Thực Hoan Giả Yêu

Đi ra khỏi phòng chủ tịch, Sở Nhạc Viện lo lắng. Lãng phí nửa ngày miệng lưỡi mà ba không chịu ký hợp đồng với Qúy thị, mặc dù cô là Tổng giám đốc nhưng tất cả quyền quyết định vẫn nằm trong tay ba như trước. 

Nói một cách khác, chỉ cần Sở Hoành Sanh không gật đầu, Sở Nhạc Viện nửa bước cũng khó đi. 

"Tổng giám đốc." Thư ký nhìn thấy cô trở lại, nơm nớp lo sợ chạy tới thông báo, "Có người chờ cô ở phòng làm việc."

"Người nào?"

Sở Nhạc Viện cau mày, giọng nói không vui.

Thư ký cúi đầu, không dám đáp lời. Sở Nhạc Viện mang theo tức giận đẩy cửa ra.  

"Bác?" bước vào cửa nhìn thấy người bên trong, Sở Nhạc Viện kinh ngạc, sau đó cười nói: "Sao bác lại tới đây?"

Giang Văn Hải nhìn thấy cô đi vào giống như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng lôi kéo cô ngồi trên sô pha, "Nhạc Viện, con nhất định phải giúp bác."

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Trái tim Sở Nhạc Viện trầm xuống, có một loại dự cảm xấu.

"Bác......"

Giang Văn Hải cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Trước đó vài ngày, có người lôi kéo bác đi Macao chơi vài ván, nhưng ai biết được bác lại xui xẻo đến thế, trong một đêm liền thua sạch tiền vốn mang đi. Sợ về nhà bị bác gái con quở trách nên bác lén tham ô một khoản tiền của công ty, muốn kéo lại tiền gốc ban đầu. Nhưng mà, thực sự là xúi quẩy, chẳng những không lấy lại được tiền mà còn thua hết khoản bòn rút của công ty......"

Càng về sau, giọng nói Giang Văn Hải càng thấp. Sở Nhạc Viện căng thẳng, tức giận nói  nói: "Bao nhiêu tiền? Rốt cuộc bác tham ô bao nhiêu tiền?"

"Cái đó......" Giang Văn Hải liếc cô, không thể không nói thật, "Tổng cộng không sai biệt lắm khoảng hai trăm triệu."

"Cái gì?!"

Sở Nhạc Viện cả kinh thất sắc, dưới tình huống cấp bách không tránh khỏi giọng nói có chút lớn.  

Giang Văn Hải vội vàng lôi kéo tay cô, nói: "Nhỏ tiếng một chút."

"Bác, bác điên rồi phải không?" Sở Nhạc Viện giận tái mặt, nén giận nói: "Tham ô của công sẽ bị ngồi tù."

"Nhạc Viện, " vẻ mặt Giang Văn Hải như đưa đám, "Bác cũng là đường cùng. Vốn muốn đợi đến lúc kiếm được nhiều tiền sẽ trả lại, ai biết gần đây lại có người kiểm toán."

"Kiểm toán?" Sở Nhạc Viện nhíu mày, hồ nghi nói: "Người nào đang tra sổ sách?"

"Hừ!"

Giang Văn Hải hừ lạnh một tiếng, âm trầm nói: "Còn có thể là ai? Không phải là con nhóc chết tiệt kia!"

"Bác nói là Sở Kiều đang tra sổ sách?" Sở Nhạc Viện nhíu mày, tâm tình dần dần yên tĩnh lại. 

Giang Văn Hải gật đầu một cái, vẻ mặt lo lắng: "Bác sợ bút toán thiếu hụt này bị người ta tra được, nếu như có nhược điểm rơi vào trong tay nó, bác coi như xong rồi!"

Ông ta cầm chặt tay Sở Nhạc Viện, khóc lóc than thở, "Nhạc Viện, mẹ con mới đi không bao lâu, từ nhỏ bác là người thương con nhất, con không thể để mặc bác như vậy được!"

"Được rồi được rồi." Sở Nhạc Viện rút tay về, nhăn mày, "Bác cứ về trước đi, con sẽ nghe ngóng tình hình trước rồi bàn bạc sau."

"Được."

Thấy cô nói vậy, Giang Văn Hải thở phào nhẹ nhõm. 

"Bác về trước đi." Sở Nhạc Viện mím chặt môi đỏ, lạnh lùng nói: "Trong khoảng thời gian này bác đừng tới phòng làm việc của cháu, tra rõ vấn đề cháu sẽ liên hệ với bác. Còn nữa, bác yên phận một chút, đừng gây chuyện!"

"Bác biết rồi." Giang Văn Hải gật đầu, rất nhanh rời khỏi.

Sau khi đuổi ông ta rời đi, Sở Nhạc Viện chán nản, hết chuyện này đến chuyện khác. Mẹ không có ở đây, bác coi như người thân cuối cùng của cô, không thể thấy chết mà không cứu!

Lát sau, cô cầm điện thoại trên bàn, bấm số nội bộ.

Rất nhanh, người giám đốc tài chính đẩy cửa bước vào, "Tổng giám đốc, cô tìm tôi?"

Sở Nhạc Viện khách khí cười nói: "Mời ngồi."

Đối phương ngồi xuống, cô nói vài câu thử dò xét: "Thời gian vừa qua tôi không thể đến công ty nên muốn xem qua sổ sách một chút."

"Cô muốn kiểm toán?" giám đốc tài chính đẩy mắt kính, giọng nói bình thản.  

Sở Nhạc Viện gật đầu, "Đúng vậy, phiền anh mang đến sổ sách ba tháng đầu cho tôi xem qua."

"Tổng giám đốc, " giám đốc tài chính có vẻ khó khăn nói,: "Bây giờ nếu không có chủ tịch phê duyệt, thì không một ai có thể cầm sổ sách công ty để tra xét."

Sở Nhạc Viện mím môi, âm thanh hàm chứa tức giận: "Là tôi muốn kiểm toán!"

"Vậy cũng không được, " giám đốc tài chính bất đắc dĩ, chỉ đành phải nói đúng sự thật: "Mấy ngày trước Kiều tổng ban bố quy định mới, chúng tôi cũng theo nguyên tắc mà làm việc thôi"

Lại là Sở Kiều?

Tiễn giám đốc tài chính, sắc mặt Sở Nhạc Viện cực kỳ khó coi, cô cụp mắt, trong lòng lo lắng không thôi. 

Nửa người ngồi hẳn vào trong ghế xoay, năm ngón tay nắm chặt. Bây giờ ba đối với chị ta nói gì nghe nấy, trên dưới công ty cũng bị chị ta nắm giữ, nếu như còn tiếp tục thì mình cũng không còn chỗ đứng.

Buổi tối về đến nhà, không ngờ Qúy Tư Phạm đã về trước cô.

"Về rồi à." Quý Tư Phạm rửa tay sạch sẽ bước ra, ống tay áo màu xanh kéo lên lộ ra cánh tay rắn chắc.  

Sở Nhạc Viện thay giày xong cũng rửa sạch tay ra ngoài, ngồi đối diện với anh. 

Dì Thái làm xong thức ăn liền rời đi, gần đây những món ăn đều là đồ mà Sở Nhạc Viện thích, cô biết đó là vì Qúy Tư Phạm có dặn dò qua, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.

"Có tâm sự?"

Suốt bữa tối, Sở Nhạc Viện đều có dáng vẻ không yên. Qúy Tư Phạm pha trà, rót cho cô một ly. 

Do dự mãi, cuối cùng Sở Nhạc Viện vẫn nói chuyện Giang Văn Hải cho anh biết. Hôm nay bên cạnh cô không có người để dựa vào, xảy ra chuyện như vậy cũng chỉ có thể tìm Qúy Tư Phạm nhờ giúp đỡ. 

"Tư Phạm, anh nói em phải làm gì bây giờ? Nếu như sổ sách bị Sở Kiều tra ra được, bác coi như xong rồi!" sắc mặt Sở Nhạc Viện ảm đạm, nhắc tới điều này cảm thấy rất lo lắng. 

Quý Tư Phạm uống một hớp trà, giọng nói bình tĩnh: "Ông ấy tham ô bao nhiêu tiền?"

"Hai trăm triệu." Sở Nhạc Viện cúi đầu, nắm tay lại. Tuy nói là cô có ít tiền riêng nhưng hầu hết đều nằm trong cổ phần hoặc mang đi đầu tư, lúc huy hoàng nhất cũng không có nhiều đến như vậy.

Một lúc sau, Qúy Tư Phạm bước ra từ thư phòng, đưa chi phiếu cho cô.

"Cái này?" Sở Nhạc Viện nhìn số tiền trên chi phiếu, hai mắt tỏa sáng. 

Xoay người ngồi xuống bên cạnh cô, khuôn mặt Qúy Tư Phạm ôn hòa, giọng nói từ tính lộ ra ấm áp, "Số tiền này trong tay anh vừa vặn có đủ, để ở ngân hàng cũng không dùng đến, nếu em cần thì cứ cầm lấy."

Sở Nhạc Viện nắm chi phiếu trong tay, cảm kích nhìn anh. Nhưng trong đầu vừa nghĩ đến cái gì, lại cau mày nói: "Nhưng mà sổ sách cũng bị niêm phong cất vào két, phải lấy ra như thế nào......"

"Yên tâm!"

Quý Tư Phạm ngắt lời cô, tay đặt lên eo cô, ôm cô vào trong ngực, "Anh sẽ nhờ người tìm cách bổ sung tiền vào trong đó."

"Tư Phạm, thật may mà còn có anh." hốc mắt Sở Nhạc Viện ê ẩm, nằm trong ngực anh, trái tim cảm thấy ấm áp. 

Người đàn ông cúi mặt xuống hôn lên trán cô, đôi mắt sắc lạnh, "Nhạc Viện, bây giờ em đã biết việc nắm quyền trong tay quan trọng như thế nào chưa?"

Nghe anh nói vậy, Sở Nhạc Viện cắn môi, vẻ mặt u ám. Tuy nói mấy năm nay ba để cô quản lý công ty nhưng cũng không chính thức giao quyền. Sở Kiều hao tổn tâm cơ kiểm toán, đơn giản là muốn lợi dụng cơ hội này hất cô ra khỏi công ty mà thôi!

Đừng có nằm mơ!

Sáng ngày hôm sau, Sở Nhạc Viện đi tới công ty. Vừa bước vào cửa thang máy lại đụng phải một người. 

"Thật xin lỗi Tổng giám đốc!"

Tài liệu kẹp trong ngực rơi xuống đất. Người trợ lý mới đến va phải Sở Nhạc Viện vội vàng nói xin lỗi. 

Xoa xoa bả vai đau đớn, Sở Nhạc Viện vừa muốn nổi giận, lại thấy người nọ chính là trợ lý mới của Sở Kiều, không khỏi nén lại, "Sao vội vàng như vậy?"

Người trợ lý trẻ tuổi không có tâm kế, đúng sự thật nói: "Sáng sớm Kiều tổng đi Thành Đông, quên mất tài liệu kế hoạch đấu thầu công ty xây dựng, tôi phải nhanh chóng mang đến."

Sở Nhạc Viện cười cười, ngồi chồm hổm xuống giúp trợ lý thu dọn tài liệu chỉnh tề. Khóe mắt liếc nhìn thấy tên của công ty xây dựng kia, vẻ mặt dịu dàng, "Vậy cô đi mau đi, đừng để chậm trễ."

"Vâng!"

Trợ lý thu thập xong tài liệu, sau khi nói lời cảm ơn thì rời đi nhanh như một làn khói.  

Sở Nhạc Viện cười thầm, môi đỏ nhếch lên. Cô thật muốn nhìn xem người nào sẽ bị đá ra khỏi công ty trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui