Thục Sơn Thiếu Niên

Tối hôm sau, hai cô bé theo lời hẹn đi ngủ sớm, đang ngủ say thì Đường Mật mơ mơ hồ hồ nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng đá lốc cốc đập vào, nó dụi mắt, mặc áo rời giường, Bạch Chỉ Vi đã dậy rồi.
“Đến giờ rồi hả?” Đường Mật hỏi, ngủ lâu nên giọng nó nhừa nhựa.
“Ừ, vừa sang canh.” Bạch Chỉ Vi vừa đáp vừa mở cửa sổ.
Cả hai phục xuống giường quan sát, quả nhiên thấy trên tưởng có một người đang ngồi, trời tối om nên không nhận ra ai, hai cái chân cứ đu đa đu đưa. Người đó thấy hai cô bé thò ra liền toét miệng cười, hàm răng trắng nổi bật trong đêm, không phải Trương đầu to còn ai nữa?
Hai cô bé đẩy cửa ra đến chân tường, Đường Mật đề khi nhảy lên, lực đạo vừa cạn liền được Trương Úy đưa tay đỡ, nó chụp lấy, tá lực nhảy qua tường, uốn người trên không, vững vàng đáp xuống đất, trong lòng lấy làm đắc ý. Trương Úy và Bạch Chỉ Vi nhảy xuống theo, cả ba cùng đến ao tắm.
Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ đã đợi sẵn tại giữa bãi trống trước ao, thấy ba đứa đến liền đốt ngọn đèn. Nữ tử múa trong đèn lại xuất hiện.
Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ đều là kỳ tài võ học, vừa tự học vừa dạy ba đồng môn, dạy rất có đầu có đũa. Hơn nữa võ công đi theo lối khinh xảo linh động, biến hóa đa đoan, rất thích hợp cho người nội lực không hề thâm hậu, khinh công cũng chẳng cao nhưng đầu óc linh hoạt như Đường Mật và Bạch Chỉ Vi học, không bao lâu cả hai đã thi triển bộ pháp đầy đủ cả lộ số lẫn tinh túy. Với Trương Úy, môn võ công này quá hoa dạng, tiến triển của gã rất chậm, rồi cả bốn đồng môn đều xúm vào chỉ điểm, mỗi người một câu khiến gã càng ù ù cạc cạc, không biết nghe ai.
Cùng lúc trống canh vang lên ngoài xa, mấy đứa mới nhận ra canh bốn tới rồi, liền chia tay.
Học liền mười ngày, tháng Ba sắp hết, mấy đứa đều hiểu được yếu lĩnh của bộ pháp, chưa đến canh ba đã bò dậy đi học võ. Có điều việc điều tra Thi vương và người áo xám vì vậy mà bị hoãn lại, hơn nữa chúng đều không tìm thêm được manh mối, hoặc lần ra thêm chi tiết nào, đành tạm thời gác qua một bên. Đường Mật chưa hoàn toàn hiểu rõ được tranh chấp về Xích phong tứ dực xà giữa Mộ Dung Phỉ và Hoàn Lan nhưng cũng không lấy đâu được luận cứ nào đủ để hoài nghi, đành bỏ qua không tính tới. Nhất thời nó thấy rằng cảm giác về sự việc không ai ngờ tới bám theo mình tựa hồ đã tiêu tan, thế giới an tĩnh trở lại.
Nhưng cùng lúc, bầu không khí trong Ngự Kiếm đường của Thục Sơn tựa hồ đang ủ mầm thứ gì đó, sắp sửa xảy ra đến nơi.
Thấy hai nữ kiếm đồng đảo mắt nhìn lúc đi qua, nó không nhịn được nữa, kéo Bạch Chỉ Vi lại hỏi: “Chỉ Vi, có thấy gần đây ai cũng có vấn đề không?”
“Hả?” Bạch Chỉ Vi ngẩn người, ngoẹo đầu quan sát mọi người chung quanh: “Chà, lại chuyện hẹn hò riêng tư chứ gì.”
Đường Mật cơ hồ ngất xỉu, thầm trách mình làm hỏng Bạch Chỉ Vi, sao từ miệng Bạch đại tiểu thư lại thốt ra được lời lẽ như thế.
“Chỉ Vi, ta nói nghiêm chỉnh đấy.” Đường Mật nghiên mặt lại: “Ngươi có thấy trừ hai chúng ta, ai cũng đều khác thường? Có phải chúng ta luyện công cả ngày nên bỏ lỡ việc gì quan trọng chăng?”
“Không phải, vì hết tháng Tư là cỏ Đồng quản sẽ đỏ, ở đây thường lấy cỏ này tặng cho người mình thích, thành ra nam thì ra vẻ văn chương nho nhã, phong lưu tiêu sái, nữ cố tỏ ra nhu tình như nước, ôn nhu hiền thục, bất quá mong đến thời điểm sẽ nhận được thêm một nhánh cỏ, giả dối quá thể.” Bạch Chỉ Vi nói với vẻ bực dọc, còn nhỏ mà cô bé đã nhìn thấu được nhân tình thế thái.
Lúc đó Đường Mật mới hiểu rằng lễ tình nhân của thời không này sắp đến, tuy nó chả hứng thú gì với lễ tình nhân của lũ nhóc này nhưng Bạch Chỉ Vi nói vậy khiến nó lo lắng: “Ngươi nói vậy không đúng rồi, người thích nhau mượn cỏ Đồng quản để biểu đạt tâm ý, chẳng phải tốt đẹp lắm sao?”
“Tặng là nhất định sẽ thích nhau hả? Cha ta từng tặng mẹ ta cỏ này rồi.” Bạch Chỉ Vi nói đoạn, nhìn về xa xăm vô tận, gương mặt thoáng nụ cười trào phúng.
Nhưng mặc cho Đường Mật và Bạch Chỉ Vi ơ hờ lễ tình nhân thì phần lớn kiếm đồng của Ngự Kiếm đường đều chìm trong niêm vui cỏ Đồng thảo sắp đỏ, nên Đường Mật phát hiện ra rằng quan hệ giữa các kiếm đồng với nhau diễn ra biến hóa vi diệu. Ví như trước đây cả điện chỉ có Trương đầu to chấp nhận cho các cô bé sai bảo thì này bất kì nam kiếm đồng nào cũng thể hiện khuynh hướng sẵn sàng giúp đỡ. Lại như các nữ kiếm đồng bình thường vẫn chịu được khổ luyện công thì hiện tại luôn tỏ vẻ yếu ớt cần được che chở.
Đáng chú ý nhất là khi nói chuyện với người khác giới, ngàn vạn lần không được để đối phương nghĩ sai lạc đi. Có lần Đường Mật vô tình hỏi một nam kiếm đồng là: “Này, tối nay ngươi có rỗi không?” Kết quả kiếm đồng đó đỏ lựng mặt, cả ngày đều lén nhìn nó với vẻ tránh né, thấy nó từ ngoài mười trượng đã bỏ chạy như thấy hổ.
Sau đó nó hỏi Nam Cung Hương: “Tiểu Hương, ta làm gì sai sao?”
Nam Cung Hương do dự: “Đường Mật, không biết hả? Nam kiếm đồng ở điện chúng ta đều sợ ngươi và Bạch Chỉ Vi.”
“Vì sao? Bọn ta dữ với họ lắm hả?” Đường Mật hoang mang.
“Không phải, nhưng các ngươi rất dữ với Trương Úy, nên họ đều đoán sẽ chịu chung số phận.” Ánh mắt Nam Cung Hương có vẻ đồng tình.
Đường Mật cảm thán trong lòng, làm người lần thứ hai nó cũng không thể trở thành đóa hoa được người ta yêu mến.
Ngay lúc mẫn cảm đó, nó lại nhận được thư của Mộ Dung Phỉ.
Sự việc xảy ra ngay lúc nghỉ trưa. Một mình Đường Mật ở trong phòng, một con chim nhỏ xíu bay tới, nó vừa nhìn liền nhận ra con chim ranh đó là hồn thú chim ưng hai đầu của Mộ Dung Phỉ. Hồn thú tuy biến nhỏ lại nhưng vẫn tinh thần rờ rỡ, nhảy tung tăng đến trước mặt nó, đặt vào tay một tờ giấy nhỏ. Đường Mật đọc qua loa, tờ giấy viết: Canh hai hôm nay gặp mặt ở chính điện Ngự Kiếm đường, có việc cần bàn.
Nó không đoán được Mộ Dung Phỉ có việc gì mà thần bí như thế, vừa hay Bạch Chỉ Vi trở về, nó liền cho cô bé biết.
Bạch Chỉ Vi ngẩn ra, xòe tay cho nó xem, lòng tay cô bé cũng có một tờ giấy nhỏ: “Lạ thật, Hoàn Lan hẹn ta tối nay đến bãi đất trống trước ao tắm gặp mặt.”
Cả hai không hiểu gì, tối đến liền cùng đi phó ước.
Thời gian Ngự Kiếm đường khóa cửa là canh hai, lúc đó các kiếm đồng đã về nơi ở, chính điện không còn nửa bóng người. Đường Mật đến nơi, Mộ Dung Phỉ đã đợi sẵn, vẫy vẫy tay ra hiệu cho nó đến.
“Việc gì thế?” Đường Mật vừa đi vừa hỏi. Chính điện là một diễn võ trường rất lớn, Mộ Dung Phỉ đang đứng trong một góc.
“Muốn mời cô nương hợp tác với Phỉ trong trò sư hí tới đây.” Mộ Dung Phỉ nói đầy khách khí.
"Sư hí?"
“Một tháng nữa là lễ thọ Đọa Thiên đại nhân, mỗi năm các kiếm đồng tu luyện ở Tín Thổ điện đều chọn ra hai người mạnh nhất biểu diễn trò Song sư đoạt châu, nói là biểu diễn kỳ thật là tỷ thí. Năm nay Phỉ và Hoàn Lan được chọn nhưng sư tử cần hai người mới múa được nên Phỉ muốn tìm một người giúp múa phần đuôi, người đó cứ tìm trong điện nào cũng được.” Mộ Dung Phỉ giải thích.
“Vì sao lại tìm ta? Có phải ngươi không biết võ công của ta đâu.” Đường Mật thắc mắc.
Cả hai đến góc diễn võ trường, Đường Mật thấy trên mặt đất bày hai mươi cọc gỗ thấp. Mộ Dung Phỉ chỉ vào đó nói: “Vì cô nương thích hợp, xem này, sư hí của Thục Sơn chúng ta tỷ thí theo cách sau.”
Dứt lời y phất tay, hai mươi cọc gỗ bay lên chừng hai thước. Y lắc mình điểm chân lên một cọc, cây cọc liềm trầm xuống, y lập tức nhảy sang cọc khác, cây cọc lúc trước không phải chịu lực nữa liền không trầm xuống thêm. Nhưng cây cọc vừa đặt chân lại trầm xuống, buộc y nhảy sang cọc khác. Cứ thế, thân hình y bay lượn một vòng khắp hai mươi cây cọc rồi mới tiêu sái đáp xuống, nhìn lên không trung, mỗi cọc gỗ đã trầm xuống chừng nửa phân.
Mộ Dung Phỉ có phần kiêu ngạo trước thành quả: “Đến lúc sư hí thật sự, ai đoạt được bảo châu trước hoặc bức được cây cọc đối phương giẫm lên rơi xuống đất trước là thắng.”
“Ngươi nên tìm người có khinh công tốt trợ giúp, khinh công của ta mà giẫm lên là cọc rơi liền.” Đường Mật càng không hiểu.
Mộ Dung Phỉ cười lắc đầu: “Đến lúc đấu, hai trăm cây cọc ở độ cao một trượng, đánh rơi được rất mất thời gian, chỉ dựa vào khinh công thì thể lực và nội lực tiêu hao nhanh lắm, kết quả sau cùng là sẽ rối loạn bộ pháp, để đối phương thừa cơ. Nhưng chúng ta dùng Lăng ba vi bộ thì khác, không phí lực lại linh hoạt khinh xảo.”
“Hóa ra thế.” Đường Mật tỉnh ngộ, mỉm cười thần bí: “Đối thủ của ngươi là Hoàn Lan?”
"Chính thị."
Đường Mật lắc đầu: “Hai các ngươi đúng là kỳ phùng đối thủ, suy nghĩ cũng giống nhau, cho ngươi biết, Hoàn Lan đã hẹn với Chỉ Vi rồi.”
Mộ Dung Phỉ mỉm cười: “Chả trách hôm nay điện phán nói xong, y cũng đi gọi hồn thú. Đường Mật, cô nương đồng ý không?”
Đường Mật thầm nhủ nếu Chỉ Vi đồng ý với Hoàn Lan thì ta đồng ý, coi như thi với Chỉ Vi.
Mộ Dung Phỉ hình như nhìn thấu tâm tư nó: “Không hiếu kỳ à, xem cô nương và Chỉ Vi ai khá hơn?”
Đường Mật xác thật cảm giác muốn thử xem, liền nhìn về chính điện Ngự Kiếm đường ngoài xa. Ngôi điện hùng vĩ đó phảng phất tỏa sáng dưới ánh trăng bạc, trang nghiêm thần thánh khôn tả. Nó nhớ điện giám Mục Hiển từng đứng đó trong ngày đầu nó đến Ngự Kiếm đường. Thục Sơn Ngự Kiếm đường là nơi anh hùng thiếu niên trong thiên hạ hội tụ.
“Được, ta đồng ý.” Nó đáp, mục quang vẫn chăm chú vào ngôi điện cổ xưa lấp lánh dưới ánh trăng.
Trong tích tắc buông lời, nó kinh hãi chỉ vào cửa đại điện mà không thể thốt lên lời. Mộ Dung Phỉ nhìn theo tay nó chỉ, một bóng người mặc áo xám loáng lên, hòa vào đại điện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui