Trần Thiên Ngữ dẫn theo Dương Thù mỗi ngày đều ăn ở bên ngoài, sau khi ăn một vòng thành phố Y Dương Thù cũng béo lên năm cân.
"Thế nào? Có thu hoạch gì không?" Trần Thiên Ngữ hỏi nàng.
Dương Thù ợ một cái: "Rất no."
"...Có tiền đồ."
Vịt Bát Bảo Hồ Lô của Dương Thù đã có tiến bộ, ít nhất đã không ngán nữa, hương vị của Bát Bảo nồng đậm, Trương Tĩnh Hân nếm thử một miếng cũng khen ngợi không ngừng.
Đường Ninh: "Khẩu vị của Tĩnh Tĩnh cũng nổi tiếng khắt khe, có thể có được khích lệ của nàng xem ra Dương Thù quả thực có tiến bộ."
Sau khi Trần Thiên Ngữ nếm thử vẫn không nói chuyện, cầm đôi đũa trầm tư.
"Làm sao vậy?" Trương Tĩnh Hân dán đến hỏi: "Cuối tuần chính là ngày thi, ngươi bây giờ hình như đối với Dương Thù không có lòng tin gì."
Dương Thù cùng Đường Ninh đang nói cái gì, Trần Thiên Ngữ cùng Trương Tĩnh Hân ngồi ở bên kia bàn, thở dài nói: "Dương Thù quả thực có tiến bộ, ngộ tính cũng tốt, kỹ xảo đã vượt qua rất nhiều đầu bếp cùng tuổi. Nhưng nấu nướng dù sao cũng cần kinh nghiệm tích lũy qua nhiều năm, Dương Thù có thể thắng được người cùng tuổi nhưng muốn đoạt được đệ nhất trong cuộc thi Dương Thù Thực Phổ cũng là một chuyện khó."
Trương Tĩnh Hân: "Ngươi là lo lắng nàng không có phần thắng?"
Trần Thiên Ngữ buồn bực: "Quả thực lo lắng, dù sao đây không chỉ liên quan đến vinh nhục, càng là liên lụy đến kế thừa của Nghiễm Lăng Thực Quán. Đường Ninh xác thực có chút nóng nảy, đem chuyện trọng yếu như vậy giao cho một đứa bé, là xem Nghiễm Lăng Thực Quán như trò đùa?"
"Cũng không phải như vậy." ánh mắt Trương Tĩnh Hân phát ra trầm tư, như là nhớ lại một ít chuyện cũ: "Đây không phải là lấy Nghiễm Lăng Thực Quán ra làm trò đùa, mà là đang giành lại quán ăn trăm năm nay. Trong thực quán này duy nhất có thể dựa vào hơn nữa đáng tin chỉ có Dương Thù, nếu như cho nàng thời gian thong thả sợ rằng thực quán sẽ rơi vào trong tay của các thúc thúc bá bá, đây mới là không có một tia đường sống. Nếu còn có Dương Thù là một lợi thế cuối cùng không bằng đánh cuộc một lần."
Trần Thiên Ngữ suy tư một phen, nổi da gà đề nổi lên: "Học tỷ ngươi là một người rất có đảm lược.... Đổi thành ta, sợ rằng không dám đặt tiền cược lớn như vậy."
Trương Tĩnh Hân cười nói: "Càng phiêu lưu càng nhiều hồi báo, thắng thì chính là cho kẻ địch một kích đón đầu, nếu thua cũng có gì phải tiếc nuối, dù sao cũng đã dốc hết toàn lực rồi."
Lời nói của Trương Tĩnh Hân quả thực đâm vào trong lòng Trần Thiên Ngữ, nhìn tựa như nói chuyện của Đường Ninh, nhưng lại làm cho nàng nhớ đến chuyện nàng gặp phải ở thành phố B.
Nàng biết những chuyện bẩn thỉu này là ai làm , nhưng nàng không có phản kích, cho nên tiếc nuối.
Một ngày nào đó nhớ đến việc này, quả thật là vô cùng tiếc nuối!
Cùng loại lo lắng của Trần Thiên Ngữ, ở trong lòng Trương Tĩnh Hân cùng Đường Ninh thậm chí là bản thân Dương Thù cũng đều tồn tại cảm giác này.
So tài lửa sém lông mày, Dương Thù một mình ở trong phòng bếp đến tối. Vịt Bát Bảo Hồ Lô đang ở trước mắt, an tĩnh tản ra hương vị quen thuộc. Có lẽ là làm món ăn này rất nhiều lần, cũng ngửi qua vô số lần, nếm được đối với nó đã không có bất luận cảm giác mong chờ gì nữa, Dương Thù nhìn thế nào cũng không thấy được bản thân có khả năng thắng lợi.
Trên thế giới nào có nhiều kỳ tích như vậy. Cho dù có kỳ tích thì như thế nào sẽ phát sinh trên người nàng?
Đời này chỉ có Đường Ninh cho nàng một lần kỳ tích.
Lúc sắp 16 tuổi nàng còn đang ở trong viện mồ côi.
Hài tử cá tính quái gở chỉ thích một mình nấu cơm cũng không cùng người khác trao đổi không phải loại người đến nhận nuôi sẽ muốn chọn. Theo tuổi tác càng lúc càng lớn, khả năng được nhận nuôi càng thêm xa vời. Có thể đến viện phúc lợi chọn con nuôi đều là người có gia thế khá tốt, những người này đều thích hài tử nhỏ tuổi lại hoạt bát, tốt nhất là nhỏ đến không biết mình là ai, có thể nuôi dưỡng đến thân thiết.
Dương Thù đã chuẩn bị tâm lý dọn khỏi viện phúc lợi một mình sống cuộc sống độc lập, đúng lúc này Đường Ninh bước vào cuộc đời của nàng, cũng đem nàng dẫn đến một thế giới hoàn toàn mới.
Sân sau của viện mồ côi, tất cả lá cây đều đã rơi rụng, vừa nghênh đón một hồi tuyết đầu mùa, thân cây một mảnh trắng xóa, nhân viên công tác đội mũ dày mang bao tay dày nặng nề xúc tuyết.
Nữ nhân cao gầy dọc theo đường nhỏ vừa được quét sạch hướng nàng bước đến.
"Ngươi chính là Dương Thù?" Tóc dài của Đường Ninh bị gió bắc thổi có chút phiêu dật mà mất trật tự, đem khuôn mặt tái nhợt của nàng che đi một ít, nhất là ánh mắt lại đặc biệt trong suốt, giống như băng đọng trên mái hiên.
Ở viện phúc lợi Dương Thù chưa thấy qua người xinh đẹp như vậy, có chút không dám nói chuyện, chỉ gật đầu một cái. Sau khi gật đầu liền hối hận, có phải nên biểu hiện hoạt bát một chút? Nói nhiều một chút cười nhiều một chút mới khiến người khác yêu thích? Dù sao nàng cũng không có một túi da xinh đẹp, muốn được người khác thích chỉ có thể nỗ lực mỉm cười.
Trong tay Đường Ninh cầm một cái chén, nâng đến trước mặt của Dương Thù, hỏi: "Canh Thịt bò Hoài Nam này là ngươi làm sao?"
Lần đầu tiên không ai có thể nói ra tên của món canh này, người trong viện phúc lợi cũng chỉ là thuận miệng nói "Dương Thù, ta cho một chén canh", ai cũng không biết lai lịch của chén canh này.
Dương Thù gật đầu.
Đường Ninh ôn hòa hỏi: "Ngươi là người tỉnh A? Còn biết món nào khác không?"
Dương Thù lau mặt một cái, đem tuyết trên mặt lau xuống: "Bã đậu, hoàn tử dương mai, vịt hấp...đều biết một chút."
"Ai dạy ngươi nấu ăn?"
"Không ai dạy, lúc nhỏ ta học được lúc nhìn Nhị thúc ta nấu ăn."
"Ngươi mấy tuổi?"
"Mười sáu...."
"Mười sáu rồi? Nhìn không giống, ngược lại giống như mới mười một mười hai."
Dương Thù ngẩng đầu dùng ánh mắt so sánh chiều cao chênh lệch giữa nàng và vị tỷ tỷ này, nàng mới đứng đến chóp mũi đối phương.
"Những thứ ăn đây không thể ăn... Thỉnh thoảng ta đến phòng bếp len lén nấu nướng, nhưng luôn bị dì Thường mắng...."
"Thích nấu ăn?"
Dương Thù gật đầu.
"Vậy có muốn đến nhà ta không? Nhà ta phòng bếp rất lớn, ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn làm lúc nào thì làm lúc đó."
Dương Thù cho là mình nghe lầm, nhưng thành thật mà nói, nàng gặp kỳ tích.
Cùng Đường Ninh rời đi ngày đó viện trưởng còn đang lải nhải, hài tử lớn như vậy còn có thể được nhận nuôi, viện phúc lợi mở mười mấy năm lần đầu nhìn thấy.
Xa xa, Đường Ninh đứng trước xe chờ nàng, thay đổi một kiện áo choàng, vẫn rất xinh đẹp.
Viện trưởng còn căn dặn Dương Thù phải hảo hảo ở chung với tỷ tỷ, tỷ tỷ mở nhà hàng lớn, gia cảnh tốt, ngươi phải biết quý trọng. Dương Thù trong đời lần đầu tiên cười đến vui vẻ như vậy, nặng nề mà gật đầu một cái.
Đường Ninh cho nàng cơm no áo ấm, cho nàng vũ đài thi triển tài hoa, khiến nàng sống lại.
Bất quá đối với kỳ tích, nhân sinh có thể chỉ có một lần mà thôi.
Lúc Đường Ninh đính hôn, quyết định muốn di dân hải ngoại dưới đáy lòng Dương Thù cũng khát vọng kỳ tích lần thứ hai xuất hiện, nhưng thời gian cực nhanh, đã đến hôm nay cục diện không có khả năng thay đổi. Nàng không thể làm gì để hồi báo, chỉ có thể dốc hết tất cả để Đường Ninh an tâm rời khỏi.
Chỉ cần nàng khỏe mạnh, hạnh phúc là tốt rồi.
Nếu như có thể trả lả Đường Ninh một kỳ tích thì...
Ngày thi đấu, cả thành phố Y đều sôi trào.
Thực khách, đầu bếp, danh gia tất cả đều tụ tập ở thực đường lớn nhất của thành phố, xem náo nhiệt hoặc là đến xem học hỏi kinh nghiệm chen lấn đầy đại sảnh.
Hơi mười đầu bếp thành danh đến từ mười nhà hàng lớn đều xuất bản lĩnh giữ nhà tiến hành so đấu, Dương Thù ở trong đó xem như là người có lai lịch nhỏ nhất.
Trương Tĩnh Hân, Trần Thiên Ngữ cùng vợ chồng Đường Ninh ngồi trên khán đài quan sát. Dương Thù phong độ rất ổn định, lấy món ăn truyền thống của Nghiễm Lăng Thực Quán tiến vào trận chung kết, đối thử tranh ngôi vô địch lần này chính là đương gia đầu bếp của Giang Đô Biệt Quán.
"Đầu bếp chính của Giang Đô Biệt Quán tay nghề rất cao." Trần Thiên Ngữ nhìn hắn làm cá sóc quế từ màu sắc đến hình dạng tất cả đều không thể xoi mói, các giám khảo ăn thử cũng đều cho điểm rất cao. Vòng thứ nhất qua đi Dương Thù rơi lại ở phía sau một khoảng xa.
"Một vòng cuối cùng, Vịt Bát Bảo Hồ Lô vẫn có ưu thế nhất định, có thể thắng hay không, phải xem giám khảo đánh như thế nào." Lúc Trương Tĩnh Hân nói lời này cũng hiểu rõ tỷ lệ thắng lợi của Dương Thù không lớn. Tuy nói món ăn của Dương Thù có thể làm đến tứ bình bát ổn, nhưng là miễn cưỡng chỉ có thể ngang tay với đối phương.