Đường Mật nhìn theo bóng áo xám của Mục Hiển, chợt tỏ ra tỉnh ngộ: “Ái chà, ông ta có chứng cớ vắng mặt.”
Bạch Chỉ Vi đã quen nghe nó nói nhăng nói cuội, nên bình thản bảo nó giảng giải cho mấy từ ở thời không khác mà cô bé không hiểu nổi.
“Mục điện giám mỗi tối đều đi tuần khắp các nơi, chúng ta chỉ cần đi hỏi xem tối qua ông ta có đi tuần không là chí ít cũng chứng minh được Mục điện giám không phải người áo xám rồi.” Đường Mật tỏ vẻ vui mừng, cặp mắt tròn sáng rực, hoàn toàn giống với trẻ con giải đáp được câu đố.
Kỳ thật nó chưa từng xử lý vụ án nào, những vụ phá án đăng trên báo cũng hiếm khi đúng với sự thật, nên tuy nó nói mồm mà trong lòng rối bời, giờ đột nhiên tìm được phương hướng lần theo, cũng như trong đêm tối mịt mùng không trăng sao, chợt thấy sao băng lóe qua trong nháy mắt, tuy không phải là ánh sáng nhưng cũng coi như không hoàn toàn chìm trong đêm đen vô vọng.
Bạch Chỉ Vi nhìn bạn, cảm giác gương mặt không giấu nổi niềm vui kia đầy khí chất trẻ con, liền cười bảo: “Được, ngày mai chúng ta đi nghe ngóng. Đường Mật, thế này mới đúng, người mới giống trẻ con. Không hiểu ngươi gặp phải chuyện gì mà ngày thường tinh ranh quá.”
Đêm đó Đường Mật rúc trong chăn, nửa mê nửa tỉnh tự hỏi: “Ta ở chốn này, liệu có thật sự trở thành trẻ con không?”
oOo
Chuông điện thoại vang lên, Đường Mật mơ màng lần lần rìa gối đầu, mãi mới tìm được vật chết tiệt cứ reo vang, ấn nút nghe, giọng trợ lý San San vang lên gáp gáp: “Giám đốc Đường, giám đốc Đường.”
Đường Mật nhất thời chưa tỉnh lại, giám đốc Đường à? Ngẩn ra một chốc nó mới nhớ rằng mình đã vượt qua vô vàn thử thách, vừa trở thành giám đốc khách hàng trẻ tuổi nhất.
“Có việc gì?” Nó hỏi, cố ngăn ước muốn được ngáp dài, nhìn lên đồng hồ trong lúc còn mơ màng, mới có bốn giờ sáng.
“Giám đốc mau lên mạng, công ty M tại châu Âu gặp vấn đề về công thức sản xuất hàng, bị yêu cầu rút khỏi giá bán của các cửa hàng.”
Công ty M là tập đoàn sản xuất hóa dụng nổi tiếng toàn cầu, cũng là khách hàng lớn nhất của công ty xuất nhập khẩu mà Đường Mật đang làm việc. Miếng ăn manh áo mới là quan trọng, bốn giờ sáng cũng chả sao hết, Đường Mật vừa mở máy tính vừa trao đổi với San San: “Bên công ty M nói thế nào?”
“Bảy giờ sáng phải qua công ty họ dự hội nghị khẩn cấp, nghe nói tổng công ty của họ ra thông báo rằng nhất định không được để xảy ra vấn đề với thị trường Trung Quốc.”
Đường Mật mở máy tính, nhanh chóng tìm kiếm tin tức liên quan đến công ty M, mạng internet chết tiệt, công ty người ta mới công bố tin tức ở châu Âu năm tiếng trước mà giờ đã có tin bằng tiếng Trung trên mạng. Đột nhiên nó căm ghét thời đại tin tức.
Nó đọc lại thật kỹ, hóa ra công ty M vẫn dùng khoáng chất là thành phần chủ yếu cho sản phẩm chăm sóc da, trước đây thành phần này vẫn được cho phép, nhưng hiện tại vì hoài nghi thành phần này gây ra ung thư nên châu Âu không cho phép thêm vào sản phẩm dành cho trẻ em, trước mắt các sản phẩm dành cho trẻ em của công ty M tạm thời rút lại, những sản phẩm khác chờ được xử lý sau.
Đường Mật pha một ly cà phê, hít sâu một hơi, bắt đầu nghĩ cách xử lý, lấy sổ tay ra ghi lại biện pháp giải quyết.
Chuông báo thức đánh sáu tiếng, nó gấp sổ tay lại, tỏ ra cực kỳ tin tưởng.
Trong vòng hai mươi tư tiếng, mọi tin tức liên quan đến công ty M phải biến mất khỏi các phương tiện truyền thông. Nó nghĩ vậy, thò tay tắt đồng hồ báo thức nhưng hụt, rơi vào vùng tối tăm hun hút…
oOo
“A.” Đường Mật kêu khẽ, tỉnh lại lập tức, không hiểu là lúc nào rồi. Nó vỗ đầu xem đã giải quyết việc về công ty M chưa, lúc đó mới nhớ ra hôm đó đã bằng mọi cách lấy được chứng minh của Tổng cục chất lượng quốc gia rằng sản phẩm của công ty hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn, rồi mời chuyên gia trả lời phỏng vấn của truyền thông đại chúng, bác bỏ tin tức khoáng chất có hại cho da như nước ngoài đưa tin, rồi nó đứng ra chủ trì buổi họp báo của công ty M, chính thức phản đối lời đồn trên mạng. Nó còn nhớ mấy lời sau cùng là: “Dù công ty M của chúng tôi ở châu Âu dùng công thức nào thì công thức ở Trung Quốc luôn an toàn, hữu hiệu, tuyệt đối phù hợp với quy chuẩn quốc gia, bởi chúng tôi coi trọng thị trường Trung Quốc hơn hết, bao giờ cũng mang đến cho người tiêu dùng sản phẩm tốt nhất.”
Mình như thế này, liệu có trở lại là một thiếu niên sáng ngời như thế không?
Đường Mật nằm trên giường bật cười.
Hôm sau, nó cảm giác mình còn ngái ngủ, may mà hôm nay học pháp thuật, môn nó thích nhất, chắc không khó nuốt quá.
Nó chỉ thích pháp thuật, nguyên nhân đầu tiên là điện phán dạy dỗ Diêm Giai Chi rất hợp với nó, từ hôm nghe câu ‘sau này các con còn đọc nhiều sách, việc đầu tiên là phải lọc ra những thứ vớ vẩn’ trong giờ binh pháp, nó liền trở thành một trong các kiếm đồng của Ngự Kiếm đường thích Diêm Giai Chi hơn cả.
Thứ hai vì pháp thuật sơ cấp chú trọng bồi dưỡng tâm lực, Diêm Giai Chi cho các kiếm đồng thoải mái thời gian đả tọa minh tưởng, chính là thời cơ cho nó ngủ bù.
Có điều nhủ trong tư thế đả tọa rất mệt mỏi, nó động não rồi khẽ gọi Diêm Giai Chi: “Diêm điện phán, Mật nghe nói ở phương tây có một cách rèn luyện tâm trí là Du già, không biết điện phán có nghe nói không?”
Diêm Giai Chi dịu giọng: “Không, Đường Mật, con nói thử xem là thế nào?”
“Lúc minh tưởng, Du già công dùng tư thế này.” Đường Mật vừa đáp vừa nằm xuốn đệm cỏ dưới nền Trí Mộc điện, nhắm mắt lại, lẩm nhẩm: “Thả lỏng, thả lỏng ngón chân, chóng chân thả lỏng, đùi thả lỏng, cảng tay thả lỏng, vai thả lỏng, cổ thả lỏng, nét mặt thả lỏng, toàn thân thả lòng.”
Nụ cười trên môi Diêm Giai Chi càng hiện rõ, khẩu khí rõ ràng đang thiên vị một đứa trẻ lười nhác nhưng khả ái: “Đường Mật, hôm nay con cứ thử minh tưởng theo Du già công đi, nhưng chốc nữa phải cho ta biết khác biệt thế nào với minh tưởng của Thục Sơn chúng ta.” Đoạn, ông ta mỉm cười bước đi, không khí thoảng thoảng mùi quế.
Đường Mật dấy lên niềm vui tiểu nhân đắc chí xen lẫn hạnh phúc được chiều chuộng. Các kiếm đồng quanh đó đều nhắm mắt đả tọa minh tưởng, an tĩnh đến độ nghe được cả tiếng thời gian trôi đi, thi thoảng vang lên tiếng than củi tí tách trong chậu đốt, tô thêm nét ấm áp cho khung cảnh tĩnh mịch.
Trong nháy mắt, cảm giác toàn thân buông lỏng như thủy triều tràn lên thân thể nó, đầu óc dừng sy nghĩ, mắt tựa hồ nhìn được một nơi xa xăm vô hạn, nó tưởng rằng mình sa vào ảo cảnh nửa mộng nửa thực, mỗi cảm quan trong thân thể đều mở ra rồi vươn xa, ngay cả lỗ chân lông cũng nhạy cảm như xúc giác của côn trùng, cảm nhận được chấn động nhỏ nhất trong không khí.
Mình ngủ thật ư? Mình đang trong mộng? Nó tự hỏi, chìm sâu không tỉnh lại được trong biến hóa của thế giới cảm quan kỳ dị.
Đột nhiên hơi lạnh như đao thấm vào xương tủy, toàn thân nó run lên trong tích tắc, bò dậy nhìn quanh đầy cảnh giác.
“Đường Mật, sao thế?” Diêm Giai Chi đứng ngoài xa hỏi.
“Con không biết, ban nãy con cảm giác rất lạ.” Đường Mật khó lòng hình dung được cảm giác ban nãy.
“Lúc minh tưởng đều thế, điểu chỉnh lại tâm tư đi.” Diêm Giai Chi đến bên nó, đặt một tay lên vai, nó cảm giác sức mạnh ổn định được tâm tư truyền qua bàn tay đó, quả nhiên nó dần bình tĩnh lại.
Chỉ là cảm giác vừa rồi sao nhỉ? Nó tìm kiếm từ để miêu tả, nguy hiểm, đúng rồi, trong một tích tắc ban nãy nó cảm giác được nguy hiểm. Quanh nó có gì đó nguy hiểm.
Đến giờ ăn trưa, Đường Mật và Bạch Chỉ Vi sai Trương Úy đi xác nhận hành tung tối qua của Mục điện giám, cả hai ở lại bàn vừa ăn vừa chuyện phiếm.
“Chỉ Vi, lúc minh tưởng sáng nay, ngươi có cảm thấy điều gì không ổn chăng?”
“Không, lúc đó ngươi sao thế?”
“Không nói rõ ràng được, ờ, sau này nói tiếp.” Đường Mật xé cái màn thầu, nhướng mắt lên nhìn, thấy Trương Úy cầm một cái màn thầu vừa ăn vừa hỏi thăm các nam kiếm đồng ở bàn khác, nó bảo: “Trương đầu to nghe lời quá nhỉ.”
Bạch Chỉ Vi nhìn theo ánh mắt Đường Mật, liền bật cười: “Ngươi chẳng phải không biết y ngốc nghếch thế nào, còn nói cái gì càng nhiều nhân chứng càng chứng minh điện giám đại nhân trong sạch, xem kìa, hôm nay y không hỏi đủ năm chục người chắc không chịu dừng.”
May mà Trương Úy thật ra không ngốc như Bạch Chỉ Vi nói, gã cảm thấy tìm được câu trả lời rồi, nhướng đôi mày rậm nói như chém đinh chặt sắt: “Cho các ngươi biết khẳng định không phải điện giám đại nhân.”
Cùng lúc, giọng nói ồm ồm quen thuộc vang lên từ bàn bên cạnh: “Đi hay không tùy ngươi, dù gì đêm nay một mình ta cũng đi.”
Đường Mật ngoái nhìn sang, là Tư Đồ Thận và Báo Sơn từng cướp sách với nó.
“Tất nhiên ta đi, ý ta là nên gọi thêm mấy người.” Báo Sơn đáp, giọng y ồm ồm, tựa hồ đã bước vào thời kỳ vỡ giọng.
“Không cần, hai chúng ta đủ rồi.” Ngữ khí Tư Đồ Thận khá tự tin.
Đường Mật chợt nhớ đến quyển sách hôm qua, bèn hỏi Trương Úy: “Trương đầu to, Yêu Ly là vật gì?”
Trương Úy đáp: “Không biết, ta chỉ biết Ly là vô giác chi long, nhưng long là thánh thú, không thể xưng là yêu.”
Bạch Chỉ Vi nhướng mày: “Xưa nay tên sách thường khoa trương hoặc được ám chỉ, vô giác chi long ám chỉ rắn chăng?”
“Yêu xà, hóa ra bọn Tư Đồ Thận muốn tìm yêu xà, lẽ nào tối nay chúng muốn đi tìm Xích phong tứ dực xà?” Đường Mật nhìn sang Tư Đồ Thận và Báo Sơn ở bèn bên, nhỏ giọng nói với Bạch Chỉ Vi và Trương Úy.
“Không được, gặp phải Thi vương thì sao? Ta phải đi theo họ.” Trương Úy định đứng dậy.
Bạch Chỉ Vi ngăn lại, trừng mắt nói: “Không được đi.”
Tuy bình thường Đường Mật bắt nạt Trương Úy nhiều hơn nhưng trong lòng nó lại sợ Bạch Chỉ Vi hơn, bị cô bé trừng mắt, nó liền ngồi ngay xuống, trong lòng buồn bực, tỏ ra không phục: “Vì sao? Biết rõ là có nguy hiểm, đều là đồng môn với nhau, sao lại không nói? Bạch Chỉ Vi, ta vẫn tưởng ngươi ngoài miệng lạnh lùng, trong lòng nhiệt tình.”
Gương mặt Bạch Chỉ Vi cứng lại, không ngờ Trương Úy trông có vẻ ngây ngô lại nói cô bé là người ngoài miệng lạnh lùng, trong lòng nhiệt tình, lời mắng lên đến khóe miệng lại không đành nói ra. May mà lúc đó Đường Mật tiếp lời: “Đầu to, ngươi nghĩ đi, Mộ Dung Phỉ người ta cũng đến, có gặp Thi vương đâu, chỉ dựa vào chúng ta nói là có Thi vương, liệu Tư Đồ Thận có tin không? Đến lúc hắn hỏi là ngươi gặp Thi vương sao còn sống sót trở về, ngươi đáp là chúng ta gặp một Thi vương đang mắc bệnh, người ta tin được mấy phần? Nói năng không khéo, người ta lại nói ra mấy lời khó nghe chế giễu ngươi.”
Xưa nay Trương Úy luôn thua thiệt Đường Mật khi đối thoại, lần này lại cố chấp: “Chẳng qua là vài câu khó nghe, nam tử hán đại trượng phu sợ gì chuyện đó, không thể cứ đứng nhìn đồng môn gặp chuyện.”
Bạch Chỉ Vi và Đường Mật nhìn nhau, phát hiện cách nghĩ của cả hai khác xa Trương Úy, Đường Mật lắc đầu: “Ta thấy nói cũng vô dụng, biết rõ là tự rước nhục, chi bằng không nói. Bất quá, ta có ý này.”
“Ý gì?”
“Chúng ta đi cùng. Thứ nhất chúng ta có thể xem có manh mối mới không, thứ hai, Trầm địch của ngươi có thể bảo vệ được tất cả, cùng lắm là bỏ chạy, thế nào?”
Trương Úy thoáng suy tư, cho rằng chủ ý này không tệ, bèn thỏa hiệp: “Được, nhưng ai sang nói với họ.”
Bạch Chỉ Vi liếc gã: “Tất nhiên là ngươi.”
Tư Đồ Thận rất thích phong cách giang hồ đại ca che chở cho tiểu đệ, nên Trương Úy qua bàn đó xin được đi theo xem Xích phong tứ dực xà thân mang dị bảo trong truyền thuyết, y lập tức đồng ý ngay, khẩu khí có phần nghĩa hiệp: “Đến lúc đó, ngươi và hai vị cô nương trốn xa một chút, đừng để bị thương, nếu nhiều bảo vật, các ngươi cũng có phần.”