Thục Nữ Nghịch Lửa

“Lãnh Mật Nhi, chết
đi!” Quản lý Trần giơ cao dao, ra sức đâm về phía bụng của Mật Nhi, muốn một dao làm cho mẹ con cô bị mất mạng.

Bỗng chốc, một bóng đen
lao về phía Mật Nhi, cứng rắn thay cô đỡ một dao trí mạng. Dao sắc nhọn
xuyên qua áo, đâm thủng da thịt anh, máu tươi bắt đầu chảy ra.

Mật Nhi cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của phái nam cùng với mùi hương
quen thuộc. Cô mở mắt, phát hiện Lôi Đình đã chạy tới bên cạnh cô, vừa
bảo vệ cô vừa tỉ mỉ không để cho cô té ngã.

“Lôi Đình.” Cô mềm yếu gọi tên anh.

“Ừ, đừng sợ, không sao.” Anh thấp giọng an ủi, dùng tay bị thương bịt kín mắt cô, không muốn cô nhìn cảnh tượng này.

“Mày cũng tới rồi, mày muốn cùng chết với nó sao? Đường đường là người phụ
trách an ninh cho “tập đoàn Thái Vĩ” chết cùng một chỗ với gái quán rượu không phải là chuyện quá mất mặt sao?” Quản lý Trần đã không còn bộ
dạng khúm núm ngày xưa chỉ còn bộ dạng điên cuồng.

“Dám vũ nhục
cô ấy, mày chết chắc rồi.” Lôi Đình nhàn nhạt nói, thình lình một cước
bén nhọn đá ra ngay giữa mặt quản lý Trần. Cước này có thể dễ dàng đá
gãy sống mũi đối phương.

Quản lý Trần cầm dao muốn ngăn cản không nghĩ tới chân của Lôi Đình đổi hướng khác đá lên dao lưỡi dao sắc bén
không lưu tình xỏ xuyên qua cánh tay quản lý Trần. Đau đớn khiến quản lý Trần phát ra tiếng kêu rên tựa như giết heo, không tới nửa phút gã té
xỉu.

Mật Nhi thấp thỏm kéo tay Lôi Đình xuống, bò dậy từ trong
ngực anh, thân thể vẫn không tự chủ được mà run rẩy. Cả phòng khách trở
nên lộn xộn, trên đất đều là máu. Cô nhìn theo hướng vết máu chảy, ngạc
nhiên phát hiện Lôi Đình cũng bị thương.


“Trời ạ, anh bị thương
rồi!” Cô khẽ gọi một tiếng, biết anh vì bảo vệ cô mới bị thương, trong
lòng cô tràn đầy tình cảm phức tạp. Vì anh biết chân tướng có chút áy
náy mới đối xử dịu dàng với cô hay anh thật sự quan tâm đến cô?

Bất luận thế nào, khi thấy được sự dịu dàng của anh, cô sẽ không kềm chế
được. Lúc trước bị anh tổn thương. Cô giống như là ngọn lửa tàn nhưng vì bé con trong bụng cô lại cố gắng sống.

Thật vất vả vào bên trong nhà, nhìn thấy Mật Nhi trong lòng Lôi Đình tràn đầy nóng nảy. Ngay cả
quản lý Trần “Quấy rầy” anh cũng không nhìn vào mắt, điều anh quan tâm
chỉ có người con gái trước mắt này.

“Mật Nhi, em có tha thứ cho
anh không? Tha thứ cho sự ngu xuẩn lúc trước của anh, được không?” Anh
không chút để ý máu tươi ứa ra, chẳng qua là cầm lấy tay cô, thấp giọng
hỏi. Ngay cả tính mạng cũng có thể không quan tâm nhưng anh muốn nghe cô trả lời.

Mật Nhi thấy anh bị thương thì trong lòng rối loạn,
nước mắt bướng bỉnh rơi xuống. Hai tay của cô đè lại vết thương trên
cánh tay anh, nhưng vẫn không cầm được máu “Anh đừng nói chuyện này
nữa.” Cô kêu gào, sợ đến nổi quên gọi xe cứu thương.

Lãnh Ngạc
Nhi quan sát ở một bên, thở dài một cái, lặng lẽ lui ra. Xem ra, cho dù
cô có khuyên nhủ rách lưỡi cũng không thể ngăn cản chị mình trở lại bên
cạnh Lôi Đình rồi. Nhưng mà, người đàn ông này tựa hồ cũng không giống
như cô nghĩ, nhìn thấy anh thay chị chặn lại một dao, Ngạc Nhi cũng bớt
chán ghét anh rồi.

Ngạc Nhi suy nghĩ, đạp đạp vào mặt quản lý
Trần hôn mê trên đất cho hả giận rồi lui vào một gian phòng khác, gọi
điện báo cảnh sát và gọi xe cứu thương tới đây.


Trong phòng khách rối loạn, Mật Nhi khóc sướt mướt như cũ, nước mắt ròng ròng cầm máu cho Lôi Đình.

Anh miễn cưỡng giơ cánh tay không bị thương, vén tóc cô lên “Em hận anh
cũng được, bất luận em làm cái gì, anh đều không oán hận. Chẳng qua là,
Mật Nhi, em đừng tránh né anh, nếu em không muốn nhìn thấy anh, anh sẽ
núp trong góc, tuyệt đối không quấy rầy em, chỉ cần để cho anh nhìn thấy em hạnh phúc là được rồi.” Anh thống khổ nói ra quyết định gian nan
nhất, cả đời này anh chưa từng thận trọng thế này.

Khi biết rõ sự thật, anh mới biết mình yêu Mật Nhi cỡ nào. Vậy mà anh đã mất đi cơ
hội, đánh mất cơ hội có được cô, hôm nay quyền quyết định cũng không
phải của anh nữa.

Trên trán Lôi Đình có mồ hôi, cũng không phải
đau đớn vì vết thương mà vì sợ mất đi Mật Nhi. Anh cầm chặt tay cô, máu
tươi dấy bẩn quần áo cô.

Trong mắt Mật Nhi luôn luôn ngập nước,
khi nghe thấy anh nói nhỏ, nước mắt càng rơi nhiều hơn. Lệ lúc trước cô
rơi là do sự tàn nhẫn của anh, giờ phút này nước mắt lại vì biết được sự thâm tình, quan tâm của anh mà rơi.

Đầu cô tựa vào anh, dùng đôi tay ôm lấy anh, đem nước mắt bôi trên quần áo anh “Nếu như anh không
đuổi em đi, em sẽ luôn bên cạnh anh.” Tay cô vuốt ve mặt anh, lệ rơi đầy mặt lại nở ra một nụ cười dịu dàng “Em yêu anh, từ lần đầu tiên nhìn
thấy anh thì đã yêu anh rồi!” Cô rốt cuộc có thể nói cho anh biết, nói
cho người đàn ông tính khi nóng như lửa này biết, cô yêu anh thế nào.

“Mật Nhi. . . . . .” Anh nói không ra lời, lần đầu cảm thấy nghẹn ngào. Giờ
khắc này anh biết mình là người đàn ông may mắn nhất, Mật Nhi nguyện ý
tha thứ cho anh, thậm chí nguyện ý trở lại bên cạnh anh. Một ngày thay
đổi một chút, nhưng anh thật sự nguyện ý vì cô mà thay đổi, kể từ nay,
anh sẽ dỡ bỏ tất cả tỉnh táo, để tim mình được nhảy loạn mà yêu cô.


Cô nắm lấy tay anh, đặt nhẹ trên bụng hơi nhô kia “Anh nguyện ý chăm sóc
em và đứa nhỏ này cả đời sao?” Cô nhẹ giọng hỏi, dựa vào trên ngực anh,
biết mình đã tìm được bến đổ vững chắc.

“Anh nguyện ý.” Lôi Đình nói nhỏ, hôn cánh môi đỏ hồng, thận trọng mà dịu dàng nuốt lấy hơi thở của cô.

Tay anh, đột nhiên cảm giác được một chấn động nhỏ, anh khiếp sợ ngẩng đầu lên, há to miệng không biết nên nói gì.

Mật Nhi cười nhạt một tiếng, nhìn vẻ mặt anh ngốc trệ.

“Là Bảo Bảo đá đấy, con biết ba đến nhìn mẹ con mình mà.” Cô mỉm cười.

Ánh mặt trời chiếu xuống, bọn họ đắm chìm trong ánh mặt trời ấm áp, cảm thụ tình yêu của nhau, biết cả đời không còn mong thêm điều gì.

Mặc dù có rất nhiều mưa gió, nhưng sau cơn mưa trời lại ửng hồng.

※※※

Ở tường rào, quản gia Mạc tóc hoa râm đứng một bên, chấp nhận để Đường
Tâm giẫm lên vai ông. Khuôn mặt Đường Tâm hồng hào, vết thương đã tốt
hơn một nửa, chẳng qua là không thể hoạt động mạnh.

Cô nghe được
chuyện Lôi Đình tìm được chỗ ở của Mật Nhi, liền không thể không chạy
tới tham gia náo nhiệt, mà quản gia Mạc cũng là kẻ có tính háo nghe lén, làm sao lại bỏ qua cơ hội như vậy? Cho nên hai người ăn ý, cùng nhau
gạt đường bá Vũ, chạy ra Đường gia, đi theo Lôi Đình, quả nhiên không
thất vọng, thấy được kết cục tốt đẹp nhất.

“Thật tốt!” Đường Tâm
khoái trá thì thào mà nói ra, thật cao hứng rốt cuộc gặp được chị Mật
Nhi, hơn nữa chị ấy nguyện ý tha thứ cho chú Lôi, xem ra hôn lễ sắp được cử hành rồi.

“Tiểu thư, nhìn đủ rồi, khí trời nóng như vậy, cháu không được phơi nắng nhiều, chúng ta về nhà đi! Đừng để phu nhân lo
lắng.” Quản gia Mạc đề nghị, để Đường Tâm xuống.

Khí trời thật sự quá nóng chút, ông không chịu nổi. Hồi nãy Đường Tâm có lẽ cũng nhìn

thấy ông mồ hôi đầm đìa nên mua một lon nước ngọt cho ông uống! Chắc ba
tháng trước đầu óc bị đụng hư cái gì đó, nếu không làm sao tiểu ác ma
lại phát hiện lương tâm, hiểu được đạo lí kính trên nhường dưới được?

“Quản gia, trong lòng cháu vẫn có một nghi vấn, ông biết đấy, nếu cháu có
nghi vấn sẽ nhớ, muốn biết rõ.” Đường Tâm như có điều suy nghĩ nói.

“Tiểu thư có nghi vấn gì?”

“Cháu luôn nghĩ, mị thuốc dùng trên người cô gái thì có tác dụng, nếu dùng trên thân đàn ông, không biết hiệu quả thế nào?”

“Có thể!” Quản gia Mạc cung kính trả lời, đã thành thói quen với những từ ngữ kinh người của Đường Tâm.

“Có thể? Chẳng lẽ chưa xác định được đáp án sao? Cháu đọc sách, làm một
chút nghiên cứu, thật muốn tìm người tới thử.” mặt Đường Tâm khát vọng
nói, đôi tay nho nhỏ nắm chặt thành quyền, trên mặt tản ra ánh sáng ham
học hỏi.

Hai người im lặng đi tới phía trước, quản gia Mạc chậm
rãi nhíu mày, trực giác nhạy cảm vì quanh năm bị Đường Tâm bồi dưỡng ra
được khiến ông cảm thấy bất an.

“Tiểu thư muốn tìm người nào thử?” Sống hơn 50 tuổi, quản gia Mạc rất ít khi bất an như vậy.

Đường Tâm cúi đầu nhìn tay mình, che giấu ánh sáng trong mắt.”A, ông cũng
biết, số người cháu gặp không nhiều lắm, dĩ nhiên đối tượng có thể lựa
chọn làm thí nghiệm cũng không nhiều.” Một hồi lâu sau mặt cô mong đợi
ngẩng đầu, cẩn thận quan sát lão quản gia.”Lon nước ngọt vừa rồi ngon
không ạ? Ông cảm thấy thế nào?”

Nghe hàm ý trong lời nói của
Đường Tâm, sắc mặt của quản gia Mạc đột nhiên trở nên tái nhợt, đột
nhiên cầm cổ mình, giống như muốn đem tất cả nước ngọt nôn ra.

“Cháu. . . . . . Cháu. . . . . .” Quản gia Mạc nhịn không được nữa, vội vàng
vọt vào một gia đình lân cận, vội vàng mượn toilet, ông cũng không
nguyện ý khiến mình “Vãn tiết khó giữ được” (>o


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận