Thục Sơn Bàng Môn Chi Tổ
Tác Giả: Ngọc Trảo Tuấn
Chương 52: Lạn Đào Sơn
Dịch giả: Nhóm dịch Lãng Khách
Nguồn: VVD
Thiếu chương 51
Bách Độc Hàn Quang Chướng luyện thành, Chung Nguyên lại cũng không lập tức lấy ra. Bởi vì, nó lúc này độc quang lộ ra ngoài, cho dù người chủ luyện chế như hắn cũng không dám dùng tay cầm.
Chung Nguyên lại điều tức một lát, sau khi chân sát hóa huyết trong cơ thể khôi phục, lập tức vận dụng Luyện Bảo Quyết ghi lại trong Tu La Hóa Huyết Công bắt đầu tế luyện Bách Độc Hàn Quang Chướng.
Có Ngũ Hành Thần Hỏa Lô Đỉnh phụ trợ, quá trình Chung Nguyên tế luyện hết sức thuận lợi. Chỉ mất thời gian hai ngày liền đã hoàn thành. Lúc này, tâm niệm hắn khẽ động, viên bảo châu sáng bóng kia liền từ trong lô đỉnh bay ra, rơi vào trong tay.
Lúc này, hào quang của bảo châu đều thu hết lại, thoạt nhìn dường như không khác gì minh châu thông thường. Tuy nhiên Chung Nguyên lại có thể cảm nhận được bên trong ẩn chứa sức mạnh to lớn.
Chung Nguyên tay cầm bảo châu, tâm niệm khẽ động. Ngay lập tức, một vòng sáng màu trắng gần như trong suốt mở rộng ra hướng về dưới đất. Vô thanh vô tức, nền đá vô cùng cứng rắn kia xuất hiện một cái khe mảnh bằng sợi tóc, sâu vô cùng. Mơ hồ có thể nhìn thấy sương lạnh màu trắng.
Nhìn thấy như thế, Chung Nguyên lập tức vui mừng quá đỗi.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì lúc này hắn rất khẳng định món pháp khí thứ nhất chính mình luyện chế ra chính là loại đỉnh cấp.
Độc lực bản thân là thuộc loại âm tính, cho dù là lửa độc cũng không ngoại lệ. Cho nên, bất luận là một loại độc lực nào chỉ cần phát huy đến mức tận cùng đều sẽ mang thêm sức mạnh của tính hàn. Chữ “Hàn” của Bách Độc Hàn Quang Chướng cũng bắt nguồn từ đó.
Lúc trước, khi Chung Nguyên đang luyện chế, bảo châu chưa phát ra lãnh mang hắn liền không dừng tay cũng là bởi vì điều này. Không có lãnh mang vậy không xứng gọi là Bách Độc Hàn Quang Chướng, chỉ có thể xưng là Bách Độc Chướng. Tuy nhiên, khi đó Chung Nguyên cũng không phán đoán ra Bách Độc Hàn Quang Chướng mình luyện chế ra thuộc loại cấp bậc nào?
Hiện tại, có sương trắng xuất hiện, hắn tự nhiên là xác nhận không thể nghi ngờ. Hơn nữa, xem năng lực ăn mòn của độc lực này, nhanh như điện, bén như kiếm, hơn nữa vô thanh vô tức, tuyệt đối là thể thống nhất hoàn mỹ. Chung Nguyên tin tưởng, cho dù trong hàng pháp khí đỉnh cấp, Bách Độc Hàn Quang Chướng cũng nhất định là loại thượng thừa.
- Bảo vật này chính là pháp khí lấy phòng ngự làm chủ, công kích liền mạnh mẽ như thế, phòng ngự lại càng không cần phải nói. Có nó bảo vệ, xem ra thông hành Lạn Đào Sơn hẳn là không ngại! Còn có ba ngày, thời hạn ba tháng sẽ tới! Đến lúc đó, từ chỗ sư phụ lấy Hóa Huyết Tu La Phiên, rồi trực tiếp tiến về Lạn Đào Sơn!
Chung Nguyên lúc này trong lòng tràn đầy hăng hái!
***
Chung Nguyên từ cung điện của Hồng Trường Báo đi ra, trong tay thêm một cây phướn nhỏ hơn xích.
Phướn nhỏ này tự nhiên chính là Hóa Huyết Tu La Phiên (phướn). Tuy nhiên nó giờ này khắc này bộ dạng lại biến đổi lớn. Cán phướn cũng không biết dùng tài liệu gì thêm vào, vẫn là bằng gỗ lại nổi lên ánh vàng ngọc. Chung Nguyên đoán chừng, va chạm với phi kiếm bình thường cũng sẽ không sao.
Chất liệu mặt phướn tự nhiên cũng được tăng lên thật lớn. Trơn bóng, mềm mại, cứng cỏi. Hơn nữa, hình đầu lâu và mỹ nữ cực kỳ bắt mắt phía trên đó toàn bộ đều biến mất, trở nên trống rỗng. Tuy nhiên, Chung Nguyên lại rõ ràng, uy lực của nó tuyệt đối là gia tăng thật lớn.
Hóa Huyết Tu La Phiên này hắn cũng không cần phí thêm công phu tế luyện nữa, bởi vì nó cũng không phải là pháp khí mới thành, mà là từ cái ban đầu của hắn thăng cấp mà thành. Dấu ấn vốn có vẫn còn, chỉ cần lấy khí chân sát của bản thân rót vào, thích ứng một chút là được.
Tay cầm Hóa Huyết Tu La Phiên, Chung Nguyên ngay cả nhà mình cũng không về, trực tiếp liền xuống Thiên Cẩu Bình.
Vừa ra Diệu Tương Loan, Chung Nguyên liền thúc giục U Minh Huyết Độn, hóa thân một đám mây đỏ bay về phía Lạn Đào Sơn.
Phi hành chân chính cùng với mượn lực của Vạn Lý Thần Hành Phù chạy trên ngọn cây là hai loại cảnh giới hoàn toàn bất đồng. Cũng chính vì thế, tuy rằng U Minh Huyết Độn của hắn mới nhập môn chỉ có thể ngày đi 3000 dặm, kém xa so với Vạn Lý Thần Hành Phù hắn cũng nguyện ý bay đi. Đương nhiên, còn có một nguyên nhân chính là, Lạn Đào Sơn cách Thiên Cẩu Bình cũng không xa xôi, chỉ hơn 5000 dặm. Nếu đủ sức, thời gian một ngày đêm dư dả.
Dọc theo đường đi,Chung Nguyên mắt không chớp nhìn mặt đất. Khi đang hưởng thụ khoái cảm phi hành cũng rốt cục trực quan cảm nhận được bản chất của Nam Cương: Sông núi hiểm ác, chướng khí tràn ngập, rắn trùng đầy đất, hiếm thấy dấu chân người.
Đối với người thường mà nói, nơi này gần như là địa ngục!
Ngay lập tức Chung Nguyên liền làm ra một quyết định, di dời cha mẹ mình đi. Nơi này thật sự quá nguy hiểm, chính hắn mặc dù có chút bản lĩnh, đủ để đi thông suốt không trở ngại, cha mẹ hắn lại không có năng lực này. Thời gian dài, khó bảo toàn sẽ không xảy ra ngoài ý muốn. Dù sao, hắn cũng không có khả năng thủ tại bên cạnh bọn họ mọi lúc.
- Cái này cũng phải chờ đến nguyên thần thứ hai tu thành. Nếu không, chỉ bằng chút thực lực này của ta, mang theo hai người lặn lội đường xa, cũng khó bảo đảm vẹn toàn!
Trong lòng nghĩ đến đây, tốc độ của Chung Nguyên không khỏi tăng nhanh hơn nhiều.
Hôm sau, trời còn chưa sáng Chung Nguyên liền đã tới đỉnh Đột Thúy Phong.
Đột Thúy Phong thuộc vào dãy núi Lạn Đào, tuy nhiên lại là ở vòng ngoài, bị ảnh hưởng của chướng khí Ngũ Vân Đào Hoa rất nhỏ. Biệt cung của Hồng Phát lão tổ chính được xây dựng ở trong này.
Chung Nguyên định nghỉ ngơi hồi phục ở đây một chút, điều chỉnh trạng thái bản thân lên tốt nhất, sau đó mới lại vào ngọn núi chính Lạn Đào Sơn. Tuy nhiên, hắn cũng không có ý tứ tiến vào biệt cung của Hồng Phát lão tổ. Bởi vì nghiêm khắc mà nói, hắn đây xem như là đào góc tường của Hồng Phát lão tổ. Dựa theo trí nhớ của hắn, ý tứ đánh Tượng Long của Hồng Phát lão tổ cũng không phải ngày một ngày hai rồi, chỉ có điều không có năng lực chiến thắng cho nên còn chưa từng hành động mà thôi.
Cho nên, trước khi thành công vẫn là nghiêm khắc bảo mật là hơn.
Sáng sớm, khi mặt trời dâng lên, Chung Nguyên cũng mở mắt ra. Bởi vì Đột Thúy Phong và ngọn núi chính Lạn Đào Sơn nhìn thẳng vào nhau, cũng nhìn nó rõ rành rành.
Cây đào đầy khắp núi, ít nhất cũng phải tính bằng triệu. Trên mặt đất, trong đầm lầy bùn mục nát kia đang “Pụp pụp” bốc lên mây mù nhiều màu hướng ra ngoài. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, dường như những áng mây sáng lạn.
Nhìn cảnh tượng này, đầu mày Chung Nguyên không kìm được hơi hơi nhíu lại, trên mặt cũng lộ ra một vẻ cười khổ:
- Sao ta lại quên điều này. Hàng năm tháng ba đến tháng chín, chướng khí Ngũ Vân Đào Hoa trong lòng đất liền phun trào đặc biệt dữ dội. Trong đó còn xen lẫn một ít trầm chướng ngàn năm, sự mãnh liệt của độc tính vượt qua chướng khí bình thường trăm lần có dư!
- Ta tới, cũng thật là không phải lúc!
Trong miệng tuy rằng cảm khái, Chung Nguyên lại không hề có ý lùi bước. Sau khi đứng dậy, tung người trực tiếp bay về phía ngọn núi chính.
Bởi vì, hiện tại mới là tháng năm, muốn bỏ qua khoảng thời gian này ít nhất phải chờ bốn tháng. Chung Nguyên đã chờ mấy tháng, hiện tại không muốn chờ thêm nữa.