THỤC SƠN BÀNG MÔN CHI TỔ
Tác giả: Ngọc Trảo Tuấn
Chương 20: Ban thưởng, Tiên Nhân Túy
Người dịch: conmals
Nguồn: Nhóm dịch Lãng Khách - vipvanda
vipvanda :
Hai ngày sau.
Chung Nguyên đang tu luyện trong động phủ của mình, đột nhiên nhận được lệnh của sư phụ Hồng Trường Báo. Lúc này, hắn lập tức hiểu được, vấn đề của mình đã có kết quả rồi.
Tuy rằng theo khẩu khí của Hồng Trường Báo thì kiểu gì cũng không thể xuất hiện kết quả nào không tốt. Nhưng trước khi kết quả cuối cùng xuất hiện, hắn cũng không dám cam đoan sẽ không có điều gì ngoài ý muốn, cho nên trong lòng hắn vẫn có chút lo sợ.
Trong đại điện, Hồng Trường Báo ngồi trên bảo toạ.
Sau khi Chung Nguyên lễ bái, chưa kịp lên tiếng, Hồng Trường Báo đã nói trước:
- Lần này, khúc mắc giữa ngươi và Tân Thần Tử đã có vi sư thay ngươi lo liệu xong. Sau này, bất kể là đối với ngươi, hay là đối với cha mẹ thân nhân của ngươi, hắn đều sẽ không xuất thủ, ngươi cứ việc yên tâm đi!
- Đa tạ sư phụ!
Chung Nguyên nghe vậy, thần kinh vốn đang căng thẳng cũng giãn ra, lộ ra nụ cười:
- Đại ân của sư phụ, đệ tử không cách nào báo đáp, chỉ có thể càng thêm chịu khổ chịu khó tu luyện, để tương lai sau này có thể hoàn thành nhiệm vụ mà sư phụ giao phó một cách tốt hơn!
- Ân! Ngươi nghĩ được vậy là tốt rồi!
Hồng Trường Báo càng hài lòng với Chung Nguyên hơn, nếu không phải bản thân Chung Nguyên có tư chất quá kém, thành tựu sau này có hạn, thì e rằng hắn đã trực tiếp thu làm đệ tử rồi, thậm chí còn là quan môn đệ tử. Tuy nhiên, với linh hồn cường hãn của Chung Nguyên, vẫn có thể xưng hùng trong số các tu sĩ cấp thấp một cách thoải mái.
Mà như vậy thì cũng đã đủ để thủ hộ Hồng gia trại rồi. Dù sao Hồng gia trại cách Hồng Mộc Lĩnh cũng không quá xa, khả năng gặp phải tu sĩ khác phái tới xâm nhập thì cũng không lớn, ngày thường chỉ phải đối phó với đám yêu tinh quỷ mị trong rừng mà thôi.
Thoáng dừng lại một chút, Hồng Trường Báo tiếp tục nói:
- Về phần nhiệm vụ, tất nhiên là sẽ có, tuy nhiên, với chút bổn sự của ngươi lúc này thì nó vẫn còn là quá sức. Hiện tại, ngươi vẫn nên cố gắng gia tăng tu vi đi! Tăng cường tu vi thì mới là căn bản, còn lại thì đều là ngoại vật mà thôi.
Căn cứ tình huống của ngươi, vi sư cho rằng ngươi không nên thèm muốn pháp môn tốt hơn, cứ kiên trì tu luyện Tu La Hóa Huyết Công cùng Tu La Huyết Diễm là tốt rồi. Hai thứ này hỗ trợ lẫn nhau, nhất là Tu La Huyết Diễm lại còn là thần công trấn phái của Hồng Mộc Lĩnh ta, luyện tới cực hạn thì có thể bằng pháp môn này mà ngang dọc thiên hạ!
- Vâng, đa tạ sư phụ chỉ bảo! Đệ tử nhất định tuân theo mệnh lệnh, tuyệt đối không tham nhiều!
Đối với tầm quan trọng của cơ sở thì Chung Nguyên hiểu rất rõ, tất nhiên sẽ không phạm loại sai lầm này.
- Ân, ngươi có thể giữ vững bản tâm, không bị mê hoặc, tương lai sẽ có thành tựu lớn.
Hồng Trường Báo khen một câu, sau đó lại nói:
- Được rồi, ngươi đi đi, đợi khi Chân Khí viên mãn lại tới tìm vi sư, đến lúc đó, vi sư sẽ trực tiếp truyền cho ngươi phần sau của công pháp.
Chung Nguyên nghe vậy lập tức vô cùng vui mừng.
Trước đây, dựa theo giáo quy của Hồng Mộc Lĩnh, chỉ cần có thể hoàn thành đầy đủ nhiệm vụ, bất kỳ công pháp nào cũng có thể học được thủ. Nhưng trên thực tế thì lại không hẳn là như vậy. Các loại pháp môn dùng pháp thuật thì đúng vậy, nhưng nếu là pháp môn liên quan đến trường sinh thì lại rất khác. Đối với thứ này thì cũng thật sự là có nhiệm vụ đặt ra, nhưng độ khó lại cực lớn, không phải kẻ tầm thường có thể làm được. Ít nhất, căn cứ tin tức mà Chung Nguyên nghe được, trong số các đệ tử ký danh, những kẻ có được pháp môn căn bản Ngưng Sát thì còn không vượt qua năm người. Mà số lượng đệ tử ký danh thì ít nhất cũng trên trăm người.
Đệ tử nhập thất so với đệ tử ký danh thì có chỗ tốt lớn nhất chính là có thể thỉnh thoảng được sư phụ chỉ bảo, truyền ột chút kinh nghiệm. Trước mắt, Hồng Trường Báo đưa ra hứa hẹn này thì không khác nào coi hắn là đệ tử nhập thất rồi.
Tuy rằng trong lời của Hồng Trường Báo vẫn ẩn chứa một số ý tứ nào đó, Chung Nguyên cũng nghe ra được hắn sẽ có việc ình đi làm. Nhưng dù sao thì mình vẫn được hưởng chỗ tốt trước, tất nhiên hắn cũng không có bất mãn gì cả. Thiên hạ này không có bữa ăn nào mà không phải trả tiền.
Đi ra đại điện của Hồng Trường Báo, Chung Nguyên vẫn rất vui vẻ, sắc mặt cũng có chút phấn khởi.
“Cơn phong ba lần lịch lãm đầu tiên cũng trôi qua rồi, từ nay về sau, chính là chim trên trời cao, cá vào biển rộng rồi!”
Chung Nguyên thầm nghĩ.
Hắn đang muốn quay trở về động phủ của mình, nhưng lại chợt nhớ tới, trong hai ngày này do kết quả chưa rõ ràng, nên trong lòng vẫn không yên tâm được, nên phần thưởng cho lần xuống núi lịch lãm này của mình thì vẫn còn chưa tới nhận! Lúc này, trong lòng đã ổn định, tất nhiên hắn sẽ không còn trì hoãn nữa, có trời mới biết nếu trì hoãn thêm vài ngày nữa, có thể bị đám người trong coi bảo khố kia cho rằng mình chủ động bỏ quyền, sau đó tịch thu hoặc là nuốt riêng hay không!
Dưới trướng của Hồng Phát lão tổ, người phụ trách trấn thủ kho báu chính là nhị đệ tử Lôi Trảo Tử. Căn cứ trí nhớ kiếp trước của Chung Nguyên, người này vừa tham lam lại vừa háo sắc, cuối cùng còn phản bội sư môn, đầu phục vào Yêu Thi Cốc Thần. Mặc dù chuyện này cũng có nguyên nhân của nó, nhưng cứ cẩn thận thì sẽ luôn không gặp sai lầm.
Sau khi Chung Nguyên hoàn thành thí luyện lần đầu tiên, vị sư huynh kia đã cho hắn một vài phù lục đi thông qua các nơi của Thiên Cẩu Bình, cho nên lần này Chung Nguyên đi tới chỗ của Lôi Trảo Tử thì cũng không cần có người dẫn vào nữa.
Kho báu của Hồng Mộc Lĩnh thì tất nhiên sẽ không được để trong lầu các, mà cất trong lòng núi, thông qua một sơn động mà đi vào. Trong sơn động, ngoài vô số hộ vệ ra, còn có rất nhiều cơ quan và cấm pháp cực mạnh, kẻ không có tín vật mà muốn đi vào thì còn khó hơn là lên trời.
Chung Nguyên có ngọc phù trong tay, tất nhiên sẽ không gặp trở ngại gì, được một tên hộ vệ hướng dẫn, một đường đi thẳng vào trong, tới một tòa điện đường. Nơi này có một vị Hán nhân sư huynh đang tọa trấn.
Do Hồng Phát lão tổ xuất thân từ Man nhân, nên các môn hạ đệ tử gần như cũng đều là Man nhân. Môn hạ đệ tử cũng kéo dài truyền thống này, cho nên, đây là tu sĩ Hán nhân đầu tiên mà Chung Nguyên gặp được tại Hồng Mộc Lĩnh.
Trong thế giới dị tộc này, gặp được người cùng tộc, mặc dù chưa đến mức nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng thân thiết, sau vài ba câu, hai người đã tạo được mối quan hệ rất tốt.
- Lý sư huynh, đây là bằng chứng hoàn thành lịch lãm của ta, ngươi xem ta có thể nhận được phần thưởng gì?
Sau một phen hàn huyên, Chung Nguyên lấy ngọc phù ra.
Vị Lý sư huynh này vừa thấy, trên mặt cũng cả kinh:
- Chung sư đệ đúng là có bản lãnh a, không ngờ có thể lấy đến đánh giá thượng thượng phẩm! Đánh giá độ hoàn thành nhiệm vụ của Hồng Mộc Lĩnh ta thì có tổng cộng chín phẩm, bao gồm hạ hạ, hạ trung, hạ thượng, trung hạ, trung trung, trung thượng, thượng hạ, thượng trung, thượng thượng. Thượng thượng phẩm chính là đánh giá cao nhất. Ta thủ vệ kho báu này hơn hai mươi năm, đánh giá thượng thượng phẩm vẫn là lần đầu tiên gặp phải đây!
Nghe vậy, Chung Nguyên cũng vô cùng kinh ngạc, hắn cũng không nghĩ tới, vị sư huynh kia lại cho hắn đánh giá cao như vậy.
“Chẳng lẽ là do ta giết đệ tử Bách Man Sơn ư?”
Nghĩ tới nghĩ lui, dường như cũng chỉ có lý do này là có chút đáng tin cậy, tuy nhiên, dường như bằng đó thì vẫn không đủ được. Nơi này cũng không phải là chỗ để suy ngẫm, tất nhiên Chung Nguyên sẽ không bởi vậy mà chậm chễ nữa, hắn tạm thời dằn lòng lại, cười nói:
- Nếu vậy, ta có thể lấy đến được phần thưởng rất cao ư?
- Đó là tất nhiên!
Lý sư huynh trả lời:
- Nói đi, sư đệ muốn phần thưởng gì, pháp thuật, tài liệu, pháp khí, đan dược, cổ trùng, hay là thứ gì khác?
- Còn có thể tự chọn ư?
Chung Nguyên kinh ngạc nói.
- Đúng vậy, chỉ cần trong phạm vi phần thưởng thì đích thật là có thể tự chọn!
Lý sư huynh gật gật đầu:
- Như vậy đi, ta lấy cho ngươi xem danh sách những thứ có thể đổi được, ngươi từ từ mà chọn! Dù sao, tới nơi này lĩnh thưởng thì cũng phải mười ngày nửa tháng mới có một lần, không cần phải vội!
Rất nhanh, một ngọc giản đã nằm trong tay Chung Nguyên. Chung Nguyên cũng không khách khí, trực tiếp mở ra đọc. Lý sư huynh liệt kê phi thường kỹ càng tỉ mỉ, không riêng gì tên mà còn có cả giới thiệu về công hiệu, khiến hắn không đến mức phải chọn bừa.
Sau một lát, Chung Nguyên để ngọc giản xuống, nói:
- Ta muốn Tiên Nhân Túy!