Thực Sắc Full [hoàn]

"Kẻ vô dụng ta điều chán ghét."

Trương Tĩnh Hân hít một ngụm khí lạnh, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: "Ngươi nói như vậy có chút quá đáng đi, mới vừa lợi dụng người ta xong thì đã nói người ta vô dụng? Học tỷ ngươi trái lại suy nghĩ thật kỹ...."

Đang nói chuyện Trần Thiên Ngữ đẩy cửa bước vào, Trương Tĩnh Hân đem lời nuốt trở vào, nói với nàng: "Đã trở về? Ăn no không? Chúng ta có thể trở về rồi."

Trần Thiên Ngữ nhìn Đường Ninh, nói với Trương Tĩnh Hân: "Nhanh như vậy đã đi? Không ôn chuyện với học tỷ ngươi sao?"

Đường Ninh nói: "Các ngươi hôm nay cũng mệt mỏi rồi về nghỉ ngơi sớm một chút đi. Nếu như ngày mai có rỗi rãnh mời trở lại Nghiễm Lăng Thực Quán, còn có món ngon Trần tiểu thư vẫn chưa thưởng thức qua."

Trần Thiên Ngữ vừa muốn nói Đường tiểu thư ngươi thực sự có chút khách khí, Trương Tĩnh Hân liền tự ý đáp ứng: "Được, tối mai lại đến ăn tối."

Trần Thiên Ngữ: "...."

Đường Ninh sai người lái xe đưa hai người bọn họ quay về khách sạn, đứng ngoài xe chúc ngủ ngon, xe chậm rãi chuyển động, chạy trên đường lớn.

Trần Thiên Ngữ có chút ngột ngạc, cả ngày hôm nay nàng giống như một kẻ bị người ta đùa bỡn xem náo nhiệt.

"Trương lão bản." Việc này không nói thật khó chịu: "Ngươi nói vị học tỷ này của ngươi có phải đã hiểu lầm gì không?"

Trương Tĩnh Hân nghi hoặc: "Nga? Hiểu lầm cái gì?"

"Ta thấy nàng vừa bắt đầu lền hướng về phía ta giương cung bạt kiếm, sau lại ăn một bữa cơm còn tìm đến nhiều giám khảo như vậy đến vây xem ta bình luận thức ăn nhà các nàng. Thật giống như ta nói không ra lời thì sẽ bị ăn thịt vậy. Ta không phải nói xấu học tỷ ngươi a, ta chỉ là cảm giác nàng đối với ngươi rất nhiệt tình, còn đối với người xa lạ như ta lại đề phòng, có phải nàng có ý đó với ngươi hay không, sau đó nhìn ta và ngươi đi chung cho nên hiểu lầm quan hệ giữa hai chúng ta?"

Thật sự không hiểu lầm.

Trương Tĩnh Hân âm thầm mỉm cười.

"Trương lão bản.... Ngươi có nghe ta nói không? Thế nào còn vui vẻ?"

Trương Tĩnh Hân nói rằng: "Nàng chính là tính cách này, trước đây ở trường học đặc biệt nổi tiếng, hoa hậu giảng đường cấp quỷ khóc thần sầu, am hiểu nhất là bạo lực ngôn ngữ, nhìn thấy ai cũng không cần liếc mắt, nam sinh tỏ tình với nàng mười thì có chín người là Gay."

"Lợi hại như vậy? Cũng đúng, từ chữ nàng viết có thể nhìn ra một phần cá tính."


"Trần lão sư tin vào bối toán?"

"Đúng vậy, thể chữ Nhan đó... Hừ." Trần Thiên Ngữ phát hiện mình lại bị đổi chủ đề: "Nếu như ta thật sự tin bối toán, người thứ nhất ta xem chính là ngươi, xem thử lòng dạ ngươi rốt cuộc có bao nhiêu hiểm độc. Có người thích chuyển đề tài như ngươi vậy sao?"

Trương Tĩnh Hân rất vô tội: "Vậy Trần lão sư ngay từ đầu muốn hỏi gì vấn đề?"

Trần Thiên Ngữ không phải là muốn thừa dịp chủ đề Đường Ninh còn nóng, giả vờ bất mãn hỏi một chút rốt cuộc có phải bị "hiểu lầm" hay không, Kết quả Trương Tĩnh Hân công phu chuyển đề tài của Trương Tĩnh Hân đã đến mức lô hỏa thuần thanh, trước đây còn có thể cảm giác được gượng gạo lập tức có thể phát hiện bật người quay lại chủ đề, nhưng vừa rồi thiếu chút nữa Trần Thiên Ngữ liền bỏ qua không tiếp tục truy vấn chuyện Đường Ninh nữa.

Kẻ quấy rối vẻ mặt vô tội làm ra một bộ ngươi hỏi ta đáp, nhưng Trần Thiên Ngữ có mặt mũi hỏi lại lần nữa sao?

"Ân?" Trương Tĩnh Hân hỏi đến chân thành không gì sánh được.

"Ngày mai thực sự còn muốn đến Nghiễm Lăng Thực Quán sao?" Trần Thiên Ngữ tức giận hỏi.

Trương Tĩnh Hân đạt thành mục đích cũng sẽ không đùa giỡn ngu ngốc nữa: "Ân, muốn đi một chút. Nếu như ngươi không muốn đi cũng không sao, ngươi đến nơi ngươi đã định, hoặc là thành thị sau. Ta giúp Đường Ninh xử lý xong sẽ đến tìm ngươi."

"Nói nghe thật là xa lạ, thì ra muốn đuổi ta đi."

"Nghìn vạn lần đừng nói như vậy, ta là sợ ngươi không muốn đi, dù sao Đường Ninh tính tình cổ quái, lại không quen không biết với ngươi."

"Đã nó chúng ta đồng hành du lịch, ta mới không cần đi một mình! Chỉ là một người ngoài như ta cũng không quá thuận tiện biết gia sự của Đường Ninh."

"Nếu như ngươi không cảm thấy làm lỡ thời gian ta cũng muốn giữ ngươi lại giúp một chuyện."

"Ta?"

Đường Ninh sớm đã gửi email và gọi điện thoại nói với nói với Trương Tĩnh Hân chuyện liên quan đến trong nhà nàng.

Bắt đầu từ ba năm trước đây Đường Ninh liền cảm giác thân thể không khỏe, lúc xem bác sĩ thì quen biết vị hôn phu hiện tại. Vị hôn phu là người Canada, hai người dự định sau khi kết hôn sẽ định cư Canada, Đường Ninh cũng có thể tiếp tục ở nước ngoài chữa bệnh.

Nhưng một Nghiễm Lăng Thực Quán lớn như vậy vấn đề chuyển giao khiến nàng lo lắng.


Từ lúc nàng bắt đầu hiểu chuyện thì đã biết đại bá nhị bá muốn có thực quán, nhưng gia gia chỉ coi trọng ba nàng, do ba nàng kế thừa thực quán. Đáng tiếc ba Đường Ninh tuổi còn trẻ liền qua đời, năm đó Đường Ninh mười chín tuổi. Cũng chính là năm Trương Tĩnh Hân đã nói với nàng "Cái gì ngươi cũng có thể làm tốt, ngươi không cần nói chuyện yêu đường, không cần ta".

Sinh trưởng trong ẩm thực thế gia Đường Ninh từ nhỏ đã được trưởng bối hun đúc, ba nàng cũng thường nói tuy rằng nàng là một cô gái nhưng Nghiễm Lăng Thực Quán sau này cũng phải do nàng kế thừa.

"Nghiễm Lăng Thực Quán không chỉ là một cửa tiệm." Ba trong trí nhớ của Đường Ninh đại đa số thời gian đều nghiêm mặt giáo dục nàng: "Nó càng là truyền thừa của văn hóa, là truyền thừa của gia tộc chúng ta. Tổ tông của chúng ta tân tân khổ khổ đem văn hóa, tay nghề cùng gia nghiệp tích lũy được, không thể hủy trong tay thế hệ chúng ta. Tiểu Ninh, trách nhiệm của ngươi rất lớn."

Ba nàng nói đến nhiều nhất đó là trách nhiệm, Đường gia đến đời nàng chỉ có một hậu nhân duy nhất, còn là con gái, trẻ con bị đặt nhiều kỳ vọng luôn luôn tương đối hiếu thắng.

Đường Ninh không có ngày nghỉ cũng không có cuối tuần, không đến trường thì nàng luôn luôn bị ba nhốt trong phòng bếp, từ thái khoai tây cho đến nắm bắt độ lửa, từ tính toán đơn giản đến làm sao quản lý gia nghiệp... Có lẽ là ông đã có dự cảm đối với sinh mệnh của mình, ông dốc hết tâm huyết dạy Đường Ninh, liều mạng đem nàng cất cao, thẳng đến năm ấy ông qua đời cũng là lúc Đường Ninh có chút thành tích.

Ba nàng qua đời khiến hai vị bá phụ càng thêm như hổ rình mồi, trực tiếp buông lời: "Ngươi là một tiểu cô nương còn đang đi học, làm sao có thể quản lý được Nghiễm Lăng Thực Quán? Giao cho chúng ta đi."

Đường Ninh dưới sức ép của các bá phụ, tam triều nguyên lão, đầu bếp chính, chỉ kéo theo mẹ mình làm ủng hộ đem toàn bộ Nghiễm Lăng Thực Quán một lần nữa nắm về trong tay.

Đường Ninh cũng không rõ vì sao có thể mỗi ngày ở thực quán cùng trường học đi tới đi lui mất hơn bốn giờ, nàng không ngừng tôi luyện tay nghề của mình, học tập quản lý nghiên cứu kinh nghiệm cùng khuôn mẫu của các nhà hàng khác.

Sau khi tốt nghiệp đại học lại rèn luyện thêm hai năm, 24 tuổi Đường Ninh trở thành doanh nhân xuất sắc nhất thành phố Y, nắm giữ nơi trăm năm Hoài Dương, đem vịt hồ lô bát bảo của Nghiễm Lăng Thực Quán một lần nữa đẩy lên ngôi vị thứ nhất trong các sách dạy nấu món Hoài Dương.

Nghe xong cố sự truyền kỳ của Đường Ninh Trần Thiên Ngữ quả thật có chút nhiệt huyết sôi trào: "Học tỷ ngươi thật lợi hại, chỉ một mình chống đỡ của thực quán. Thế nhưng, đã như vậy, tại sao nàng lại muốn buông tha Nghiễm Lăng Thực Quán đến nước ngoài? Sao nàng lại bỏ được?"

"Nàng là luyến tiếc Nghiễm Lăng Thực Quán, nhưng lại không bỏ được cuộc sống của mình." Trương Tĩnh Hân nói: "Nàng kỳ thực một chút cũng không thích nấu nướng. Nàng không muốn làm một đầu bếp, nàng muốn làm nhà thư pháp."

"...Nhà thư pháp?"

Sau khi Tiễn Trương Tĩnh Hân cùng Trần Thiên Ngữ trở về Đường Ninh một thân một mình đi vào thực quán.

Băng qua thực quán đến cửa sau là có thể đến nhà nàng.

Cửa sau "chi nha" một tiếng, có nhàn nhạt mùi hành thái bay tới, trong bóng tối có một giọng nữ non nớt lại lộ ra kiên định vang lên: "Đường tỷ, ta, ta quyết định, ta phải thử một lần."


Đường Ninh quay đầu, nhìn thấy Dương Thù đứng trước mặt nàng, một thân trang phục đầu bếp còn chưa thay ra. Viền mắt Dương Thù sưng đỏ, tóc bới lên dưới mũ còn có chút rời rạc.

Đường Ninh đem mũ của nàng gở xuống, thay nàng bới lại tóc: "Không sợ nữa?"

"....Chưa bao giờ sợ, chỉ là không có lòng tin." Trong mắt Dương Thù còn ngấn lệ: "Nhưng... Chỉ cần ngươi mở miệng, bất cứ chuyện gì ta cũng sẽ làm."

"Bởi vì lý tưởng của bản thân trốn tránh trách nhiệm, trốn đến nước ngoài kết hôn? Sau này cuộc chiến tranh đoạt vị trí thứ nhất trong sách dạy nấu món Hoài Dương ba năm một lần, đối thủ lớn nhất là Giang Đô Biệt Quán, sau đó là Sang Thanh, trực tiếp để Đường Ninh giao ra ngôi vị đệ nhất danh? Đây là chuyện gì?"

Trương Tĩnh Hân không rõ ràng mà nói xong chuyện này, cảm tưởng lớn nhất của Trần Thiên Ngữ chính là thế đạo hiểm ác đáng sợ, nhân tâm khó lường.

Lý do rất đơn giản, Đường Ninh đã tham gia rất nhiều lần cuộc thi thư pháp tất cả đều đoạt giải, tựa hồ còn lên TV, đám người mơ ước Nghiễm Lăng Thực Quán đều nhìn ở trong mắt. Đầu này Đường Ninh vừa đính hôn, đầu kia đương gia của Giang Đô Biệt Quán tự mình đến tặng bao đỏ, chúc Nghiễm Lăng Thực Quán đóng cửa." Việc này đều là Đường Ninh ở trong điện thoại nói với Trương Tĩnh Hân, cả kinh đến Trương Tĩnh Hân liên tục cảm thán, đặc biệt muốn tham quan hiện trường: "Đường Ninh là tính tình gì, thiếu chút nữa phi hai con dao đao cắt lỗ mũi đối phương. Đương nhiên, đương gia của Giang Đô Biệt Quán cũng không phải dạng hiền lành gì, ngang nhiên nói Nghiễm Lăng Thực Quán ngoại trừ đương gia ra, đầu bếp chính cũng sắp nhấc không nổi chảo nữa rồi, hiện tại đương gia lại muốn gả đi làm quỷ dương, Nghiễm Lăng Thực Quán các ngươi còn muốn chiếm vị trí đệ nhất thực phổ làm gì? Không đóng cửa chẳng lẽ muốn để liệt tổ liệt tông Đường gia nhìn tâm huyết suốt đời bị hậu nhân đạp hư sao?"

Đương gia của Giang Đô Biệt Quán trên mặt ý tứ là thay Nghiễm Lăng Thực Quán suy nghĩ, đương gia phải đi, đầu bếp chính một chân cũng bước vào quan tài, món ăn sau này càng làm càng khó ăn, vì Nghiễm Lăng Thực Quán thậm chí là vì món ăn Hoài Dương, Đường tiểu thư vẫn nên giữ chút tiền dưỡng già đi.

"Nếu Đường tiểu thư muốn xuất ngoại cũng không tính là người của Nghiễm Lăng Thực Quán nữa, lần này tranh tài ngươi cũng đừng tham gia, phái những người khác của nhà hàng các ngươi đến đi, nếu như các ngươi thắng ta không nói hai lời từ nay về sau tặng phụng các ngươi danh hiệu nhà hàng món ăn Hoài Dương duy nhất!"

Đường Ninh không phải một người dễ chịu thua, đồng ý.

Đầu bếp chính của Nghiễm Lăng Thực Quán Đan sư phụ trời sinh tính tình nóng nảy, đâu chịu được cơn giận này? Vỗ ngực muốn ra ứng chiến, ra sức bảo vệ chiêu bài của Nghiễm Lăng Thực Quán!

Đại khái tính tình nóng nảy cũng không phải chuyện tốt đi, đầu bếp chính đại gia vỗ ngực xong bệnh tim đột phát phải đưa vào bệnh viện, sợ đến Đường Ninh suốt đêm chạy đến, canh giữ đến nửa đêm bếp chính đại gia mới xem như là thoát khỏi nguy hiểm, nhưng lần tranh tài này triệt để không tham gia được rồi.

Tuy nói bếp chính đại gia không có cách nào dự thi, nhưng trong Nghiễm Lăng Thực Quán nhân tài đông đúc, tùy tiện chọn một đầu bếp cũng có thể là tay nghề lão luyện. Đường Ninh cũng không ngờ chính là những người ngày thường nàng chiếu cố có thừa chẳng bao giờ bạc đãi lại tập thể đứng ở bá phụ bên kia, không ai nguyện ý xuất chiến.

"Toàn bộ đều phản chiến?" Trần Thiên Ngữ nghi hoặc: "Đây cũng quá bất cận nhân tình, xem Đường Ninh là một cô gái dễ bị khi dễ?"

Trương Tĩnh Hân nói: "Lúc trước ngươi tham gia chương trình lúc đó chẳng phải là một mình phản chiến."

Trần Thiên Ngữ: "...."

"Tiểu nhân bởi vì lợi ích mà tụ lại, tự nhiên là có lợi mới có thể lên sân khấu... Bá phụ cho người của hắn lợi ích, thật sự liền khi dễ Đường Ninh là một nữ nhân chưởng quản gia nghiệp, muốn đoạt thực quán đã lâu rồi, cơ hội lần này ngàn năm có một. Theo lý mà nói, lúc này Đường Ninh có phải là không còn cách nào hay không?"

Trần Thiên Ngữ nghe đến xuất thần, Trương Tĩnh Hân trả lại cho nàng một túi quần áo: "Hắc Trương lão bản, ngươi nói mau, còn theo ta dẫn dụ các loại, không thích hợp a!"

Trương Tĩnh Hân cười cười, nói tiếp: "Nhưng bọn hắn ai cũng không ngờ, Đường Ninh sẽ gọn gàng dứt khoát đem Nghiễm Lăng Thực Quán giao phó vào trong tay một người ngoài.."


"Người ngoài?"

"Giao cho "muội muội" bảy năm trước nàng thu nhận, người khác họ cùng nàng không hề có quan hệ huyết thống."

Trần Thiên Ngữ: "Việc này các bá phụ nàng nhất định là không đồng ý, đổi thành ta cho dù là không muốn đoạt gia nghiệp cũng sẽ không yên tâm giao gia nghiệp cho một tiểu hài tử được nhận nuôi đi."

"Đúng vậy, người ngoài khẳng định đều là nghĩ như vậy, các bá phụ mặc dù tham thực quán này, nhưng dù sao cũng thực sự quý trọng nó, bao nhiêu năm cảm tình đều đồn vào chỗ này. Vì vậy tâm tình phức tạp a các bá phụ liền tức giận, trực tiếp tìm Đường Ninh phản đối việc này. Đường Ninh trái lại giống như không có chuyện gì nói với bọn họ, các ngươi vì sao phản đối? Chỉ là bởi vì Dương Thù khác họ? Nếu vậy ta có thể giúp nàng nhập hộ tịch vào nhà ta, ta đã hỏi qua, tính huống của Dương Thù là có thể làm như vậy. Các Bá phụ không nghe theo không buông tha, đây cũng không phải là vấn đề khác họ hay không khác họ, không nói đến chuyện nàng ta thân thế bất minh, cho dù là ngươi nuôi nàng bảy năm nuôi ra cảm tình có thể đảm bảo sau này nàng sẽ tận trung với thực quán thì cũng không thể làm như vậy. Nàng bất quá là một cô gái 23 tuổi, vô luận phương diện nào cũng không trưởng thành, một nhà hàng lớn như vậy giao vào tay nàng đó không phải là tự mình đập chiêu bài sao?"

Trần Thiên Ngữ xiết nắm tay, không chỉ nghe đến chăm chú mà còn rất nhập tâm: "Đúng rồi! Mới 23, còn quá trẻ!"

Trương Tĩnh Hân: "Đường Ninh uống một chung bích loa xuân, thản nhiên nói, năm đó ta mới 19 tuổi, cũng đã đem Nghiễm Lăng Thực Quán chống lên, lúc 24 tuổi còn đoạt lại đệ nhất danh hào trong Hoài Dương thực phổ, nàng đã 23 tuổi, thế nào không được? Kết quả đám lão đầu qua tuổi năm mươi biết rõ nàng đang cưỡng từ đoạt lý nhưng cũng nói không nên lời."

Trần Thiên Ngữ mắt phóng tinh quang: "Đặc sắc!"

Trương Tĩnh Hân: "... Ngươi thật sự tưởng ta đang kể chuyện sao?"

"Sau đó thì sao, sau đó thì sao?"

"Sau đó....các bá phụ không còn gì để nói, giống như cùng Đường Ninh đánh cược, lấy cuộc thi Hoài Dương thực phổ ba năm một lần làm tiền đặt cược, nếu món ăn của Dương Thù có thể đoạt được đệ nhất từ nay về sau bọn họ thẳng đến về hưu chết già đều nhất định giúp đỡ Dương Xu, nếu Dương Thù không có thực lực đó, Nghiễm Lăng Thực Quán từ nay về sau do anh em bọn họ chưởng quản!"

Trần Thiên Ngữ: "Giống như triều đình tranh đấu.. Cao thủ món Hoài Dương tập hợp, một cô gái 23 tuổi muốn cầm danh hào đệ nhất sợ rằng có chút khó có thể xảy ra đi?" Nàng suy nghĩ một hồi nói: "Ngươi nói ta có thể giúp một tay chẳng lẽ là giúp Dương Thù chỉ điểm sai lầm?"

Trương Tĩnh Hân gật đầu: "Hôm nay ở phòng ăn Đường Ninh gọi tới những người đó chính là các bá phụ cùng các nguyên lão phản đối nàng, một bàn món ăn đều là Dương Thù làm, muốn thông qua miệng ngươi thị uy trước mặt bọn họ."

Trần Thiên Ngữ tấm tắc hai tiếng: "Học tỷ ngươi thật đúng là rất biết dùng biết dùng a."

"Coi như là cho Dương Thù một chút lòng tin đi, Đường Ninh nói Dương Thù có chút sợ hãi, đã mất ngủ mấy đêm."

"Nếu là như vậy, ta phải nói thật rồi." Trần Thiên Ngữ nói: "Lúc ở phòng ăn là ta bận tâm đến mặt mũi của Đường tiểu thư mới chưa nói hết, một bàn món ăn dư dả đối phó thực khách bình thường, nhưng nếu như là vào miệng ta, thậm chí là vào miệng một ẩm thực gia xoi mói, sợ rằng trình độ loại này vẫn còn quá mức non nớt."

Trương Tĩnh Hân trầm mặc một lát sau chậm rãi gật đầu: "Ân, nấu nướng là việc phải rèn luyện nhiều năm.. Cho nên nha, Trần lão sư." Trương Tĩnh Hân nắm tay Trần Thiên Ngữ, ngôn từ khẩn thiết, ánh mắt cầu khẩn khiến nàng nhớ đến manh manh tiểu hoàng kê nàng thích ôm nhất: "Để đề phòng thế giới bị phá hoại, để bảo vệ hòa bình thế giới, Trần Thiên Ngữ.đại diện cho những nhân vật phản diện đầy khả ái và ngây ngất lòng người. Chúng ta là tiểu tinh linh chuyển động giữa mỹ thực, học tỷ và tương lai của Nghiễm Lăng Thực Quán đang chờ đợi chúng ta!"

Đây là thứ loạn thất bao tao gì.

Nhưng lại khả ái như thế là chuyện gì xảy ra!

Mặt Trần Thiên Ngữ lập tức đỏ bừng — quá phạm quy rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận