Thực Sắc Full [hoàn]

Phiên toàn thứ hai, Trương Tĩnh Hân nói trong quán cũng không có việc gì quan trọng, cùng Trần Thiên Ngữ ra tòa.

Hôm nay có truyền thông cũng xuất hiện, lúc sắp đến tòa án Trương Tĩnh Hân để Trần Thiên Ngữ xuống xe, tự mình lái xe đến cửa tòa án. Truyền thông đều xông tới, Trương Tĩnh Hân dẫn dụ bọn họ đi để Trần Thiên Ngữ nhân cơ hội đi vào.

Trương Tĩnh Hân thoát khỏi truyền thông cũng vào trong, lúc vào thì nhận được điện thoại của Trương Vị Đồng: "Tỷ a, ta suy nghĩ một chút chuyện của Trần lão sư, luôn cảm thấy có điểm không đúng. Ta nhớ có một buổi tối Trần lão sư đến quán chúng ta, sau đó không biết vì sao lại rời khỏi, chờ ta mang cơm đến bàn của nàng thì phát hiện có một người nữ đang động vào laptop của nàng. Cô gái kia nhìn rất quen mắt, bây giờ suy nghĩ một chút hình như chính là người bạn gọi là Jeanne của nàng."

"Động vào laptop của nàng?"

"Hình như còn gì đó."

"Sao ngươi không nói sớm?"

"Mỗi ngày đều có nhiều khách như vậy, ta làm sao nhớ kỹ a."

"Được rồi ngươi cái gì cũng đừng nói, bây giờ ta sẽ lên tòa."

"Tòa án? Ôi chao? Vậy còn chuyện trong quán."

"Giao cho Tiểu Diệp là được rồi."

Trương Tĩnh Hân không cho nàng cơ hội nói tiếp thì đã cúp máy, Trương Vị Đồng lẽ ra muốn nói trong quán ngoại trừ hai đầu bếp thì cũng chỉ còn lại một mình Tiểu Diệp, là muốn nàng ấy vừa ghi món vừa bưng thức ăn vừa thu tiền sao?

Trước khi mở phiên toà Trương Tĩnh Hân tìm luật sư Hoàng đem chuyện của Trương Vị Đồng nói với luật sư Hoàng, nhưng luật sư Hoàng cũng không có vẻ gì là vui mừng: "Trương tiểu thư, Trương Vị Đồng này là nhân viên trong quán của ngươi?"

"Nói đúng ra là biểu muội ta."

"Tin tức tối hôm qua trên Weibo ngươi có xem chứ? Đối phương đã đem quan hệ của ngươi và Trần tiểu thư kéo đến gần như vậy. Tuy rằng lời đó không thể làm chứng cứ nhưng từ chiêu thức trên của đối phương có thể dẫn phát xu hướng, hôm nay rất có thể đem lời khai của ngươi đều bác bỏ."

Trương Tĩnh Hân nói: "Ta cũng nghĩ đến, vậy hôm nay...".

Luật sư Hoàng cau mày: "Ta cũng đã chuẩn bị ít tài liệu, chỉ có thể xem tình hình mà làm."


Lúc Luật sư Hoàng nhận vụ kiện này lòng tin tràn đầy, mà bây giờ cũng đã lo lắng. Trương Tĩnh Hân hiểu rõ phiên tòa lần này đến quá nhanh, đã định trước là thua thiệt.

Trương Tĩnh Hân có chút lo lắng, bất quá nàng kinh ngạc phát hiện Trần Thiên Ngữ so với hiểu biết của nàng thì có vẻ rất bình tĩnh.

Không biết có phải vài chén rượu đêm qua còn chưa hết tác dụng hay không sáng sớm hôm nay liền nhìn nàng mặt mày hồng hào giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, sắp mở phiên toà nàng và luật sư Hoàng đều sầu khổ hiện trên mặt nhưng Trần Thiên Ngữ thế nào lại giống như không có chuyện gì?

"Trần, Thiên Ngữ, ta phát hiện ngươi quả thật có chút vô tâm vô phế a." Trương Tĩnh Hân khó chịu hỏi một câu.

Trần Thiên Ngữ cười đến rất chân thành: "Trước đây ta có thể rất có tâm có phế, bất quá sau khi moi hết tâm phế ra hiện tại liền trở nên vô tâm vô phế rồi."

Trương Tĩnh Hân không cách nào phản bác.

"Chuyện lần này thực vất vả cho ngươi, chờ phiên tòa kết thúc ta mời ngươi du lịch một chuyến. Bất quá không có nhiều tiền, chỉ có thể dẫn ngươi chạy một vòng Đông Nam Á."

Trương Tĩnh Hân: "Ta là Tiểu Đỗ sao, chạy một vòng Đông Nam Á."

Trần Thiên Ngữ cùng Trương Tĩnh Hân đứng đối diện, Trương Tĩnh Hân chỉ mang giày cao một phân nhưng Trần Thiên Ngữ cũng phải ngẩng đầu nhìn nàng.

"Trương lão bản cao 1m75 sao?"

"1m70 mà thôi."

"Chân dài đúng là có vẻ cao."

"Nhìn trạng thái của ngươi bây giờ nên vẫn là nói thật với ngươi đi, phiên tòa lần này có 90% là thua rồi." Trương Tĩnh Hân nói: "Gỡ Weibo app của ngươi rồi nhưng ngươi cũng có biện pháp biết những tin tức online đúng không? Sáng sớm ở trong phòng vệ sinh rề ra một giờ chính là xem những tin tức này đi? Thấy ngươi sau khi ra khỏi nhà vệ sinh vẫn cười ngây ngô, ta còn nghĩ ngươi đang vui vẻ cái gì? Không phải là tức giận đến điên lên chứ?"

Trần Thiên Ngữ vừa cười vừa nói: "Không không, ta rất bình thường, chỉ là sau khi tức giận, nghĩ đến việc này đặc biệt buồn cười. Giống như một bộ phim truyền hình diễn ra trước mặt ta, cái gì bội bạc cái gì một dao đâm sau lưng, đây là cái gì với cái gì a. Ta biết là Phương lão bản bên kia nổi lên sóng gió, phiên tòa này bất kể là thắng hay thua, ta là loại người gì thì vẫn sẽ là loại người đó, ta sẽ không thay đổi."

Trần Thiên Ngữ cười xoay người bước vào tòa, ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu sáng cả người nàng, đem chiều cao bình thường như nàng làm nổi bật có chút cao to rực rỡ.

Tất cả đều nằm trong dự liệu của Trương Tĩnh Hân, tuy rằng nàng cũng không muốn như vậy.


Luật sư đại diện của Văn Hóa Thải Hồng chỉ ra nhân chứng Trương Tĩnh Hân cùng bị cáo Trần Thiên Ngữ có quan hệ không rõ ràng, nhưng lại không lấy ra được chứng cứ hai người có quan hệ mập mờ. Sau đó đối phương lại đệ trình một chứng cứ mới, lấy trao đổi giữa Weibo của Trần Thiên Ngữ cùng quán ăn của Trương Tĩnh Hân làm chứng cứ, chứng minh sau khi Trần Thiên Ngữ đề cập đến Hoa Tiền Nguyệt Thiện trên thì quán ăn của Trương Tĩnh Hân lưu lượng khách tăng gắp hai lần, giữa hai người tồn tại quan hệ lợi ích, nên lời khai của Trương Tĩnh Hân không thể làm căn cứ. Mà Trương Vị Đồng vội vã chạy đến làm nhân chứng cũng nhất tịnh lấy quan hệ lợi ích để phủ định lời khai. Còn email qua lại giữa Trần Thiên Ngữ cùng Mạc Lam càng là chết không đối chứng.

Luật sư Hoàng đệ trình những tác phẩm lúc đầu của Chỉ Nhiên, muốn chứng minh phong cách của sách mới tuyệt nhiên bất đồng với những tác phẩm trước đây, sách mới cũng không phải là nàng một mình sáng tác. Nhưng chứng cứ không đủ, vô lực xoay chuyển trời đất.

Cuối tòa án phán quyết Chỉ Nhiên cùng Văn Hóa Thải Hồng thắng kiện, 《 Mỹ Thực Độc Hành 》 hạ giá mọi mặt, Trần Thiên Ngữ cùng nhà xuất bản cùng nhau bồi thường hai mươi vạn NDT.

Phán quyết vừa đưa ra Chỉ Nhiên trước tiên là công bố kết quả lên Weibo, cảm kích quan tòa, cảm kích Văn Hóa Thải Hồng, cảm kích độc giả, và cảm kích nhất vẫn là bản thân : Chỉ mong mỗi một người đều dụng tâm sinh hoạt truy cầu mơ ước thì sẽ được trời cao chứng giám, không cần phải sợ thế lực ngầm, chỉ cần ngươi là chính nghĩa thì nhất định phải cầm lấy vũ khí pháp luật bảo vệ quyền lợi của mình!

Khắp nơi điện báo chúc mừng, trải qua lần này 《 mỹ thực. Tâm sự 》 lập tức leo lên các trang web lớn cùng bản xếp hạng tiêu thụ, Chỉ Nhiên cũng trở thành tác gia được chú ý nhất, truyền thông đưa tin, lên báo giấy, thậm chí lên TV.

"Cảm ơn Trần Thiên Ngữ lão sư." Trong bài phỏng vấn mới nhất Chỉ Nhiên mỉm cười ngấn lệ, động lòng người mà cảm kích: "Nếu như không phải Trần lão sư ta cũng sẽ không được nhiều sự quan tâm như vậy, nếu theo một tầng ý nghĩa này, có thể nói ngươi là Bá Nhạc của ta."

Có người nói quyển sách sắp xuất bản tiếp theo của Chỉ Nhiên đã bắt đầu dự nhiệt, vẫn là một quyển sách về mỹ thực, cuối năm sẽ lên kệ.

Bởi vì Chỉ Nhiên nhiều lần lộ diện khiến sự kiện sao chép dư chấn liên tiếp, Weibo của Chỉ Nhiên số người theo dõi đã lên đến 10 vạn mà Weibo của Trần Thiên Ngữ đã rơi xuống còn 800 vạn và có xu thế liên tục giảm xuống, dòng status cuối cùng từ ba tuần trước bình luận cùng chia sẻ đã lên đến mười vạn, trong đó hơn phân nửa đều là chửi rủa.

Tình huống của ba đối tượng trong vụ tai tiếng của Trần Thiên Ngữ.

Cao Ấu Vi leo lên vị trí tổng giám đốc tập đoàn Vĩnh Động, trong một buổi họp báo bị ký giả hỏi chuyện, trợ lý đang muốn lấp liếm thì Cao Ấu Vi lại cầm lấy micro hướng ký giả kia nói: "Ngươi là ký giả kinh tế hay là tin giả trí lá cải? Biết bản thân đang làm gì sao?"

Ký giả bị nàng vừa hỏi như vậy liền có chút chột dạ – không phải nổi danh chỉ số thông minh thấp trong giới kinh doanh sao? Thế nào lúc này nhìn qua hoàn toàn không giống giang hồ đồn đại a.

"Nếu muốn bát quái vậy nghe cho kỹ. Ta thích Trần Thiên Ngữ thì thế nào, ai dám thì thả rắm thử xem."

Cao Ấu Vi quẳng microphone xuống liền đi mất, xế chiều hôm đó chuyện này là đề tài đứng đầu trên Weibo, người xem lên đến 200 vạn, nam nam nữ nữ muốn vì nàng sinh con đẻ cái đều tìm kiếm Weibo của Cao Ấu Vi nhưng không có kết quả.

Mạc Lam lo lắng tới hỏi Cao Ấu Vi: "Cao tổng, chuyện này vạn nhất bị mẹ ngươi biết thì...."

Cao Ấu Vi cũng không nhìn nàng: "Mẹ ta làm sao có thời giờ xem loại tin tức lá cải nhàm chán này."


Mạc Lam nhìn bóng lưng Cao Ấu Vi bước nhanh rời đi, nghiêm túc gật đầu.

Weibo của Jeanne và Vệ Phong bị người ta làm thịt, Vệ Phong bị mắng là tra nam, vô luận là ủng hộ hay phản đối Trần Thiên Ngữ đều nhất tề một ý, đơn giản là muốn bới một lớp da của Vệ Phong. Chuyện này trở thành đầu đề cho Sina, con chó của mẹ của muối tình đầu ngồi cùng bàn thời tiểu học của Vệ Phong cũng bị bới móc không còn một mảnh. Ba ngày sau Vệ Phong đã đăng một status châm chọc khiêu khích cư dân mạng, lại bị phỉ nhổ không thôi, sau đó đăng một status nói từ nay về sau ẩn lui giang hồ Weibo, cư dân mạng hận không thể nhổ hắn tận gốc, tiễn hắn từ ngoài ngàn dặm: "Mau cút!"

Đương nhiên, Trương Tĩnh Hân cũng bị liên lụy.

Trang chủ Weibo của Hoa Tiền Nguyệt Thiện bị thuỷ quân công kích, Trương Vị Đồng mỗi ngày thu được hơn một nghìn bình luận nhục mạ, nhức đầu không thôi, doanh thu không thể duy trì bình thường. Nếu chỉ là ở trên mạng thì Trương Tĩnh Hân hoàn toàn có thể không để ý tới, nhưng những người này từ lần thứ hai bò đến lần thứ ba, đến quán quậy phá. Tiểu Diệp cùng Trương Vị Đồng bị khiếu nại, nói trong thức ăn có côn trùng. Các nàng vừa nhìn qua đã biết đây là người cố ý gây chuyện, nhưng cũng không có thể nói cái gì, chỉ đành nói sẽ làm lại một phần khác, đối phương không chịu buông tha, nói nếu làm lại lần nữa thật không biết lại là món canh sâu buồn nôn gì nữa, không được, muốn miễn phí. Trương Vị Đồng giận không chỗ phát tiết, Trương Tĩnh Hân vung tay lên: "Miễn phí cho hắn."

Từ đó về sau người đến Hoa Tiền Nguyệt Thiện ăn cơm bá vương (ăn không chịu trả tiền) Càng ngày càng nhiều, không chỉ có ăn cơm bá vương mà còn dẫn theo mười mấy người đến chiếm hết vị trí trong quán, chỉ gọi một bình trà, ngồi xuống chính là cả ngày.

Trương Tĩnh Hân hạ lệnh: Đóng cửa không tiếp tục kinh doanh, mọi người nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi nên du lịch thì du lịch, tiền lương ta vẫn theo kỳ mà phát xuống.

Phương Khôn liên thủ với Giang Hoan đạo diễn trò hề lần này rốt cục phải đến hồi kết rồi, nhưng lại không biết một cơn phong ba mới đang bắt đầu trỗi dậy.

Từ sau khi khởi kiện ra tòa xong Trần Thiên Ngữ vẫn bị vây trong trạng thái biến mất, thật lâu không đến Hoa Tiền Nguyệt Thiện nữa.

Trương Tĩnh Hân cũng cảm thấy may mắn vì nàng không đến, bằng không thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Trần Thiên Ngữ quả thực không đến Hoa Tiền Nguyệt Thiện, nhưng nàng vẫn ngồi ở quán ăn đối diện Hoa Tiền Nguyệt Thiện, trơ mắt nhìn thấy tất cả.

Không sai, tổn thương đối với bản thân có đến mức nào thì nàng cũng có thể không thèm để ý, chỉ cần là làm đúng thì sẽ không bởi vì ngoại giới cho nàng một loại áp lực nào đó mà phủ nhận sự thật. Bình luận ẩm thực là sự nghiệp của nàng cũng là nguyên tắc sống của nàng, tuyệt không nói một câu trái lương tâm.

Thế nhưng người khác vì nàng mà bị ảnh hưởng, thì có làm thế nào cũng không loại bỏ được cảm giác tội lỗi.

Hoa Tiền Nguyệt Thiện tạm thời không tiếp tục kinh doanh, ngày đó Trương Tĩnh Hân về nhà sớm, phát hiện Trần Thiên Ngữ nhiều ngày không gặp đang đứng trước nhà nàng, thần sắc kiên định nói: "Trương Tĩnh Hân, ta làm bữa cơm cho ngươi ăn."

Trần Thiên Ngữ gầy đi có vẻ tiều tụy, vị ẩm thực đại thần lấy mỗi ngày ăn được mỹ thực làm mục tiêu theo đuổi lớn nhất mấy ngày nay không biết làm sao sống qua ngày. Khi nàng xuất hiện ở nhà bếp ngoài trời của Trương Tĩnh Hân, Trương Tĩnh Hân thân là chủ nhân còn có chút hoảng hốt.

"Ngươi....."

Lời thăm hỏi mới vừa mở đầu một chữ đã bị âm thanh của dầu sôi che mất.

Trương Tĩnh Hân nhìn bóng lưng của Trần Thiên Ngữ, bỗng nhiên hiểu được vì sao nàng không biết nấu ăn rồi, tại sao phải bởi vì nấu ăn mà đốt cháy cả căn nhà.

Nàng sợ lửa.


Rất rõ ràng, nàng không dám đến gần chảo nóng, tất cả động tác đều né tránh một cách sợ hãi bất định.

Đầu bếp sợ lửa, làm sao có thể nấu ăn.

Nhưng Trần Thiên Ngữ không chỉ sợ lửa, kì thực là sợ nhiệt. Một nồi gì đó đen thùi lùi, thưa thớt đổ vào trong đĩa, bưng đến trước mặt Trương Tĩnh Hân, trong mấy giây ngắn ngủi đó đều có thể nhìn ra nàng đang cực độ chịu đựng thống khổ nhiệt độ gây cho nàng.

"Đây chính là thứ ta nấu ra được." Trần Thiên Ngữ ngồi đối diện Trương Tĩnh Hân, đặt cánh tay lên bàn. Cong khuỷu ta kéo tay áo, lộ ta một đoạn cánh tay. Trên cánh tay nàng có một vết bỏng rất rõ ràng, Trương Tĩnh Hân sớm đã phát hiện vết bỏng này.

"Nhìn món ăn này, ngươi căn bản nhìn không ra nó là cái gì đúng không? Jeanne nói rất đúng, ta không biết nấu ăn, ta sợ nấu nướng. Lúc nhỏ ngược lại không phải như vậy, năm hơn mười tuổi ta vô cùng thích nấu nướng, ba ta cũng là đầu bếp nhưng ông ấy rất ít nấu ăn ở nhà, nhưng chỉ cần vừa ra tay thì có thể khiến cả nhà đều rất vui vẻ. Lúc nhỏ ta rất muốn trở thành đầu bếp, bởi vì ta thích xem vẻ mặt hạnh phúc của người thân. Cho nên chỉ cần có thời gian ta sẽ đến phòng bếp nghiên cứu các loại sách dạy nấu ăn, mẹ ta đau lòng ta, nghĩ một đứa bé mỗi ngày cầm dao cùng sạn rất vất vả, sợ ta bị thương. Nhưng ta nghĩ chỉ cần vui vẻ là được rồi, chưa bao giờ nghe lời mẹ nói. Ta vẫn luôn là khư khư cố chấp không nghe khuyên ngăn, cho nên báo ứng cũng đến. Có lần ta chiên cá không thể nắm chặt con cá, cá lớn trượt vào chảo khiến chảo dầu bị đổ, dầu sôi xối lên cổ tay khiến ta bị bỏng. Loại cảm giác đau đớn đó không từ ngữ nào có thể hình dung, đau đến không thể nói, không thể cử động. Mẹ ta nghe động tĩnh chạy đến nhà bếp xem ta, thấy cảnh tượng như vậy đã dọa nàng mất nửa cái mạng, nhanh chóng đưa ta đến bệnh viện.

Chữa trị kịp thời, tuy rằng lưu lại vết sẹo xấu xí nhưng cơ năng của tay không bị tổn thương gì, chân chính tổn thương là ở nơi khác. Nhiệt độ cơ thể của ta bắt đầu sai lệch không rõ nguyên nhân, trở nên sợ nhiệt sợ nóng, bao gồm cả thời tiết nóng bức. Chỉ cần nhiệt độ biến đổi ta sẽ rất không thoải mái, dễ xuất mồ hôi. Nhưng những điều đó cũng không thể nói là ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày của ta. Không lâu sau ta liền phát hiện một chuyện đáng sợ hơn. Ta sợ nhiệt độ, không cách nào đến gần lửa, không thể đối mặt chảo nóng, chỉ cần nhiệt độ cao ta sẽ tim đập nhanh đến khó chịu, đừng nói gì đến nấu nướng. Ta gặp qua các loại bác sĩ, bác sĩ nói thân thể ta không có vấn đề, đây là vấn đề tâm lý." Trần Thiên Ngữ xiết chặt nắm tay: "Cứ như vậy, ta phải vứt bỏ lý tưởng lớn nhất của ta, đổi nghề làm nhà phê bình ẩm thực. Tuy rằng ta cũng thích chức nghiệp bây giờ, nhưng ta hy vọng nhất vẫn là có thể lần nữa cầm muôi nấu nướng, làm một bàn mỹ thực cho người quan trọng cuả ta, nhìn nàng vui vẻ ăn xong. Nếu như.... Lúc đó ta nghe ta mẹ ta khuyên, trễ vài năm nữa hãy học nấu ăn thì sẽ thế nào? Ta luôn cảm thấy bản thân không sai, nhưng kết quả vẫn là vô cùng không đúng."

Trương Tĩnh Hân: "Thế nào? Bây giờ đang hối hận?"

"Không, ta không phải đang hối hận trước kia hẳn là nên nịnh nọt làm hài lòng Phương lão bản. Ta chỉ là một chút cũng không muốn người bên cạnh ta bị ta liên lụy."

Trương Tĩnh Hân lặng lẽ nhìn Trần Thiên Ngữ hồi lâu, cầm cái muỗng đến, từng muỗi múc món ăn trong chén mà Trần Thiên Ngữ đã làm, nhìn cũng không nhìn mà cho vào trong miệng.

"Trương Tĩnh Hân." Trần Thiên Ngữ muốn đoạt lấy cái muỗng của Trương Tĩnh Hân, nhưng lại bị nàng nhẹ nhàng tránh được.

"Muối hơi nhiều, thịt không chín, ân, không nhìn ra cái này còn có thịt. Món này trừ thịt cùng thủ pháp đều đúng, chỉ là hoàn toàn không đúng độ lửa, so với ta nghĩ còn khó ăn hơn."

"Này, ngươi...."

"Nhưng nếu là tự mình làm, thì tự mình ăn hết. Thức ăn không có lỗi, ngươi không thể lãng phí quà tặng của thượng đế, khó ăn hơn nữa cũng là ngươi một tay tạo thành. Ăn hết nó, sau đó tiêu hóa. Nếu phương pháp nấu nướng không sai, vậy lần sau nên chu toàn một chút, ai có thể dễ dàng trở thành đầu bếp?" Trương Tĩnh Hân vừa ngụm lớn dùng bửa vừa nói chuyện, Trần Thiên Ngữ nhìn nàng, mắt mở trừng trừng nhìn nàng đem một đĩa thức ăn không biết có bao nhiêu khó ăn cho vào miệng mà ăn hết.

"Nhân sinh cũng là như vậy, tiểu Thiên Ngữ."

Viền mắt Trần Thiên Ngữ không tự giác mà phát nhiệt, cảm giác chua xót từ xoang mũi xông lên, khiến nước mắt thoáng chốc liền rơi xuống.

"Cái gì tiểu Thiên Ngữ, không biết lớn nhỏ...."

Trong lệ quang mông lung nàng nhìn thấy Trương Tĩnh Hân đang cười với nàng, nụ cười kia khiến nước mắt không cách nào khống chế.

Khóc là quyền lợi của trẻ con và kẻ yếu, nàng không thể phóng túng bản thân nhu nhược. Thiên quân vạn mã không thể khiến nàng cúi đầu, nhưng một chút ôn nhu lại khiến nàng không ngừng rơi lệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận