Thục Sơn Bàng Môn Chi Tổ


Thục Sơn Bàng Môn Chi Tổ
Tác giả: Ngọc Trảo Tuấn
Chương 23: Nghi hoặc

Câu Vô Tình nơi này tụ hội là phi thường tự do, không có bất kỳ hạn chế gì, tùy ý tụ tập, tùy ý qua lại trao đổi.
Đương nhiên, thái độ làm người cũng phải có chút biểu hiện, nếu như không có giao tình đầy đủ, khi người khác đang nói nhỏ vối nhau, rõ ràng cho thấy đang thương lượng việc riêng tư gì đó, ngươi cũng không cần tiến lên tham gia náo nhiệt. Nếu không, bị chế ngạo là không tránh khỏi.
Cũng chính vì vậy, Chung Nguyên với Liễu Nguyên ở trong này nhỏ giọng nói chuyện phiếm, cũng không có người nào quấy rầy... nói chuyện trời nam biển bắc, phi thường thỏa thích.
Đột nhiên, vang lên một tràng tiếng chào ầm ĩ:
- Chu sư huynh, Phan sư huynh, Dương sư huynh...
Nghe được âm này, tự nhiên Chung Nguyên với Liễu Nguyên ngay tức thì đưa mắt nhìn ra cửa vào. Rõ ràng, Phan Đức ở trong số người đó.
Phan Đức, cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, đã có tu vi Ngưng Sát trung kỳ, điều này ở trong số đệ tử ký danh là rất hiếm có, cho nên, danh vọng của hắn rất cao.
Chung Nguyên với Liễu Nguyên thấy bên cạnh Phan Đức vây quanh rất nhiều người, cũng không nóng vội chạy tới. Đợi đến lúc những người kia chào hỏi xong tản đi hơn phân nửa, mới đi tới chào hỏi.
- Phan sư huynh!

Liễu Nguyên trước hết ôm quyền chào.
- Chung Nguyên ra mắt Phan sư huynh!
Chung Nguyên cũng theo sau lên tiếng.
- Liễu sư đệ! Đây là bằng hữu ngươi mới kết bạn à?
Phan Đức thân hình cao lớn, bộ mặt đứng đắn, khí thế trầm ngưng, tùy ý lên tiếng, đều tự có dáng vẻ uy nghiêm.
- Dạ! Ta đang chuẩn bị giới thiệu với Phan sư huynh đây!
Liễu Nguyên vội vàng trả lời.
- À? Nếu như thế, có lẽ vị Chung sư đệ này cũng có chỗ rất bất phàm?
Nói xong, Phan Đức chuyển ánh mắt nhìn về phía Chung Nguyên. Trong phút chốc, hai tròng mắt hắn chợt trở nên u ám, sâu sắc, mơ hồ đồng tử biến mất, chỉ còn lại khoảng không tối đen, giống như một cái giếng cổ sâu yên tĩnh.
Chung Nguyên nhìn nhau, trong nháy mắt đó, hắn liền có cảm giác như toàn thân mình đều bị hút vào vùng tối om không có ánh sáng. Lúc này, hắn vội vàng trấn định tinh thần, dời ánh mắt qua một bên, từ trong đó thoát ra ngoài.
- Ồ! Không ngờ dễ dàng như vậy liền từ trong mê hoặc của tâm pháp nhãn ta thoát đi ra, quả nhiên có chút bản lãnh!
Phan Đức khôi phục bình thường, mỉm cười nói.
- Đây là tự nhiên! Tuy rằng tiểu đệ không so được sư huynh, nhưng ánh mắt cũng không tệ lắm!

Liễu Nguyên ngay tức thì tiếp lời nói:
- Đừng nhìn Chung sư đệ tu vi thấp, chỉ mới nhập môn thời gian ngắn ngủi thôi: nhưng bàn về chiến lực, tuyệt không thể coi thường, hắn đã tu thành Tu La Huyết Diễm trong Thập Tam Pháp Trấn Phái của Hồng Mộc Lĩnh ta!
Nghe nói vậy, Chung Nguyên vội vàng chặn ngang nói:
- Liễu sư huynh đừng nói như vậy, nói tiếp nữa đúng là ta phải đỏ mặt đó! Tu La Huyết Diễm, ta cũng chỉ mới vừa nhập môn mà thôi, làm sao nói được với luyện thành? Chút bổn sự này của ta đúng là còn kém xa!
Phan Đức nghe vậy cũng lắc lắc đầu, nói:
- Chung sư đệ đừng quá khiêm tốn! Tu La Huyết Diễm không phải tầm thường, ngươi có thể nhập môn, đủ thấy thiên phú hơn người. Nói không chừng lúc nào đó sẽ chuyển thành đệ tử nhập thất. Có thể kết giao với ngươi, cũng là phúc của Phan Đức ta! Chung sư đệ! Thiên U Điện ta, ba ngày sau cũng có tụ hội, không biết Chung sư đệ có bằng lòng tham gia hay không?
- Đương nhiên nguyện ý, cầu còn không được!
Chung Nguyên trả lời thực dứt khoát.
Lúc này, Liễu Nguyên lại nói:
- Phan sư huynh! Chung sư đệ còn có một việc, muốn thỉnh sư huynh hỗ trợ đấy?
- À? Sư huynh đệ mình giúp nhau là chuyện đương nhiên, làm gì nói thỉnh với cầu! Có chuyện gì cứ việc nói, ta có thể giúp nhất định giúp!
Phan Đức hỏi.
- Là như vầy...

Liễu Nguyên tiếp tục nói:
- Chung sư đệ những ngày qua tu luyện, chẳng biết tại sao luôn bị tâm thần không tập trung, còn suýt tý nữa chân khí đi ngỏ khác. Cho nên, muốn học một môn pháp thuật ngưng thần tĩnh khí. Trấn Hồn Pháp Chú của ta, chính là sư huynh truyền lại, không được sư huynh cho phép, ta cũng không dám tư truyền, cho nên, còn phải thỉnh giáo sư huynh!
- Ta còn tưởng chuyện gì chứ, thì ra là chuyện này. Ta chuẩn!
Phan Đức nghe xong, không có do dự chút nào, liền tức khắc đồng ý.
Chung Nguyên nghe như thế, đang định cảm tạ, đột nhiên, một thanh âm sáp tới gần:
- Phan sư huynh, Liễu sư huynh đều ở đây rồi! Vị này chính là...
Người nói chuyện, là một đại hán tướng mạo hào phóng, đeo thắt lưng da hổ, sau lưng đeo cự kiếm, trường cung. Bất cứ người nào vừa thấy hắn đều sẽ không cho là một tu sĩ, mà sẽ nghĩ rằng là một thợ săn bình thường.
- Đây là Chung Nguyên sư huynh ngươi!
Liễu Nguyên lên tiếng giới thiệu:
- Chung sư đệ! Đây là Lôi Bạch Hùng Lôi sư đệ, hiện đang làm tiên sư thủ hộ Cung gia trại. Vừa mới mãn thời hạn nhậm chức trở về.
Vừa nghe hai chữ “sư đệ” này, Chung Nguyên liền hiểu được, Lôi Bạch Hùng này chính là đệ tử ngoại môn.
Đệ tử ngoại môn, điều đó chỉ ra là những người không học căn bản, chỉ tu pháp thuật.
Những người này đều là tìm biện pháp giải quyết vấn đề, ở dưới tình huống trong người không có chân khí, trực tiếp Ngưng Sát, cộng thêm một ít phụ trợ của ngoại lực, thực dễ dàng cấp tốc thành tựu, thực lực bản thân cường hãn, có thể so với cao thủ cảnh giới Pháp Lực. Chỉ có điều, bởi vì không có pháp môn căn bản làm trụ cột, căn bản không có cơ hội kết Kim Đan, chứng Tán Tiên. Hơn nữa, trực tiếp Ngưng Sát như vậy, đối với thân thể sẽ có tổn thương không nhỏ. Cho nên, trừ người có cơ duyên đặc thù, đều không có ai sống lâu.
Đệ tử ngoại môn, cũng là một bộ phận rất trọng yếu của gia tộc đại phái. Bởi vì, đệ tử hạch tâm của một gia tộc môn phái bình thường đều rất ít, cho nên, phần lớn công chuyện đều giao cho đệ tử ngoại môn đi làm. Giống như trên Hồng Mộc Lĩnh, thủ hộ cả ngàn thôn trại dưới quyền quản hạt, phần lớn đều là từ đệ tử ngoại môn phụ trách.
Chung Nguyên nhìn thấy Lôi Bạch Hùng ở trước mặt Phan Đức loại cao thủ Ngưng Sát Kỳ này, nhưng cũng rất bình thản, ung dung thoải mái, liền hiểu được: dù thực lực của hắn không sánh bằng Phan Đức, cũng không kém bao nhiêu. Đối với người bực này, đương nhiên Chung Nguyên sẽ không chậm trễ, lập tức, sau khi Lôi Bạch Hùng thi lễ, cũng thực khách sáo đáp lễ.

- Ba vị sư huynh ở trên núi thanh tu ngày nhiều, có cảm nhận buồn tẻ vô vị lắm không? Có muốn xuống núi giải sầu một chút hay không? Ta thật ra đã chuẩn bị xong hết thảy rồi đây!
Lúc này, trên gương mặt hào phóng của Lôi Bạch Hùng kia, cố ý toát ra một vẻ tươi cười quỷ bí. Hắn lại vô tư không biết rằng, như vậy có vẻ hết sức không phù hợp.
- Liễu sư đệ! Cách lần trước chúng ta xuống núi, cũng có hơn mười ngày rồi thì phải!
Phan Đức vẫn chưa trả lời trực tiếp, mà quay mặt nhìn Liễu Nguyên, cười hỏi.
- Đúng vậy!
- Vậy chúng ta cứ đi giải sầu một chút đi, tâm tình thoải mái, mới có thể tu luyện tốt hơn nha!
Phan Đức lại nói.
- Vậy bây giờ đi luôn đi, xuất phát sớm một chút, cũng có thể trở về trước khi trời tối!
Lôi Bạch Hùng lại mở miệng nói.
- Giải sầu? Giải như thế nào? Ngắm phong cảnh sao? Hồng Mộc Lĩnh chính là tụ tập cảnh trí nhiều nhất ở Nam Cương, chẳng lẽ phụ cận còn có chỗ tốt hơn sao?
Liễu Nguyên vốn cũng không hỏi ý kiến Chung Nguyên, trực tiếp kéo tay hắn bước đi, tự nhiên hắn cũng chỉ có thể đi theo. Tuy nhiên, trong lòng hắn quả thật có chút nghi hoặc, cho nên, tự nhiên mà vậy liền bật hỏi lên.
Lời vừa nói ra, ba người Phan Đức, Liễu Nguyên, Lôi Bạch Hùng tất cả đều bật cười. Phan Đức với Lôi Bạch Hùng không nói, Liễu Nguyên liền nói:
- Chung sư đệ! Tốt với không tốt, người khác nói ra đúng là không linh, chính ngươi tự thể nghiệm một lần, không phải cái gì đều sẽ biết hay sao?
- Cũng đúng!
- - - - - oOo- - - - -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận