Vị khách thứ hai phô trương hơn vị khách thứ nhất nhiều, tùy tùng hộ vệ bên cạnh phải đến mười mấy người, một đám người đứng trước sạp của bọn họ, gần như cô lập họ với đám đông bên ngoài.
"Ba tấm thẻ phòng cần bao nhiêu?" Người mở miệng vẫn là tùy tùng, đối phương cũng rất dứt khoát, hơn nữa nghe khẩu khí này có vẻ là muốn cả ba cái.
"Một tấm là một ngàn năm trăm đồng vàng, không mặc cả." Cách Ngôn bình tĩnh nói.
Il quay đầu, mắt trừng to nhìn cậu.
Tùy tùng không ngoài suy đoán lại nhăn mày, nhưng gã cũng không giống tên đầu tiên mở miệng mặc cả mà trở lại bên người thiếu gia nhà mình giải thích tình huống một chút.
Vị thiếu gia kia có vẻ đã chờ đến mất kiên nhẫn, câu "Một ngàn năm trăm thì một ngàn năm trăm, bổn thiếu gia còn thiếu vài đồng vàng này sao" loáng thoáng truyền tới.
Cách Ngôn ưu thương nhìn về phía không trung, mẹ nó, biết thế đã ra giá hai ngàn.
"Ba tấm thẻ phòng này chúng ta lấy." Tùy tùng ném một túi đồng vàng lên bàn hai người.
Cách Ngôn cũng không đếm, trực tiếp ném thẻ phòng cho họ, cười tủm tỉm nói: "Thành ý mua bán, ta tin tưởng các ngươi sẽ không trả thiếu đồng vàng."
Tùy tùng nghe vậy thì trong lòng cảm thấy thoải mái, dù sao cảm giác được một người xa lạ tin tưởng vẫn rất tốt.
Lần mua bán đầu tiên thành công, Cách Ngôn đã lấy lại được tiền vốn, những tấm thẻ phòng còn lại bán đi đều là tiền lời.
Cả người Il choáng váng.
Sau khi cất kỹ túi đồng vàng kia, Cách Ngôn liền cầm lấy tấm bảng tuyên truyền trên bàn, đổi Lữ Điếm Bất Tư thành tên một lữ quán khác, giống ở chỗ cũng là ba phòng thượng đẳng.
Cái này làm những người ở xung quanh luôn chú ý đến hai người lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Ban đầu họ cho rằng hai người thiếu tiền nên mới bán đi ba phòng thượng đẳng kia, dù sao nhìn bọn họ cũng không giống người nhiều tiền.
Nhưng sau khi thấy động tác của Cách Ngôn mọi người mới biết, thì ra bọn họ đã tính trước, trong nhất thời làm không biết bao nhiêu người hâm mộ, kẻ có tâm tư cũng cân nhắc học tập cách kiếm tiền của cậu, nhưng lúc này lữ quán đã chật kín, muốn học cũng không còn phòng trống để học.
banhmidaudo.wordpress.com
Sau đó hai người lại hoàn thành thuận lợi vài lần mua bán, Cách Ngôn phát huy đầy đủ kỹ năng 'gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ' của mình, người mua khác nhau sẽ có giá cả khác nhau, sinh ý thu được rất tốt.
Sau khi tiếng tăm lan rộng, thậm chí có hai đám người đồng thời tìm đến cửa, bọn họ cho rằng chỉ còn ba tấm thẻ phòng nên liền tranh nhau.
Cách Ngôn bảo bọn họ ai ra giá cao hơn thì được nên hai đám người lập tức nâng giá lên cao, cuối cùng vọt lên tận ba ngàn đồng vàng, chỉ một lần này đã lời được chín ngàn đồng vàng.
Lúc nhóm người không mua được kia chuẩn bị đi thì bị cậu gọi lại, lấy giá hai ngàn một tấm thẻ phòng bán cho họ.
Cuối cùng khẩu trừ phí tổn, hai người kiếm được hơn ba vạn đồng vàng.
Thực ra chính Cách Ngôn cũng không nghĩ tới thẻ phòng có thể bán nhanh như vậy, cậu vẫn xem nhẹ năng lực tiêu tiền của những kẻ giàu có rồi.
Il chưa bao giờ biết đồng vàng có thể kiếm dễ dàng như thế, trải qua những cú sốc liên tiếp, hiện tại hắn đã chết lặng rồi, bây giờ dù Cách Ngôn có làm ra chuyện không ngờ gì có lẽ hắn cũng không thấy kinh ngạc nữa.
"Mặt trời sắp xuống núi rồi, ba tấm thẻ dư lại này ngày mai lại bán nốt." Cách Ngôn nhìn mặt trời ở phía tây, suиɠ sướиɠ đưa ra quyết định.
Il đờ đẫn đi theo cậu, hắn đã hạ quyết tâm, cho dù Cách Ngôn nói gì thì chính là cái đó, hắn tuyệt đối tuân theo vô điều kiện.
Lúc Cách Ngôn chuẩn bị thu hồi vật dụng, một câu 'Chờ một chút' đột nhiên truyền tới từ trong đám đông.
Mất một lúc chủ nhân của thanh âm mới vượt qua muôn vàn khó khăn đến được trước mặt bọn họ, chính là nhóm người đầu tiên đến quầy hàng của bọn họ, người mở miệng cũng là tên tùy tùng kia.
"Ta lấy ba phòng thượng đẳng của Lữ Điếm Bất Tư, giá cả không là vấn đề." Tên tùy tùng vừa thở hổn hển vừa nói, rốt cuộc cũng phải thỏa hiệp.
Cách Ngôn cười tủm tỉm chỉ vào tấm bảng tuyên truyền còn chưa thu hồi, "Ngại quá, ba tấm thẻ phòng ở Lữ Điếm Bất Tư các ngươi vừa đi không lâu đã bị bán đi, hiện tại chỉ còn một phòng thượng đẳng và hai phòng trung đẳng của lữ quán này, đây là ba tấm thẻ phòng cuối cùng rồi."
Tùy tùng nhìn tên lữ quán, lập tức có chút không hài lòng, cấp bậc của lữ quán này vẫn có chút chênh lệch với Lữ Điếm Bất Tư, nhưng nghe thấy câu cuối cùng của cậu gã cũng không dám do dự nữa.
"Ba tấm thẻ phòng này chúng ta lấy."
"Thành giao, phòng thượng đẳng hai ngàn đồng vàng, phòng trung đẳng một ngàn năm trăm đồng vàng, tổng cộng là năm ngàn đồng vàng." Cách Ngôn lộ ra công phu sư tử ngoạm, không thở dốc chút nào.
"Buổi chiều mới một ngàn đồng vàng, mới có bao lâu mà đã lên đến gấp đôi, ngươi là đang ăn cướp!" Tên tùy tùng đen mặt.
"Cảm thấy chúng ta đang ăn cướp? Vậy quên đi, đừng làm phiền chúng ta dọn quán." Cách Ngôn thu tấm bảng tuyên truyền lại, quay đầu kêu Il một tiếng chuẩn bị rời đi.
"Từ từ." Chủ tử của tên tùy tùng kia rốt cuộc mở miệng, thấy Cách Ngôn nhìn qua liền nói: "Theo giá cả của ngươi, chúng ta lấy."
Cách Ngôn cho hắn một ánh mắt thưởng thức, ít nhất vị này cũng là người thông minh, phải biết chờ đến ngày mai giá cả có thể không còn như này nữa.
Hiện tại cậu đang hối hận vì sao hai ngày trước không thuê nhiều thêm mấy phòng.
Sau khi bán đi ba tấm thẻ phòng cuối cùng, Cách Ngôn và Il cùng trở lại Á Di Tiểu Ốc.
Sau khi họ vào cửa thì đám người đang ồn ào náo nhiệt bên trong bốc chốc trở nên an tĩnh, không ít người tò mò nhìn về phía họ, có ánh mắt tò mò hâm mộ, nhưng cũng có ánh mắt lập lòe như đang tính toán gì đó.
Cách Ngôn lập tức phát hiện, chỉ là cậu đã sớm chuẩn bị tâm lý nên cũng không để ý.
Quầy của bọn họ nằm trên cùng con phố với chỗ này, lại hấp dẫn ánh mắt nhiều người như thế, chắc chắn đã bị truyền tới Á Di Tiểu Ốc.
Sau khi tiểu nhị mang thức ăn lên, hai người liền an vị mà ăn cơm.
Il mặt mày hồng hào, căn bản là không nhận ra hai người bọn họ đã thành tiêu điểm chú ý, thẳng đến khi ăn xong nghe được bàn bên cạnh đang nói về mình mới biết chuyện hai người làm đã bị truyền đi, hắn lập tức hơi ngại ngùng mà nhìn Cách Ngôn một cái, sau khi thấy cậu giống như không có gì không ổn, không hiểu vì sao hắn cũng cảm thấy bình tĩnh hơn.
Ăn xong hai người liền trở về phòng của mình.
wattpad.com/user/daudo0902
Mấy vạn đồng vàng sáng lấp lánh được Cách Ngôn đổ ào ào lên giường, chói đến mức như muốn làm bọn họ mù cả mắt.
Hô hấp của Il trở nên dồn dập, hắn chưa bao giờ thấy nhiều đồng vàng như vậy, suýt nữa không kìm được mà nhào vào.
Cách Ngôn thu lại số đồng vàng bọn họ đã tiêu phí, chỗ còn lại vẫn như cũ chia cho Il một phần năm, nhưng lần này Il kiên định cự tuyệt, hắn chỉ lấy một ngàn đồng vàng.
Hắn biết rõ mình không ra bao nhiêu sức lực trong việc này, số tiền vốn hắn bỏ ra cũng là tiền mà Cách Ngôn phân cho hắn, hắn không thể nào thoải mái lấy nhiều đồng vàng như vậy.
Lần này Cách Ngôn cũng không kiên trì nữa, cậu thu tất cả số vàng còn lại vào túi.
Đây là tiền riêng của cậu, cậu cũng không tính gửi chỗ này vào tấm thẻ vàng mà Rex đưa cho mình, về sau nếu có ý tưởng kiếm tiền hay ho nào đó thì cũng có tiền vốn để làm.
Lúc này bọn họ còn chưa biết, ý tưởng kiếm tiền đột phát này của Cách Ngôn sẽ tạo thành một làn sóng ở đế đô, ngay cả thành trì ở phụ cận cũng bị ảnh hưởng, người bị lửa lan đến cũng càng nhiều.
Làm người khởi xướng, Cách Ngôn bị mắng chửi thậm tệ, cũng may những người đó không biết cậu là người khởi xướng, nếu không không thể đảm bảo một ngày nào đó đột nhiên có một người nhảy ra thọc cho cậu một đao.
Tối hôm đó, có một thanh niên quý tộc ở đối diện Á Di Tiểu Ốc xuất hiện trong phòng Isaac.
Nếu Cách Ngôn nhìn thấy người này chắc chắn cậu sẽ nhận ra, đây chính là người coi tiền như rác nhất để mua thẻ phòng từ chỗ cậu.
"Các ngươi biết không, ta cảm thấy hôm nay ta bị điên rồi." Thanh niên quý tộc vừa vào cửa đã oán giận với hai người bạn tốt, biểu tình như không thể tin nổi, không đợi bạn tốt mở miệng hắn ta đã ném một tấm thẻ phòng tới trước mặt bọn họ, cực kỳ thần bí nói: "Biết đây là cái gì không?"
Isaac và Andrew liếc nhau, không nhịn được cười.
"Các ngươi nhất định đã nghe được, ta biết các ngươi muốn chê cười ta.
Hai ngàn đồng vàng một tấm thẻ phòng, đời này của ta còn chưa ở gian phòng nào đắt như vậy, biết rõ là đắt vậy mà ta thực sự đã mua, ta thấy mình rất ngu ngốc." Thanh niên quý tộc tên là Á Duy, hắn ta đúng là không thiếu số đồng vàng này, nhưng sau khi mua xong ngẫm lại lại thấy rất thiệt thòi nên mới chạy tới đây tâm sự với hai tên bạn tốt.
"Không phải ngươi ngốc, mà là hắn biết cách nắm bắt tâm lý tiêu pha của những người như ngươi." Isaac cũng giỏi khoản này nên rất hiểu phương pháp của Cách Ngôn.
"Những người như ta là những người như thế nào?" Á Duy trừng mắt với hắn, luôn cảm thấy hắn đang kỳ thị mình.
Isaac nhún nhún vai, "Chính là coi tiền như rác, cái gọi là tâm lý tiêu pha thực ra chính là tâm lý hư vinh, chỉ cần nắm bắt được điểm này thì không lo không kiếm được đồng vàng."
"Chiếu theo lời ngươi, nếu mọi người đều nắm bắt được điểm này chẳng phải ai cũng giàu to rồi sao?" Andrew một bên tò mò hỏi.
"Vậy thì chưa chắc, còn phải phụ thuộc vào việc sử dụng đúng đối tượng và phương pháp hay không, thời gian hắn làm việc này cũng rất vừa vặn.
Lúc này còn cách năm ngày là đến ngày tuyển chọn Kỵ Sĩ Rồng, trong khoảng thời gian này rất thích hợp để giao lưu, mọi người không có khả năng đóng cửa trong nhà.
Trong hai người các ngươi, ai tình nguyện nói chuyện với người khác khi phải giới thiệu mình đang ở một lữ quán điều kiện không tốt?"
Lời này nói trúng tim của bọn họ, Á Duy và Andrew lập tức xấu hổ cười cười.
Đặc biệt là Á Duy, hắn ta vẫn luôn cảm thấy mình điên rồi mới có thể tiêu hai ngàn đồng vàng chỉ để mua một tấm thẻ phòng, sau khi bị Isaac chỉ ra hắn mới thấy dù biết rõ việc này điên rồ nhưng hắn vẫn sẽ tình nguyện tiêu phí số đồng vàng này, còn không phải vì lòng hư vinh sao.
Lần này người đến tham gia tuyển chọn Kỵ Sĩ Rồng hầu hết là người trăm dặm mới tìm được một, người có bối cảnh có thế lực rất nhiều, những thiên chi kiêu tử hiếm thấy cũng tụ tập ở đế đô nên nhiều ít cũng sinh ra tâm lý so sánh, đương nhiên không ai hy vọng mình bị cho là thấp hơn.
Vì sao Cách Ngôn chắc chắn như thế, còn biết đối phương dù biết sẽ ăn thiệt nhưng vẫn chấp nhận lãng phí một số tiền khá lớn cũng nhờ đạo lý này, nói cho cùng cũng là vì thể diện.
Người có thân phận địa vị càng cao lại càng chú ý đến việc phô trương thanh thế, đương nhiên cái này cũng không áp dụng cho tất cả mọi người.
Nếu đối tượng là người không có tâm lý cạnh tranh quá cao như Isaac thì đạo lý này chắc chắn không thể áp dụng được, nhưng cũng không thể phủ nhận hầu hết mọi người không thể chạy thoát thứ gọi là tâm lý hư vinh này..