THỤC SƠN BÀNG MÔN CHI TỔ
Tác giả: Ngọc Trảo Tuấn
Chương 17: Lo ngại của Hồng Phát Lục Bào
Người dịch: conmals
Nguồn: Nhóm dịch Lãng Khách - vipvanda
vipvanda :
Ước chừng hai canh giờ trôi qua, Tân Thần Tử vẫn không nhìn thấy bóng dáng của hung thủ đâu.
Nếu là người ngoài thì có thể sẽ nghi ngờ mình tìm lầm đường, nhưng Tân Thần Tử thì tuyệt đối sẽ không. Bởi vì hắn có một loại thiên phú bẩm sinh, đó là cái mũi cực kỳ nhạy bén.
Mũi của hắn có thể đồng thời nhận rõ mấy trăm loại khí tức khác nhau, hơn nữa, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ sai lầm nào. Tại vị trí mà Lê Cửu Tiêu chết, hắn đã tìm ra khí thức của hung thủ, đoạn đường này, hắn vẫn luôn dọc theo con đường của hung thủ mà truy kích. Lúc này, khí tức của hung thủ vẫn đang rời xa chỗ cũ.
Tuy nhiên Tân Thần Tử cũng sinh ra chút nghi ngờ với phán đoán khi trước của mình, cho rằng thực lực của hung thủ cũng không cường đại. Bởi vì bản thân hắn tu luyện một môn độn pháp nổi danh về tốc độ là Âm Lân Bích Hỏa Độn Pháp, một ngày có thể đi được 12000 dặm. Tuy rằng bởi vì phải truy tìm khí tức, không thể toàn lực thi triển, nhưng tuyệt đối không phải tiểu tu sĩ dưới Tán Tiên có thể so sánh được. Ngay cả đối phương sử dụng Vạn Lý Thần Hành Phù thì cũng không được.
Bởi vì dù sao thì phù lục cũng chỉ là một loại pháp thuật được cố hóa, không linh hoạt được so với tu sĩ thi triển ra. Cho nên tuy rằng Vạn Lý Thần Hành Phù có thể ngày đi vạn dặm, nhưng trên thực tế, những người dưới Tán Tiên mà đi được một ngày 7000 dặm trở lên đã là kỳ tài ngút trời rồi, dù sao, trong quá trình vận dụng thì vẫn có hao tổn rất lớn. Kẻ có thể thật sự đạt tới mức ngày đi vạn dặm thì hắn còn chưa gặp qua bao giờ.
Chỉ là Tân Thần Tử không thể biết được, Chung Nguyên chính là một kẻ có linh hồn mạnh mẽ tới mức biến thái, vận dụng pháp thuật cực kỳ tinh vi. Ngày đi vạn dặm thì hắn vẫn có thể làm được. Hơn nữa, lần này do liên quan tới tính mạng của mình, nên hắn càng liều mạng hơn, tốc độ còn tăng lên nữa.
Mắt thấy sắp đi tới Hồng Mộc Lĩnh, Tân Thần Tử hiểu ra, trên cơ bản không có khả năng đuổi kịp nữa rồi. Tuy nhiên, đồ đệ của hắn chết thảm, hơn nữa còn bị đánh tới mức hình thần câu diệt, làm sao hắn có thể bỏ qua được? Hơi cân nhắc một chút, hắn liền quyết định trực tiếp đi lên Hồng Mộc Lĩnh, tìm mấy vị lão bằng hữu của mình để “tâm sự” một chút.
Chung Nguyên cũng không biết Tân Thần Tử lại truy kích nhanh như vậy, hơn nữa còn liều mạng như vậy, chỉ vì để cẩn thận, phòng ngừa vạn nhất, nhưng không ngờ lại vô tình tránh thoát một lần sát kiếp.
Ngay khi trời chuẩn bị tờ mờ sáng, Chung Nguyên bước lên Thiên Cẩu Bình. Sau khi phát động Thông Hành Phù, hắn rất nhẹ nhàng đi tới Chấp Sự Điện.
- Sư huynh, Chung Nguyên lịch lãm trở về, đến để giao nhiệm vụ!
Chung Nguyên cao giọng nói.
Hôm nay vẫn là vị “Người xấu” sư huynh kia đang trực, thấy Chung Nguyên nhanh như vậy đã trở lại, hắn cũng không khỏi có chút kinh hãi. Mặc dù hắn cũng không cho rằng diệt trừ một con quái vật ăn thịt người là một việc gì khó, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi như thế đã hoàn thành, thì cũng không phải là người bình thường có thể làm được.
Nghe vậy, vẻ mặt của vị “Người xấu” sư huynh này cũng không kìm nổi ấm áp một chút, cười nói:
- Sư đệ thật là có bản lĩnh a! Ngồi xuống nói chút tình huống cụ thể xem thế nào!
Lần này Chung Nguyên giao nhiệm vụ chính là cố ý làm lớn chuyện. Mặc dù hắn biết rõ Hồng Mộc Lĩnh nhất mạch rất bao che khuyết điểm, nhưng dù sao hắn chỉ là một đệ tử ký danh, tu vi cũng chỉ là Chân Khí tầng bốn, tại thế giới này, có thể bị coi thành vật hy sinh hay không thì còn rất khó nói. Mà đây lại là điều mà hắn không có cách nào để đánh cuộc cả. Cho nên, hắn chỉ có thể ra sức làm cho cán cân nghiêng về phía mình một chút, mà tôn nghiêm của môn phái chính là một thứ rất tốt để lợi dụng.
Cho nên, đối với vẻ khách sáo của vị “Người xấu” sư huynh này, hắn cũng không chút khách khí nào, trực tiếp ngồi xuống, nói:
- Sư huynh, lúc trước tin tức có chỗ sai lầm, kẻ ăn thịt dân chúng dưới Hồng Mộc Lĩnh ta là con người!
- Người ư? Tại đó có kẻ ăn thịt người ư?
Vị “Người xấu” sư huynh này nghe vậy, lập tức thốt lên. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, hắn đã nghĩ tới một người, lập tức lại hỏi:
- Là Bách Man Sơn ư?
- Đúng vậy!
Chung Nguyên gật gật đầu.
- Đám Bách Man Sơn này thật sự là súc sinh, lão trời già đúng là bị mù thì mới cho bọn họ có được thần thông! Những tên súc sinh này, đáng chết chết!
“Người xấu” sư huynh lập tức chửi ầm lên.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Chung Nguyên, tâm tình của “Người xấu” sư huynh có chút điều chỉnh, giải thích:
- Sư đệ có chỗ không biết, ta xuất thân từ Miêu gia trại, cũng từng bị đệ tử Bách Man tập kích, cha mẹ cũng bởi vậy mà chết thảm. Nếu không phải vài ngày trước đó ta tới bái nhập sư môn, thì cũng khó mà may mắn thoát khỏi được!
- Ta cũng rất khó tưởng tượng ra, trong tiên gia môn phái lại có chuyện ăn thịt người này! Đều thuộc Nam Cương, tổ sư chính là Thần thủ hộ của Nam Cương, tại sao lại không diệt môn đi chứ? Môn phái như vậy thì để lại có ích lợi gì đâu?
Chung Nguyên lập tức phụ hoạ theo.
- Ngươi cho rằng tổ sư không muốn hay sao? Tổ sư đã sớm có ý này rồi. Lục Bào không chết, Man nhân ta vĩnh viễn không có ngày an bình! Chỉ có điều, tổ sư không có mười phần nắm chắc một kích tất sát, nên mới không dám tùy tiện động thủ. Nếu đánh bị thương mà không chết, với khả năng và tính cách hung tàn của Lục Bào lão tổ, chỉ sợ mấy trăm vạn Man nhân con dân của Nam Cương ta sẽ gặp phải tai ương ngập đầu!
- Tổ sư tính toán sâu sau, không phải là điều mà chúng ta có khả năng nghĩ tới được!
Chung Nguyên cũng gật gật đầu.
Lúc này, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện:
“Có lẽ, Hồng Trường Báo giao Thiên Ma Hóa Huyết Thần Đao, Ngũ Dâm Hô Huyết Đâu cho Tân Thần Tử mượn để giết sư phụ, cũng là do Hồng Phát lão tổ ám chỉ đây mà. Nếu không, chí bảo liên quan tới tính mạng bị trộm đi, lại không phát hiện ra chút nào, thì quả là không thể tưởng tượng được. Nếu như vậy, đám người Hồng Trường Báo, Diêu Khai Giang kia cũng có tình nghĩa rất sâu với Tân Thần Tử, điều này rất đáng xem xét! Như vậy thì tốt rồi!”
Tâm tình tốt hơn, cộng thêm nhìn ra vị “Người xấu” sư huynh này cũng là kẻ chí tình chí nghĩa, nên chút khúc mắc này lập tức tan thành mây khói.
- Đúng vậy, tổ sư suy tính sâu xa và toàn diện. Cho nên, Hồng Mộc Lĩnh chúng ta vẫn luôn bày ra vẻ nhường nhịn Bách Man Sơn, chỉ chờ tương lai đánh một trận mà san phẳng chúng. Chỉ là, đúng là rất biệt khuất. Lần này, sư đệ chém giết một đệ tử Bách Man Sơn, cũng rất sảng khoái a! Không biết sư đệ tiêu diệt kẻ nào đây?
- Lê Cửu Tiêu!
Hắn ngay lập tức trả lời.
- Lê Cửu Tiêu, đây chính là cao thủ sắp sửa Ngưng Sát viên mãn a! Sư đệ làm sao có thể...
“Người xấu” sư huynh ngạc nhiên nói.
Điều này thì tất nhiên Chung Nguyên sẽ không giải thích quá nhiều, chỉ nói:
- Lê Cửu Tiêu vốn đã bị nội thương, tuy nhiên, hắn vẫn rất lợi hại, nếu không có pháp khí mà ân sư ban cho, thì thật sự không đối phó được với hắn!
- Cái gì, ngươi chỉ là đệ tử ký danh mà cũng được ban thưởng pháp khí ư?
- Sao vậy, có gì không ổn ư?
Chung Nguyên nghe vậy, cũng hiểu ra rằng mình có thể đã được chỗ tốt không nhỏ.
- Không có gì!
“Người xấu” sư huynh liên tục lắc đầu, nói:
- Đúng rồi, sư đệ một đường bôn ba, chắc cũng mệt mỏi rồi, ta sẽ không giữ ngươi lại nữa. Hiện tại ta giao ngọc phù để nhận thưởng cho ngươi.
Chung Nguyên tuy rằng biết được trong đó có chút cổ quái, nhưng gặp tình hình như vậy, cũng biết có hỏi thì không ra được cái gì. Cộng thêm hiện tại nguy cơ của mình còn chưa giải quyết được, nên cũng không nhiều lời nữa, cầm lấy ngọc phù rồi rời đi.