Thục Sơn Bàng Môn Chi Tổ
Tác giả: Ngọc Trảo Tuấn
Chương 27: Bắt rắn, lấy nọc độc
Vạn Xà Cốc.
Trong cốc là cánh rừng rộng lớn, cây cối cao che trời, không nhìn thấy mặt trời ở đâu. Nếu không phải ngọn núi hai bên cũng cực kỳ cao, thì có dõi mắt cũng không nhận ra được nơi này là một sơn cốc.
Chung Nguyên trước tiên lấy Ngũ Độc Yên Vân Chướng ra, hóa thành một màn sáng màu xanh biếc, bao phủ bản thân lại, sau đó, hắn cầm Hóa Huyết Tu La Phiên trong tay, đi vào trong sơn cốc.
Vạn Xà Cốc, mặc dù trước kia Chung Nguyên chưa tới, nhưng thông qua trao đổi thời gian này, hắn cũng hiểu rất sâu về tình huống tại đây.
Vạn Xà Cốc mặc dù có tên là “vạn”, nhưng kỳ thật còn hơn xa số này. Nếu chỉ đếm số lượng thì có ít nhất có mấy vạn vạn con. Sơn cốc này cũng không quá lớn, nhưng nó tụ tập nhiều rắn như vậy là do trước kia nơi này từng xuất hiện một con xà yêu, nó muốn thành lập một vương quốc của rắn, cho nên mới dùng sức thu hút lũ rắn tới đây. Tuy nhiên, xà yêu kia còn chưa thực hiện được mục đích thì đã bị Hồng Phát lão tổ ra tay tiêu diệt.
Sau khi xà yêu chết, đám xà trùng tụ tập tới đây kia có rời đi một phần, nhưng vẫn có một số lựa chọn ở lại nơi này, thông qua giao tranh với đồng loại mà tiến hóa lên tầng cao hơn. Mấy trăm năm trôi qua, tuy rằng chưa từng chân chính xuất hiện con nào thành yêu, nhưng vẫn có rất nhiều yêu xà biết một chút thần thông. Cho nên Chung Nguyên cũng không thể không phòng bị trước.
Tiến vào trong cốc, đi chưa tới ba bước, Chung Nguyên đã thấy hai điểm sáng màu xanh, lớn bằng chén rượu lớn, mang theo một bóng dáng lấp lánh dài hai, ba trượng, chợt lao tới từ một cành cây trước mặt, tốc độ cực nhanh lao qua cành lá, vồ về phía mình.
Từ rất xa, Chung Nguyên đã cảm nhận được một mùi tanh tưởi, hắn tất nhiên đã hiểu ra, con cự mãng này có độc lực không tầm thường.
Hắn không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, Hóa Huyết Tu La Phiên nhẹ nhàng lóe lên một cái, ngay lập tức, một luồng khói màu máu lao ra mấy trượng, giống như một sợi dây thừng lớn, cuốn về phía trước mặt, ngay lập tức đã buộc chặt con cự mãng đang lao tới kia, trói nó thành một cái bánh. Độc rắn lấy khi nó còn sống là tốt nhất, cho nên Chung Nguyên cũng không dùng Thái Âm Thứ.
Con cự mãng kia không ngừng xoay thân thể trên không trung, muốn chạy trốn, nhưng chút năng lực của nó thì làm sao có thể được?
Chung Nguyên không chút do dự, đi tới lấy toàn bộ độ rắn ra, đựng vào trong một bình ngọc. Tuy nhiên, độc của con độc mãng này cũng không làm cho Chung Nguyên hài lòng, cũng không phải là nó không đủ độc, mà là số lượng quá ít. Một con cự mãng lớn như vậy, nhưng độc rắn lại chỉ có có một chút nhỏ, loại cự mãng này, hắn ít nhất phải bắt được 24 con thì mới có thể gom đủ một vài lạng nọc độc.
Tuy nhiên nghĩ lại thì cũng rất bình thường, loại nhiệm vụ không có bao nhiêu nguy hiểm, hơn nữa phần thưởng còn rất phong phú này, nếu không phải do nó quá mức rườm rà, buồn tẻ, thì làm sao đến lượt một đệ tử mới lên chức như hắn nhận được đây?
Sau khi lấy ra độc rắn, Chung Nguyên cũng không giết nó, mà vung Hóa Huyết Tu La Phiên lên, thả nó rời đi.
Một đường đi về phía trước, Chung Nguyên cũng không cần phải cố ý đi tìm, mà tự nhiên đã có vô số rắn độc từ các nơi chạy tới, muốn ăn sống hắn. Lúc ban đầu thì hắn vẫn có thể vừa đi vừa bắt rắn lấy độc, nhưng sau đó, hắn căn bản không đi nổi nữa, bởi vì có quá nhiều rắn độc xông tới.
Tuy nhiên, có Ngũ Độc Yên Vân Chướng hộ thể, những rắn độc kia căn bản không cần Chung Nguyên để ý, hắn mặc kệ cho chúng quấn lấy, cắn xé, bản thân thì bình tĩnh bắt lấy từng con, rút ra nọc độc, tốc độ này không dám nói là quá nhanh, nhưng tuyệt đối không chậm. Thời điểm này, Chung Nguyên mới hiểu được tại sao trong toàn bộ hệ thống pháp khí, thì pháp khí phòng ngự có giá trị cao nhất. Đó là bởi vì có một kiện pháp khí phòng ngự tốt để hộ thân, mình giao đấu sẽ có thể buông lỏng được, nhưng địch nhân thì lại hoàn toàn bất đắc dĩ.
Đám rắn bên ngoài thì đều là loại không có linh tính gì, con trước ngã xuống, con sau đã lao lên, không chút ngừng lại nào, cho nên, trước khi trời tối hắn đã dễ dàng bắt được mấy ngàn con rắn. Tuy nhiên lại chỉ thu được nọc độc của 13 loại, không có biện pháp nào khác, nọc độc của mỗi môt con rắn là quá quá ít.
Chung Nguyên lặng lẽ thả thần niệm của mình ra, cảm ứng phía xa, phát hiện cũng không có các chủng loại rắn nào khác, hắn liền không chút do dự mà chấn động Hóa Huyết Tu La Phiên, các âm thanh xương cốt lao xao, tiếng mỹ nữ ngâm khẽ, âm thanh đoạt phách hóa thành sóng âm thực chất, quét ngang ra ngoài. Trong phút chốc, hơn 300 con rắn xung quanh hắn đều nằm xuống không nhúc nhích, từng viên quang cầu có màu sắc và kích thước khác nhau bay ra, chìm vào trong Hóa Huyết Tu La Phiên.
Ngay sau đó, Thái Âm Thứ đâm về phía trước, đồng thời còn có một đám khói đen tràn ngập ra, ăn mòn hết thi thể của những con rắn kia, dọn ra một con đường đi tới phía trước.
Chung Nguyên tiếp tục đi về phía trước. Một đêm trôi qua, vào lúc tờ mờ sáng, Chung Nguyên rốt cục bước chân vào trung tâm của Vạn Xà Cốc. Một đêm này, hắn thu hoạch cũng không quá nhiều, chỉ có 35 loại. Có quá ít chủng loại rắn độc, nhưng số lượng mỗi loại thì quá nhiều.
Với thực lực của Chung Nguyên, cộng thêm Ngũ Độc Yên Vân Chướng phòng hộ, mấy trăm con rắn đồng loạt lao ra thì cũng không đủ cho hắn giắt kẽ răng, nhưng nếu có hơn một ngàn con, hơn vạn con, trên 10 vạn con thì sao, hắn không thể làm gì được cả. Dù sao hắn vận dụng pháp khí thì cũng phải cần tiêu hao chân khí, một khi bị vây kín, chân khí hao hết, vậy thì hậu quả sẽ cực kỳ thê thảm.
Hắn đi dọc theo con đường này, phần lớn đều gặp các bầy rắn cỡ lớn, tất nhiên là không dám trêu chọc chúng, sợ chọc vào “tổ ong vò vẽ”, mất mạng trong đó, cho nên hắn đều cố ý tìm kiếm những đám rắn nhỏ lẻ mà xuống tay.
Sau một đêm thu thập, Chung Nguyên đoán nếu muốn thu thập đủ trăm loại, thì ít nhất phải mất ba ngày, dù sao, càng về sau thì sẽ càng khó thu thập hơn. Hơn nữa, để cho thể trở về giao nhiệm vụ thì khẳng định không chỉ thu lấy trăm loại là đủ, dù sao không ai dám dám cam thứ mà mình bắt được đều là độc nhất vô nhị, không bị trùng lặp với kẻ khác, cho nên, ít nhất cũng phải thu thập 200 loại trở lên, thì mới có thể nắm chắc được, mà nếu vậy, thì thời gian sẽ phải kéo dài hơn.
Mà thời gian dài hơn cũng có nghĩa là có nhiều đồng môn đi giao nhiệm vụ hơn, tỷ lệ trùng lặp cũng sẽ gia tăng mạnh, đây là một vòng luẩn quẩn không thoát ra được.
Chung Nguyên cảm thấy mình không thể tiếp tục như vậy được nữa, cần phải tìm một con đường khác, nếu không thì sẽ chỉ phí công vô dụng mà thôi. Suy nghĩ một lát, Chung Nguyên rốt cục hạ quyết định, đi giết những yêu xà kia.
Yêu xà tuy rằng lợi hại, nhưng thường thường đều là độc nhất vô nhị, tỷ lệ trùng lặp là rất nhỏ. Mà bọn chúng đều có thần thông, sẽ chủ động chứa đựng nọc độc của mình, đó là một đối tượng tuyệt hảo để thu thập nọc độc.