Thực Nhân Hoa

Sẽ không có cơ hội tiếp cận hắn, dù sao, bọn họ cũng không có khả năng có thể cùng xuất hiện.

Ngày ấy, câu chuyện giữa anh và em gái Giai Huệ về hắn chấm dứt bằng câu nói hơi chua sót này, và không bao giờ được nhắc lại nữa.

Để có đủ tư cách tham gia vũ hội này, Thiệu Huân đã phải luồn lách đủ đường. Chứ một nhân vật nhỏ bé không chút tiếng tăm như anh, vốn không thể xuất hiện trong một vũ hội tụ tập những nhân vật thượng lưu của xã hội như vậy được.

Cần phải mang theo bạn nhảy mới được tham gia vũ hội. Anh không có bạn gái, vì vậy liền đem em gái Giai Huệ đi cùng làm bạn nhảy. Thiệu Huân hao hết tâm tư để có thể tham gia vào vũ hội này, mục đích chính là muốn tìm cho cái nhà xưởng nhỏ sắp đóng cửa của anh một cơ hội để hồi sinh.

Những người tham gia vũ hội, đều là những người hô mưa gọi gió trong giới thương nhân. Nếu anh may mắn mời chào được người có hứng thú với nhà xưởng của mình, đầu tư nguồn tài chính khuyết thiếu, nhà xưởng của anh liền có thể hồi sinh.

Nhưng ý tưởng thì đơn giản như vậy, trên thực tế lại khó khăn vô cùng. Khi anh thật vất vả đưa bản giới thiệu giao cho những người anh cho rằng sẽ giúp anh, thì họ đều từ chối một cách khách sáo, và sau đó lễ phép đưa bản giới thiệu trả lại cho anh.

Cho đến tận khi toàn bộ hy vọng đều đã không còn, Thiệu Huân chỉ có thể cười khổ một tiếng. Đây cũng không phải lần đầu tiên anh nếm trải cảm giác thất vọng. Từ ngày mà cha anh mất, anh tiếp quản nhà xưởng cho đến bây giờ, thất bại cùng với thất vọng, cũng đã trở nên quá quen thuộc.

Ngày đó, đầy cõi lòng hy vọng mà đến, lại ra về trong mất mát, em gái anh vẫn làm bạn bên người anh, không thể không đau lòng.

Vì không muốn làm cho em gái phải lo lắng, anh miễn cưỡng cười vui, quay lại an ủi nàng. Anh nói, cùng lắm thì đóng cửa thôi, đau khổ chống đỡ nhiều năm như vậy, anh thực sự có điểm mệt mỏi.

Thiệu Giai Huệ không những không an tâm, ngược lại lại nhìn anh với khuôn mặt đau thương.

Từ trong mắt của nàng, anh nhìn thấy được hối tiếc cùng áy náy.

Cha anh vì bệnh nặng mà qua đời, khi mới mười bảy tuổi anh đã phải chống đỡ trách nhiệm chăm lo cho cả gia đình, anh đã phải bỏ học, tiếp nhận gia nghiệp mà cha anh để lại. Một nhà xưởng nhỏ, lợi nhuận thu được vốn không cao, nhưng để có thể có đủ tiền cho em gái đi học, anh đã nghĩ đủ mọi biện pháp chống đỡ mười lăm năm. Ba năm trước, em gái anh đã tốt nghiệp đại học, tìm được công việc ổn định, anh tuy rằng đã có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng dù sao cũng đã bỏ ra nhiều công sức vào nhà xưởng này như vậy, anh không muốn buông tay nhẹ nhàng.

Sau khi tốt nghiệp đại học, em gái anh tỏ ý muốn vào nhà xưởng giúp đỡ anh, nhưng anh cự tuyệt, anh không nghĩ làm cho em gái cũng phải thừa nhận gánh nặng. Hơn nữa, để em gái anh vào làm ở một nhà xưởng sắp phải đóng cửa như thế này, thực sự làm lãng phí thời gian thanh xuân của nàng. Anh đã muốn bỏ qua quãng thời gian thanh xuân quý giá nhất của cuộc đời mình trong bận rộn và thất vọng, anh không muốn làm cho người em gái duy nhất của anh cũng bị như vậy. Việc kiên trì yêu cầu em gái anh đi làm công việc lý tưởng đối với nàng là đúng, hiện tại, mỗi ngày nàng đều sống được thoải mái, mặc dù có đôi khi vì không giúp được anh mà cảm thấy áy náy.

Từ vũ hội hôm ấy, đã một tuần trôi qua. Trong bảy ngày này, tình hình nhà xưởng đúng như anh đã dự đoán, ngân hàng thúc giục trả nợ, đến gần cuối tháng, biết lợi nhuận nhà xưởng ngày càng giảm, công nhân đều đưa đơn từ chức không nhận lương....

Đến đường cùng, anh chỉ còn biện pháp duy nhất, đó là bán máy móc cùng với khu đất không tính nhỏ của nhà xưởng đi.

Hiện tại, anh đang ngồi trong cái văn phòng nóng như lò lửa của mình, thời gian từng giây từng giây trôi qua, gạt tàn đã tràn đầy tàn thuốc, trên tay anh còn có một điếu thuốc hút dở.

Khói thuốc lờ mờ, làm mông lung tầm mắt, anh ngơ ngác nhìn về phía trước, anh không biết bộ dáng của anh lúc này tràn đầy trầm tư. Anh đang không ngừng suy nghĩ, về rất nhiều việc, nhớ đến người mẹ mà anh không còn nhớ mặt, đã bỏ theo tình nhân khi anh mới bảy tuổi; nghĩ đến người cha đã thừa nhận nỗi thống khổ bị phản bội, vì nuôi lớn anh và em gái mà đi khắp nơi vay nợ để mở xưởng dệt này, khổ sở chống đỡ gia đình, cho đến tận khi ông bị bệnh; nghĩ đến năm anh mười bảy tuổi, phụ thân lúc gần mất vẫn còn cầm tay anh, vừa khóc vừa từng chữ từng chữ nói với anh, Giai Huệ cùng với nhà xưởng, giao cho con, tiểu Huân....

Rốt cuộc ngồi không được nữa, anh dập tắt thuốc lá, từ trên ghế đứng lên, mở ra cửa ban công, bên ngoài là phân xưởng sản xuất. Lúc này đã là hơn mười hai giờ đêm, phân xưởng cũ kĩ đã không còn một bóng người. Anh đi vào bên trong, bật hết đèn lên, chậm dãi xem lại tất cả những chiếc máy móc ở đây, cuối cùng anh dừng lại ở một cái máy cũ kĩ đến mức đã sớm bị xã hội đào thải, thật nhẹ nhàng  thật cẩn thận mà vuốt ve nó.

Cái máy này có từ lúc cha anh còn sống, trải qua nhiều năm như vậy mặc dù phải sửa lại rất nhiều lần, nhưng nó vẫn còn phát huy được công dụng của mình. Quay đầu nhìn khắp nhà xưởng, tuy không tính là rộng rãi nhưng lại chỉnh tề sáng sủa này, trong ngực anh nổi lên một trận toan sáp.

Mười mấy năm, đối với nơi này, anh đã có rất nhiều tình cảm cùng kỉ niệm. Nghĩ đến việc sẽ phải bán tất cả những máy móc ở đây đi, bất giác, một giọt lệ chảy ra khỏi mắt, chảy dài trên khuôn mặt anh...

Rốt cuộc cũng không đứng được nữa, anh ngồi xuống che mặt, nhưng nước mắt vẫn chảy qua bàn tay, từng giọt từng giọt, im lặng rơi xuống mặt đất...

#2

Khi Thiệu Huân đi ra từ nhà xưởng đã là hơn hai giờ sáng. Anh vốn có một phương tiện giao thông duy nhất, đó là một chiếc xe tải nhỏ để vận chuyển hàng hoá, nhưng mới không lâu do thiếu tiền nên anh cũng đã phải bán nó đi.Vào thời gian này ra đường chỉ có thể gọi xe taxi, nhưng Thiệu Huân không muốn tốn tiền, vì vậy anh quyết định đi bộ. May mà nhà anh cách nhà xưởng cũng không quá xa, đi bộ, có lẽ khoảng bốn mươi phút là đến...

Đi bộ vận động một chút cũng tốt! Đúng vậy, đi bộ ban đêm, không những yên tĩnh mà không khí còn rất sảng khoái nữa!

Thiệu Huân thực sự là người có thể tìm thấy niềm vui trong nỗi khổ, tuy rằng đây cũng chỉ là do hoàn cảnh bắt buộc, nếu không anh sẽ bị sự bi ai đau khổ nhấn chìm.

Vốn anh không định về nhà, nhưng lúc mười một giờ, em gái anh đã gọi điện bắt anh kiểu gì cũng phải về, vì không thể lay chuyển được ý muốn của nàng  nên cho dù đã rất muộn, anh cũng vẫn phải trở về.

Đi bộ trên con đường rộng mở yên tĩnh, không có một bóng người, đèn đường hôn ám, làm cho những góc khuất trở nên quỷ dị, nhưng Thiệu Huân thực sự không có tâm chí đi chú ý những điểm này. Đốt một điếu thuốc ngậm ở miệng, anh chậm rãi, thong thả bước về nhà.

Không biết đã đi bao lâu, cho đến khi cảm thấy có gì đó khác thường, thì anh cũng đã đi chệch đường về nhà đi nhầm vào hướng hoàn toàn ngược lại. Sửng sốt một chút, anh xoay người đang định đi về đường cũ, thì phía sau truyền đến tiếng phanh gấp. Khi kinh ngạc quay người lại muốn biết đã xảy ra chuyện gì, anh nhìn thấy một chiếc ô tô đang lao về phía anh...

Nhìn thấy chiếc xe đang lao nhanh về phía mình, trong khoảnh khắc ấy, anh thực sự nghĩ rằng mình sẽ chết. Mà đúng lúc nguy cấp nhất, chiếc xe kia bỗng dưng phanh gấp lại.

Ngoài miệng vẫn còn ngậm thuốc lá, chiếc áo vest vắt trên cánh tay rơi xuống đất, Thiệu Huân đầy một đầu mồ hôi lạnh nhìn đầu xe chỉ cách mình có mấy cm, biết được mình đã tránh được một kiếp.

Chưa kịp ngẩn người bao lâu, cửa xe bỗng dưng mở rộng, một người từ bên trong rơi ra.

Thiệu Huân kinh ngạc, nghĩ đến người này gặp chuyện liền chạy đến nâng y dậy, nhìn đến khuôn mặt trước mắt, anh lại ngây người.

Vẫn nghĩ rằng, tại vũ hội hôm nào, có thể tận mắt nhìn thấy Bắc Tề Lạc gần như vậy, là lần duy nhất trong cuộc đời anh. Dù sao, bọn họ là người sống ở hai thế giới khác nhau, giống như hai đường thẳng song song, vĩnh viễn cũng không có khả năng chạm mặt.

Nhưng mà lần này, khoảng cách chẳng những so với lần trước ở xa ngắm nhìn hắn càng gần, hơn nữa, hắn hiện tại không còn cảm giác cao ngạo lãnh ngạo khó tiếp cận giống ngày ấy ở vũ hội nữa.

Có lẽ nguyên nhân chủ yếu, là do hiện tại hắn đang ngất đi đi.

Thiệu Huân thử đánh thức hắn, diêu vài lần hắn đều không tỉnh, đành nâng hắn dậy định đưa đến bệnh viện, đúng lúc này, anh ngửi thấy mùi rượu nồng nặc khó thở từ trên người hắn toả ra. Chẳng lẽ hắn tiếp khách uống quá nhiều??

Dù sao cũng coi như là một người làm ăn, Thiệu Huân thực sự hiểu, vì đôi khi muốn thiết lập quan hệ mà không thể không mời khách hàng đi nhậu nhẹt, hơn nữa uống đến say cũng là chuyện bình thường, chính bản thân anh cũng từng như vậy.

Nhưng mà đã say rượu như vậy rồi mà còn lái xe, điểm này thì Thiệu Huân chịu.

Chính anh mới vừa nãy cũng suýt chút nữa thì bị người say rượu lái xe đâm chúng a.... Nhưng mà một người giống như thiên chi kiêu tử đứng ở trên tận mây xanh như Bắc Tề Lạc, chẳng lẽ cũng vì việc làm ăn mà phải mời khách uống rượu sao?


Người mà anh vất vả mãi mới nâng được dậy bỗng trở nên nhẹ nhàng, anh vừa cúi đầu xuống nhìn, liền chống lại một đôi mắt ngăm đen thâm thuý.

"Ngươi là ai?"

Người này không biết khi nào thì mở mắt, đẩy anh ra, dùng ngữ khí lạnh như băng hỏi.

"Tôi..." Vừa định trả lời, thì cái người tưởng rằng đã thanh tỉnh, lại đột ngột ngồi xổm xuống nôn oẹ.

"Ngươi không sao chứ?" Thiệu Huân lo lắng hỏi han, lại bị cự tuyệt.

"Cút đi, đừng tới gần ta, ghê tởm!"

Người kia cũng không ngẩng đầu, dùng giọng điệu không tốt nói ra những lời làm cho người ta tức giận, làm Thiệu Huân nghe được, nhất thời lửa giận bùng lên.

Ai thèm quan tâm ngươi!

Anh tức giận, mắng thầm một tiếng, đi đến nhặt chiếc vest lên, xoay người rời đi... nhưng, chân của anh chính là nhấc lên, mà không hạ xuống được. Anh nghe đến âm thanh khác thường ở phía sau truyền đến.

Bất đắc dĩ thầm thở dài một tiếng, Thiệu Huân vẫn không kiềm chế được thiện tâm, quay người lại, thấy được người kia đã ngừng nôn mửa, nhưng lại ngã xuống đất.

Chẳng lẽ hắn bị ngộ độc cồn??

Nghĩ như vậy, Thiệu Huân đi nhanh đến bên cạnh Bắc Tề Lạc, xác định rõ ràng hắn là do thân thể quá yếu mà ngất đi, mới thở dài một hơi. Anh đỡ Bắc Tề Lạc vào trong chiếc xe thể thao đắt tiền của hắn, giúp hăn nằm ở ghế sau.

Không biết địa chỉ nhà hắn, lại không tìm được cách liên lạc với người nhà của hắn. Thiệu Huân định giúp hắn khoá cửa xe rồi rời đi, nhưng anh bỗng dưng nhớ tới trong khoảng thời gian này rộ lên nạn trộm xe ô tô. Nhìn chiếc xe thể thao đắt tiền mà liếc mắt một cái có thể nhìn ra giá trị vài triệu nhân dân tệ này, lại nhìn người đang say bất tỉnh nhân sự kia, Thiệu Huân lại thở dài.

Anh không phải là người rất tốt, nhưng mà, anh rất dễ mềm lòng...

Ai.....

Sau khi đem xe chạy đến một vị trí thích hợp, Thiệu Huân định ngồi ở ghế trước chờ hắn tỉnh dậy rồi sẽ rời đi. Nhưng khi nhìn thấy hắn nằm ngủ thực sự không thoải mái, suy nghĩ một chút, anh quyết định cũng ngồi vào ghế sau, nâng đầu Bắc Tề Lạc gối lên đùi mình, sau đó đem áo vest của mình khoác lên người hắn.

Cứ như vậy, ngồi không lâu, cảm thấy rất buồn chán, anh liền châm một điếu thuốc, mở cửa kính xe ra để khói thuốc có thể bay đi, không ảnh hưởng đến người đang ngủ. Anh cứ như vậy, vừa hút thuốc vừa chờ, không biết khi nào thì, anh cũng ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, Thiệu Huân đột nhiên tỉnh lại, một tay xoa cần cổ đã mỏi nhừ do tựa vào cửa ngủ, một tay mở cửa xe, nhìn bầu trời đã chuyển sang xám trắng, sau đó cúi đầu nhìn xem người kia, vẫn như cũ mê man ngủ. Thiệu Huân thật cẩn thận đặt đầu hắn xuống ghế, sau đó đi động hai chân. Lúc này anh mới phát hiện ra hai chân anh đã tê rần, không thể cử động được.

Đoán rằng Bắc Tề Lạc không lâu sau sẽ tỉnh lại, hơn nữa nhìn trên đường đã bắt đầu có người đi lại, Thiệu Huân mới xuống xe, đóng cửa cẩn thận, rồi sau đó xoa hai chân tê nhức, chậm rãi lê từng bước chân cứng ngắc rời đi.

Cho đến khi về đến nhà, Thiệu Huân mới nhận ra rằng anh đã quên cầm cái áo vest đắp cho Bắc Tề Lạc về. Đó là bộ vest duy nhất của anh, nghĩ đến việc Bắc Tề Lạc khi tỉnh dậy sẽ đem nó vất đi, Thiệu Huân rất là đau lòng, nhưng cũng chỉ có thể tự trách bản thân không chú ý mà thôi.

Sau đó không lâu, vì không thể không bán nhà xưởng mà buồn dầu cùng bất đắc dĩ, Thiệu Huân đã tạm quên chuyện này, kể cả chiếc áo vest kia của anh.

#3

Một tháng sau khi nhà xưởng bị bán đi, Thiệu Huân từ một người bận rộn đã trở thành một người rảnh rỗi, mỗi ngày ở nhà không có việc gì để làm.

Đây thực sự là một chuyện bất đắc dĩ, Thiệu Huân cũng không muốn như vậy, nhưng đối với người như anh, ở độ tuổi này lại không có bằng cấp gì, ở trong khoảng thời gian ngắn thực sự không thể tìm thấy được công việc thích hợp. Hơn nữa muội muội Giai Huệ cũng bắt anh phải nghỉ ngơi trước một thơi gian mới cho anh đi tìm việc, vì vậy anh cũng chỉ có thể nhận mệnh.

Tuy biết rằng do em gái anh thương anh, nhưng bắt một đại nam nhân như anh mỗi ngày ở nhà bạch ăn bạch uống, nghĩ như thế nào cũng không được tự nhiên.

Số tiền bán nhà xưởng máy móc, một phần trả cho ngân hàng, một phần thanh toán tiền lương cho công nhân, cuối cùng vẫn còn thừa ra một chút. Số tiền thừa không đủ lớn để anh có thể mở một cửa hàng nhỏ buôn bán, hơn nữa dù sao anh cũng không có định dùng số tiền đó, nên anh gửi tiết kiệm, để sau này cho em gái làm của hồi môn, đây cũng là điều cuối cùng mà một người anh như anh có thể làm cho em gái.

Ở nhà rảnh rỗi một tháng đã là cực hạn của anh, vì không thể quen được với sự nhàn rỗi này, anh bắt đầu chú ý đến những quảng cáo, thông báo tuyển dụng nhân viên trên tivi và báo chí.

Thiệu Giai Huệ buổi chiều đi làm về, nhìn thấy vậy, liền thu hết tất cả báo chí cất đi, còn lời lẽ chính nghĩa nói với anh: "Anh, nhà chúng ta đã không còn thiếu tiền nữa rồi, hiện tại, có công việc hay không đối với anh cơ bản không quan trọng, mà việc quan trọng nhất bây giờ là tìm chị dâu cho em!".

Thiệu Huân nghe xong, không khỏi bật cười: "Giai Huệ, nếu anh không có một công việc ổn định thì làm gì có ai thích anh được a."

"Đương nhiên là có!" Thiệu Giai Huệ trả lời khẳng định.

"Cái gì?" Thiệu Huân ngây người.

Thiệu Giai Huệ hưng phấn nói với anh: "Anh, em đã giúp anh tìm được bạn gái rồi nhé!"

Sau đó, nghe Giai Huệ kể, Thiệu Huân mới biết được bạn gái mà muội muội nói đến là người nào.

Nàng là đồng nghiệp của em gái anh, so với anh nhỏ hơn bốn tuổi, so với Giai Huệ thì lớn hơn năm tuổi, ở công ty, nàng là tiền bối của Giai Huệ, có kinh nghiệm làm việc lâu dài và thường xuyên giúp đỡ Giai Huệ. Tất cả những điều mà anh biết về nàng đều là do em gái kể lại.

"Thỉnh thoảng em lại kể cho chị ấy nghe về người anh trai vĩ đại của mình, dần dần, không ngờ chị ấy lại có hứng thú rất lớn với anh. Chị ấy nói, trong thời đại ngày nay, một người có thể hy sinh hết thảy vì người khác như anh đã thực sự hiếm thấy, có thể gả cho người như vậy nhất định sẽ thực hạnh phúc!".

"Anh, anh biết không, Úc tỷ chẳng những lớn lên xinh đẹp, còn rất tài giỏi, mới hai tám tuổi mà chị ấy đã là một trưởng ngành của công ty. Người theo đuổi chị ấy thậm chí có thể xếp đầy đường Hoa Đông!"

Nghe muội muội kích động, Thiệu Huân chỉ cười.

Thấy anh như vậy, muội muội rất bất mãn: "Anh, có phải anh không tin em không?"


Dừng một chút, anh mới nhẹ nhàng nói: "Một người phụ nữ tài giỏi như vậy, người đàn ông như anh thực sự không xứng với cô ấy."

"Anh, anh sai rồi." Thiệu Giai đi vào bên cạnh, lấy ngón tay chọc chọc cái đầu bảo thủ của anh. "Muốn xem hai người có xứng với nhau không, không phải xem ở diện mạo, thân phận địa vị, mà là xem ở tình cảm."

"Hai người có tình cảm ngang nhau, thì mới thực sự là xứng đôi."

Thiệu Huân lẳng lặng nhìn muội muội, thật lâu cũng không nói gì.

"Anh, anh làm sao vậy?" Thiệu Giai Huệ khó hiểu nhìn anh.

Thiệu Huân lộ cười thật tươi: "Anh thực sự chưa bao giờ nghĩ đến, tiểu cô nương luôn đi theo anh, bắt anh kể truyện xưa mới chịu ngủ, bây giờ lại có thể nói lên những lời triết lý như vậy."

"Anh!!"

"Ha ha!" Thiệu Huân cười lớn, để mặc cho phấn quyền của muội muội, từng cái từng cái đánh vào người anh.

Dưới yêu cầu vô cùng mạnh mẽ của em gái, Thiệu Huân không thể cự tuyệt. Ba ngày sau, Thiệu Huân ăn mặc cẩn thận, đi đến cuộc hẹn do em gái anh đã sắp xếp cho anh.

Cho đến khi người phụ nữ vẫn được muội muội tán dương kia xuất hiện trước mặt của anh, anh mới biết rằng lời nói của muội muội anh là hoàn toàn chính xác. Nàng quả thực rất tài giỏi, thậm chí làm cho anh cảm thấy mình thật kém cỏi.

Hai người bọn họ lúc đầu do vẫn còn xấu hổ, nên nói chuyện với nhau hoàn toàn không được tự nhiên.

Không khí có chút nặng nề, anh vẫn cúi đầu, người phụ nữ tao nhã ngồi đối diện lẳng lặng nhìn anh, rồi đột nhiên nói:

"Thiệu tiên sinh, anh có biết người mà tôi sùng kính nhất là ai không?"

"A?" Thiệu Huân giật mình, ngẩng đầu nhìn nàng.

Nàng mỉm cười, nói: "Là một người thợ xây, tôi thậm chí còn không biết tên của anh ấy."

"Cái gì?" Thiệu Huân lần đầu tiên nghe thấy có người lại sùng kính một tiểu nhân vật như vậy, thực sự rất ngạc nhiên.

Kế tiếp, nàng tiếp tục nói: "Chuyện xảy ra vào năm tôi sáu tuổi, tôi bị đứa trẻ hàng xóm lừa đến một toà nhà lớn đang bị dỡ bỏ, sau đó, do không cẩn thận mà tôi bị rơi xuống một cái hố, làm như thế nào cũng không thể ra được. Lúc ấy, tôi sợ hãi nên khóc mãi không thôi. Mãi cho đến khi có một người thợ xây xuất hiện, cứu tôi ra khỏi cái hố, và đưa tôi về đến tận nhà. Tuy rằng lúc ấy, cũng không xảy ra sự kiện gì đặc biệt cảm động, nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ nụ cười tươi tắn giản dị của người thợ xây kia. Tôi khóc không ngừng, và anh ấy thì an ủi tôi một cách ngốc nghếch, đôi bàn tay lớn đầy vết chai ấy thật cẩn thận lau nước mắt cho tôi. Lúc đưa tôi về đến nhà, anh ấy còn nói một câu, đã về đến nhà rồi, đừng khóc nữa nhé."

"Anh ấy sau khi đưa tôi về đến nhà, ngay cả một hớp nước cũng chưa uống đã bỏ đi. Khi anh ấy rời đi, tôi vẫn nhìn mãi bóng dáng của anh, lưng của anh ấy hơi gù, vóc dáng cũng không cao, nhưng có thể là bởi vì lúc ấy tôi còn rất nhỏ, tôi chỉ cảm thấy anh ấy thật cao lớn, đến mức làm cho người ta an tâm... từ khi đó, anh ấy đã trở thành người mà tôi không thể quên, thậm chí tôi còn sùng kính anh ấy...."

Sau khi nói xong, nàng có chút ngượng ngùng, cười cười: "Có phải là rất kì quái không? Tôi lại có thể đi sùng kính một người có thân phận nhỏ bé như vậy, nhưng thât sự, nụ cười chân thành tươi tắn của anh ấy đã làm cho tôi cảm động."

Thiệu Huân cười lắc đầu: "Không, hoàn toàn không kỳ quái chút nào. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ sùng kính người như vậy, người vô tư chân thành giống như anh ấy thực sự là rất hiếm thấy."

"Tôi cũng đã nghĩ như vậy!" Nàng nhìn anh, cười giống như có khác thâm ý.

Bị một người phụ nữ giỏi giang như vậy nhìn, mặt Thiệu Huân không tự giác đỏ lên.

"Đúng rồi, Thiệu tiên sinh, tôi nghe Giai Huệ nói qua, có phải người mà anh kính trọng, sùng bái nhất, chính là phụ thân của anh không?"

"Đúng vậy." Anh gật đầu.

"Có thể kể cho tôi về phụ thân của anh sao?" Nàng cười rất chân thành.

Nhìn nàng, anh không khỏi mỉm cười, cảm giác cũng đã thả lỏng rất nhiều. "Đương nhiên là có thể."

Giai Huệ nói đúng, Úc Ngôn thực sự là một người phụ nữ tốt.

Nhìn người phụ nữ tao nhã, động lòng người trước mắt, Thiệu Huân cảm thán từ tận đáy lòng.

#4

Bề ngoài của Thiệu Huân, tuy rằng không phải rất đẹp rất xuất sắc, nhưng lại thực sự hấp dẫn.

Theo như lời của Úc Ngôn, thì ở bên cạnh anh, người ta cảm thấy rất an tâm, rất thoải mái.

Đối với thất bại của Thiệu Huân trong việc buôn bán, Úc Ngôn nói đó là do công việc kia không thích hợp với anh mà thôi, nếu như là một công việc khác, anh chắc chắn có thể thành công. Về mặt bằng cấp, nàng hoàn toàn không coi trọng, vì bằng cấp có cao đến đâu mà hoàn toàn không thể sử dụng, thì cũng chỉ là lãng phí. Nếu như thế, không bằng tìm một công việc thực thích hợp với mình đi làm, hoặc là đầu tư cho việc học một thứ mà mình yêu thích, để cho cuộc sống vừa vui vẻ vừa thoải mái còn tốt hơn.

Nói chuyện với Úc Ngôn làm cho Thiệu Huân cảm thấy thực thoải mái, thậm chí không biết từ lúc nào, tâm trạng khẩn trương xấu hổ lúc đầu cũng đã bay mất.

Sau khi về nhà, Thiệu Huân nói cho em gái anh biết, anh đã hẹn với Úc Ngôn vào cuối tuần sau. Thiệu Giai Huệ nghe được, hưng phấn đến nhảy cẫng lên.

"Anh, em nói đúng đi. Úc tỷ là một người phụ nữ tốt, chị ấy thật sự rất tuyệt đúng không?"

"Ừ." Anh gật đầu với muội muội, trong lòng, Thiệu Huân thực sự mong muốn người phụ nữ tốt như nàng có thể có được một tương lai hoàn mỹ.

Thiệu Huân đi gặp Úc Ngôn lần thứ hai trong tâm trạng có chút chờ mong. Úc Ngôn vẫn là Úc Ngôn, nhưng lần thứ hai gặp mặt này, trong lòng Thiệu Huân lại cảm thấy khác thường.


Lần gặp mặt này, biết được Thiệu Huân đang tìm việc, Úc Ngôn đã giới thiệu cho anh một công việc. "Gần đây, có một công việc đang được rất nhiều người thử sức, chính là quản gia truyền thống theo phương thức Anh quốc. Công việc cụ thể, chính là phục vụ cho những nhà giàu có quyền quý, tuy rằng hơi vất vả, nhưng tiền lương rất cao, công tác ổn định, lại không hạn chế về tuổi tác. Tôi nghĩ anh Thiệu có thể thử một chút, tính cách và khí chất của anh, thực sự thích hợp cho công việc này."

Đối với công việc nà, Thiệu Huân cũng có chút mơ hồ. "Tôi thực sự có thể sao?"

Úc Ngôn cười nhẹ "Không thử thì làm sao mà biết có được hay không được? Công việc này, không phải ai cũng làm được, phải trải qua một thời gian dài học tập, huấn luyện, bình thường kéo dài từ nửa năm đến hơn một năm, sau đó lại kiểm tra tổng hợp tất cả những kỹ năng tiêu chuẩn đã học, nếu đủ tư cách, sẽ được giới thiệu cho những vị trí công tác phù hợp."

"Có vẻ rất khó khăn..."

"Còn phải xem xem anh có đủ quyết tâm và hứng thú không."

Thiệu Huân cúi đầu nghĩ nghĩ, sau đó nói với nàng."Phải đi tham gia huấn luyện ở đâu?"

Có thể có chút quan tâm đến công việc xa lạ này, nguyên nhân chủ yếu là do Úc Ngôn nói nó hợp với anh. Trực giác anh tin tưởng nàng – một người phụ nữ có trí tuệ, hơn nữa, công việc này lại không có giới hạn về tuổi tác, ổn định, tiền lương cao. Anh không sợ vất vả, đoạn thời gian quản lí nhà xưởng cũ kia, hầu như loại khổ sở nào anh cũng đều đã nếm quá.

Úc Ngôn biết quyết định của anh nên đã giúp anh liên hệ, tìm thông tin. Úc Ngôn quen biết thực sự rộng, không đến một tuần, Thiệu Huân liền nhận được giấy báo tham gia khoá học huấn luyện quản gia theo phương thức Anh quốc.

Khi Thiệu Huân cùng với Úc Ngôn đi thăm nơi huấn luyện, anh không khỏi thán phục sự bí mật và nghiểm cẩn của nơi này. Sau khi kí vào giấy cam kết, Thiệu Huân chính thức tham gia khoá huấn luyện quản gia kiểu Anh quốc với thời gian nửa năm.

#5

Bốn tháng sau ngày nhập học, ban đêm, Thiệu Huân kéo tấm thân mỏi mệt, chậm rãi đi lên cầu thang, dùng chía khoá mở cửa, thấy trong nhà tối om. Sau khi xác định rằng muội muội đã ngủ say, anh nhẹ nhàng đi về phòng mình.

Người mỏi mệt đổ mạnh lên giường, anh nhắm mắt nằm một lúc, sau đó mới thò tay vào túi áo tìm di động. Nhìn thời gian, anh cảm thấy có chút do dự.

Ngay tại lúc anh còn đang suy nghĩ, thì điện thoại của anh rung lên. Nhìn thấy tên người gọi hiển thị ở màn hình, anh vội vàng nghe máy: "Tiểu Ngôn?"

"A, anh rốt cuộc cũng đã trở lại." Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm nhu hoà.

"Anh vừa mới về đến nhà." Thiệu Huân nhẹ giọng trả lời, biểu tình trên khuôn mặt cũng trở nên mềm mại.

"Vì sao lại không gọi điện thoại cho em?"Úc Ngôn nói có chút oán giận.

"Đã hơn mười hai giờ rồi, anh sợ quấy rầy em nghỉ ngơi."

"Anh không gọi cho em mới là quấy rầy em nghỉ ấy. Vì em vẫn luôn chờ điện thoại của anh mà."

"Thực xin lỗi."

"Chỉ cần sau này mỗi lần về nhà anh đều gọi điện thoại cho em là được rồi. Em sẽ tha thứ cho anh."

Nghe thanh âm làm nũng mềm mại của Úc Ngôn, miệng Thiệu Huân cười càng rộng: "Tiểu nhân nhất định tuân mệnh!"

"Anh này..!" điện thoại truyền đến tiếng cười của Úc Ngôn, tiếp theo nàng lại hỏi: "Huấn luyện có vất vả không anh?"

"Nếu so với hồi còn quản lý nhà xưởng thì thoải mái hơn. Đúng rồi, tiểu Ngôn, anh nói cho em biết một tin tức tốt này. Bởi vì biểu hiện của anh vô cùng xuất sắc, mà trường học huấn luyện có khả năng sẽ cho anh tốt nghiệp trước nhé!"

"Thật áh? Thật tốt quá! Em biết là anh nhất định làm được mà!"

".... Tiểu Ngôn, cám ơn em vẫn duy trì và giúp đỡ anh." Thiệu Huân cảm kích nói.

"Đấy là tất nhiên, giúp cho anh, cũng là giúp cho em mà." Lời nói đầy hàm nghĩa của Úc Ngôn làm cho Thiệu Huân cười toe toé.

Tuy rằng chưa nói rõ ra ngoài miệng, nhưng hai người vô cùng hoà hợp với nhau, đều đã có ý định chung thân với đối phương.

"Tiểu Ngôn, ngày mai là ngày nghỉ, em rảnh rỗi sao? Chúng ta đi hẹn hò đi."

"Được!"

Nghe được trong giọng đối phương tâm tình chờ mong, Thiệu Huân cảm thấy mỹ mãn nở nụ cười.

Thượng đế đóng một cánh cửa, rồi sẽ lại mở ra một cánh của khác cho ngươi.

Đem nhà xưởng bán đi quả thực làm anh rất đau lòng, nhưng bây giờ, anh lại thấy được tràn đầy ánh sáng hy vọng từ một cánh cửa khác. Anh cảm thấy vô cùng cảm kích, quý trọng, không nghĩ, cũng không muốn bỏ qua, để rồi sau đó mất đi.

____

Ngày hôm sau, Thiệu Huân hẹn với Úc Ngôn ở một cái công viên. Hiện tại là mùa thu, mùa của hoa cúc, khi đi đến công viên có thể thường thức đủ loại màu sắc hình dạng hoa cúc.

Mặc dù sở thích của anh với Úc Ngôn có nhiều điểm khác biệt, song cả hai người lại đều là người yêu hoa. Chỉ cần một điểm sở thích chung này cũng làm cho hai người nói chuyện có rất nhiều vấn đề cùng quan tâm.

Buổi sáng, tám giờ, bọn họ gặp nhau ở cửa, ròi sau đó liền cùng nhau đi vào công viên này.

Hôm nay vừa đúng dịp cuối tuần, người đến công viên ngắm hoa so với ngày thường nhiều hơn, tuy rằng rất khó để tìm được một địa điểm yên tĩnh, nhưng nhìn ngắm những bông hoa cũng đã làm cho bọn họ cảm thấy thoả mãn.

"Hoa cúc không những nhiều loại, mà mỗi loại lại là một kiểu dáng màu sắc khác nhau a."

Xem hoa nhiều cũng mệt, bọn họ tìm một bãi cỏ ngồi xuống nghỉ ngơi. Cả một ngày nhìn ngắm hoa cúc, Úc Ngôn cảm thán.

"Hoa cúc không chỉ nở vài mùa thu, mà còn có cả xuân cúc, hạ cúc, đông cúc, các hoạ sĩ vẫn rất thích vẽ hoa cúc, thanh nhã ẩn dật, hơn nữa trong thơ ca cũng không hề thiếu." Thiệu Huân bổ sung.

Nghe được lời này, Úc Ngôn quay đầu nhìn anh cười: "Đúng là đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Anh bây giờ nói chuyện càng ngày càng tự tin."

Nghe thấy lời khen, Thiệu Huân ngại ngùng cười: "Có sao?"

"Đương nhiên! So với lần đầu tiên chúng ta gặp nhau thì tốt hơn nhiều. Em rất thích anh như vậy." Úc Ngôn cười nói.

Lời nói của nàng làm cho Thiệu Huân cười không ngừng, lại không biết phải nói cái gì. Đúng lúc này, ở chỗ cách bọn họ không xa tuyền đến tiếng ồn ào. Bọn họ cũng quay đầu lại nhìn, thấy một người phụ nữ trung tuổi đang mắng nhiếc một cô gái trẻ.


Tuy rằng không tò mò chuyện gì đã xảy ra, nhưng thấy bộ dạng đáng thương của cô gái trẻ, Thiệu Huân không thể làm ngơ được, anh đứng dậy đi về hướng hai người kia. Úc Ngôn cũng đứng dậy đi theo sau anh.

Khi cả hai người đến gần một chút, hỏi han người xung quanh mới biết được ngọn nguồn sư việc. Nguyên lai là do cô gái trẻ kia không cẩn thận làm bẩn quần áo của người phụ nữ trung niên, người phụ nữ này lại không nhận lời xin lỗi, còn mắng nhiếc nàng thậm tệ.

Ồn ào như vậy, người xem càng ngày càng đông, cô gái trẻ bị mắng đến mức sắp khóc, mà người phụ nữ kia còn không buông tha cho nàng.

Từ phía sau, Thiệu Huân đi đến trước mặt hai người, che ở phía trước cô gái trẻ, anh cười chân thành, nói với người phụ nữ: "Cô à, con người ai cũng đều có lúc lỡ tay.  Xin cô đừng làm khó cô gái này nữa được không? Cô có thể đem chiếc áo bị bẩn đưa cho cô gái này giặt sạch sẽ, hoặc là để cho cô ấy đền cho cô một bộ quần áo mới, như vậy có được không ạ?"

Không ai lại đi đánh người có khuôn mặt tươi cười, với vẻ ngoài ôn hoà, Thiệu Huân rất có sức thu hút nhân tâm. Thấy thái độ của anh chân thành như vậy, người phụ nữ trung niên cũng không thể không nể mặt tiếp tục mắng chửi người, tuy rằng thái độ vẫn không được tốt, nhưng nàng đồng ý làm cho cô gái kia bồi thường một chiếc áo mới.

Dưới sự can thiệp của Thiệu Huân, mọi việc nhanh chóng yên ổn lại, sau khi nhận được sự cảm kích của cô gái trẻ, Thiệu Huân cũng chiếm được một nụ cười tán thưởng của Úc Ngôn.

Khi mà hai người tay trong tay rời đi, thì ở cách đó không xa, có một vị phu nhân có tư thái cao quý, tao nhã vẫn đang nhìn chăm chú vào họ.

"Phu nhân, bà cần phải trở về." Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh bà cung kính cúi người nói.

"Được rồi." vị phu nhân kia gật gật đầu, sau đó cùng với người đàn ông trung niên rời khỏi công viên, giống như đã quên đi sự việc lúc nãy.

#6

Trong chương trình huấn luyện quản gia kiểu Anh có huấn luyện chính thức lễ nghi, huấn luyện bảo an, huấn luyện cấp cứu, huấn luyện bảo quản súng ống, cất giữ bảo quản xì gà, cùng với bảo quản âu phục và trang phục nghi lễ, cùng với rất nhiều những nội dung huấn luyện chuyên nghiệp khác. Trong quá trình học, kết hợp lí thuyết với rất nhiều phần thực hành, giúp học viên có thể lĩnh ngộ được nội hàm ý nghĩa của "quản gia kiểu Anh".

Là một người quản gia đúng nghĩa, ngoài các phẩm chất như trung thành, cẩn thận, chính trực, còn phải biết đối nhân sử thế, biết trên dưới, biết đối xử công bằng với mọi người, từ chính chủ nhân của mình, cho đến những người khác trong gia tộc chủ nhân, phải giữ được tôn nghiêm cá nhân.

Để có đủ tư cách làm một quản gia, có thể rất khó khăn, cũng có thể nói là đơn giản.

Trong trường hợp của Thiệu Huân, học tập đối với anh không phải là điểm yếu, nhân phẩm đứng đắn được mọi người công nhận, vì vậy việc anh được tốt nghiệp trước thời gian, cũng là việc đương nhiên. Có lẽ anh thực sự là người thích hợp để trở một quản gia. Vì người vừa mới tốt nghiệp sớm hơn gần một tháng như anh, cư nhiên đã chiếm được cơ hội đi làm luôn.

Nguyên lai những người trong ban huấn luyện thường tiến cử một ít người tham gia huấn luyện có thành tích xuất sắc cho một vài gia đình phú hào đang cần tìm quản gia, đưa lý lịch của những người đó cho các phú hào xem xét, để chọn ra người mà bọn họ cho là phù hợp.

Tuy rằng Thiệu Huân vẫn chưa chính thức tốt nghiệp, nhưng bởi vì thành tích của anh vượt trội, nên vẫn lọt vào danh sách được tiến cử, hơn nữa còn ngay lập tức được vị chủ nhân của một đại gia tộc nổi danh ở xã hội thượng lưu chọn lựa. Gia tộc này chọn Thiệu Huân, biết anh chưa chính thức tốt nghiệp, còn nguyện ý chờ cho đến khi anh tốt nghiệp.

Thiệu Huân tuy rằng còn không biết đối phương là ai, nhưng khi nhận được tin tức này, anh vẫn kích động vô cùng. Lúc nhận được thông tin từ ban huấn luyện về mức lương mà anh có thể nhận được, anh vô cùng hưng phấn thông báo tin tức này cho muội muội cùng bạn gái.

"Thật tốt quá! Chúc mừng anh!" Nhận được sự chúc ừng từ người thân, người yêu, Thiệu Huân bỗng nhận ra rằng, hoá ra mất đi nhà xưởng, chính là dụ ý của ông trời, muốn cho anh hiểu được rằng, cho dù có mất đi, thì cũng có thể lấy lại được một làm nữa.

Tối hôm ấy, ba người bọn họ cũng tổ chức chúc mừng, cho đến tận đêm khuya.

Một tuần sau, Thiệu Huân chính thức tốt nghiệp, trở thành một người quản gia chân chính. Cầm giấy giới thiệu trong tay, Thiệu Huân liền gọi xe taxi, đi đến địa chỉ ghi ở trên. Phải gọi xe taxi đi là do đến địa chỉ này không có phương tiện giao thông công cộng nào cả. Thậm chí đi bằng xe taxi, anh cũng bị thả xuống ở một chỗ xa lạ không có một bóng người, thậm chí còn không có dấu hiệu có người sinh sống. Người lái xe taxi nói rằng, phía trước đã là lãnh thổ tư nhân, không thể đi xe vào.

Thật sự là chỗ này sao?

Cầm tờ giấy giới thiệu trong tay, Thiệu Huân nhìn trái nhìn phải cũng không thấy có một tấm biển chỉ dẫn nào cả.

Biết làm sao bây giờ?

Nhìn thời gian trên điện thoại trôi đi, càng ngày càng gần thời gian hẹn gặp với gia chủ, Thiệu Huân có chút bối rối.

Đây có thể coi là công việc đầu tiên của anh với tư cách là quản gia, nếu như ngay từ đầu mà bị muộn, thì cái mất không chỉ là danh dự cá nhân, mà còn là chữ tín, vì quản gia phải là một người rất chú trọng chữ tín và sự chuẩn xác. Nếu ngay từ đầu liền sai sót như vậy, sau này cũng sẽ không còn người muốn thuê anh nữa.

Ngay lúc này, từ con đường rợp bóng cây xanh, có một chiếc xe ô tô trang trọng màu đen đi đến, sau đó dừng lại ngay trước mặt anh. Thiệu Huân vẫn im lặng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên từ trên xe bước xuống, đi đến trước mặt anh và hỏi: " Cậu là Thiệu tiên sinh sao?"

"Vâng, đúng vậy. Ngài là?"

"Tôi là quản gia của Bắc Tề gia, tôi họ Giang, phu nhân bảo tôi đến đón cậu."

"À, hoá ra là như vậy. Như vậy thực sự là vất vả ngài rồi." Thiệu Huân hơi khom người chào.

"Đây là nhiệm vụ của tôi. Mời lên xe, phu nhân đang đợi cậu."

"Vâng." Thiệu Huân đi theo Giang quản gia ngồi vào trong xe.

Hai người ngồi vào trong xe, sau đó lái xe quay đầu, đi nhanh về phía trước. Giang quản gia ngồi bên cạnh Thiệu Huân, biểu tình túc mục, vẫn nhìn cảnh sắc ngoài xe trầm mặc. Thấy ông ấy như vậy, Thiệu Huân cũng không nói gì, quay sang thưởng thức cảnh đẹp ở ngoài xe.

Dọc theo đường đi, hai bên đường đều là một màu xanh mướt, um tùm cây cối. Phải đến mười phút sau, độ rậm rạp của rừng cây mới dần dần giảm bớt. Từ đoạn này trở đi, cây cối đều là loại được người chăm tỉa thường xuyên, còn có những bãi cỏ bằng phẳng, những bồn hoa trang trí, bể phun nước, đình các... dần dần xuất hiện, cả những người công nhân đang làm nhiệm vụ chăm sóc.

Chắc là sắp đến rồi.

Nghĩ như vậy, nhưng lại phải đến gần mười phút sau, Thiệu Huân mới nhìn thấy được nhà chính của Bắc Tề gia.

Nói đây là phòng ở, thực sự là uỷ khuất nó. Vì thực sự, phải gọi nó là một toà thành. Nhìn kiến trúc to lớn đồ sộ trước mặt, Thiệu Huân thầm tán thưởng.....Cứ tưởng rằng chỉ có ở nước ngoài, ở Anh hay Pháp, mới có thể nhìn thấy những toà thành kiểu Âu to lớn như vậy, thực sự không ngờ là ở trong nước cũng có a.

Bên ngoài trông thật đồ sộ to lớn, bên trong lại đep đẽ quý giá, thực sự sứng đáng với cái tên cung điện.

Thiệu Huân ngơ ngác đi theo cước bộ trầm ổn có lực của Giang quản gia, đi đến hướng phòng khách, sự tán thưởng đối với toà nhà này, Thiệu Huân chỉ có thể đặt ở trong lòng.

Đi một đoạn đường thật dài, không biết đi qua bao nhiêu hành lang bao nhiêu ngã rẽ, cũng không biết là đi bao nhiêu lâu, lúc Thiệu Huân đang đoán không biết đã đi đến mười phút chưa, thì Giang quản gia đi phía trước cuối cùng cũng dừng lại, bình tính nói với anh: "Đã đến rồi."

Sau đó Giang quản gia không đi tiếp nữa, Thiệu Huân khó hiểu mở miệng hỏi, Giang quản gia liền nói: "Phu nhân đang chờ cậu ở bên trong, cậu cứ đi vào là được."

"Vậy cám ơn ngài, Giang quản gia." Nghe vậy. Thiệu Huân lập mở miệng cám ơn.

Giang quản gia hơi gật đầu, coi như đã nhận, sau đó nói một tiếng có việc bận, liền rời đi.

Nhìn bóng ông ấy đi xa, Thiệu Huân mới nhẹ nhàng gõ vào cánh cửa lớn có bề mặt hoa thuỷ tinh màu xanh ở trước mặt.

"Mời vào." Gõ cửa dừng khoảng được ba giây, từ bên trong cánh cửa mới truyền đên tiếng nói mềm mại tao nhã.

Thiệu Huân hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm tình của mình rồi đẩy cửa bước vào....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận