Thục Sơn Bàng Môn Chi Tổ
Tác Giả: Ngọc Trảo Tuấn
Chương 58: Bắt rồng
Dịch giả: Nhóm dịch Lãng Khách
Nguồn: VVD
Cú nhảy này, Chung Nguyên hoàn toàn không để ý tới sinh tử của bản thân nữa!
Giờ này khắc này, trong thần hồn của hắn tràn ngập khát vọng vượt qua rào cản của thế gian, khát khao chứng đạo cực kỳ dứt khoát!
Chân sát hóa huyết kết thành một đám mây đỏ, Chung Nguyên đứng trên đó, bay nhanh xuống dưới lòng đất.
Chỉ chìm xuống được bốn, năm trăm trượng, Chung Nguyên đã thấy vô số khí tức hai màu đen đỏ hỗn hợp, kịch liệt lăn lộn tại đây, chúng giống như đám mây phía chân trời, có một loại vẻ đẹp khác lạ.
Tuy nhiên hiện tại Chung Nguyên đã không có chút tao nhãn nào mà thưởng thức vẻ đẹp này nữa. Hắn biết rất rõ ràng, khí tức màu đen kia chính là thái cổ địa phế độc khí, mà khí tức màu đỏ chính là địa hỏa lực. Hai thứ này cực kỳ lợi hại, nếu không có chí bảo đủ lực lượng khắc chế được nó, vậy thì tuyệt đối sẽ chết không có chỗ chôn.
Ngay lập tức, Bách Độc Hàn Quang Chướng bên ngoài thân thể Chung Nguyên sáng chói lên, hàn độc khí dày đặc hóa thành từng luồng ánh sáng, chém về phía trước, cảnh tượng lúc này rất giống như sử dụng phân thủy thuật, biển mây đen đỏ tách ra từ giữa, xuất hiện một con đường thẳng tắp.
Chung Nguyên không có chút dừng lại nào, đi dọc theo con đường này, tiếp tục đi xuống phía dưới.
Sau khi tiến vào biển mây, nhiệt độ biến hóa cực kỳ chi rõ ràng, lại đi thêm mười mấy trượng, cơn sóng nhiệt vô hình kia đã thiêu đốt khiến người khác có chút không thở nổi. Rơi vào đường cùng, Chung Nguyên không thể không một lần nữa thúc dục hàn khí của Bách Độc Hàn Quang Chướng, quét ngang trước người mình.
Sau đó, hắn tiếp tục lên tinh thần vọt xuống dưới thêm hai ngàn trượng nữa.
Lúc này, ánh mắt của Chung Nguyên xuyên thấu qua mây mù, đã có thể thấy rất rõ biển dung nham hai màu đen đỏ kia đang sôi sùng sục, bốc lên vô số bọt khí. Bọt khí vỡ tan ra, phát ra từng luồng khói đen.
Nói thật, mặc dù một đường thuận lợi tới đây, nhưng trong lòng Chung Nguyên vẫn có vài phần bất an. Bởi vì hắn cũng không dám cam đoan mọi thứ trước mắt đều không phải là do Tượng Long trêu đùa hắn tạo thành. Tuy nhiên, tới lúc này rồi, Chung Nguyên cũng đã bất chấp tất cả, hắn không có chút cố kỵ nào nữa, Hóa Huyết Tu La Phiên liên tiếp lóe lên, ngay lập tức, Huyết Quang Phản Chiếu Thái Âm Thần Kính xuất hiện, chiếu vào trong dung nham, bắt đầu nhìn trộm.
Chỉ vẻn vẹn một lát, thân rồng khổng lồ kia đã xuất hiện. Quanh thân nó có vô số dòng khí hình rồng đang quấn quanh, nhẹ nhàng di động trong nham tương.
Lúc này, Chung Nguyên đã ngừng thở, tập trung lực chú ý vào đầu của Tượng Long. Vừa nhìn tới, Chung Nguyên lập tức cực kỳ vui mừng, bởi vì cặp mắt rồng kia rõ ràng đang nhắm chặt, thỉnh thoảng còn thở ra mũi hai tiếng phì phì.
Thất bại thường đến vào lúc tưởng chừng như sắp thành công, lời này thì Chung Nguyên hiểu rất rõ, cho nên hắn lập tức phát động Trấn Hồn Bát Âm, ổn định tâm tình của mình. Hắn biết rõ, bây giờ còn không phải lúc để hưng phấn! Bởi vì hắn cũng không rõ ràng lắm Tượng Long rốt cuộc dùng Túy Long Thảo vào lúc nào, mà hiệu lực của Túy Long Thảo có thể kéo dài bao lâu, cho nên lúc này, việc quan trọng nhất chính là tranh thủ giành giật từng giây thời gian.
Bên ngoài Bách Độc Hàn Quang Chướng, kiếm quang trắng bóng xé rách dung nham, Chung Nguyên liên hạ xuống dưới.
Thời điểm này, Chung Nguyên mới biết được, địa hỏa dung nham chân chính khác biệt với khí tức bên ngoài là một trời một vực! Hắn đang có cảm giác bản thân như đang tiến vào một lò luyện đan của người khác, bản thân mình là tài liệu, bị chân hỏa thiêu đốt. Bách Độc Hàn Quang Chướng phát ra ngoài các luồng hàn quang, nhưng lại bị ép trở lại, hơn nữa, từng làn khói năm màu đang lượn lờ bốc lên, rất hiển nhiên, Bách Độc Hàn Quang Chướng đang bị lực nóng cháy này phân giải.
Càng đi xuống sâu, thì Bách Độc Hàn Quang Chướng càng bị phân giải nhanh hơn, Bách Độc Hàn Quang Chướng biến thành tấm màn vô hình, từ từ thu nhỏ lại. Chung Nguyên phỏng đoán, e rằng không tới một khắc nữa, thì Bách Độc Hàn Quang Chướng mà mình vất vả luyện chế ra này sẽ hóa thành hư không.
Nhưng hắn cũng không có biện pháp nào khác, Bách Độc Hàn Quang Chướng mặc dù có lực lượng hàn tính, nhưng dù sao cũng không phải là pháp khi chuyên môn dùng để phòng ngự chân hỏa. Tại loại địa phương này, thứ tốt nhất dùng để hộ thân là hàn ngọc, huyền băng, băng phách gì đó. Nhưng những thứ này đều không phải Nam Cương có khả năng sản xuất được.
Nói thật, nếu Chung Nguyên lấy được viên Tuyết Phách Châu của Đặng bát cô tới đây, thì đi qua dung nham cũng không khác nào giẫm trên đất bằng. Nhưng vói chút bổn sự của hắn thì đây chỉ là nằm mơ mà thôi.
Thông qua Thái Âm Thần Kính, Chung Nguyên đã biết được vị trí của Tượng Long trong nham tương, hắn âm thầm tính toán, thời gian vẫn còn kịp, liền không để ý tới Bách Độc Hàn Quang Chướng đang bị hủy nữa, một lòng chìm xuống phía dưới. Sau một lát, thân thể khổng lồ của Tượng Long rốt cục hoàn toàn hiện ra trước mặt hắn.
Lúc này, tuy rằng Tượng Long đang hôn mê bất tỉnh, nhưng thân là Long tộc, uy áp khủng bố trời sinh của nó vẫn tản ra bốn phía, tạp áp lực cho thần hồn của Chung Nguyên.
Tuy nhiên, Chung Nguyên cũng không có chút bất mãn nào, bởi vì với hắn mà nói, Tượng Long này đã thuộc về hắn rồi. Tượng Long càng lợi hại thì nguyên thần thứ hai của hắn sẽ càng có thành tựu cao hơn. đọc truyện mới nhất tại .
Chung Nguyên không dám trì hoãn chút nào, đột nhiên vung lên Hóa Huyết Tu La Phiên, một chiếc viên đỉnh khổng lồ từ trong đó bay ra, lơ lửng trước mặt Chung Nguyên. Lúc này, Chung Nguyên đánh ra pháp quyết mà hắn đã sớm đã thuần thục đến mức không thể thuần thục hơn nữa kia, nhấc nắp đỉnh lên, thân đỉnh hơi nghiêng, linh quang năm màu giống như một dải tơ quét ngang ra.
Dải tơ năm màu kia vừa mới đi ra lô đỉnh thì còn không lớn bằng một xích, nhưng khi lao ra được mấy trượng lại đã tràn ngập khắp nơi, giống như muốn bao phủ cả trời đất vào trong. Lập tức, toàn bộ Tượng Long bị cuốn vào trong linh quang này, sau đó, nó bị hút vào trong.
Giờ khắc này, Tượng Long vẫn đang ngủ say, không nhúc nhích chút nào, không có một tia kháng cự nào. Nhìn thấy vậy, Chung Nguyên đã hoàn toàn yên tâm.
Tượng Long càng bị kéo tới, thì hình thể lại càng nhỏ hơn, cuối cùng, nó chỉ dài hơn một xích, chìm vào trong lô đỉnh.
Thu lấy Tượng Long thành công, Bách Độc Hàn Quang Chướng đã bị nén ép tới hơn phân nửa. Chung Nguyên không dám trì hoãn nữa, Hóa Huyết Tu La Phiên thả ra một luồng cầu vồng màu máu, thu lô đỉnh về, sau đó hắn thúc dục tốc độ lên mức cao nhất, bay lên trên cao.
Ngay khi Chung Nguyên lao ra địa hỏa, “răng rắc” một tiếng vang lên, bản thể bảo châu của Bách Độc Hàn Quang Chướng đã xuất hiện mấy vết rạn lớn, chỉ thiếu chút nữa đã hoàn toàn vỡ nát. Tấm chắn vô hình này cũng biến mất theo. Cũng may mà Tu La Huyết Chướng còn tồn tại, nên Chung Nguyên cũng không bị thương.
Tu La Huyết Chướng tại chỗ này thì vẫn không so được với Bách Độc Hàn Quang Chướng, tuy nhiên hắn càng lên cao, thì áp lực lại càng nhỏ hơn, cho nên Tu La Huyết Chướng cũng ứng phó không quá cố sức.
Lên tinh thần một cái, hắn vội vàng chạy ra khỏi miệng núi lửa. Sau đó, Chung Nguyên không chút ngừng lại nào, vội vàng bay xuống núi.