Thực Hồn Đồ



Khi Tống Quân tỉnh giấc, trời cũng đã sáng.

Hắn ngồi dậy trên ghế salon, giật mình nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, việc đầu tiên là lấy điện thoại di động báo cho cảnh sát.

Tống Quân cố gắng mở cửa chống trộm, sau khi rời khỏi căn biệt thự mới cảm thấy nhẹ nhõm một hơi. Hắn không rời đi quá xa mà ở lại đợi cảnh sát đến.

Khi trời sáng, Tống Quân mới phát hiện ở kề bên khu biệt thự  xung quanh đều là những ngôi biệt thự khác, nhưng vì ở vị trí hẻo lánh nên biệt thự đều không có người ở, cửa sắt bị đóng chặt chẽ.

Hắn cũng không chờ quá lâu thì thấy xe cảnh sát tới.

Tống Quân đến bên cạnh xe cảnh sát thì dừng lại, người ở bên trong cửa kính lộ ra khuôn mặt thanh tú trẻ con.

Thì ra là tiểu cảnh sát Long Tinh mà Tống Quân từng gặp qua một lần.

Long Tinh vẫn còn nhớ Tống Quân, hắn kỳ quái hỏi: “Này, ngươi làm sao lại ở chỗ này? Ngươi không phải sinh viên Đại học C sao?”

Tống Quân không giải thích nguyên nhân cho hắn cho hắn, hắn vội vội vàng vàng để bọn Long Tinh vào nhà, kể lại phòng ở cuối hành lang có một thi thể nữ nhân, hắn tới cửa nhưng không dám tiếp tục đi vào.

Long Tinh cùng một cảnh sát khác tiến vào, rất nhanh liền gọi điện thoại cho trung tâm chỉ huy phái thêm người tới, đồng thời cũng gọi điện thoại cho cấp cứu đến.

Tống Quân nghe được bọn hắn nói trên lầu còn có hai người hôn mê.

Bây giờ, Tống Quân mới xem như miễn cưỡng trầm tĩnh lại, hắn ngồi ở trên bậc cầu thang trước cửa, nhớ lại chuyện tối qua, hắn chỉ nhớ đến thời điểm quái thú màu đen xâm nhập, sau đó hắn như thế nào ngất đi, như thế nào xuống lầu, hắn hoàn toàn không biết.

Long Tinh gọi hắn lấy khẩu cung, hắn gật đầu đồng ý.

Chuyện đã xảy ra tối ngày hôm qua, đến bây giờ vẫn thấy thực quỷ dị, vì Tống Quân nhắc tới chuyến xe buýt đêm khuya, Long Tinh đặc biệt gọi điện thoại hỏi công ty giao thông công cộng, đối phương trả lời đúng là có một chiếc xe buýt vì gặp trục trặc nên bị chậm giờ trả khách chính là chiếc xe Tống Quân có nhắc tới kia. Nhưng tình huống cụ thể thế nào thì phải tìm người lái xe buýt của công ty công cộng để chứng minh.

Trừ lần đó ra, Tống Quân nói người đàn bà hơn hai mươi tuổi biến thành một bà lão năm mươi tuổi thì Long Tinh cắn cắn bút hoài nghi liếc nhìn hắn một cái.

Tống Quân chú ý tới ánh mắt của Long Tinh, nhưng không thấy xấu hổ tiếp tục kể lại câu chuyện.

Long Tinh chú ý tới lời hắn kể, chỉ nói một câu: “Ngươi khi đó không phải bị vây hãm sao, cho nên ánh mắt mới tìm kiếm?”

Tống Quân muốn nói không phải, nhưng do dự một chút cũng không nói ra miệng xem như chấp nhận.

Nói tóm lại, Tống Quân kể lại toàn bộ hiện trường vụ án, còn hai vợ chồng trên tầng hai của biệt thự, cảnh sát tìm thấy từ trong phòng bếp một loại chất giống làn da.

Sau khi hoàn thành khẩu cung, Long Tinh nói với Tống Quân: “Ta đưa ngươi trở lại trường học.”

Tống Quân gật đầu, “Cảm ơn anh cảnh sát.”

Long Tinh lấy xe cảnh sát đưa Tống Quân trở về trường học.

Ở trên đường, Long Tinh hỏi hắn: “Ngươi là sinh viên chuyên ngành pháp y?

Tống Quân đáp: “Vâng, nhưng tôi chỉ chuyên bên vật chứng.”

“À——” Long Tinh kéo dài thanh âm, lập tức lại hỏi, “Có khác nhau sao?”

Tống Quân nói: “Phân biệt dựa trên AND của cá nhân…”

Hắn vừa nói xong, Long Tinh liền im lặng.

Long Tinh đưa tay gãi đầu, nói mình sau khi học trung học sơ cấp đến năm nay mới đi công tác, tuổi vẫn chưa đến hai mươi.”

Long Tinh thật sự nhìn còn rất trẻ, chẳng qua Tống Quân không nghĩ hắn còn nhỏ tuổi hơn cả mình. Hắn nghĩ mọi người sẽ giống hắn đi học từ trung học đến đại học học đến bây giờ.

Đi trên đường, cảm xúc của Tống Quân dần bình ổn, trải qua đoạn này nghĩ lại mà sợ hãi, có thể sẽ lưu lại bóng ma tâm lý quá lớn, nhưng dù sao Đồ Trân Trân cũng là một người còn sống, cô cho dù đáng sợ thế nào cũng sẽ bị cảnh sát bắt được, sẽ không đến dây dưa với hắn.

Long Tinh chạy xe đến trước cửa trường học thì ngừng lại.

Tống Quân nói với hắn: “Cảm ơn, cảnh sát Long.”

Long Tinh khoát tay, “Không cần khách khí như vậy, ngươi cũng bị kinh sợ, trở về nghỉ ngơi một chút cho thật tốt đi.”

Tống Quân vừa bước xuống xe thì nhìn thấy Hạ Hoằng Thâm đang đứng bên cửa hàng siêu thị nhỏ ở cạnh cổng trường.

Hiện giờ đã gần đến buổi trưa, bên ngoài mặt trời có chút nóng, Tống Quân cả đêm không nghỉ ngơi tốt, buổi sáng lại trải qua việc lấy khẩu cung bề bộn, bây giờ nhìn thấy Hạ Hoằng Thâm cầm một chai nước khoáng từ trong siêu thị đi ra, nhất thời cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Hạ Hoằng Thâm cũng nhìn thấy bọn Tống Quân, hắn đi tới phía bọn họ.

“Thầy giáo Hạ!” Long Tinh nhìn Hạ Hoằng Thâm, từ trong xe nhô đầu ra, nhiệt tình chào hỏi hắn.

Hạ Hoằng Thâm hướng hắn gật gật đầu.

Bởi vì lúc làm việc cũng cùng Hạ Hoằng Thâm qua lại, Long Tinh mở cửa xe ô tô, đứng bên xe cùng Hạ Hoằng Thâm hàn huyên.

Hạ Hoằng Thâm một bên nghe hắn nói, một bên nhìn thoáng qua Tống Quân.

Tống Quân giơ tay lên xoa xoa mồ hôi trán.

Hạ Hoằng Thâm đưa hắn chai nước khoáng nói: “Cho ngươi.”

Tống Quân im lặng một chút mới nhận, nói: “Cảm ơn.”

Long Tinh như là một đứa bé tinh lực dồi dào, hắn liền kể cho Hạ Hoằng Thâm chuyện Tống Quân báo án ngày hôm nay. Bởi vì vụ án này Hạ Hoằng Thâm cũng biết, nên hắn hỏi: “Đã bắt được tội phạm chưa?”

Long Tinh gật đầu nói: “Bắt được rồi, ít nhiều cũng nhờ cậu Tống”

Bởi vì đang đứng dưới ánh nắng buổi trưa, trên trán Long Tinh cũng có một tầng mồ hôi, Hạ Hoằng Thâm nhìn hắn, đột nhiên nói: “Chờ.”

Nói xong, Hạ Hoằng Thâm xoay người vào trong siêu thị nhỏ, khi ra hắn lại mua một chai nước khoáng và một hộp khoai tây chiên.

Hắn đem chai nước khoáng cùng khoai tây chiên đưa cho Long Tinh.

Long Tinh kỳ lạ chả trách: “Làm sao ngươi biết ta thích ăn khoai tây chiên?” Tuy vậy hắn vẫn vui vẻ nhận lấy.

Hạ Hoằng Thâm nâng tay sờ sờ đầu Long Tinh. (Mèo: Thói quen gì đây? Hóa ra với ai cũng sờ đầu hở?)

Sau khi làm động tác này, Hạ Hoằng Thâm cùng Long Tinh đều cảm thấy không có gì không thích hợp nhưng đối với Tống Quân lại thấy kỳ quái, hắn cảm thấy hai người Hạ Hoằng Thâm và Long Tinh cũng không quen thuộc nhau như vậy.

Long Tinh nói muốn đi nên cáo từ bọn họ.

Hạ Hoằng Thâm nói một câu: “Trên đường cẩn thận.”

Tống Quân thì nói cảm ơn, “Cảm ơn cảnh sát Long.”

Long Tinh lên xe, vươn tay quơ quơ, quay đầu rời đi.

Tống Quân cùng Hạ Hoằng Thâm đứng tại chỗ nhìn hắn lái xe rời đi.

Sau đó, Tống Quân thở dài một hơi thật sâu.

Hạ Hoằng Thâm quay đầu nhìn hắn.

Tống Quân nói: “Em cảm thấy mệt mỏi quá.”

“Trở về nghỉ ngơi đi, ” Hạ Hoằng Thâm nói với hắn.

Tống Quân nhìn đồng hồ, hôm nay hắn không có thực nghiệm, buổi tối còn phải đi làm thêm, hắn đột nhiên cảm thấy không muốn làm, cả người mệt mỏi, hắn sợ nếu còn tiếp tục căng thẳng như vậy sẽ bị suy sụp mất.

Không phải đi phòng thí nghiệm, Tống Quân trở về ký túc xá, sau khi tắm nước lạnh xong, hắn nằm ở trên giường tận hưởng quạt gió mát mẻ.

Hắn lấy điện thoại di động gọi cho chủ cửa hàng ăn nhanh xin phép nghỉ ngày hôm nay.

Hắn đây là mới đi làm hôm sau đã muốn xin phép nên dù thế nào cũng không thể nói được, chính là hắn nhịn không được, hơn nữa xe đạp cũng đã bị trộm, hắn không biết đêm nay đi làm sẽ trở về như thế nào.

Chủ cửa hàng nghe hắn xin phép xong thì cảm thấy mất hứng cũng không có nói lời đồng ý.

Tống Quân một bên vừa nói, một bên mệt mỏi đánh úp lại, điện thoại di động ở bên tai những vẫn ngủ được. Sau khi chủ cửa hàng nói một câu ngươi đêm nay không cần đến, sau này cũng không cần đến thì hắn cũng đã không có cơ hội nghe thấy nữa.

Nằm lỳ ở trên giường được quạt thổi mát, Tống Quân ngủ thẳng buổi chiều đến khi chuông điện thoại vang lên.

Hắn mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện di động còn đang ở trong tay mình, cuộc gọi là của giảng viên hắn gọi tới Chu Hoa Phùng Xuân.

Tống Quân lập tức tỉnh táo lại, hắn bắt máy điện thoại, cố gắng không để phát ra giọng người mới tỉnh ngủ: “Chu giáo sư?”

Chu Hoa Phùng Xuân không chú ý tới Tống Quân ở ký túc xá ngủ một buổi chiều, cô gọi điện thoại gọi Tống Quân cùng nhau đi ăn cơm.

“Ăn cơm chiều?” Tống Quân có chút kinh ngạc.

Chu Hoa Phùng Xuân nói: “Đúng vậy, lần này có đầy đủ các sinh viên khác đến, đêm nay phòng giảng dạy tổ chức cho các sinh viên cùng nhau ăn cơm, lát nữa sẽ từ tòa nhà pháp y xuất phát.”

Tống Quân vội vàng nói: “Vâng.”

Cúp điện thoại, Tống Quân vội vội vàng vàng đứng dậy từ trên giường, trên người mặc một cái quần lót, hắn định chạy tới phòng tắm tắm qua mồ hôi xuất ra trên người lúc ngủ.

Kết quả vừa mới ra tới cửa liền gặp Hành Huy và Thành Thụy Cảnh từ bên ngoài trở về.

Thành Thụy Cảnh nhìn Tống Quân, vốn định kêu to một tiếng sợ hãi nhưng sau đó chỉ kêu to: “Tiểu học đệ trần truồng!”

Tống Quân mặt đỏ rần, lại vội vàng tránh vào phòng, chỉ ngó cái đầu ra chào hỏi: “anh Hành, chị Thành.”

Hành Huy nói: “Làm gì vậy? Không được giở trò đùa giỡn lưu manh đâu đấy!”

Tống Quân có chút buồn bực, “Nào có.”

Hắn muốn đợi Hành Huy và Thành Thụy Cảnh sau khi trở về phòng mới đi ra, trên người dinh dính, không thể cứ trực tiếp như vậy mặc quần áo sạch sẽ được.

Kết quả không ngờ rằng Thành Thụy Cảnh lại đi tới nhìn hắn, cười nói: “Mau trần truồng cho chị nhìn xem một cái nào” (Mèo: Đây mới là bản chất lưu manh:3)

Lúc này, cửa phòng đối diện của Hạ Hoằng Thâm đột nhiên mở ra.

Ai cũng không ngờ Hạ Hoằng Thâm ở trong phòng, Thành Thụy Cảnh bị hù nhảy dựng, tựa vào tường vỗ vỗ ngực: “Anh Hạ, anh có cần hù chết em không?”

Hạ Hoằng Thâm liếc nhìn cô một cái, lại nhìn Tống Quân ở đối diện, hỏi: “Đang làm gì?”

Tống Quân từ trong khe cửa chìa đầu ra, đáng thương nói: “Em muốn đi phòng tắm tắm ạ.”

Hạ Hoằng Thâm nói: “Chờ một chút.” Lập tức, hắn đi phòng tắm giúp Tống Quân lấy một chậu nước tới.

Thành Thụy Cảnh vốn chỉ muốn đùa với Tống Quân, nhưng thấy không náo nhiệt liền buông tha, cô xoay người bước tới phòng Hành Huy, còn nói: “Dáng người của tiểu học đệ không được rồi, cần luyện thêm nhé.”

Tống Quân tiếp nhận chậu nước, nói một câu: “Cảm ơn anh, Hạ sư huynh.” Sau đó vội vàng khép cửa phòng lại.

Tư liệu nhỏ của Long Tinh: thân cao 172,chòm sao cung Nhân Mã, nhóm máu B.

"Missmisss"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui