Thực Sắc Full [hoàn]

Trần Thiên Ngữ kiểm tra tài khoản, cư nhiên có nhiều tiền như vậy.Trong mấy năm nay nàng tiêu xài quả thật rất ít, phần lớn đều chi cho ăn ở. Đi ra ngoài tìm đề tài cũng có công ty chi trả lộ phí, thỉnh thoảng nhận phỏng vấn làm đại diện chương trình và vân vân còn có kiếm chút tiền. Nàng không thiếu nhà không thiếu xe cũng không đi ra ngoài chơi, trừ ăn ra chính là làm chút ít quản lý tài sản, còn dư lại nàng gửi hết cho ba mẹ.

Làm một đứa con hiếu thuận vĩnh viễn đều là việc làm đúng đắn.

Trần Thiên Ngữ tìm người môi giới nhà đất học giá cả ở tiểu khu Lộc Sơn, tính toán một chút tiền trong tay nàng quả thật đủ mua biệt thự số 8 thậm chí còn dư chút ít. Nàng chuyển tiền cho Cao Ấu Vi, nhắn tin nói: "Nhà ta nhận, chuyển tiền cho ngươi, ngươi xem một chút con số có đúng hay không, ít ta gửi thêm thừa không cần trả lại."

Cao Ấu Vi vẫn chưa trả lời nàng, nàng cũng lười suy đoán cách nghĩ của Cao Ấu Vi.

Lão bản tìm Trần Thiên Ngữ, rất thành khẩn muốn nàng bỏ qua chuyện quảng cáo app, đó là sai sót của bên mở rộng thị trường, tất cả tổn thất sẽ do bọn họ bồi thường. Trần Thiên Ngữ muốn nói chút gì lại bị lão bản ngăn cản: "Ngươi cái gì cũng không cần nói, Tiểu Trần , nhân sinh a liền có chuyện như vậy, trên thế giới này loại người gì cũng có, ngươi cần phân biệt người nào có thể đối xử thật lòng, người nào không thể để cho hắn đến gần, Quân tử không đứng dưới tường đổ. Muốn giống như ta vậy ngươi ít nhiều phải trả giá mấy lần."

Trần Thiên Ngữ bị hắn chọc cười: "Cảm ơn, ta đã biết."

Lão bản hỏi nàng có hứng thú làm chuyên đề ẩm thực toàn quốc hay không, lần trước chuyên để thành phố Q đánh giá rất tốt, thừa dịp này có thể mơ một chuyện mục riêng.

"Tạm thời không làm của nước ngoài, chuyên mục trong nước làm xong chờ xem phản ứng. Quỹ du lịch chi trả toàn bộ."

Trần Thiên Ngữ chính là đang đợi cơ hội như vậy!

Lập xong kế hoạch du lịch, Trần Thiên Ngữ dự định từ Giang Nam đi về phía nam, đi nửa vòng Trung quốc đến Vân Nam, từ Vân Nam lên tây bắc lái xe đến Đôn Hoàng, nếu như điều kiện cho phép có thể thẳng đến Tây Tạng!

Trần Thiên Ngữ quay về biệt thự số 8 tiểu khu Lộc Sơn, lập tức phải xuất phát nàng cũng lười chuẩn bị gia cụ, liền chỉ mua một cái giường và một ít đồ dự phòng.

Nàng ở trên sân thượng dùng bút chì đánh dấu trên bản đồ Trung quốc, bút đỏ đánh dấu những điểm đến

Về điểm dừng chân cùng hành trình vẫn còn đang sắp xếp, thành thị kết hợp chuyên đề cũng là vấn đề nhức đầu. Thế nào mới có thể viết mới mẻ thú vị? Sách giới thiệu các món ngon nhiều như vậy hầu như đều viết đến nát vụn rồi, phải viết thứ gì mới khiến người ta thích xem?

Đây cũng không phải là nhất thời hứng khởi mà du lịch, đây là công tác.

Ngọn đèn vừa trắng vừa tròn đặt ở tầng hai, Trần Thiên Ngữ nằm trên sàn nhà ấm áp, bên cạnh rơi lả tả vô số tư liệu.

Ngọn đèn nho nhỏ đem tất cả xung quanh nàng phủ một tầng kim sắc, tóc nàng xỏa tung trên đỉnh đầu, mái tóc xoa màu hạt dẻ tản đầy trên sàn, bắp chân phải gác lên gối đầu, bút trong tay càng không ngừng gõ vào cằm, đối diện tư liệu trong tay mà khổ não.


Ngoài cửa sổ gió biển uy vũ, chấn động đến cửa sổ đều đang run rẩy.

Trần Thiên Ngữ đặt tài liệu trong tay xuống, xoa huyệt Thái Dương đang phát đau, dự định nghỉ ngơi một chút. Ngày mai phải giao kế hoạch cho lão bản, ngày mai không cần đến công ty, ngoài trời gió lớn chỗ nào cũng không tiện đi, liền nấp ở nhà làm việc là được rồi.

Mắt thấy mùa đông sắp đến, mùa đông của thành phố B gió to tàn bạo như đối xử với kẻ thù, mùa này đến Giang Nam ôn nhu ngồi thuyền nhỏ ăn cao điểm mỹ thực, cũng thực sự là một chuyện tốt!

Lần này đi công tác không biết phải mất bao lâu, nàng đối với thành phố B không có gì lưu luyến, nhưng trong mơ hồ vẫn có một tia không muốn.

Đem phủ kín người bằng chiếc áo khoác thỏ trắng, cắn răng mở cửa sổ đi tới sân thượng nhìn sang biệt thự số 7. Trong sân một mảnh hắc ám, phỏng chừng thời tiết này Trương Tĩnh Hân cũng không muốn ở trong sân vừa ăn không khí vừa nấu cơm. Trái lại lầu hai có ánh đèn, Trương Tĩnh Hân đang ở nhà...

Lỗ tai thỏ bị gió thổi đến phe phẩy qua lại, nước mắt cũng bị gió thổi lăn ra, nhưng thấy ánh đèn trong nhà Trương Tĩnh Hân, nghĩ đến nàng ấy đang ở trong nhà ấm áp nấu nướng, đọc sách, ngủ.... An nhàn lại hạnh phúc, nàng đã cảm thấy rất an tâm.

Kế hoạch nộp lên lão bản đã đồng ý, hệ thống bàn giao công việc Trần Thiên Ngữ từ tài vụ bên kia lãnh được phí du lịch.

Lão bản nói nàng cứ tiêu xài, không cần tiết kiệm. Chỉ có tâm tình thật tốt ăn thật ngon thì công việc mới hoàn thành tốt, không đủ tiền thì nói với hắn.

Trần Thiên Ngữ quả thực có thể tại chỗ chảy ra hai cân nước mắt.

Ba ngày sau, Trần Thiên Ngữ mang theo điện thoại di động của nàng, máy tính bản, quần áo, một số vật dụng mà xuất phát!

Vốn định lái xe du lịch, nhưng bất đắc dĩ một người lái xe thực sự quá mệt mỏi. Nàng muốn bay đến Giang Nam, dọc theo con đường đến Vân Nam hệ thống giao thông cũng rất phát triển, từ Vân Nam đi lên Tây An, từ Tây An đến Tây Ninh, lại từ đó về Thanh Tàng, đến lúc đó để xem có duyên cùng một thanh niên chính trực đồng hành hay không.

Từ thành phố B bay đến thành phố S, Trần Thiên Ngữ ở bờ sông mua một bộ tranh Giang Cảnh, lúc đến khách sạn cũng đã khuya rồi

Kéo rèm cửa sổ lên, 1800 toàn cảnh tầm nhìn vô cùng tốt. Tuy là nửa đêm nhưng từ chỗ cao quan sát thành phố S vẫn có thể cảm nhận được sự phồn hoa của nó. Cách đó không xa lóe lên biển hiệu từ những tòa nhà cao trong đó có nhà hàng mục tiêu ngày mai của Trần Thiên Ngữ, dưới chân ngang dọc đường xá cũng có mỹ thực nàng muốn tìm.

Đi ngủ sớm một chút! Sáng mai liền xuất phát!

Trần Thiên Ngữ ngâm nước nóng thoải mái mà ngủ, sáng sớm hôm sau liền mặc một chiếc áo khoác dày quấn khăn choàng đội nón thỏ bước ra cửa.

Đến thành phố S nhất định phải đến ăn món chiên. Muốn tìm món chiên ngon kỳ thực rất dễ dàng, đi vào hẻm nhỏ, tỷ lệ nhìn thấy món chiên mỹ vị sẽ cao.


Trần Thiên Ngữ cố ý chọn hướng đỉnh núi, tìm một nhà quán ăn bình thường mà ngồi xuống, gọi hai phần ăn, thuận tiện mang về một phần canh gạch cua.

Thức ăn vừa lên bàn thì điện thoại di động vang lên, là tin nhắn riêng trên Weibo.

Nàng đã có một đoạn thời gian không đăng nhập Weibo, lười xem, xem chỉ thêm phiền lòng. Nhưng thấy cái tên hiện trên thông báo nhắc nhở có tin nhắn trái tim nàng liền run lên – Dùng Bồn Ăn Cơm!

Dùng Bồn Ăn Cơm : Trần lão sư lại đi chỗ nào vui chơi rồi? Đã lâu không lộ diện.

Trần Thiên Ngữ suy tư một chút, cầm đĩa đồ chiên chụp một tấm ảnh gửi đi.

Trần Thiên Ngữ : Ngươi đoán ta ở nơi nào?

Kết quả đối phương không trả lời.

Trần Thiên Ngữ chờ Dùng Bồn Ăn Cơm trả lời cả ngày ăn uống cũng không yên lòng. Buổi tối trở lại khách sạn mở máy vi tính ra muốn viết status nhưng nghĩ lại vẫn là thôi đi. Lấy điện thoại di động ra nhìn trái nhìn phải, thật sự không có động thái, nhưng vừa mở Weibo lại nhảy ra mấy vạn nhắc nhở dọa nàng nhảu dựng, không để ý, trong mục tin nhắn tìm được ID Dùng Bồn Ăn Cơm, quả thực không phải app bị hỏng, chính là cào người ta một cái liền không thấy bóng dáng!

Trần Thiên Ngữ trực tiếp tắt máy vi tính, ngủ!

Chỉ ăn một ngày đêm làm sao có thể ăn ra cảm giác công việc gì, ngày mai tiếp tục ăn!

Trần Thiên Ngữ miệng vẫn đủ độc, cả thành phố S nàng chỉ thích món chiên của một quán ăn. Lần này vừa đi không biết lần sau thành phố S là ngày tháng năm nào, nếu đã đến thì sẽ ăn món ngon nhất cho đến ngán sau này nếu như không ăn được nữa cũng sẽ không quá tưởng nhớ.

Ngày thứ hai Trần Thiên Ngữ vẫn đến quán ăn đó, gọi bốn món từ từ ăn. Một hồi đến bờ sông chụp chút ảnh cùng ảnh chụp thức ăn rồi cùng đăng tải lên chuyên mục.

Lúc ăn được món thứ ba cảm giác đối diện có người ngồi xuống.

Cũng không phải giờ cơm a, xung quanh còn có chỗ trống, ai lại đáng ghét như vậy cần phải nhào đến ghép bàn sao?

Trần Thiên Ngữ ngẩng đầu một cái, bật cười. Người đối diện cũng cười với nàng: "Thế nào, Trần lão sư, mới vài ngày không gặp sức ăn lại nâng lên một tầm cao mới a. Một người ăn bốn phần, từ cổ chí kim cũng chỉ có ngươi bực này nữ trung hào kiệt có thể làm được chuyện như vậy."


Trần Thiên Ngữ không để ý đến lời mỉa mai buông đôi đũa, nghiêng đầu nhìn nàng. Tiếu ý nơi khóe miệng muốn nhịn cũng nhịn không được: "Nói đi, Trương lão bản lần này là lấy cớ gì?"

Trương Tĩnh Hân cầm đôi đũa cùng chén mới đến, đổ tương ớt, gắp món chiên: "Cài gì mà lấy cớ? Ra ngoài tìm linh cảm cho món ăn mới còn cần phải mượn cớ a?"

"Không tiền đồ, cư nhiên dùng lý do lần trước."

"Vậy Trần lão sư là này mất tích lại là vì cái gì đâu? Lại là cãi nhau với bạn gái?"

"Ta nói Cao Ấu Vi không phải bạn gái của ta, ngươi người này....." Trần Thiên Ngữ suy tư: "Sai! Ngươi ít nói sang chuyện khác! Nói mau! Ngươi làm sao tìm được ta?!"

Trương Tĩnh Hân cắn một miếng thức ăn, sau khi hút nước ngọt bên trong ra tán thán: "Ân, Trần lão sư quả nhiên rất biết chọn, món chiến của nơi này quả thật rất ngon, da giòn thịt nhiều, không giống ở thành phố B."

Trần Thiên Ngữ: "Lẽ nào chỉ bằng một tấm ảnh thì có thể biết ta ở nơi nào?" Cho dù Trương Tĩnh Hân là Dùng Bồn Ăn Cơm, nàng cũng cũng có khả năng này a!

Trương Tĩnh Hân nghi ngờ nói: "Ảnh gì? Trần lão sư đang nói chuyện với ta sao?"

Trương Tĩnh Hân một mặt giả ngu Trần Thiên Ngữ cũng lười nói cái gì nữa, bản thân nàng có thể thiên lý xa xôi từ thành phố B nhiều lần đuổi theo Trần Thiên Ngữ cũng đã rất cảm động rồi. Hẳn là nên để cục diện khi gặp nhau tốt đẹp hơn một chút a, làm sao có thể cứ ở một quán ăn đặt mông ngồi xuống đơn giản như vậy! Thật giống như hai người đã sớm hẹn xong sẽ gặp mặt ở chỗ này!

Nhưng lại cảm thấy hành vi thiếu đầu óc trực tiếp tìm đến của Trương Tĩnh Hân có chút lãng mạn!

Trương Tĩnh Hân cùng Trần Thiên Ngữ ăn xong bốn phần món chiên, ăn đến bụng căn tròn cần phải đi bộ tiêu hóa một chút.

Trần Thiên Ngữ nói có thể đến toàn nhà Khải Bình xem thử, cảm thụ một chút sợ hãi trên cao. Trương Tĩnh Hân đi cùng nàng.

Hai người mua phiếu lên đến sân thượng, phát hiện ở đây du khách thật sự không ít, chụp ảnh thì chụp ảnh, ngồi suy tư thì ngồi suy tư.

Trần Thiên Ngữ đi đến bên cạnh lan can thủy tinh có cảm giác muốn ngất xỉu, theo bản năng lôi kéo Trương Tĩnh Hân.

"Ngươi sợ cao?" Trương Tĩnh Hân tiến về phía trước một bước, để Trần Thiên Ngữ có thể đem trọng lượng dựa vào trên người nàng càng nhiều.

Có một chút."

"Vậy ngươi còn chạy đến đây?"

"Ta mới vừa biết."

"......"


Hai người đều không nói lời nào cứ như vậy trầm mặc, Trần Thiên Ngữ đột nhiên cảm giác được như vậy cũng rất tốt, Trương Tĩnh Hân mạnh miệng thì để nàng mạnh miệng đi, có những chuyện không nói ra cũng tốt.... Dù sao hiện tại nàng một thân phiền toái, Cao Ấu Vi lại ở bên kia kêu gào, vạn nhất thật sự liên lụy Trương Tĩnh Hân, Trần Thiên Ngữ đời này cũng sẽ không an tâm.

Nàng đi xa một chút, nàng ấy lại đuổi theo đem khoảng cách kéo gần. Ở trên cao cách xa thành phố B, Trần Thiên Ngữ cảm thụ được tâm trạng thư thái đã lâu không cảm thụ được.

"Ngươi dự định ở thành phố S bao lâu?" Giọng nói của Trương Tĩnh Hân vang bên tai, khoảng cách quá gần, khiến trong lòng Trần Thiên Ngữ vô cùng bối rối.

"Ở đến ngày mai."

"Ngày mai quay về thành phố B."

"Không, ngày mai ta đến thành phố SZ."

Trương Tĩnh Hân nghi hoặc: "Hử? Có ý gì? Ngươi đây là muốn du lịch đường dài?"

"Đúng vậy, vừa lúc lão bản để ta phụ trách chuyên mục mới của tạp chí, quỹ du lịch cũng đã ứng ra, chi trả toàn bộ, rất rộng rãi. Ta không du lịch toàn quốc thì thật xin lỗi lòng nhiệt tình của lão bản."

"Như vậy a." Trương Tĩnh Hân suy tư một chút nói: "Một mình ngươi chu du có phải quá không quá an toàn hay không? Tuy rằng ngươi....."

Trần Thiên Ngữ giành nói trước: "Tuy rằng ta dáng người không chuẩn lại không xinh đẹp, nhưng cũng sẽ có lưu manh mắt mù đúng không? Trương lão bản, ngươi không thể ấm áp một chút sao? Không nên vừa thấy mặt đã mỉa mai không dứt, có phải ta nên mang một đống trấu bên người, thấy ngươi há mồm liền nhét vào trong hay không?"

Trương Tĩnh Hân cười cười: "Vừa lúc ta có thời gian, cũng cần hấp thụ tinh hoa món ăn của nhiều địa phương. Trần lão sư, không ngại ta đi cùng chứ?" Câu nói sau cùng nói xong rất khách khí, tràn đầy chân thành hỏi.

Trần Thiên Ngữ hồ nghi: "Ngươi nào có loại thời gian này? Quán ăn của ngươi phải làm thế nào?"

"Làm lão bản thì mỗi ngày đều phải ở trong quán sao? Hai tiểu đồ đệ của ta cũng nên xuất sư rồi. Trước khi đi ta đã tuyển thêm hai nhân viên, hiện tại Tiểu Diệp làm quản lý, ta ở bên ngoài chơi một hai tháng cũng không thành vấn đề."

"Ngươi....." Trần Thiên Ngữ muốn nói gì đó, tỷ như ngươi suy nghĩ lại một chút, hoặc là ngươi làm như vậy rốt cuộc là vì sao? Có ý nghĩa sao? Nhưng vừa nhìn thấy nụ cười của Trương Tĩnh Hân thì hết thảy đáp án đều có vẻ không trọng yếu nữa.

Cho dù có hỏi Trương Tĩnh Hân cũng sẽ nói vòng vo rồi cho qua.

Trần Thiên Ngữ cúi đầu, đầu chỉa vào cằm của Trương Tĩnh Hân, ngón tay nắm nắm lấy vạt áo của mình, giống như một tiểu hài tử mới được cho kẹo nên xấu hổ.

"Làm sao vậy? Dáng vẻ gì đây." Trương Tĩnh Hân xoa đầu nàng: "Đáng yêu như vậy."

"Không lớn không nhỏ, này...." Trần Thiên Ngữ cắn môi một cái, nhỏ giọng vô thanh vô thức bình phục tâm tình đang dâng trào, nói: "Chẳng qua là cảm thấy.... Có thể quen biết ngươi thực sự rất tốt."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận