Thực Hoan Giả Yêu

Nguyên Đán qua đi, khí hậu càng ngày càng lạnh. Bởi vì chẳng mấy chốc sẽ đến lễ mừng năm mới, là thời điểm vô cùng bận rộn ở các công ty lớn. 

Sáng sớm sương mù dày đặc, bầu trời đầy mây. 

Giang Tuyết Nhân không thích loại thời tiết này, nó khiến bà liên tưởng đến những hình ảnh không tốt đẹp. Bà xoay người đi vào phòng bếp làm đồ ăn, muốn dùng những thứ này để quên đi lo lắng trong lòng. 

Lúc bà chuẩn bị xong bữa ăn sáng ra ngoài, Sở Hoành Sanh đã mặc quần áo chỉnh tề đi xuống, kéo ghế ngồi. 

"Dậy sớm vậy?" Giang Tuyết Nhân bưng bữa ăn sáng đến trước mặt ông, nhìn trang phục ông mặc trên người, hỏi "Ông muốn đến công ty à?"

"Ừ." Sở Hoành Sanh nhàn nhạt đáp lời, thuận tay cầm tờ báo lên.

Kéo ra cái ghế đối diện, Giang Tuyết Nhân ngồi xuống. Bà nhăn mày ngồi đối diện ông, tâm trạng có vẻ không tốt. 

"Có chuyện gì sao?" Mặc dù không ngước lên, Sở Hoành Sanh cũng có thể cảm thấy tầm mắt của bà dừng lại ở trên mặt mình.

Giọng điệu của ông rất bình thản, không có gì khác biệt. 

Nhiều năm như vậy, Giang Tuyết Nhân đã sớm quen với thái độ của ông, tư vị trong lòng có chút phức tạp, "Hoành Sanh, thật ra thì một việc tôi vẫn muốn hỏi ông?"

Sở Hoành Sanh quay đầu đi, nhìn người trước mặt, cầm cốc sữa tươi uống một hớp "Nói đi, có chuyện gì?"

"Năm đó, nếu như không phải là học tỷ viết lại trong di thư để cho tôi chăm sóc Sở Kiều, ông có lấy tôi không?" Giang Tuyết Nhân cụp mắt, hai bàn tay nắm chặt làm cho đầu ngón tay cũng trắng bệch. 

Sở Hoành Sanh nhếch môi, nhíu nhẹ mày kiếm, "Tại sao muốn nói đến chuyện lúc trước?"

"Tôi muốn biết." Giang Tuyết Nhân ngẩng đầu lên nhìn ông. Mặc dù đã nhiều năm trôi qua nhưng bà vẫn rất muốn biết, nếu như không phải do bức di thư năm đó, ông có lấy bà hay không?

Sở Hoành Sanh cụp mắt, vẻ mặt yên tĩnh. Ông không có trả lời, Giang Tuyết Nhân dần dần hiểu được.

"Quả nhiên là thế." Giang Tuyết Nhân cười nhẹ một tiếng, vẻ mặt chua sót. Thật ra thì bà đã sớm cảm nhận được, tại sao còn muốn hỏi lại một lần nữa?

Ngừng một lát, ánh mắt bà trầm ngâm, nói: "Hoành Sanh, Nhạc Viện cũng là con gái ông, ông không thể quá thiên vị."

"Tôi thiên vị?" Sở Hoành Sanh cau mày, nhìn bà nói: "Là bà dạy hư Nhạc Viện rồi."

Nhắc tới cái này, Giang Tuyết Nhân càng cảm thấy trái tim ê ẩm, giọng nói chán nản, "Ở trong nhà này, nếu như mà tôi không cưng chiều nó thì còn có ai? Mặc dù người ngoài thấy ông từ nhỏ đã bắt bẻ Sở Kiều, nhưng trong lòng ông, Sở Kiều mới là đứa con gái mà ông thương yêu nhất!"

Nghe bà nói vậy..., ánh mắt Sở Hoành Sanh hơi thay đổi, môi mỏng mím lại.

Thấy ông cam chịu, chỉ làm cho trái tim bà đau nhói. 

Không lâu sau, Sở Hoành Sanh cầm lên khăn ăn lau miệng, đứng dậy trước, nói: "Bà yên tâm, tôi chỉ có hai đứa con gái, Sở Kiều có cái gì, Nhạc Viện cũng sẽ có cái đó!"

Tiền sao?

Ánh mắt Giang Tuyết Nhân ảm đạm, bà tin tưởng Sở Hoành Sanh sẽ xử lý sự việc một cách công bằng. Có đôi khi, không phải cứ có tiền là mua được tất cả. Con gái bà cũng không phải ngốc, mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng vẫn cảm nhận được điều gì đó. Cho nên những năm này, Nhạc Viện luôn luôn cố gắng hết sức để lấy lòng ba, muốn được ông coi trọng, muốn được ông ưa thích. 

Nghĩ đến chỗ này, Giang Tuyết Nhân cảm thấy đau lòng, cảm thấy thật xin lỗi con gái!

Có lẽ đều là bởi vì quyết định ban đầu của chính bà, hôm nay còn liên lụy đến đứa trẻ. Có câu nói thế nào nhỉ? Một bước sai, cả bước sai. Hôm nay muốn quay đầu lại, nhưng căn bản không tìm được lối thoát.

Đứng ở cửa lớn nhìn Sở Hoành Sanh ngồi vào trong xe, tài xế lái xe đi, Giang Tuyết Nhân mới thu hồi tầm mắt. Bà quay đầu, thấy chậu hoa lan trên kệ cành lá cũng khô vàng. 

Giang Tuyết Nhân bất đắc dĩ thở dài, cầm bồn hoa lên nhìn, ánh mắt tiếc hận. Đây là bồn hoa mà con gái nhờ Qúy Tư Phạm rất vất vả mới tìm về được, giống hệt cái bồn lúc trước. 

Mặc dù bà cẩn thận tưới nước, nhưng không sống được là không sống được. Cho dù cho mất bao nhiêu công sức, chỉ có thể nhìn nó khô héo trong tay, cuối cùng chết đi. 

"Mang vứt đi!"

Giang Tuyết Nhân đưa chậu hoa cho người giúp việc, giọng nói thản nhiên. 

Mấy người giúp việc cũng biết bà chăm sóc bồn hoa này như bảo bối, vậy mà hôm nay lại vứt bỏ, không khỏi ngẩn người. Nhưng mà gần đây, trạng thái cảm xúc của bà không tốt lắm, ai cũng nhìn ra được, không dám hỏi nhiều, chỉ theo lời bà mang bồn hoa đi xử lý cho xong. 

Quay trở lại phòng ngủ, Giang Tuyết Nhân đẩy cửa đi vào, cảm thấy có gì đó không đúng. Bà đi về phía trước bàn trang điểm, bên trên đặt một cành hoa hồng trắng mà ở dưới là một tấm hình. 

Cầm tấm hình lên, sắc mặt Giang Tuyết Nhân tái nhợt. Trong tấm ảnh, người đứng bên cạnh bà nở nụ cười xinh đẹp. Núm đồng tiền nhàn nhạt hai bên má như đâm vào mắt!

Kiều Uyển.

Giang Tuyết Nhân cầm chặt cành hoa hồng trắng, thậm chí không để ý gai nhọn đâm vào da thịt, nhanh chóng ném ra ngoài cửa sổ. Tay bà xiết chặt bức ảnh, dùng sức xé từng mảnh nhỏ ném vào thùng rác. 

"Người đâu!"

Giang Tuyết Nhân kéo cửa phòng ra gọi người giúp việc, "Mới vừa rồi ai vào phòng tôi?"

Người giúp việc lắc đầu một cái, nghi ngờ nhìn xung quanh, nói: "Không có ai thưa bà chủ."

Không có ai?

Giang Tuyết Nhân hoảng sợ tái mặt. Đúng vậy, chắc hẳn là không có ai, mới vừa rồi bà đứng ở ngoài cổng chính cũng không thấy người đi vào. 

"Đi xuống đi." Giang Tuyết Nhân tái mét, mồ hôi lạnh lẽo rỉ ra trên trán.

Người giúp việc không dám nhiều lời, xoay người muốn đi, rồi lại nghe người phía sau phân phó, "Chuẩn bị xe cho tôi, tôi muốn ra ngoài."

"Vâng" người giúp việc vâng dạ, vội vàng đi xuống chuẩn bị. 

Mây đen đầy trời, nhiệt độ rất thấp. Giang Tuyết Nhân mặc áo khoác ngoài, ngồi lên xe, tài xế lái xe rời khỏi biệt thự.

Lúc Giang Tuyết Nhân đến, nhà họ Giang còn đang ăn sáng. Khó có được Giang Hổ vẫn ở nhà, nhìn thấy bà thân thiết cười nói, "Bác, bác đến sớm như vậy, đã ăn gì chưa?"

"Ăn rồi." Giang Tuyết Nhân cười vỗ vỗ tay của hắn, từ trong túi xách lấy ra một cái hộp hồng: "Đúng lúc hôm nay nhìn thấy con, trước đó vài ngày bác lên chùa cầu bình an, đây là ngọc bình an, con phải luôn mang theo bên mình đấy nhé."

"Đồ vật quê mùa như thế này?" Giang Hổ cầm ước lượng trong tay, nhíu chặt mày kiếm, hiển nhiên là không thích. 

"Đứa nhỏ này." mẹ Giang trợn mắt nhìn con trai, kéo hắn đến bên cạnh, "Đừng có nói lung tung, đây là bác con vì thương con."

Nhà họ Giang chỉ có duy nhất một đứa con trai, tất nhiên là Giang Tuyết Nhân rất thương hắn, từ nhỏ hắn muốn gì là có cái đó.

"Bác cho con, con sẽ mang theo." Giang Hổ cười cười, đeo miếng ngọc lên cổ, thân mật ôm bả vai Giang Tuyết Nhân. 

Nhìn hắn lớn lên từ nhỏ, nay thấy hắn thành gia lập nghiệp, trong lòng Giang Tuyết Nhân cũng được an ủi. Chỉ là nhà họ Giang cưới người con dâu này, bối cảnh gia đình quá mạnh, nói ra thì còn là nhà họ Giang đã với cao rồi. 

Vốn là bà không đồng ý hôn sự này nhưng vì anh chị kiên trì nên cũng không thể làm gì. 

"Tiểu Hổ này, " Giang Tuyết Nhân lôi kéo tay hắn dặn dò: "Ba mẹ con đã lớn tuổi rồi, muốn sớm được ôm cháu, các con tính toán lúc nào thì sinh?"

Nhắc tới cái này, sắc mặt Giang Hổ cũng khó nhìn, hờ hững qua loa đôi câu.

Giang Tuyết Nhân cũng thấy con gái nói qua, lo âu trong lòng càng lớn. Bà ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Giang Hổ: "Tiểu Hổ, con là anh, về sau phải cùng Nhạc Viện chăm sóc lẫn nhau."

"Bác yên tâm, " Giang Hổ gật đầu bảo đảm, nói: "Nhạc viện là em gái con, con nhất định sẽ chăm sóc nó."

Nghe hắn nói như vậy, Giang Tuyết Nhân cuối cùng yên tâm một chút, ánh mắt cũng ôn hòa lại.

"Tuyết Nhân, em tới có chuyện gì sao?" Giang Văn Hải đặt đũa xuống, cảm thấy vẻ mặt của bà có gì đó không đúng.

Thấy ánh mắt bà, đôi mắt Giang Văn Hải hơi lóe lên một cái, nói: "Chúng ta lên phòng làm việc trên lầu nói chuyện."

Đi lên lầu, Giang Văn Hải đuổi người giúp việc ra ngoài, đóng cửa phòng lại. Lúc này mới thấp giọng hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Giang Tuyết Nhân ngồi trên ghế, nhớ đến sự kiện quái dị buổi sáng không khỏi giận tái mặt: "Anh, năm đó em để anh tra ra người kia, mấy năm nay có tiếp tục tìm kiếm không?"

"Đương nhiên là có." Giang Văn Hải ngồi xuống bên cạnh bà, thận trọng nói: "Những năm này anh vẫn luôn cho người đi khắp nơi thăm dò nhưng thực sự rất kì lạ, thế nào cũng không tìm ra được! Tuyết Nhân, có phải em đã nhầm tên rồi không?"

"Không biết." Giang Tuyết Nhân rất khẳng định trả lời: "Chuyện năm đó, Kiều Uyển chỉ nói cho một mình em, cô ấy sẽ không nói dối."

"Vậy thì thật kỳ quái." Giang Văn Hải cũng nghĩ không ra, cau mày, "Hiện tại nhà họ Giang chúng ta cũng gọi là có chút mặt mũi, không thể không tra được cái gì!"

Đúng vậy, đây cũng là chuyện mà Giang Tuyết Nhân không hiểu nổi. Năm đó bà biết được người viết thư cho Kiều Uyển chính là người đàn ông kia, lén ghi nhớ lại tên của ông ta, nhưng từ khi Kiều Uyển chết, người đó cũng không xuất hiện nữa, thậm chí là mất tich.

Nếu như ông ta thật lòng yêu Kiều Uyển, tại sao đã nhiều năm như vậy lại hoàn toàn không có tin tức gì?

"Em gái, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Thấy cảm xúc của bà không đúng, Giang Văn Hải cũng gấp gáp. 

Giang Tuyết Nhân thở dài, trầm mặc nửa ngày mới mở miệng, "Lần trước sau khi Sở Kiều tra được là Kiểu Uyển tự sát, không biết tại sao Kiều Kiều lại biết được những chuyện này, lén lấy di thư sau lưng em đưa cho Sở Kiều"

"Cái gì?" Giang Văn Hải đứng bật dậy: "Vậy nghĩa là bây giờ di thư đang ở trong tay Sở Kiều."

Giang Tuyết Nhân cau mày, ảm đạm gật đầu một cái.

"Đứa nhỏ Kiều Kiều này thật là không biết nặng nhẹ."  sắc mặt Giang Văn Hải biến đổi, gấp đến độ xoay quanh.

Siết chặt cái chén trong tay, Giang Tuyết Nhân nhếch môi nói: "Điều này cũng không thể trách Kiều Kiều, cái gì nó cũng không biết!"

"Nhưng......" Giang Văn Hải mím môi, vẻ mặt lo lắng, "Vật kia ở trong tay Sở Kiều, nếu nó tra ra được cái gì hoặc là phát hiện ra điều gì thì sao?"

Đặt ly trà trong tay xuống, bà quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, giọng nói thản nhiên, "Nếu như chỉ là di thư thì em cũng không lo lắng! Nhưng gần đây, em thấy hình như còn có người nào đó đang giở trò trong tối?"

"Tại sao lại nói vậy?" Giang Văn Hải kinh ngạc, không hiểu hỏi bà, "Là ai?"

"Em cũng không biết là ai." Giang Tuyết Nhân híp mắt, "Anh, anh có nghĩ rằng người đàn ông kia đã trở lại rồi không?"

"Không phải là em nói rằng anh ta nghèo rớt mồng tơi hay sao?" Giang Văn Hải nhíu mày, vẻ mặt khinh thường nói: "Chuyện đều đi qua hơn hai mươi năm, người cũng đã chết rồi, cho dù ông ta trở lại thì còn có thể làm gì được?"

Lời nói này cũng có lý, trái tim lơ lửng của Giang Tuyết Nhân cuối cùng cũng buông xuống một chút. Chẳng lẽ là do bà nhạy cảm, nhưng vì sao lại có người đặt hoa hồng trắng và tấm hình trong phòng bà?

Giang Văn Hải xoay người, ngồi xuống bên cạnh bà, vẻ mặt âm trầm, "Em đừng suy nghĩ nhiều, mặc kệ là thế nào, em và Hoành Sanh cũng đã trải qua hai mươi mấy năm vợ chồng, hai người còn có Nhạc Viện."

"Anh!" Giang Tuyết Nhân đột nhiên lên tiếng cắt đứt, hốc mắt ê  ẩm, "Hơn hai mươi năm này trôi qua như thế nào, chỉ có trong lòng em là rõ ràng. Trong lòng ông ấy không hề có em! Anh biết không, thật ra thì em đã sớm hối hận, nếu như có thể cho em lựa chọn lại một lần nữa, em không biết......"

"Em gái, " Giang Văn Hải ôm vai bà, nói: "Em cũng là vì nhà họ Giang được tốt hơn, điều này anh biết."

Giang Tuyết Nhân cắn môi lắc đầu một cái, hốc mắt từ từ ướt át, "Em vẫn thường nằm mơ, mơ thầy dì Tạ, mơ thấy Kiều Uyển. Là do lòng tham của em, em có lỗi với cô ấy!"

"Anh, giấy không gói được lửa. Khối đá lớn này đè ở trong lòng em lâu như vậy, anh có biết em rất mệt mỏi hay không?" Câu nói kế tiếp, Giang Tuyết Nhân cũng không nói ra khỏi miệng, bà cắn thật chặt môi, khuôn mặt tràn đầy nước mắt.

Giang Văn Hải chép miệng, cũng không biết phải khuyên nhủ như thế nào. Trong lúc bất chợt, ông ta chỉ cảm thấy mưa gió sắp đến, giống như tất cả đều ở trong cõi u minh bị số phận đẩy ra phía trước. 

Ăn xong cơm trưa ở nhà họ Giang, tâm tình kích động của Giang Tuyết Nhân mới hòa hoãn một chút. Tài xế lái xe trở về biệt thự, bà đẩy cửa bước xuống lại nhìn thấy Sở Nhạc Viện cũng lái xe trở lại. 

"Mẹ, " Sở Nhạc Viện khóa xe, mỉm cười đi tới, "Mẹ đi đâu?"

"Đến nhà cậu con một lúc." Giang Tuyết Nhân nhìn con gái, hồ nghi nói: "Sao lại quay về vào giờ này?"

"Ba nói con trở về."

Sở Nhạc Viện nhún vai cười cười, hình như không phát giác ra điều gì khác thường. 

Nghe cô nói vậy..., vẻ mặt Giang Tuyết Nhân trầm xuống, nơi nào đó trong lòng như bị thắt chặt lại. Bà nhíu mày nhìn một chút, thấy chiếc xe Hummer màu đen đậu cách đó không xa, trong nháy mắt sắc mặt vô cùng khó coi. 

Nên tới thì tới, không thể tránh được.

Giang Tuyết Nhân kéo cổ tay con gái, bình tĩnh nói, "Đi thôi."

Sở Nhạc Viện cũng không phát hiện ra điều gì không đúng, kéo tay mẹ cùng bà đi vào nhà. 

Đẩy cửa ra, không khí trong phòng khách rất ngột ngạt. 

Sở Nhạc Viện thấy người ngồi trước mặt, ánh mắt ảm đạm, theo bản năng nhìn về phía mẹ.

So với sự kinh ngạc của cô, Giang Tuyết Nhân tỉnh táo cầm tay cô đi vào, đồng thời cười nói: "Các con đã tới."

Quyền Yến Thác ngồi bên cạnh Sở Kiều, lúc nhìn thấy hai người đi vào, cô nheo mắt lại. 

Sở Hoành Sanh vẫn ngồi ở vị trí cũ, trên mặt không có biểu tình gì, ánh mắt thâm thúy. 

Sở Kiều ngẩng đầu lên nhìn người đi đến, ánh mắt hơi tối. 

Trong nháy mắt ngẩng đầu lên, Sở Kiều thấy Giang Tuyết Nhân bình tĩnh dị thường, trái tim không khỏi phập phồng.

Bầu không khí quỷ dị, Sở Nhạc Viện nhìn xung quanh cũng thấy có vấn đề gì, tủm tỉm mở miệng: "Ba, có chuyện gì vậy ạ? Tại sao lại gọi bọn con quay lại thế này?"

Sở Hoành Sanh hơi cúi đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn không thấu. Ông mím môi không nói gì. 

"Việc này phải hỏi mẹ cô." Bên trên sô pha, Quyền Yến Thác vuốt nhẹ nếp gấp trên áo, trầm giọng mở miệng.

Sở Nhạc Viện cau mày không hiểu, hỏi lại anh: "Sao lại hỏi mẹ tôi?" Cô quay đầu đi, nhìn vào Sở Kiều, vẻ mặt đề phòng.

"Dì." Sở Kiều ngồi dậy, đẩy đồ vật trước mặt về phía trước, bình tĩnh hỏi, "Bức di thư này, đến tột cùng là như thế nào?"

Trên khay trà, Sở Kiều đẩy di thư đến, ánh mắt sắc bén. 

Bức di thư kia Sở Nhạc Viện từng nhìn qua, vẫn là tự tay cô ném cho Sở Kiều. Cô nhíu mày cười khinh thường: "Còn hỏi cái gì, đây không phải là di thư của mẹ chị hay sao?"

"Thật à?" Sở Kiều cười khẽ một tiếng, mắt lướt qua Sở Nhạc Viện, rơi trên người Giang Tuyết Nhân, "Dì nói xem, di thư này là của mẹ tôi lưu lại đúng không?"

Giang Tuyết Nhân mím môi, không nhanh không chậm dựa vào ghế ngồi xuống, lòng bàn tay lạnh lẽo.

"Chị có ý tứ gì?" Sở Nhạc Viện giận tái mặt, trong lòng tức giận lan tràn. 

Quyền Yến Thác chỉ mặt cô ta, môi mỏng mím lại, "Sở Nhạc Viện, chỗ này không có việc của cô, ngồi bên cạnh mà nghe!"

Những lời này làm cho Sở Nhạc Viện nghẹn họng, hồi lâu cũng không nói nên lời. 

"Mẹ......" Rốt cuộc cảm thấy không khí không đúng, Sở Nhạc Viện cầm tay mẹ, ánh mắt lộ ra sự hốt hoảng. 

Giang Tuyết Nhân quay đầu, nhìn qua mỗi người trong phòng, vẻ mặt bình tĩnh lại, "Các con đã tới hỏi ta, nhất định là phát hiện ra cái gì, cần gì phải vòng vo?"

Sở Kiều đứng lên, cầm bản kiểm tra chữ viết trên bàn lên, giơ trước mặt bà, "Tại sao muốn làm giả di thư của mẹ tôi?"

Làm giả di thư?

Sở Nhạc Viện đột nhiên khiếp sợ, hoàn toàn không dám tin. Nhưng không hiểu sao trong lòng lại lo lắng, thư pháp của mẹ rất tốt, khi còn bé cô vẫn thường thấy mẹ viết bảng chữ mẫu, mỗi lần viết đều rất giống. 

Kìm nén suy đoán trong đáy lòng, Sở Nhạc Viện đoạt lấy kết quả kiểm tra chữ viết trong tay Sở Kiều, nhanh chóng nhìn qua mấy lần, quát ré lên: "Sở Kiều, chị vu hãm mẹ tôi! Mẹ tôi không thể nào làm giả di thư được!"

"Câm mồm ——"

Sở Hoành Sanh đùng một vỗ lên mặt bàn.

Từ nhỏ đến lớn, Sở Nhạc Viện chưa bao giờ thấy cha nóng tính như vậy, trong lòng có chút sợ hãi.

Cô siết chặt những thứ đó trong tay, đứng bên cạnh mẹ, vội vàng nói: "Mẹ, mẹ đừng tức giận! Mẹ hãy nói cho mọi người biết, di thư này là thật, không có liên quan đến mẹ."

Giang Tuyết Nhân thở dài, quay đầu nhìn con gái chăm chú, trái tim bị bóp nghẹt, "Nhạc Viện, mẹ...... Thực xin lỗi con."

"Mẹ?"

Sắc mặt Sở Nhạc Viện tái mét, sau khi nhìn vẻ mặt của mẹ, thoáng chốc hiểu ra. 

Lấy kết quả kiểm tra chữ viết trong tay con gái, Giang Tuyết Nhân bình tĩnh nói: "Di thư là do tôi viết."

Bà thú nhận nhẹ nhàng như thế, ngược lại làm Sở Kiều không có nghĩ tới

Sở Kiều quay đầu nhìn Quyền Yến Thác, cũng thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh. 

"Di thư của mẹ tôi ở đâu?" Sở Kiều kiềm chế cảm xúc trong đáy lòng, trầm giọng hỏi. 

Giang Tuyết Nhân lắc đầu một cái, ánh mắt ảm đạm, nói: "Không có di thư, học tỷ không có để lại di thư."

Không có?

Khóe mắt Sở Kiều trầm xuống, không tin tưởng lời nói của bà.....hỏi tiếp: "Nếu như không có, tại sao bà muốn ngụy tạo bút tích của mẹ tôi, tại sao lại viết di thư này?"

Giang Tuyết Nhân ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hồng nhìn vào Sở Hoành Sanh. 

Sở Kiều thấy ánh mắt của bà, hai tay buông xuôi bên người nắm chặt lại, trong lòng sáng tỏ. 

Trong thư phòng ở trên lâu, Sở Hoành Sanh đứng bên cửa sổ, mắt nhìn về nơi xa, vẻ mặt u ám. 

Giang Tuyết Nhân cắn môi nhìn vai ông, hốc mắt ửng đỏ, "Hoành Sanh, chuyện di thư là lỗi của tôi! Tôi chỉ muốn, chỉ muốn ông thực sự chết tâm với cô ấy......"

"Giang Tuyết Nhân!" Sở Hoành Sanh trầm mặt, âm thanh trầm thấp, "Ban đầu để cho tôi biết thông tin Kiều Uyển và người đàn ông kia lui tới cũng là do bà cố ý an bài?"

"......"

Giang Tuyết Nhân cắn môi, sắc mặt trắng bệch, "Đúng, là tôi cố ý để cho ông biết. Mà tôi cũng là vì muốn tốt cho ông, tôi......"

"Đủ rồi!"

Sở Hoành Sanh xoay người, hai mắt thâm thúy sắc bén, "Bà đã lừa gạt tôi bao năm qua?"

"Hoành Sanh......" hốc mắt Giang Tuyết Nhân ửng hồng, nghẹn ngào.

"Chúng ta ly hôn thôi."

Nghe ông nói như vậy, trái tim Giang Tuyết Nhân thắt lại, kinh ngạc không nói nên lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui