Thực Sắc Full [hoàn]

Vị Trương lão bản Trương Tĩnh Hân trước mặt khiến Vệ Phong có chút kích động, không ngờ một nữ nhân mở quán ăn cũng có thể trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, mà không phải là một bà bác già đầy mỡ?

Khuôn mặt lớn bằng bàn tay, giống như minh tinh trên ti vi.

Vệ Phong có một bộ chuẩn tắc thuộc về mình, đó chính là đối với nữ nhân xinh đẹp phải ôn nhu nhân từ, Trương Tĩnh Hân này phù hợp với tiêu chuẩn nhân từ của hắn.

Bất quá càng nói chuyện với nhau lại càng cảm thấy không phải như vậy, người này giống như hàn băng mới từ dưới sông băng đào lên, lạnh đến có thể nứt ra một lớp da. Nói cũng lạ, mỗi chữ nàng nói ra cũng không có gì không đúng, nhưng sau khi xếp cùng một chỗ thế nào lại uy hiếp như vậy.

Vệ Phong nói, bản thảo sách mới của Trần Thiên Ngữ lúc đó là Jeanne đánh cắp, USB hắn mang đến chính là bản gốc. Vệ Phong mang laptop gắn USB vào. Không phải là hộp thư điện tử của Trần Thiên Ngữ cùng biên tập viên Mạc Lam cũng bị trộm sao? Hacker chính là Vệ Phong. Trong đó còn có chứng cứ hắn đã đánh cắp, còn có một chút tin vụn vặt Phương Khôn cùng nhà xuất bản Thải Hồng, Chỉ Nhiên liên hệ với hắn, cũng đủ để chứng minh 《 Mỹ Thực Tâm Sự》 của Chỉ Nhiên là sao chép của Trần Thiên Ngữ.

"Muốn cho Trần Thiên Ngữ xoay người sao?" Vệ Phong nhướng mày khanh khách cười nói: "Muốn xoay người, phải nhờ ta."

Trương Tĩnh Hân: "Nói đi, muốn bao nhiêu tiền?"

"Thống khoái! Ta thích người ngay thẳng như muốn như thế nào đây!" Vệ Phong mấy ngày nay quang cố chỉ nghĩ phải làm thế nào để gặp Cao Ấu Vi, lại không tốn tâm tư suy nghĩ nên đòi các nàng bao nhiêu tiền thì hợp lý. Bị hỏi đến quá mức trực tiếp trong đầu Vệ Phong trống rỗng, không muốn biểu hiện ra mình không nắm chắc, Vệ Phong thốt ra: "Một trăm vạn!" Nói xong bản thân cũng giật nảy mình, nói một con số sợ là sẽ bị cự tuyệt!

Biến hóa rất nhỏ trên mặt Vệ Phong không tránh được ánh mắt của Trương Tĩnh Hân.

"Nga, ta còn tưởng rằng là bao nhiêu, một trăm vạn, được, cứ quyết định như vậy." Trương Tĩnh Hân một tay lấy USB.

Vệ Phong: Ai! Ngươi...."

"USB này coi như khế ước, ta trả cho ngươi tiền đặt cọc. Có tài khoản điện tử không?"

Vệ Phong gật đầu.

Trương Tĩnh Hân chuyển cho hắn năm mươi vạn.

"Ngươi nhận tiền của ta thì phải giúp ta làm cho tốt mọi chuyện." Trương Tĩnh Hân bước một bước, điện thoại cùng USB đều nhét vào túi áo, hai tay đút trong túi không rút ra nữa, tựa lưng vào ghế ngồi nâng cằm nhìn hắn: "Phiên toàn phúc thẩm về quyển sách của Trần lão sư sẽ nhanh chóng mở, đến lúc đó ngươi phải ra tòa làm chứng nhân. Chỉ cần có thể chứng minh Trần lão sư trong sạch, một trăm vạn có tính là gì, ta cho ngươi gấp đôi."

Thật sự không nghĩ đến trên thế giới mua đồ còn có người tự mình nâng giá.

Vệ Phong dễ dàng lấy được năm mươi tâm vạn tâm tình hoan thiên hỉ địa không được đến khi về nhà , gọi điện thoại thúc dục Martha mau ra ngoài muốn mời nàng ăn nhà hàng lớn, mua sắm cho nàng.

Martha chạy tới trung tâm thương mại, Vệ Phong mang kính râm mới mỉm cười đến tà mị cuồng quyến: "Thế nào, chồng ngươi có bản lĩnh chứ? Dễ dàng lấy được năm mươi vạn! Thật không nghĩ tới a một người mở quán ăn lại có tiền như vậy, bật người liền đáp ứng cho một trăm vạn không hề trả giá, hơn nữa lập tức liền thanh toán một nữa, mắt cũng không chớp một cái, còn chủ động nói sau khi chuyện thành công cho ta hai trăm vạn!"

Martha nghi hoặc: "Nàng thật sự nói như vậy?"

"Đúng vậy! Năm mươi vạn đã vào tài khoản của ta."

"Không bắt ngươi để lại thứ gì?"

"Lấy USB rồi?"

"Ngươi! Làm sao có thể cứ như vậy đưa USB cho nàng!"

"Sợ cái gì, một cái USB có thể chứng tỏ điều gì? Chủ yếu nhất vẫn là nhân chứng ta đây."

Vệ Phong nói cũng không sai, nhưng Martha luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn: "Nàng trả tiền cho ngươi sảng khoái như vậy, còn bắt ngươi làm gì nữa?"

"Nàng bảo ta ra tòa chỉ chứng Jeanne, chứng minh nàng ta lấy trộm bản thảo của Trần Thiên Ngữ." Nói đến chuyện này Vệ Phong có chút không được tự nhiên: "Thế nhưng, ta luôn cảm thấy ta làm như vậy quá không trượng nghĩa... Trực tiếp đem chuyện này đều đổ lên đầu Chỉ Nhiên cùng nhà xuất bản Thải Hồng không phải tốt rồi sao?"

Nghe hắn nói như vậy, Martha buông cánh tay hắn ra, sằng giọng: "Thế nào, ngươi còn không đành lòng?"

Vệ Phong vội vã cười làm lành: "Không phải là không đành lòng, dù sao ta và Jeanne cũng đã bên nhau nhiều năm, muốn ta thật sự đến chỉ chứng nàng.... Việc này.... Nếu như tội danh thành lập, nàng sẽ phải ngồi tù."

Martha gõ đầu hắn: "Ngươi ngu ngốc a? Nàng đuổi ngươi ra khỏi nhà, lại làm ngươi mất việc, ngươi còn nghĩ cho nàng? Ai, thân ái ngươi chính là quá tốt bụng, Jeanne lại đối đã ngươi thế nào? Qua nhiều năm như vậy nàng có lúc nào nhìn ngươi như con người? Nàng đối với ngươi bất nhân ngươi phải bất nghĩa với nàng, bằng không sẽ có lỗi với bản thân ngươi? Hơn nữa, tội danh này nàng không gánh thì rất có thể quay lại cắn ngươi một ngụm, lẽ nào ngươi muốn cho nàng đến chỉ chứng ta? Nói đây hết thảy đều là ta xúi giục? Ngươi kẻ ngu ngốc, người không vì mình trời tru đất diệt, ngươi suy nghĩ thật kỹ đi."

Vệ Phong chủ động ra mặt đối với Trương Tĩnh Hân mà nói quả thật là chuyện tốt.

Từ lần trước sau khi Trần Thiên Ngữ thua kiện, bản thân Trần Thiên Ngữ chạy đi khắp nơi giải sầu nhưng Trương Tĩnh Hân lại chuẩn bị cho việc lật lại bản án.

Nàng vẫn luôn đang âm thầm điều tra tung tích của ông chủ quán nhỏ đã mất tích, mấy người ở Trường Sa bên kia không muốn ra tòa làm chứng nàng cũng lần lượt liên lạc. Đây hết thảy cũng là vì một ngày kia tìm được chứng cứ xác thực đưa ra toàn xin phúc thẩm.

Vệ Phong bên này chủ động đến thông đồng, còn thu được chứng cứ liên quan đến những người trực tiếp liên quan. Trương Tĩnh Hân có dự cảm, đây là một thời cơ quan trọng.

Nàng tự mình chạy đến Trường Sa một chuyến, hẹn hết những người lúc trước không muốn ra tòa làm chứng ra.

"Ta biết tiểu khu của các ngươi sắp bị phá bỏ để xây mới, nhưng chung cư mới là diện tích lớn, ít nhất cũng là 90m2 . Các ngươi vẫn không đồng ý phá bỏ và dời đi nơi khác cũng là sợ mua không nổi nhà mới đúng không? Đây đều là việc nhỏ, chỉ cần các ngươi nguyện ý ra tòa, chuyện nhà ở ta giúp các ngươi giải quyết. Không tin? Lập tức viết biên nhận làm chứng."

Trương Tĩnh Hân chính là đến tung tiền, đây là bên trên trấn nhỏ của Trường Sa, giá nhà cũng không cao.

Còn nữa, Hoa Tiền Nguyệt Thiện nhận chiếu cố của Trần lão sư lâu như vậy, cũng nên tri ân báo đáp.

Trương Tĩnh Hân rèn sắt khi còn nóng dụ dỗ bọn họ ký tên đồng ý, đáp ứng ra tòa làm chứng. Đang muốn quay về thành phố B thì một người bạn gọi điện thoại cho nàng: "Người ngươi muốn tìm ta tìm được rồi, ngay ở Trường Sa."

Lần thứ hai nhìn thấy ông chủ quán nhỏ, ông chủ còn nhớ rõ Trương Tĩnh Hân.

"Yêu, sao ngươi lại tới đây? Hữu duyên a hữu duyên." Ông chủ vẫn mở quán lề đường, một bàn nướng, đậu hũ dầu lạt không thể thiếu.

Trương Tĩnh Hân thấy người, âm thầm thở phào, tìm cái ghế ngồi xuống.

Ông chủ: "Hôm nay ăn món gì?"

Trương Tĩnh Hân: "Cho một phần oan uổng hai phần ủy khuất ba phần không cam lòng, đồ uống thêm một phần mực đen."

Ông chủ: "....."

Ông chủ từ thành phố B rời khỏi kỳ thực chính là vì muốn thanh tĩnh, hắn sớm có dự cảm với danh khí của Trần Thiên Ngữ một khi sách tung ra, cho dù không dùng tên họ thật và địa điểm của quán nhỏ nhưng vẫn sẽ có người có thể tìm tới hắn. Chuyện này kỳ thực không coi vào đâu, năng lực dò xét của quần chúng dù cường đại cũng lực sát thương, những cũng chịu không nổi năm ba người như vậy.

"Nhưng ta tương đối lo lắng những người quen biết đã lâu trước kia sẽ tìm được ta... Thực sự xấu hổ a, không nghĩ tới về sau xảy ra chuyện như vậy. Nếu như lúc đó ta ở thành phố B biết được việc này, nhất định sẽ ra tòa làm chứng cho các ngươi."

Từ trong lời nói của ông chủ Trương Tĩnh Hân làm sao sẽ nghe không ra quyết tâm dứt bỏ quá khứ của hắn? Thân là đầu bếp Trương Tĩnh Hân có thể rất rõ ràng đoán được trù nghệ của hắn đã đến mức xuất thần nhập hóa, người có tài hoa bậc này đều làm với mức lương cao trong nhà hàng, thậm chí được làm quốc yến. Mà hắn lại cam tâm ẩn cư nơi ngỏ nhỏ bẩn thỉu ven đường, thu hồi tất cả lý tưởng cùng hoài bão.

Nhưng, ông chủ quán nhỏ là nguyên thể, là nhân vật chính, tuyệt đối là nhân chứng có lợi.

Trương Tĩnh Hân cười nói: "Lúc trước ngài cùng Trần lão sư nhắc tới , hy vọng trong sách không nên tiết lộ quá nhiều thông tin chân thật của ngài, Trần lão sư làm theo, sau đó lên tòa án cũng không tiết lộ thông tin của ngài, có trách nhiệm giữ chữ tín bận tâm đến căn dặn của ngài. Hiện tại chuyện này coi như là quá khứ, thấy cuộc sống của ngài cũng không tệ, ở chỗ này một lần nữa bắt đầu. Có tay nghề chính là tốt, đi đến chỗ nào làm ăn cũng tốt. Nói hữu duyên thì đúng là hữu duyên, ta đến Trường Sa đi công tác còn có thể tiện đường ăn một phần canh cá. Trần lão sư cũng không có lộc ăn này, nàng còn đang vội vàng xin phúc thẩm."

Trong lúc nói chuyện ông chủ đem canh cá đã nấu xong đặt trước mặt Trương Tĩnh Hân, ánh mắt nhìn nàng rất phức tạp: "Cô gái, lời này ngươi nói thực sự là đâm dao vào lòng ta, nếu như ta vẫn giữ yên lặng chính là không nói chữ tín không nói trách nhiệm cũng không để ý tới cảm thụ của Trần lão sư."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui