Thực Sắc - Ninh Viễn [hoàn]

Trần Thiên Ngữ một đêm không ngủ ngon, vành mắt đen vẫn chưa dưỡng lại được thì lại bị bạn bè là Jeanne cùng Martha lôi kéo ra ngoài, thẳng đến trước một quán ăn mới khai trương gọi là Hoa Tiền Nguyệt Thiện.

Hoa Tiền Nguyệt Thiện nằm trong một hẻm nhỏ trong thành phố B, là trọng yếu địa giới mọi người đổ xô đến.

Trần Thiên Ngữ luôn luôn không thích đến nơi này, thứ nhất không chỗ đỗ xe, thứ hai quá đông người, ngày lễ ngày tết ngay cả một chỗ đặt chân sợ rằng cũng không có, vào hẻm rồi trở ra một lần sẽ gầy đi một vòng.

Ở đây thức ăn không ít, bởi vì doanh nhân khắp nơi trong nước phía sau tiếp trước đổ xô đầu tư, có người nói có mặt bằng tiền thuê một tháng đến 100 đồng/m2/ngày không phải là ít.

Ở đây coi như là trung tâm thu hút khách du lịch của thành phố B, là đầu tàu kinh tế của thành phố. Lúc học đại học Trần Thiên Ngữ lần đầu tiên nhận được tiền nhuận bút, liền bắt đầu công cuộc càn quét nơi này.

Chứng viêm dạ dày của nàng cũng là mắc phải từ đây, dày đặc sợ hãi cũng vì vậy mà thâm căn cố đế.

Thật lâu không đến đây, mới vừa đến gần đầu hẻm thâm u thì nàng đã cảm thấy dạ dày khó chịu các loại.

"Đủ rồi a? Vẻ mặt này của ngươi, gần đây ăn nhiều gan heo sao?" Jeanne lái xe, tìm chỗ đỗ xe, cuối cùng đỗ vào giữa một chiếc PoLo phổ thông và một chiếc Minicooper, với vị trí này thì chờ các nàng trở về bánh xe cũng sẽ không còn.

Martha từ gian nan chui ra từ giữa cửa xe và cái cây, vừa chửi bới Jeanne vừa cảm thán bản thân thật sự gầy, như vậy mà cũng chui ra được.

Jeanne mang theo Trần Thiên Ngữ cùng Martha chen vào trong hẻm, đẩy ra một tầng lại một tầng người, rốt cục trên con đường trong hẻm tìm được Hoa Tiền Nguyệt Thiện.

Trước cửa treo đèn lồng, tấm biển bằng gỗ đề chữ lớn kim sắc. Đi vào trong quán ăn toàn bộ trang trí theo phong cách Trung Quốc, có cảm giác chật hẹp, hai tầng tổng cộng có tám bàn lớn trong hai phòng, một sô pha in hoa, có thể nằm trên đó mà ăn.

Nhìn qua lão bản cũng thật là táo bạo.

Nhìn trước quầy tiếp tân, có vài người xếp hàng, Trần Thiên Ngữ đi lấy số, cô gái cao gầy mặc tây trang cộc tay trước cửa viết số thẻ cho nàng xong không hiểu sao lại ném cho nàng một cái mị nhãn.

Trần Thiên Ngữ cầm số, đi đến bên cạnh Jeanne cùng Martha mới lật tấm thẻ số lên, nhìn thấy một loạt chữ số.


"Số điện thoại? Ai viết?" Râu bát quái nhạy cảm của Jeanne thiếu chút nữa quét đến trên đầu Trần Thiên Ngữ: "Không phải đâu..... Nhân viên phục vụ muội muội sao?"

Ánh mắt của Jeanne mới vừa cùng nhân viên phục vụ tương tiếp, cũng thu được một cái sóng điện.

"Oa, Martha, ngươi đây là dẫn bọn ta đến cái quán ăn quỷ quái gì a? Một nữ nhân viên trước mặt mọi người phóng điện khách hàng?"

Martha: "Trước đó lúc ta đến quán ăn này mới vừa khai trương, cũng là đồng sự của ta dẫn ta đến.... Không phát hiện còn có loại phục vụ đặc biệt này a. Phỏng chừng là nhận ra Thiên Ngữ, nên muốn tiếp cận đi."

Trần Thiên Ngữ bị những lời này của Martha nói xong cả người khó chịu: "Quán ăn các nàng làm món ăn gì?"

"Món ăn sáng tạo, ngươi nhất định sẽ thích! Đây là quán ăn ngon nhất ta đã ăn trong năm nay rồi!"

Trần Thiên Ngữ: "Có khoa trương như vậy không?"

" Đến ăn xong hãy nói, đầu lưỡi của ngươi có độc hơn cũng nói không được những lời độc hại đâu."

Trần Thiên Ngữ có chút cảm thấy hứng thú rồi, mặc dù Martha không phải lấy bình luận ẩm thực mà sống, nhưng là kẻ ăn hàng trứ danh trong giới cũng không phải tùy ý khen ngợi một món ăn tồi tệ.

Ba người Trần Thiên Ngữ đợi nửa giờ mới đến số, nhân viên phục vụ đi đến ôn nhu cười nói với Trần Thiên Ngữ: "Trần lão sư, mời bên này."

Martha lôi kéo Jeanne thì thầm: "Ngươi xem ngươi xem, ta đã nói mà."

Ba người ngồi vào bên cạnh tượng quan công, ánh nến mềm rủ xuống, Trần Thiên Ngữ xem thực đơn.

Đang nhìn, liếc mắt nhìn thấy một cô gái quần dài hắc sắc bưng mân đến, đứng ở bàn bên cạnh.

"Tiểu thư, làm lỡ một chút thời gian của các ngài." Giọng nói của cô gái có chút trầm thấp lại rất êm tai, các nữ sinh đang ăn ở bàn bên cạnh đồng thời ngừng động tác nhìn về phía cô gái quần dài. Cô gái mở mâm thức ăn nâng giữa không trung, nói với một nữ sinh trong số đó: "Ta là bà chủ bà chủ của quán ăn này, trước tiên ta xin giới thiệu một chút món ăn trong tay ta, canh đậu hủ kim kê."


Giọng nói của bà chủ không lớn không nhỏ, lại đem lực chú ý của tất cả mọi người trong quán ăn hấp đẫn đến.

Trần Thiên Ngữ cầm thực đơn trong tay, cái lỗ tai dựng thẳng lên.

"Kim kê.... Đậu hũ?" Nữ sinh đỏ mặt, lần đầu tiên đến quán ăn ăn, nàng không biết xảy ra chuyện gì.

Bà chủ cười nói: "Tuy nói gọi là canh đậu hũ kim kê nhưng thật ra không có thịt gà cũng không có đậu hũ..... Xin hỏi ngươi kiêng kỵ thịt heo sao?"

Nữ sinh lắc đầu.

"Vậy quá tốt. Món ăn này là do nông trường nhà ta nuôi trồng, thịt heo sữa, rau củ không hóa chất, thêm vào đậu hũ đông lạnh cắt thành khối, nấu đến nước canh vàng óng ánh mà thành."

Nữ sinh nghe thấy đến món ăn kia, nước miếng chảy ra: "Này..... Chúng ta không gọi món này nga!"

Bà chủ: "Món ăn này là ta tặng cho ngươi. Tiểu quán mỗi ngày sẽ chọn ra một vị khách nhân dáng vẻ mỹ lệ, tặng một món ăn do ta tự mình chế biến riêng. Miễn phí, ở bên ngoài cũng ăn không được."

Bà chủ vừa nói như vậy khuôn mặt nữ sinh càng đỏ bừng, bà chủ nói: "Chậm rãi dùng." sau đó rời đi, đặt mâm lại trên bàn rồi vào bếp.

Jeanne cùng Martha cũng nhìn ngây người: "Cư nhiên còn có loại chuyện này...."

"Kia là bà chủ? Phiêu dật – thâm sâu – khó hiểu!"

"Oa! Tên gọi món ăn đó là gì? Cái gì cái gì kim kê? Nhìn qua rất ngon a!"

Trần Thiên Ngữ chăm chú nhìn canh kim kê đậu hũ một lát, nàng biết Jeanne cùng Martha nói rất đúng, món ăn này nhìn như đơn giản, kì thực không tầm thường.


Trần Thiên Ngữ quanh năm phẩm thực chỉ cần nhìn màu sắc đã biết nguyên liệu nấu ăn có chọn tốt hay không, có tươi hay không, có thượng thừa có hay không. Chín phần nguyên liệu một phần nấu nướng, nguyên liệu tốt thì món ăn đã thắng được chín phần, hơn nữa hương khí mê người, muốn không ăn cũng khó.

Với kinh nghiệm ngang dọc thực đàn nhiều năm của Trần Thiên Ngữ nàng có thể chắc chắn, món ăn này sắc hương vị hình ý năm phương diện đều có thể xếp vào loại thượng thừa.

Nữ sinh cùng đồng bọn ngồi cùng bàn đang chia sẻ canh đậu hũ kim kê, một muỗng múc xuống, trong đậu hũ còn có Càn Khôn!

"Đây là cái gì!"

"Hoa....."

"Là thịt heo xếp thành hoa!"

"Rất ngon!"

"Có vị canh có hương canh, lại có độ dai của thịt, nhưng nhai không tốn sức.... Ăn quá ngon rồi!"

Nữ sinh được tặng món ăn lại càng xấu hổ nhìn bà chủ một cái. Bà chủ đạm đạm nhất tiếu gật đầu đáp lại.

Trần Thiên Ngữ: "....."

Bà chủ Hoa Tiền Nguyệt Thiện này là đầu bếp giỏi, hay là một đầu bếp có sáng tạo có biện pháp chọn nữ nhân a.

Cũng đúng, nếu như không có sự sáng tạo làm thế nào có thể nghĩ ra chuyện "mỗi ngày tặng cho một khách nữ có diện mạo đẹp nhất một món ăn làm riêng ." chứ?

Trần Thiên Ngữ cười nhạt, cảm thán đầu năm nay muốn làm ăn kiếm chút tiền lời thật không dễ dàng, thủ đoạn kiếm khách cũng đa dạng vô cùng.

Chỉ là..... Cuối cùng nhìn một cái canh đậu hũ đã thấy đáy, sax, thực sự là ngon a!

"Ực...ực ực."

Jeanne cùng Martha trong bụng cuồn cuộn sấm vang: "Ta nhìn đến đói bụng!"


"Mau gọi món ăn, mau gọi món ăn! Chết đói lão nương rồi! Nhân viên phục vụ đến.... Ai ai? Thiên Ngữ ngươi đi đâu?"

Trương Tĩnh Hân vừa mới ngồi trở lại bàn thu ngân, trên đỉnh đầu liền bị che bởi một mảnh bóng đen, ngẩng đầu vừa nhìn, Trần Thiên Ngữ sắc mặt ngưng trọng đứng trước mặt nàng.

Trương Tĩnh Hân ôn hòa nói: "Vị khách này, ta có thể giúp gì cho ngài sao?"

Nhân viên phục vụ Kín đáo đưa cho đưa số điện thoại cho Trần Thiên Ngữ mới vừa mang món ăn cho khách xong, theo tiếng nói mà nhìn lại.

"Canh đậu hũ kim kê vừa rồi!" Trần Thiên Ngữ hai tay chống trên bàn thu ngân: "Ta cũng muốn một phần."

Trương Tĩnh Hân dừng một chút, nói: "Món ăn đó là đặc biệt mỗi ngày, chỉ tặng cho khách hàng xinh đẹp nhất."

Trần Thiên Ngữ ngây người chốc lát, mùi thịt từ trong tim lăn qua, lập tức dỡ xuống kiên cường mới vừa rồi, thân thể mềm mại đứng trước bàn thu ngân liếm môi chớp mắt: "Bà chủ ~ người ta thiếu phiêu lượng xinh đẹp sao?"

Jeanne trừng mắt: "WTF! Cái tình huống gì đây!"

Martha che mặt: "Ôi! Lão Trần!"

Trương Tĩnh Hân giống như ăn cua bị càng đâm vào miệng: "Quý khách, ngài làm gì vậy?"

"Bà chủ, có thể làm cho người ta ăn không?"

Ánh mắt Trương Tĩnh Hân tỉ mỉ quan sát khuôn mặt Trần Thiên Ngữ, lại nhìn nửa người nàng đang qua lại dao động. Nheo mắt, cắn môi...

Có triển vọng!

"Bà chủ....."

"Không, thể, được." Trương Tĩnh Hân từng chữ cự tuyệt, mỗi một chữ chậm rãi hữu lực.

Trần Thiên Ngữ: "......"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận