THỤC SƠN BÀNG MÔN CHI TỔ
Tác giả: Ngọc Trảo Tuấn
Chương 5: Nhập môn (hạ)
Người dịch: Trach Nam
Nguồn: Nhóm dịch Lãng Khách - vipvanda
vipvanda :
Chương 5: Nhập môn (hạ)
Trời về đêm.
Sau khi tắm rửa, Chung Nguyên nằm trên giường hẹp. Vốn hắn cũng hy vọng mình có một đêm nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai dùng trạng thái cao nhất tiến hành bái sư. Nhưng cửu cửu La Phong vẫn chưa trở về, trong lòng hắn vẫn cảm thấy rối rắm, lăn qua lộn lại, làm thế nào cũng không ngủ được? Không làm sao được, hắn cũng chỉ có thể vừa liên miên, vừa chờ đợi.
Khi mặt trăng treo cao, khi đêm đã về khuya, Chung Nguyên mới vừa nghe được một tiếng bước chân. Lúc này, hắn không chút trì hoãn bật dậy khỏi giường, phóng tới trước cửa.
Mở cửa, La Phong cũng bước tới cửa.
- Nguyên nhi, mỗi lần gặp phải đại sự cần tĩnh khí! Ngươi xúc động như vậy là không được!
La Phong thấy vậy, mở miệng nói.
- Vâng, cửu cửu dạy phải!
Chung Nguyên cũng không cãi lại, lúc này đáp ứng, tiếp theo lại hỏi:
- Cửu cửu, sự tình có thành không?
Nghe thanh âm cháu trai mình có chút run run, La Phong cũng không đùa hắn, mà lại gọn gàng dứt khoát gật gật đầu. Thấy vậy, Chung Nguyên thở phào nhẹ nhõm một hơi, sắc mặt cũng buông lỏng xuống.
- Tốt lắm, kết quả đều đã biết, còn không nhanh đi về nghỉ ngơi! Ngày mai, ngươi muốn dùng bộ dạng chật vật đến bái sư chứ?
La Phong hơi mắng.
- Cẩn tuân cửu cửu dạy bảo!
Chung Nguyên thi lễ một cái, không chút trì hoãn, lập tức trở về giường mình.
Hôm sau, trời vừa mới tờ mờ sáng, không khí còn tràn ngập hơi sương, La Phong và Chung Nguyên đã dậy, ăn mặc chỉnh tề.
- Nguyên nhi, hôm qua không ngủ sao?
La Phong nhìn ánh mắt Chung Nguyên hơi đỏ hỏi.
Chung Nguyên cười khổ, nói:
- Ta cũng muốn ngủ, nhưng mà thật sự không ngủ được. Phần tu tâm dưỡng khí này còn phải học cửu cửu nhiều!
- Không cần phải nịnh bợ ta, cửu cửu ta cũng giống vậy.
La Phong trả lời:
- Đi thôi, bây giờ chúng ta lên núi, sau khi đi bái sư xong, ta, ngươi đều an tâm!
Sơn cốc này không lớn, rất nhanh đi tới điểm cuối. Phía trước là một vách núi đá dựng đứng nghìn trượng, đứng thẳng tắp trên trời cao, vách núi bóng loáng, giống như dùng đao phát qua vậy.
Hai người tới dưới vách núi, La Phong rất cung kính vái vách núi một cái, tiếp theo mở miệng nói:
- Môn hạ Hồng tiên sư Thủ tịch Dược sư La Phong tiến tới bàn giao nhiệm vụ, xin thủ vệ tiên sư tiếp dẫn. truyện từ
Sau khi nói xong, La Phong liền cúi đầu cung kính đứng, lẳng lặng chờ đợi. Chung Nguyên thấy vậy cũng cho rằng bình thường.
Chỉ khoảng nửa khắc, chỗ giữa vách núi, hai gốc cây Tùng lay động, khuấy mây mù gần đó không ngừng quay cuồng, sau đó tản về hai bên. Trong phút chốc, trên vách núi hiện ra một cái sơn động. Xoát một tiếng, một rặng mây đỏ tía như thác nước, từ cửa động trút xuống, trong nháy mắt đã bao bọc hai người vào bên trong.
Ngay sau đó, Chung Nguyên liền phát hiện, mình đã ở cửa động chỗ vách núi, mà rặng mây đỏ tía kia đã không còn tung tích, trước mắt chỉ nhìn thấy hai võ sĩ ăn mặc như Man nhân.
- La Phong, tiểu hài tử này là ai? Ngươi nên biết rằng, trọng địa Thiên Cẩu Bình không được đặc biệt cho phép thì không cho ngoại nhân tiến vào.
Người bên trái chất vấn.
- Chuyện này ta sao lại không biết, hắn là cháu ngoại của ta, cũng là bàn giao nhiệm vụ lần này.
La Phong không chút hoang mang đáp.
- Ồ? Tiểu ca này cũng có căn cốt xin học tiên đạo sao? Ngươi dám dẫn hắn tiến đến, chắc là có mười phần nắm chắc, vậy huynh đệ chúng ta chúc mừng ngươi trước.
- Có Vân tiên sư chúc lành, hy vọng mọi việc đều thuận lợi!
La Phong chắp tay, sau đó không nhiều lời nữa, mang theo Chung Nguyên đi vào sơn động.
Sơn động này hai mặt tương thông, dài 70, 80 trượng, bên trong khá giống một tòa động phủ, có rất nhiều nhà đá, có bỏ không, có ánh sảng bao phủ, bên trong không biết là gì.
Tới nơi này, La Phong biểu tình hết sức nghiêm túc, cũng không giải thích cho Chung Nguyên cái gì, chỉ một mực đi tới trước. Rất nhanh, hai người đã ra khỏi sơn động.
Bên ngoài sơn động có một mặt đá cực kỳ bằng phẳng, bên trên không có một ngọn cỏ. Gần đó chỉ có 7, 8 ngọn núi đá bằng phẳng, lưa thưa cô lập, tòa núi cao nhất chỉ 20, 30 trượng, lớn khoảng 1 mẫu, nhỏ chỉ hơn trượng, to tới hai ba người ôm, giống như đá măng đứng sừng sững, vách núi đều dốc đứng, hình dáng sinh động, giống như lơ lửng vậy.
La Phong cũng không nói nhiều, luồn vào túi da sờn bên hông mình lấy ra một tấm phù lục. Hai mắt chăm chú nhìn, dùng sức vung lên, phù lục hóa thành một đạo hồng quang, bay về phía trước.
Ngay tức thì, dường như thủy tinh bị vỡ nát vậy, mảng lớn hư vô trước mắt, độ ngột hiện lên ngọn núi nhỏ, bên trên tràn ngập mây mù màu trắng. Theo ánh sáng đỏ chìm vào mây mù, trong nháy mắt mây mù rạn nút, tiếp đó hiện ra một con đường nhỏ chỉ có một người thông qua.
- Theo sát ta!
La Phong thông báo một tiếng, tiếp đó tiến vào.
Chung Nguyên tự nhiên theo sát phía sau. Một đường đi tới, cũng không biết vòng qua bao nhiêu cái lối rẽ, rốt cục đi ra con đường mây mù nhỏ này. Mà hai người vừa ra tới, mây mù phía sau liền khép lại, tiếp đó, không gian gợn sóng một hồi, tiếp đó lại biến thành một mảnh hư không. Mà chứng kiến trước mắt, lại là nước suối róc rách, giả sơn kéo dài, kỳ hoa dị thảo, đình đài lầu các. Ấn tượng đầu tiên của Chung Nguyên là nơi này không giống như tiên gia phủ đệ mà giống như đình viện hoàng gia, có vẻ hết sức tráng lệ.
La Phong đưa ngón tay vẽ một vòng nói:
- Phương viên ba mươi dặm này, đều do người Hồng gia trại chúng ta thủ hộ phạm vi Hồng tiên sư quản lý, toàn bộ chiếm một phần mười Thiên Cẩu Bình, chỉ dưới đại tiên sư Diêu tiên sư. Lần này ta tìm sư phụ cho ngươi, chính là tứ đệ tử của Hồng tiên sư, pháp lực cao cường lại rất được sủng ái, tính tình cũng ôn hòa, ngươi phải tận tình học tập, không được cô phụ sự vất vả của cửu cửu.
- Cửu cửu cứ việc yên tâm!
Chung Nguyên nghe vậy, trịnh trọng gật gật đầu.
- Chúng ta đi thôi!
La Phong vừa nói xong, đang muốn cất bước, đột nhiên, nghe được một tiếng chuông du dương vang lên, tiếp đó, là thanh âm vang lên không dứt.
Khi La Phong phát hiện, tiếng chuông là từ chỗ cung diện hoa lệ nhất trong chỗ cao nhất kia truyền tới, sắc mặt cũng biến đổi. Tiếp theo quay sang Chung Nguyên nói:
- Nguyên nhi, Hồng tiên sư xuất quan, ta muốn tới bái kiến, ngươi ở đây chờ một lát.
Lời vừa nói xong, La Phong liền vội vã rời đi. Ngay sau đó, Chung Nguyên lại nhìn thấy mấy chục đạo ánh sáng, từ các nơi bắn ra, phi độn về phía cung điện của Hồng tiên sư. Không hề nghi ngờ, những cái kia đều là đệ tử của Hồng tiên sư.
Qua khoảng nửa canh giờ, La Phong bước nhanh tới, vẻ mặt đầy vui mừng.
- Nguyên nhi, vận khí của ngươi không tồi, Hồng tiên sư tu luyện tiến nhanh, tâm tình rất tốt, ta chỉ sơ lược nói qua về ngươi vài câu, Hồng tiên sư lại cho ngươi tới bái kiến, xem ra, dường như cố ý thu ngươi làm đồ đệ. Ngươi như vậy, phải tận tình biểu hiện một chút.
Nghe vậy, Chung Nguyên tự nhiên hưng phấn, dù sao, sư phụ bổn sự càng lớn, đồ đệ học được càng nhiều. Lập tức, trịnh trọng gật gật đầu, đi theo La Phong tiến tới.
Đi vào cung điện, Chung Nguyên phát hiện, chỉ có một người, ngồi trên ngai vàng cao cao, lập tức liền biết người trên đó là Hồng tiên sư, lúc ấy quỳ xuống đất cúi bái.
Chung Nguyên ngẩng đầu, vừa vặn chạm vào ánh mắt của Hồng tiên sư. Trong nháy mắt đó, hắn cảm giác như có hai luồng điện, tiến thẳng vào chỗ sâu trong linh hồn mình, tất cả bí mật của mình bị nhìn thấu không sót chút nào. Trong nháy mắt đó, hắn toàn thân xơ cứng, khó có thể nhúc nhích được một chút.
Hồng tiên sư chỉ nhìn trong nháy mắt, tiếp đó lập tức thu hồi, Chung Nguyên cũng hồi phục bình thường. Ngay sau đó, Hồng tiên sư cũng không biết từ chỗ nào lấy ra một khối ngọc bài, quơ quơ về phía hắn.
Tiếp theo sau, Hồng tiên sư than thở một tiếng, lắc lắc đầu.
Khi Chung Nguyên cho là mình không có hi vọng thì Hồng tiên sư lại lên tiếng:
- Lực lượng linh hồn mạnh mẽ, nhưng căn cốt thật sự quá kém, không đủ để làm đệ tử của ta. Tuy nhiên, làm đệ tử ký danh của ta cũng miễn cưỡng đủ rồi. Cũng được, xem như ngươi xuất thân Hồng gia trại, ta thu ngươi!
- - - - - oOo- - - - -