Thực Sắc Full [hoàn]

Ảnh chụp trên băng rôn này là từ hai ba năm trước lúc nàng mập ra cứng rắn bị bắt đến chụp cho tạp chí xã, cười quá lớn, lợi cũng mơ hồ có thể thấy được, hai cằm cư nhiên còn chưa chỉnh sửa.

Không được, không thể để cho loại hình này treo ở nơi người đến người đi, mất hết sĩ diện khuôn mặt già nua này rồi.

Trần Thiên Ngữ lén lút đến gần trong quán, từ một đám thực khách đang chờ đi qua, bị người phục vụ gọi lại: "Vị tiểu thư này, xin hỏi ngài số mấy.?"

Trần Thiên Ngữ nhỏ giọng nói: "Ta là đến tìm lão bản của các ngươi."

Nhân viên rất có nhãn lực đã nhìn ra: "Yêu đây không phải là Trần lão sư sao? Lão bản chúng ta cũng nhớ ngài." Hướng về bên trong đang đầy khách ồn ào gọi một tiếng: "Ông chủ, Trần lão sư đến tìm ngài."

Trần Thiên Ngữ thực sự là muốn âm thầm cũng âm thầm không được, đón nhận ánh mắt bốn phía, cười đến có chút khổ sở.

"Trần Thiên Ngữ? Tên này thế nào quen như vậy a..."

Nam nhân cách bọn họ một cái bàn hỏi.

Cô gái cùng bàn ghé vào bên tai hắn nói gì đó, hai người cùng quan sát qua bên này, tận lực đè thấp âm thanh nên âm thanh liền từ bên tai Trần Thiên Ngữ biến mất.

Được rồi, lại là một lần làm tiêu bản hình nhân.

Trương lão bản vội vàng ra đến, lại là dự định một phen cầm tay nhìn nhau hai mắt đẫm lệ, Trần Thiên Ngữ cắt đứt hắn: "Trương lão bản chúng ta thương lượng một việc được không?"

Trương lão bản tinh thần chấn hưng: "Trần lão sư mời nói! Chỉ cần ta có thể ta nhất định làm cho ngài!"

Trần Thiên Ngữ: "Băng rôn trước cửa là chuyện gì a? Có phải quá phô trương rồi không? Chúng ta có thể đem nó tháo xuống không?"

Trương lão bản vừa nghe như lâm đại địch, lắc đầu liên tục: "Không được không được, ngài là chiêu bài sống trong quán, làm sao có thể tháo xuống."

Nhìn Trương lão bản nghiêm túc, cũng không tiện cùng hắn nói về vấn đề bản quyền hình ảnh. Hơn nữa rất rõ ràng Trương lão bản là vì nàng xả giận, lần trước đập camera của đài truyền hình, liền nổi danh cố chấp, bên tin tức liền thích náo nhiệt, đắc tội đài truyền hình này quả thực trở thành phương tiện cạnh tranh cho đài truyền hình khác, một đống tổ quay phim muốn chen vào Kim Bài Tiểu Trù, băng rôn của Trần Thiên Ngữ còn là Trương lão bản cho người suốt đêm làm ra. Phàm là đến quán phỏng vấn làm chương trình thì cũng không có vấn đề gì, nhưng phải có từ hai phút trở lên để thăm hỏi tại sao lại treo băng rôn ở đây, mặt của Trần lão sư phải được quay lên, không dành thời gian nói đến Trần lão sư thì liền miễn đi. Chính là tùy hứng như vậy!

Trần Thiên Ngữ bị hắn khiến cho có chút dở khóc dở cười, thì ra đây là tuyên truyền miễn phí cho nàng?

Trương lão bản vỗ vỗ vai Trần Thiên Ngữ nói ra mang theo ngữ âm rất nặng: "Lấy đức báo oán cần gì trả ơn? Lão Trương ta không được bao nhiêu sách, không tính là chính nhân quân tử gì đạo lý cũng không biết nói, nhưng người nào tốt với ta ta sẽ tốt với người đó, ai trở mặt với ta, ta sẽ mắng cả nhà của hắn, chính là đạo lý này. Trần lão sư, ngươi đối với người xa lạ cũng có thể dành nhiều kiên nhẫn như vậy, làm sao làm ra chuyện xấu được chứ! Chỉ cần có lão Trương ta sẽ không để cho người khác khi dễ ngươi!"

Lời nói của Trương lão bản nghe vào trong lỗ tai Trần Thiên Ngữ thực sự là làm nàng xấu hổ đến phát hoảng, lúc trước nàng bất quá chỉ là bởi vì tiếng xưng hô "Trương lão bản" nên mới giúp một tay, hoàn toàn là xuất phát từ sự tùy hứng, không ngờ người khác sẽ để bụng như vậy.

Chuyện trên đời đúng là kỳ diệu khó nói rõ.

Tỷ suất cùng chủ đề năm nay là quan trọng cỡ nào, Trần Thiên Ngữ vốn là nhân vật đề tài, việc làm rầm rộ của ông chủ Kim Bài Tiểu Trù khiến cho khắp nơi chú ý, thương gia ông chủ liên hệ Trần Thiên Ngữ muốn nàng đến trong quán thử món ăn, chỉ điểm đột nhiên nhiều hơn.

Trần Thiên Ngữ một ngày có thể nhận được vài cuộc điện thoại cùng email, ngay từ đầu không biết nên cự tuyệt thế nào, nhưng cũng có chút ngạc nhiên với những nhà hàng quán ăn này, sau khi chỉ điểm mấy nơi chung quy là có chút sợ rồi. Có chút chi tiết nhỏ có thể thông qua chỉ điểm đạt được doanh số tăng doanh thu những nhà hàng loại này chiếm số ít, đại đa số lão bản vẫn tồn tại tâm lý ăn ý, không đem tâm tư dùng trên việc làm sao cải thiện chất lượng món ăn cùng hoàn cảnh dùng cơm, chỉ nghĩ người khác có thể hắn cũng có thể, mà không biết người khác mở quán dụng tâm chỉ thiếu chút nữa liền thông vận khí, mà đầu bếp nhà mình ngay cả kiến thức cơ bản cũng không thông qua, làm một phần thịt bò hận không thể đem thịt bò nghiền ra thành bột, mì thì dùng nước lọc mà nấu, ông chủ như vậy làm sao có thể kiếm được tiền? Trần Thiên Ngữ ăn vào đặc biệt buồn nôn.


Biên tập Như Phong sau khi nhận được toàn bộ bản thảo của Trần Thiên Ngữ đã nói trong vòng một tuần vô luận có thể thông qua hay không cũng sẽ có câu trả lời, kết quả mất tăm mất tích.

Email Trần Thiên Ngữ gửi cho đối phương cũng không có hồi đáp.

Trần Thiên Ngữ ngồi trước máy vi tính mà vui vẻ, điện thoại di động vang lên.

Trương! Tĩnh! Hân!

Trần Thiên Ngữ thật xa nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình chợt hiện biểu tượng tiểu hoàng kê nàng đặt riêng cho Trương Tĩnh Hân, trong đầu oanh một tiếng mọc lên một đấm mây nắm đông cô, xông lên phía trước bắt lấy điện thoại, điều chỉnh hô hấp, nghe máy.

"Uy? Trương lão bản?"

"Trần lão sư, gần đây có khỏe không? Xin lỗi, ta một mực bận rộn chuyện của bà nội."

"Không có gì phải xin lỗi.....bà nội ngươi sao rồi?"

"Bà nội ta vừa qua khỏi thất đầu."

"....." Một câu nói này ném qua, Trần Thiên Ngữ có chút ngây ngốc, muốn nói nén bi thương thuận theo tự nhiên nhưng lại cảm thấy quá mức gượng gạo: "Hậu sự của bà nội...Ta có thể giúp gì không?"

"Không cần, ta và người nhà đã chuẩn bị xong rồi." Âm thanh của Trương Tĩnh Hân nghe vào rất bình thản, không có tâm tình gì, phỏng chừng đã lắng đọng lại rồi.

Tất cả đạo lý lớn cùng lời an ủi Trương Tĩnh Hân hẳn là đều chán nghe rồi, Trần Thiên Ngữ cũng không muốn nói những lời này: "Ngươi bây giờ đang ởđâu vậy?"

"Mới vừa về đến nhà."

Trần Thiên Ngữ đẩy ra cửa sổ sân thượng, gió lạnh thổi vào, nhìn vào sân nhà Trương Tĩnh Hân cư nhiên thấy nàng mặc áo lông đội mũ, đón gió ở trong sân nấu nướng!

Thảo nào trong điện thoại vù vù tiếng gió thổi!

Trần Thiên Ngữ: "Ngươi đang làm món ăn gì! Thơm quá!"

"Ngửi được? Sáng sớm đến lấy chút cá hải lư, đang làm cá hải lư hấp đậu nành và hắc tùng lộ."

"Nghe thấy đã đói bụng!"

"Còn có sò biển song vị."

"Song vị thế nào?!"

"Ngươi qua đây nếm thử sẽ biết." Trương Tĩnh Hân sớm đã nhìn thấy nàng, hướng nàng vẫy tay.


Trần Thiên Ngữ bật người khoác áo vọt đến nhà Trương Tĩnh Hân.

Lúc Trần Thiên Ngữ đến Trương Tĩnh Hân đã đem bàn ăn nhỏ bày ra, lồng chắn gió úp kín kẽ, gió trên đầu thổi vù vù, vang đến lạnh thấu xương.

"Động tác của ngươi nhanh như vậy? Một mình làm? Lồng chắn gió lớn như vậy...." Nón thỏ của Trần Thiên Ngữ có chút nghiêng lệch, hai lỗ tai dài bị gió thổi từng hồi. Nàng chớp chớp mắt nhìn Trương Tĩnh Hân vươn cánh tay dài kéo cửa sổ nhỏ trần nhà lại.

"Ngươi mới vừa nói cái gì?" Trương Tĩnh Hân hỏi.

".... Không có gì."

Có chiều cao đúng là tốt.

Trương Tĩnh Hân nhìn qua tâm tình không tính là quá tệ, làm mấy món ăn còn là những món cần nhiều kiên nhẫn. Hải lư hấp đậu nành từng viên một đều đun sôi lột vỏ, thêm nước dùng hầm từ bắp chân bò thêm hương liệu nấu thành, rồi dùng lửa nhỏ nấu mấy tiếng đồng hồ mới nấu mềm, sò biển song vị hương càng thơm đến khiến người ta chảy nước miếng, sò biển phối với hai gia vị khác nhau, mặc dù tương tự như chỉ có ăn vào miêng mới biết tư vị vô cùng biến hóa.

"Sò biển này, một là chanh thái lát thêm hành lá, muối... Còn có hồ tiêu, cùng dầu olive, còn lại có hắc tùng lộ cùng cà rốt, còn có chút cà chua."

"Trần lão sư có tiến bộ... Chỉ ăn một miếng là có thể đem tất cả nguyên liệu cùng cách chế biến nói ra. Bất quá...." Trương Tĩnh Hân liếc nhìn một bàn thức ăn gió cuốn mây tan: "Ngươi trái lại chừa chút cho ta a."

Trần Thiên Ngữ dùng khăn giấy lau miệng, còn có chút hoảng hốt: "Đã lâu không được ăn ngon như vậy."

"Thế nào? Đại ẩm thực gia còn có thể không được ăn ngon? Gần đây không phải ăn rất nhiều thức ăn ngon sao?"

Mạng lưới tin tức của Trương Tĩnh Hân thực sự là vô khổng bất nhập, Trần Thiên Ngữ nói: "Ai! Đừng nói nữa..... Sau khi ăn thử mấy quán thực sự là tâm lực tiều tụy, có thể ở ban đêm gió lớn rét lạnh ăn món ăn Trương lão bản làm thật sự là quá tốt."

Trương Tĩnh Hân: "Không thể ăn?"

Trần Thiên Ngữ thê lương lắc đầu, Trương Tĩnh Hân mỉm cười.

Thoạt nhìn Trương Tĩnh Hân tinh thần không tệ, chí ít còn biết cười.

Từ những chuyện trong nhà lúc trước nàng đã nói có thể biết được, bà nội nàng năm đó ngăn cản hôn nhân của ba mẹ nàng trở thành mối thắt lòng của nàng, nàng cũng thản nhiên nói muốn nói sai cũng là bà nội sai. Tình cảm đối với bà nội không có biểu lộ nhiều lắm, nhân chi thường tình mà nói, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ có chút không vui. Trước khi bà nội lâm chung nàng coi như là hiếu thuận, người đi rồi, rất nhiều tâm tình cũng trôi đi.

Có thể thấy nàng cười thật sự là quá tốt.

Hai người trầm mặc chốc lát, Trương Tĩnh Hân nói: "Ăn no chưa?"

"Ân?"

"Chỉ ăn ít như vậy thì rất kỳ quái, làm sao có thể thỏa mãn Trần lão sư chuyên dùng nồi ăn cơm. Muốn ăn thịt khô chiên cơm sao?"


Thịt khô chiên cơm, đây là món ăn đầu tiên Trương Tĩnh Hân làm cho nàng lúc các nàng mới vừa chạm mặt, đáng tiếc nàng chướng mắt, không, còn tức giận với Trương Tĩnh Hân.

Hồi tưởng lại, trên mặt nóng bừng.

"Có thể chứ?" Trần Thiên Ngữ chẳng biết tại sao có chút ngượng ngùng: "Ngươi có thể làm thịt khô chiên cơm cho ta sao?"

Trương Tĩnh Hân cười nói: "Đương nhiên có thể."

Hạt cơm no đủ, hút đủ dầu trứng vàng óng ánh, ớt xanh thái tròn thịt khô kích cỡ thích hợp, một phần thịt khô chiên cơm cực thơm đặt trong chén, xanh trắng phối hợp được đặt trước mặt Trần Thiên Ngữ.

"Mẹ ta đã từng nói, chân chính làm cho người ta hạnh phúc không phải bản thân món ăn. Lúc đó ta không hiểu, nàng nói, chỉ có khi ta gặp một người có thể khiến cho ta hiểu ta mới có thể xem như thực sự trở thành một đầu bếp xuất sắc. Năm ấy ta trở lại thành phố B, bà nội ta ôm ta khóc, nói có lỗi với ta và mẹ ta, có lỗi với ba ta. Lúc mẹ ta qua đời nàng đã ngất đi, thiếu chút nữa đánh mất tính mạng. Nàng vẫn luôn nghĩ là vì tốt cho ba ta nên mới ngăn cản hắn và mẹ ta bên nhau, thế nhưng sau lại phát hiện không có mẹ ta, ba ta công thành danh toại nhưng vẫn không vui, nàng mới hiểu được một người chân chính bất hạnh chính là cô đơn. Trước khi mẹ ta qua đời nàng chỉ nghĩ làm sao có thể bù đắp, những đáng tiếc mẹ ta luôn luôn có hận ý đối với nàng cả đời cũng sẽ không hạnh phúc, hối hận, khổ sở, ôm tiếc nuối đến cuối đời. Sau khi mẹ ta qua đời bà nội ta thường nhớ đến ta, một ngày ta không trở về nhà thì nào bảo Vị Đồng gọi điện thoại cho ta, thúc dục ta trở về. Ta tùy tiện làm một món ăn cho nàng ăn, nàng có thể cảm động đến lão lệ tung hoành. Dương Thù vì Đường Ninh thay đổi hương vị thịt cua đầu sư tử, có thể để vị giác mất cân đối của nàng lần nữa thưởng thức được vị ngọt..... Ta dần dần hiểu được ý nghĩa của ẩm thực đối với cuộc sống. Món ăn ngon nhất là ký ức, là hương vị của mẹ, của gia đình. Mà làm cho người ta hạnh phúc quả thực không phải bản thân món ăn, mà là người ăn món ăn đó." Trương Tĩnh Hân ngồi ở trước mặt nàng: "Vì một người làm một món ăn gia đình, nhìn thấy nụ cười của nàng, mới đúng là chuyện khiến người ta hạnh phúc. Mẹ ta nấu ăn không ngon lắm, từ nhỏ làm cho ta nhiều nhất chính là thịt khô chiên cơm, cũng là món ta thích ăn nhất. Trần lão sư, hy vọng ngươi cũng thích."

Lời này của Trương Tĩnh Hân so với bày tỏ còn làm cho người ta ấm áp hơn.

Thì ra thật lâu trước đây Trương Tĩnh Hân cũng đã nguyện ý để nàng nếm được món ăn gia đình trân quý, thế nhưng Trần Thiên Ngữ lại hoàn toàn không có giác ngộ.

Nếu như nàng hiểu được tâm tư của Trương Tĩnh Hân, nếu như có thể sớm hơn một chút thể hội tâm ý của đối phương, có phải con đường sau này có thể ngắn hơn không?

Trương Tĩnh Hân nhìn thấy Trần Thiên Ngữ ánh mắt lấp lánh nhìn thịt khô chiên cơm, nói tiếp: "Đêm mai có rãnh không? Ta muốn mời ngươi ăn bữa cơm, cảm ơn ngươi giúp bà nội ta chuyển tới bệnh viện Thị Tam, để nàng có thể không thống khổ gì mà ra đi."

"Nhưng ta, ta cũng không làm được gì...."

"Tối mai bảy giờ, nhà hàng Blackburn."

Trương Tĩnh Hân nói như đinh đóng cột, Trần Thiên Ngữ cũng không thể cự tuyệt.

Nàng quyết định, ngày mai sẽ thổ lộ với Trương Tĩnh Hân.

Không nên để mấy năm sau cảm thán thời gian trôi qua quá nhanh, vì sao không thể ở thời khắc tốt đẹp nhất hướng một người tốt bày tỏ yêu thương.

Không nên hối hận không nên ảo não, nàng muốn Trương Tĩnh Hân, chính là bây giờ.

Cùng ngày hạ một trận đại tuyết, Trần Thiên Ngữ kéo rèm cửa sổ ra nhìn tuyết bay đầy trời cười lạnh một tiếng.

Thần thánh cũng không cách nào ngăn trở vị mỹ nhân hở lưng xinh đẹp gợi cảm này thổ lộ!

Trang điểm xinh đẹp, lễ phục dạ hội, lời thổ lộ tất cả đã chuẩn bị xong, nhanh như điện chớp, Trần Thiên Ngữ lái xe chậm rãi giữa đại tuyết, hoa tuyết rơi trên cỏ, trong đáy lòng dâng lên một loại cảm giác anh dũng xông ra chiến trường!

Nàng rất ít ăn mặc bại lộ như vậy, nhưng nàng hiểu rõ Trương Tĩnh Hân là một động vật thị giác — phải nói tất cả mọi người đều là động vật thị giác, ai không thích những thứ xinh đẹp? Quan trọng hơn là nàng lưu ý đối phương, ăn mặc mỹ lệ là tôn trọng tối thiểu đối với đối phương, huống chi là ngày quan trọng như hôm nay.

Lần đầu tiên thổ lộ trong đời nàng cũng muốn lấy gợi cảm làm cổ vũ.

Trần Thiên Ngữ đạp giày cao gót cực kỳ có khí thế mà đi vào nhà hàng, giữa thủy tinh màu xanh nhạt phản chiếu ra tóc dài phiêu dật cùng dáng người gợi cảm của nàng.

Trương Tĩnh Hân ở cách đó không xa, Trần Thiên Ngữ tận lực hít vào một hơi, đem dây chuyền lóe sáng xinh đẹp trên xương quai xanh hiển lộ.

Trong nháy mắt nhìn thấy nàng ánh mắt của Trương Tĩnh Hân liền ngưng tụ: "Trần lão sư đêm nay thật xinh đẹp."

Trần Thiên Ngữ hơi nheo mắt, vươn một tay, 450 liếc nhìn Trương Tĩnh Hân, khiến ánh mắt mình nhìn qua càng thêm gợi cảm: "Khó có được nghe ngươi khen ta."


Trương Tĩnh Hân nắm tay nàng, thấy nàng lộ lưng: "Ác, lưng cũng rất đẹp...."

"Thật biết nói chuyện."

"Trần lão sư....."

"Còn gọi Trần lão sư cái gì." Trần Thiên Ngữ cũng nắm lấy tay Trương Tĩnh Hân kéo gần khoảng cách giữa hai người, tay khoát lên trên vai Trương Tĩnh Hân: "Sau này cũng gọi ta Thiên Ngữ, được không?"

Trương Tĩnh Hân nhìn vẻ mặt của Trần Thiên Ngữ có chút nghiền ngẫm, một lát sau nói: "Vậy Thiên Ngữ, trước giới thiệu cho ngươi ba của ta."

Trần Thiên Ngữ: "..... Ba?"

Trương Tĩnh Hân nghiêng người, hé ra Trương Gia Lượng: "Ba ta, hôm nay là hắn thu xếp muốn mời ngươi ăn cơm cảm ơn ngươi."

Trần Thiên Ngữ: "..... (O△O)?!"

Trương Gia Lượng đứng lên mỉm cười nói: "Trần tiểu thư đêm nay rất đẹp."

Chờ chút!

Ba nàng tại sao lại ở chỗ này!

Cho nên vừa rồi mạn diệu lên sân khấu! Tỉ mỉ câu dẫn! Da mặt dày nắm tay các loại động tác tất cả đều bị ba nàng nhìn vào trong mắt?!

Liếc mắt nhìn ba, vẻ mặt hắn rất là ý vị thâm trường!

Trần Thiên Ngữ cả kinh mặt mũi trắng bệch, hồn phách sưu sưu bay đi, dưới chân vừa trợt hung hăng lảo đảo một cái.

"Ôi!" Đau quá! Trần Thiên Ngữ đứng không vững, Trương Tĩnh Hân quyết định thật nhanh ôm nàng vào lòng: "Làm sao vậy Thiên Ngữ, ngươi có khỏe không, Thiên Ngữ?"

Trần Thiên Ngữ vội vàng đẩy nàng ra, trong mắt rưng rưng ngẩng đầu nhìn Trương Tĩnh Hân, phát hiện hỗn đản này cư nhiên đang cười! Nha, cố ý đi! Sớm nhìn thấu rồi!

"Ngồi đi Thiên Ngữ."

Trần Thiên Ngữ từ trong kẻ răng nghiến ra: "Thiên Ngữ cả nhà ngươi! Không được gọi như vậy!"

Trương Tĩnh Hân cũng thấp giọng nói: "Ôi chao? Mắng chính ngươi như vậy cũng không tốt, thế nhưng chính ngươi đã bảo ta gọi như vậy?"

"Cút đi!"

"Hôm nay gặp ba ta nên ăn mặc thật gợi cảm."

Trần Thiên Ngữ rất muốn tại chỗ cắn chết nàng: "Ta làm sao biết hôm nay đến gặp chính là ba ngươi! Ngươi cũng không nói với ta!"

"Ta cũng chưa nói không phải ba ta mời khách a. Nga? Cho nên phía sau lưng quả thật là lộ cho ta xem."

Trần Thiên Ngữ không còn cách nào khác, một chút tâm tình cũng! Không! Có!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận