quyền Yến Thác cúi mặt xuống, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô, "Lại muốn ông đây thu thập em chăng?"

Sắc mặt Sở Kiều trầm xuống, cười đẩy anh ra, áp mặt anh xuống anh rồi nghiêm mặt nói: "Yên tâm, kéo nhà tài trợ sao có thể thiếu đi anh? Không đúng, chính xác là phải lấy được tiện nghi từ anh!"

"Nhưng cũng không thể chỉ có một nhà tài trợ là Quyền thị, " Sở Kiều mím môi, mặt lộ vẻ khó khăn, "Nếu như chỉ có một nhà tài trợ, thì rất kỳ quái!"

"Em sợ để người ta nhìn ra, nói em được anh bao nuôi à?" Khóe miệng người đàn ông chứa đựng cười, xấu bụng trêu chọc cô.

"Bao nuôi?!" Sở Kiều nổi giận, nụ cười là một mảnh tàn khốc.

"Sai lầm rồi!" Quyền Yến Thác thấy ánh mắt kia của cô, lập tức đầu hàng, sửa lại nói: "Là nuôi, không phải bao nuôi! Anh đã nói dư ra một chữ!"

Sở Kiều lười phải cải cọ với anh, cô vẫn còn ở phiền não chuyện nhà tài trợ. Thật vất vả mới lấy được sự tin tưởng của ba mình, cô không thể để xuất hiện một chút sơ suất nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui