Thực Hoan Giả Yêu

Sở Kiều lại hỏi anh mấy câu sau đó chuyển đề tài chính, "Thu Dương, em bị thương không thể vẽ, bản thảo thiết kế có thể kéo dài thêm mấy ngày không?"

Hàn Thu Dương nhìn cô mỉm cười, "Nhất định là phải cho em đi cửa sau rồi. Cho dù anh không đồng ý thì thầy cũng sẽ không chịu. Lần này thầy muốn đích thân tới đây."

"Có thật không?" Sở Kiều kích động giơ tay lên, đụng phải cánh tay phải lập tức kêu đau.

Quyền Yến Thác đè lại bả vai cô, nhíu mày nói, "Đừng lộn xộn." Khóe mắt anh liếc qua Hàn Thu Dương, gương mặt tuấn tú rõ ràng thoảng qua vẻ tàn khốc. 

Hàn Thu Dương tất nhiên hiểu được nhìn mặt mà nói, thấy mình bị ghét bỏ liền đứng dây cáo từ. Anh nhìn con gái nói: "Nhất Nặc, không nên ăn nhiều trái cây như vậy."

Hàn Nhất Nặc bĩu môi nhìn Hàn Thu Dương, lại nhìn chùm nho trong tay, cuối cùng vẫn phải quệt mồm đặt xuống, ngoan ngoãn trở lại bên cạnh cha.

Nhìn bóng lưng bọn họ đã đi xa, Sở Kiều không nhịn được thở dài. Bây giờ người đàn ông như Hàn Thu Dương quả thật là hiếm.

Buổi sáng giày vò đến bây giờ, Quyền Yến Thác một khắc cũng khong ngừng nghỉ. Mấy ngày anh đều ở trong bệnh viện,  việc công ty có rất nhiều chuyện chờ xử lý. Lúc này Sở Kiều cũng có thể cầm được đồ, coi như tự chiếu cố được mình. 

Ong ong ——

Điện thoại di động đặt trên bàn rung lên mấy cái, Quyền Yến Thác mở áy, không thấy hiện số. Nội dung tin nhắn là một dãy số, giống như là tài khoản ngân hàng. 

Thấy anh ngẩn người nhìn chằm chằm điện thoại di động, Sở Kiều đưa tay chỉnh lại cổ áo cho anh: "Anh đi làm đi, em có thể tự chăm sóc  cho mình."

Đang nói chuyện thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một ngườ hùng hùng hổ hổ chạy vào.

"Kiều Kiều!" Tô Lê thở hổn hển vội vàng nói: "Cậu làm sao vậy?"

Sở Kiều vung tay lên, thản nhiên nói, "Không có việc gì nghiêm trọng."

Còn không nghiêm trọng? Tô Lê liếc mắt, vội vàng chạy tới, lại thấy Quyền Yến Thác ngồi đó, không thể không thu liễm một chút. 

Có Tô Lê ở chỗ này, Sở Kiều cũng không cảm thấy buồn bực, cô mỉm cười nói: "Anh đi làm đi, không cần phải lo lắng cho em."

"Đúng vậy đúng vậy, có tôi ở cùng với Sở Kiều rồi, anh cứ yên tâm." Tô Lê vỗ ngực bảo đảm.

Quyền Yến Thác do dự một chút, cất điện thoại di động vào trong túi. Trước khi đi còn dặn dò Sở Kiều nếu có chuyện phải lập tức gọi điện cho anh.

Đối với thái độ không yên lòng của anh, Tô Lê có chút không vui, bĩu ngồi ở bên giường.

"Aiiiii......" Sở Kiều dựa vào đầu giường, cố ý kéo dài giọng, "Cậu tới chậm rồi."

"Chậm cái gì?" Tô Lê cau mày: "Sáng sớm là mình liền vội vàng chạy tới."

"Không phải cái này."

Sở Kiều lắc đầu, giảo hoạt nhìn cô, "Hàn Thu Dương vừa rời khỏi thì cậu tới."

"À?" Tô Lê ngạc nhiên, đứng dậy chạy tới cửa sổ nhìn quanh, "Anh ấy đi lúc nào? Ở đâu ở đâu?"

Phì——

Sở Kiều nhịn không được phì cười trêu chọc: "Đừng tìm nữa, người ta đã đi lâu rồi."

"Sở Kiều!"

Tô Lê quặm mặt lại, tức giận nói: "Anh ấy đến mà cậu lại không báo cho mình?"

"Mình cũng không biết." vẻ mặt Sở Kiều vô tội, nhìn bộ mặt mất mát của cô, rốt cuộc đại phát từ bi nói: "Được ròi, lần này anh ấy trở về cũng lâu, cậu sẽ có nhiều cơ hội để gặp."

"Thật hả?" Tô Lê rất vui vẻ trở lại bên người cô, nháy mắt, "Vậy cậu nói cho mình biết, anh ấy thích phụ nữ như thế nào?"

"Thu Dương thích người thành thục ổn trọng."

"Nếu không thì phải là kiểu ngọt ngào động lòng người."

"Dù sao cũng sẽ không thích kiểu người như cậu."

"......"

Trong phòng bệnh, không ngừng có tiếng cười vui truyền tới. Tô Lê tìm mọi cách lấy lòng, Sở Kiều lại cố ý đùa giỡn cô.

Lúc đó, ở ven đường vắng vẻ.

Khả Nhi cầm trong tay một chiếc điện thoại di động màu đen cũ kỹ đã tắt máy, tháo sim ra. Cô đi tới bên thùng rác, nhanh chóng ném điện thoại vào đó. 

Lát sau, cô đi bộ vòng qua hai con đường, vứt sim điện thoại rồi mới trở lại khu phố kinh doanh thời trang. 

Lái xe trở lại công ty, Quyền Yến Thác đi thang máy riêng lên phòng làm việc. Anh gọi trợ lý vào, ghi lại tin nhắn vừa nhận được, để cho trợ lý đi kiểm tra xem dãy số này là gì?

Tin tức rất nhanh được báo lại, quả thật là số tài khoản của một ngân hàng tư nhân, hơn nữa người mở tài khoản chính là tài xế xe chở dầu. 

"Quan sát kỹ tài khoản này cho tôi, " Ngón tay thon dài của Quyền Yến Thác gõ gõ mặt bàn, khuôn mặt tuấn tú lo lắng, "Thông báo cho cảnh sát, một khi có động tĩnh cần phải bắt người lại."

"Vâng" trợ lý đang đứng bên cạnh vội vàng trả lời: "Bên phía cảnh sát đều đã an bài tốt rồi."

Sau khi trợ lý rời khỏi liền đóng cửa lại. 

Quyền Yến Thác ngồi trong ghế xoay, vẻ mặt yên tĩnh. Trong lòng anh đang có mấy phần suy đoán, nhưng dù sao cũng cần phải tìm được chứng cứ. 

Gần tới trưa, trong lòng Sở Nhạc Viện không yên, rời khỏi công ty. Sở Hoành Sanh không có ở đây, Sở Kiều cũng vậy, cả công ty chỉ có mình cô hình như cũng không có gì vui vẻ.

Cô nhìn đồng hồ, lái xe tới khu trung tâm thương mại tìm một người cùng ăn cơm.

"Khả Nhi." Sở Nhạc Viện đẩy cửa đi vào, trong cửa hàng có không ít khách, hiển nhiên là đang bận rộn.

"Sao cô lại tới đây." Khả Nhi nhìn thấy cô, mỉm cười đi ra từ trong đám người, "Có chuyện gì sao?"

Sở Nhạc Viện bĩu môi, vẻ mặt ảm đạm: "Tìm cô cùng nhau ăn cơm."

"Cô còn nhớ tới tôi à?" Khả Nhi mỉm cười, "Sao không tìm chồng cô đi cùng?"

"Tư Phạm không có ở nhà." Sở Nhạc Viện cụp mắt, nụ cười mất mát, "Ngày hôm qua mới vừa đi, phải mấy ngày mới trở lại."

"Vậy hả, " Khả Nhi rót cho cô ly nước, "Thì ra là tịch mịch, cho nên đến tìm tôi phải không."

"Thôi đi ——"

Sở Nhạc Viện cắn môi nhìn cô, nhận ly giấy, uống một ngụm nước, "Mấy giờ cô có thể đi được?"

"Còn phải chờ một chút." Khả Nhi chỉ về người phụ nữ ăn mặc có vẻ thời thượng trước mặt, ghé vào tai cô thì thầm, "Vị thần tài đó không dễ phục vụ, tôi phải tự mình ra tay mới được."

Sở Nhạc Viện cau mày liếc mắt nhìn, không khỏi bĩu môi nói: "Vậy cô cứ làm việc đi, tôi chờ cô."

"Được." Khả Nhi đáp lời, xoay người rời đi.

Su một hồi lâu, người phụ nữ kia vẫn chưa rời đi, mặc thử từng món đồ. Sở Nhạc Viện phiền não cau mày, kêu người gọi Khả Nhi tới: "Rốt cuộc còn bao lâu nữa?"

Khả Nhi bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Còn phải một lúc nữa, mỗi lần cô ấy tới không quá hai tiếng tuyệt đối sẽ không đi. Aiiiii, tôi cũng hết cách rồi, đều là nhìn sắc mặt người để kiếm cơm, chỉ có thể chờ đợi."

Sở Nhạc Viện nhăn mày, bỏ tạp chí trong tay.

Nhìn vẻ mặt cau có của cô, ánh mắt Khả Nhi khẽ động: "Không thì cô đi đến nhà hàng trước chờ tôi?"

Ở chỗ này ầm ĩ nhộn nhạo, Sở Nhạc Viện không muốn ngồi không. Cô gật đầu, viết lại địa chỉ rồi rời đi.  

"Nhạc Viện!"

Đột nhiên Khả Nhi nhớ tới điều gì, lôi cô vào một góc, "Ở gần nhà hàng đó có một ngân hàng, cô giúp tôi một việc được không?"

"Việc gì?" Sở Nhạc Viện hỏi lại.

Khả Nhi lấy từ trong ngăn tủ một chiếc cặp da màu đen, giao cho Sở Nhạc Viện, nhỏ giọng nói: "Đây là hai trăm triệu, cô chuyển vào tài khoản này giúp tôi."

"Nhiều tiền như vậy à?" Sở Nhạc Viện nhíu mày, nghi ngờ hỏi: "Cho ai hay sao?"

"Một người bạn!" Khả Nhi gật đầu, vẻ mặt trầm xuống, "Cô đừng hỏi nhiều, giúp tôi chuyển khoản là được rồi. Số tiền lớn thế này tôi không dám để nhân viên làm."

Vốn là muốn từ chối nhưng nghĩ đến quan hệ giữa Giang Hổ và Khả Nhi, Sở Nhạc Viện thở phào nhẹ nhõm. Cô cắn môi miễn cưỡng đồng ý, "Cô đưa số tài khoản cho tôi."

Khả Nhi mở ví, lấy tờ giấy đưa cho cô: "Chuyển tiền xong cô đợi tôi ở nhà hàng...tôi sẽ cố gắng đến sớm."

"Được rồi." Sở Nhạc Viện xách túi rời đi.

Lái xe tới đến bên ngoài ngân hàng, Sở Nhạc Viện đậu xe, xách túi da màu đen đi vào trong.

Thời gian buổi trưa, trong ngân hàng không có nhiều người. Đại sảnh trống rỗng, lác đác vài người.

Sở Nhạc Viện đi vào, lập tức có nhân viên đi tới hỏi cô cần làm gì. 

Lát sau, Sở Nhạc Viện ngồi ở một chỗ gần cửa sổ, điền xong biên lai gửi tiền, đối chiếu lại một lần nữa số tài khoản và tên người nhận sau đó đưa cho nhân viên.

Thủ tục gửi tiền rất nhanh chóng, Sở Nhạc Viện xách túi đi ra khỏi ngân hàng, lái xe dừng lại bên ngoài nhà hàng. 

Đẩy cửa xe bước xuống, Sở Nhạc Viện vừa muốn bước đi lại thấy xen đường đi tới một chiếc xe cảnh sát, từ trên xe bước xuống mấy người mặc đồng phục cảnh sát vây quanh lấy cô. 

"Cô là Sở Nhạc Viện?"

Đối mặt với chất vấn của cảnh sát, Sở Nhạc Viện lờ mờ phát giác ra, theo bản năng đáp lời, "Là tôi."

Câu nói kế tiếp còn chưa thấy, cổ tay đã bị người chế trụ, một cảm giác lạnh lẽo ập đến. 

Răng rắc ——

Còng tay tròng vào, Sở Nhạc Viện biến sắc kêu lên: "Các anh làm gì vậy?! Buông tôi ra!"

"Cô có liên quan đến việc cố ý gây thương tích, phải theo chúng tôi về phối hợp điều tra!"

"Cố ý gây thương tích?!"

Sắc mặt Sở Nhạc Viện trắng bệch, trong lòng hoang mang, "Tôi không hiểu các anh đang nói gì? Buông tôi ra!"

Lúc này, một chiếc xe màu đen chạy tới. Khả Nhi hốt hoảng chạy đến hỏi "Đã xảy ra chuyện gì? Nhạc Viện, tại sao bọn họ lại bắt cô?"

"Tôi cũng không biết." Sở Nhạc Viện bị hai người lôi đi về phía xe cảnh sát. 

Sở Nhạc Viện giùng giằng không chịu đi nhưng không thể chống đỡ lại sức lực của bọn họ.

"Khả Nhi!"

Sở Nhạc Viện quay đầu nhìn cô, kêu khóc: "Khả Nhi, cứu tôi!"

"Nhạc Viện, cô đừng sợ!" Khả Nhi chạy về phía trước lại bị cảnh sát đẩy ra, ngăn không cho cô làm trở ngại công vụ.

Mắt thấy Sở Nhạc Viện bị áp tải lên xe cảnh sát, Khả Nhi vội vàng chạy về phía trước: "Nhạc Viện, cô yên tâm, tôi sẽ báo cho anh cô, ngàn vạn lần đừng sợ!"

Cửa xe đóng lại, Sở Nhạc Viện vẫn còn khiếp sợ. Tay cô giữ chặt lấy chấn song, lệ nóng rơi xuống, "Mấy người phải đến nhanh một chút!"

Xe cảnh sát gào thét rời đi, Khả Nhi đứng ở ven đường, nét mặt lo lắng dần dần thay thế bởi sự u ám.

Sở Nhạc Viện, cô có sợ không?

Ban đầu bọn họ ném một mình cô ở đồn cảnh sát, để cô chịu trách nhiệm, lúc đó cô cũng có tâm trạng như vậy! Hôm nay, cô muốn bọn họ nếm thử một chút loại mùi vị này!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui