Thục Sơn Thiếu Niên

Nhưng hiện tại y thích được gọi là Sử Tam Nhi, đương nhiên hay nhất vẫn gọi là Sử tam thiếu, như thế phần nào khiến y cảm thấy bản thân giống với thần tượng Tiêu thập nhị thiếu. Tiêu thập nhị thiếu là ai? Kẻ hỏi câu đó nhất định chưa từng đến sòng bạc Ngân Câu, ít nhất mấy ngày gần đây cũng không đến, bằng không sao lại không biết Tiêu thập nhị thiếu đột nhiên xuất hiện tại đó như thiên thần giáng lâm?
Sử Tam Nhi vẫn nhớ hôm đó y nhân lúc cha mẹ không để ý, lén ra ngoài tìm Phương Hóa và Lý Tế cùng làng đến đánh Lý Nhị Cẩu ở làng An Khánh. Nguyên nhân vì mấy hôm trước Lý Nhị Cẩu dám ngang nhiên trêu cợt đóa hoa của làng Tứ Phương, cô cháu gái Thường Ngọc của Thường lão đầu xem bói. Việc này, nói theo kiểu sách vở Khổng Phu Tử mà Sử Tam Nhi vẫn bị cha mẹ bức bách phải đọc, là “Muốn nhịn cũng không thể được nữa.” Cô nương Thường Ngọc năm nay mười bốn, là giấc mộng của mọi thiếu niên cùng tuổi Sử Tam Nhi, còn Lý Nhị Cẩu mặt rỗ chằng rỗ chịt mà cũng dám động tới hả? Lý Nhị Cẩu ngươi là cái thá gì? Dù cho mọi tiệm bán thịt trong huyện An Hưng đều do Lý gia nhà ngươi mở thì theo lời Khổng Phu Tử cũng chỉ là “hạng đồ phu” mà thôi. Sử Tam Nhi nghĩ thế, càng thêm phẫn uất.
Y mang tâm trạng đó rời nhà, thấy ngay Vương Nhị đang ngồi trên con đường lát đá xanh chạy qua cửa, cầm hai đồng tiền vừa so sánh vừa cười ngây ngô. Sử Tam Nhi hiếu kỳ, muốn biết sự thể ra sao, liền hỏi: “Tiểu Nhị, vui gì thế?”
Vương Nhị toét miệng cười, hàm răng vàng ệch khấp khểnh ánh lên dưới nắng hè: “Tam ca, đệ phát hiện một việc hay lắm.”
“Việc gì?”
Vương Nhị để một đồng tiền sát mắt, nhắm con mắt còn lại, chỉ dùng một mắt nhìn qua lỗ đồng tiền, rồi đưa đồng kia ra xa hơn: “Tam ca coi này, nhìn qua hai lỗ rõ hơn nhìn qua một lỗ biết bao nhiêu, có phải hay không?”
Sử Tam Nhi cười thầm: Lấy đâu ra việc như thế. Rồi ý nghĩ chợt lướt qua trong lòng: “Tiểu nhị, ta muốn đưa đồng tiền ra xa hơn, ngươi nhìn qua hai lỗ sẽ rõ hơn, có tin không?”
“Thật chứ?”
“Đương nhiên, không tin cứ thử.” Sử Tam Nhi xòe tay ra với Vương Nhị, hàm ý đưa tiền đây.
Vương Nhị do dự một chốc, đặt đồng tiền vào tay y, Sử Tam Nhi đưa đồng tiền ra xa hơn một chút rồi để sát đồng trên mặt Vương Nhị, hỏi: “Thế nào, rõ không?”
“Hình, hình như rõ hơn.”
“Ta đưa ra xa hơn, ngươi lại nhìn xem nhé.” Sử Tam Nhi nói, cầm đồng tiền vừa chạy vừa kêu: “Chưa đủ xa đâu, đợi chút nữa ta sẽ gọi.”
Chốc sau, Vương Nhị đã khuất bóng, Sử Tam Nhi chỉ nghe sau lưng vang lên tiếng gọi: “Tam ca, Tam ca, được chưa, được chưa?”
“Con mẹ nó ngu quá.” Sử Tam Nhi vừa chạy vừa lẩm bẩm. Dọc đường ngẫu nhiên gặp ai đó, đều hỏi y: “Tiểu tam nhi, vui quá nhỉ? Nhặt được vàng hả?”
Y chỉ cười ha hả không đáp, đội vầng mặt trời mùa thu trắng xóa, tiếp tục cất bước.
Nhưng một chốc sau, cơn cao hứng qua đi, đột nhiên y cảm thấy lừa tiền một thằng ngốc không phải việc hay ho gì, nhưng giờ mà quay về thì có phần không đành lòng, cứ cân nhác mãi, lúc ngẩng lên thì đã đến cửa sòng bạc Ngân Câu.
Mộng tưởng khác của y là kiếm nhiều tiền ở sòng bạc Ngân Câu.
Cha mẹ y rất chi ly về khoản tiền bạc, một vài lần y khó khăn lắm mới thó được mấy đồng, đến sòng bạc Ngân Câu, chui qua đám đông, đứng xem hồi lâu mới hạ quyết tâm đặt hết tiền. Lúc đó nhà cái sẽ liếc nhìn y rồi lạnh lùng nói to: “Mở.”
Đấy là giây phút y thích nhất.
Cảm giác nghe rõ tiếng tim mình đập tình thịch, tư thái dốc túi ra quyết thắng bại, mùi vị kỳ diệu như thể cả người treo lơ lửng đối diện với tương lai bất định khiến y thích thú từ tận đáy lòng.
Tuy nhiên sau cùng y luôn thua sạch bách.
Đi đánh một lần thôi, y tự nhủ, vận khí hôm nay hình như không tệ, thắng rồi sẽ trả lại đồng tiền cho Vương Nhị.
Sử Tam Nhi đi vào bàn đánh bạc, nghe người ở đó bàn luận: “Năm lần Đại liên tục rồi, lần này nhất định Tiểu.”
“Đúng thế, không lẽ lại là tà môn.”
Mọi người quả nhiên nhao nhao đặt cửa Tiểu, chỉ có Sử Tam Nhi nắm chặt bàn tay cầm đồng tiền, hồi lâu không đặt xuống nổi, lòng tay lấm tấm mồ hôi. Chợt có người thì thầm vào tai y: “Ta mà là ngươi sẽ đặt Đại.”
Sử Tam Nhi ngoẹo đầu, cạnh y là một nam trẻ tuổi vận áo xanh may bằng loại vải thông thường, đôi mắt hơi nhướng lên, mày dài rủ xuống, cặp môi mỏng hơi chu lại thành nụ cười mỉm. Không hiểu sao, Sử Tam Nhi cho rằng thanh niên không ăn vận xa hoa này lại toát lên khí thế cao quý, bản thân y như được cổ vũ, bất giác đặt đồng tiền trong tay vào cửa Đại.
“Ta mà là ngươi sẽ đặt ba con lục.” Người đó lại nói, thanh âm tựa hồ rất nhẹ, như thể chỉ nói cho riêng mình y nghe, nhưng nhà cái rõ ràng cũng nghe được, cơ mặt co lại.
Tâm lý Sử Tam Nhi thắt lại, biết rằng đặt Đại chỉ thắng được một đồng, vừa đặt Đại vừa đặt thêm ba con lục sẽ thắng một trăm tám mươi đồng.
“Đặt đi, một đồng thôi mà, có gì to tát đâu.” Giọng người đó tỏ rõ vẻ uể oải.
“Được, thì đặt.” Sử Tam Nhi nói, đẩy đồng tiền vào ba con lục.
Nhà cái, một nam tử trung niên mặt dài, liếc cả hai bằng ánh mắt xám đục, bàn tay gầy gò hữu lực cầm lấy ống lắc, dài giọng nói to: “Mở đây.” Rồi nhanh chóng lắc ông, tiếng xúc xắc va nhau công cốc, bộp một tiếng, hắn dộng ống lắc xuống: “Mở.”
Giọng nói chưa tắt, Sử Tam Nhi nghe nam tử đứng cạnh y vỗ tay xuống bàn, có vẻ nổi giận: “Hừ, lại dám không nể mặt Tiêu thập nhị thiếu ta đây.”
Nhà cái nghe thấy mấy chữ Tiêu thập nhị thiếu, biến hẳn sắc mặt, bàn tay đặt trên ống đổ run run, tựa hồ không nhấc lên nổi, con bạc vây quanh không nén được, kêu ầm lên: “Mở ra, mau mau mở ra.”
Ống đổ từ từ mở ra, Sử Tam Nhi và tất thảy kêu a một tiếng, ba con lục, đúng là ba con lục.
Chỉ có nam tử tên Tiêu thập nhị thiếu mỉm cười: “Không nể mặt thì ta tránh mặt vậy.” Đoạn đi khỏi đám đông, đến chỗ nhà cái nói: “Đánh một ván ngàn lạng vàng.”
Nhà cái chơi Đại, Tiểu vội đến nơi, cười vuốt: “Thập nhị thiếu, xin được tha lỗi, địa phương nhỏ xíu như chỗ chúng tôi đâu ngờ được người cao quý như thập nhị thiếu hạ cố. Tiểu nhân vừa rồi không nhận ra thiếu gia, bằng không có thêm một túi mật nữa tiểu nhân sao dám không nể mặt thập nhị thiếu. Hơn nữa, là tiểu nhân hay ai đi chăng nữa, thập nhị thiếu cũng sẽ thắng thôi mà. Tiểu nhân xin được, à không, thiệp nhị thiếu quý nhân đại lượng, xin tha cho tiểu nhân.”
Sử Tam Nhi chưa bao giờ thấy nhà cái lạnh lùng lại hạ giọng cầu xin ai như vậy, cộng thêm y đang giữ một trăm tám mươi đồng tiền, số tiền chưa giờ có được, y tưởng như tất cả đang trong mộng. Đám đông xung quanh ồn ã hẳn, Sử Tam Nhi không nghe rõ tiếng gì, chỉ có từng tiếng từng tiếng gọi thập nhị thiếu lọt vào tai.
Hôm đó, mọi con bạc ở sòng Ngân Câu tại huyện Hưng An lần đầu tiên được thấy ván bạc ngàn lạng vàng, còn cả Tiêu thập nhị thiếu được tôn sùng như thiên thần bất bại.
Sau đó Sử Tam Nhi theo Tiêu thập nhị thiếu rời khỏi sòng bạc Ngân Câu, đi hồi lâu Tiêu thập nhị thiếu sau cùng cũng ngoái lại, ôn hòa hỏi: “Nhóc con, theo ta làm gì?”
“Tôi, tôi muốn đa tạ thập nhị thiếu.” Sử Tam Nhi hơi khẩn trương.
“Một đồng là đủ, ta thấy ngươi trù trừ nên mới giúp thôi. Không cần cảm tạ, sau này đừng đánh bạc nữa, cong phu đổ xúc xắc đều nằm trong tay nhà cái, lẽ nào hôm nay ngươi còn chưa rõ? Được rồi, đi thôi.” Tiêu thập nhị thiếu nói đoạn xoay người bước đi, Sử Tam Nhi quỳ dưới đất ôm chặt đùi gã, khẩn cẩn: “Tiêu thập nhị thiếu, sau này tôi hầu hạ cho ngài, mong ngài nhận tôi làm đồ đệ.”
Tiêu thập nhị thiếu nhìn y, dáng vẻ y không lấy gì làm chỉnh tề, gương mặt đen nhẻm, mắt không lớn lắm nhưng ánh lên linh quang, đầu tóc nửa rối bù, nửa búi gọn, đúng kiểu trẻ con, nên bảo: “Ngươi còn nhỏ quá, đợi khi búi tóc xong mà có duyên gặp lại thì tính sau.”
“Tiêu thập nhị thiếu, tôi mười bốn tuổi rồi, đến tuổi búi tóc, ngài cứ đợi xem, tôi sẽ búi lên cho mà xem.” Đoạn Sử Tam Nhi quỳ dưới đất cuống cuồng gom mái tóc rối bời lại.
Tiêu thập nhị thiếu đỡ y đứng dậy rồi nói: “Được rồi, được rồi, không phải bái sư gì hết, ta dạy nhóc chút công phu đổ xúc xắc đó coi như duyên phận, những thứ khác đừng nài nữa.”
Sử Tam Nhi biết thế cũng là phúc phận to lớn với mình, liền không nói nữa, quỳ xuống dập đầu bái tạ.
Tiêu thập nhị thiếu dạy y một thời thần rồi nói sau đấy cần chính bản thân y rèn luyện, học tập. Sử Tam Nhi không dây dưa, biết đây là kỳ ngộ khó gặp, liền bái tạ như tạ ơn sư phụ.
Xẩm tối rồi, ngực áo Sử Tam Nhi nổi cộm một trăm tám mươi đồng tiền vừa kiếm được, tung tẩy đi trên đường, chuẩn bị gọi bằng hữu đến tửu lâu lớn nhất huyện An Hưng đánh chén một bữa thỏa thích, thì thấy Thường lão đầu xem bói đang dọn hàng.
Y ngồi phịch xuống cái ghế trúc trước quán, móc ra ba đồng tiền, gục gặc đầu nói: “Thường lão đầu, bói cho Sử tam thiếu một quẻ.”
Thường lão đầu biết Sử Tam Nhi là tiểu tử mạt rệp thường chơi cùng với đứa cháu gái Thường Ngọc của lão, bình thường lão không buồn để ý đến chúng nhưng giờ nể ba đồng tiền, liền nói với vẻ khách khí: “Tiểu tam nhi có chuyện vui rồi.”
“Chuyện vui nhiều lắm, xem lão có bói được không thôi.”
“Tiểu tam nhi muốn bói gì?”
“Bói tương lai của tam thiếu ta đi.”
“Vậy đoán chữ nào.”
Sử Tam Nhi thuận tay viết chữ Tam rồi hỏi: “Lão nói xem có gì đúng không nào?”
Thường lão đầu cố ra vẻ kinh ngạc, vuốt chòm râu dê nói: “Ái chà chà, quý khôn tả đây.”
Sử Tam Nhi mở lớn mắt, chúi người tới hỏi gấp gáp: “Thế là thế nào?”
“Tiểu tam nhi xem đi, ba chữ nhất có nghĩa là ba việc quan trọng trong tương lai của cậu đều hạng nhất.” Thường lão đầu cố ra vẻ huyền hư, ngừng lời cười ha hả.
Sử Tam Nhi đảo mắt, lại móc ra ba đồng: “Nói mau.”
Thường lão đầu đã nghĩ được mấy lời có cánh: “Xem này, ba chữ đó mà thêm một nét sổ chẳng phải chữ Vương biểu hiện địa vị tôn quý ư? Trên dưới mà thêm hai nét chấm thì là chữ Phong, biểu thị giàu có. Cả hai việc đời người cầu mong là địa vị tài phú thì giờ cậu có đủ, đúng là mệnh đại phú đại quý.”
Sử Tam Nhi cười toe toét, hỏi nhanh: “Việc thứ ba là gì?”
“Việc thứ ba là nhân duyên. Tiểu tam nhi cậu tương lai nhất định lấy được mỹ nữ hạng nhất.” Thường lão đầu nhận ra ánh mắt thiếu niên nhìn mình chằm chằm, chợt nghĩ tiểu tử này đang mơ đến việc cưới cháu gái ta hả, quả thật cóc lại đòi ăn thịt thiên nga. Càng nghĩ, lão càng thấy Sử Tam Nhi khả nghi, thầm nhủ phải mau dập tắt ý niệm của tiểu tử mạt rệp này đi: “Thế này đi, cậu vui như thế, lão phu tặng cậu một lá thăm nhân duyên, xem lương duyên của cậu ở đâu.”
Sử Tam Nhi cầm lấy ống thăm lắc mạnh, một cái thẻ rơi ra, y vội vàng cầm lên xem, tấm thẻ vẽ một vách đá cao, trên vách có một đóa mẫu đơn cô độc bừng nở, bên dưới là năm chữ: “Mẫu đơn trên vách núi.”
“Đây là ý gì?” Y nghi hoặc đưa lá thăm tới.
Thường lão đầu cười bảo: “Cung hỉ cung hỉ, quẻ này tốt lắm. ‘Mẫu đơn trên vách núi’ là nhân duyên của cậu không phải ở chốn tầm thường, phải nhìn lên cao, mẫu đơn là hoa trung chi vương, thiên tư quốc sắc, thê tử tương lai của Tiểu tam nhi nhất định là tuyệt đại giai nhân, cao quý bất phàm. Phải mất nhiều công hơn người ta mới đạt được nhân duyên đấy.”
Sử Tam Nhi chưa bao giờ thấy lòng thư thái đến thế, lại lấy ra hai đồng tiền: “Bói hay lắm, thưởng cho lão đầu.”
Lúc y và mấy bằng hữu Phương Hóa, Lý Tế đến tửu lâu, chọn luôn chỗ ngồi tốt nhất ở tầng hai, Phương Hóa vênh mặt lớn tiếng: “Hỏa kế, mang rượu ngon thịt béo lên cho Sử tam thiếu.”
Rượu thịt chưa được mang lên, chúng nhân đang cười nói ồn ã, Lý Tế chỉ vào một cái bàn gần đó: “Mau xem kìa, không phải kiếm đồng Thục Sơn ư?”
Sử Tam Nhi thuận theo tay Lý Tế chỉ, nhìn đúng gương mặt một thiêu nữ áo đỏ. Khoảnh khắc đó, tâm tạng y như bị bàn tay nào đó ấn mạnh vào, lồng ngực bức bối. Thanh âm lao xao chung quanh chợt tan đi, chỉ còn y và thiếu nữ đó cấu thành một thế giới riêng, cứ thế nhìn nhau.
Nói chính xác, thiếu nữ chỉ liếc y rồi nghênh cằm, nhướng mày, quay đầu ngắm phong cảnh bên ngoài.
Sử Tam Nhi nghĩ thầm: Tiểu cô nương có thần khí quá, cả đời ta chưa gặp tiểu cô nương nào có thần khí như thế.
Rồi cảm giác chưa từng trải nghiệm từ từ lan khắp tứ chi, như ngọn lửa chảy khắp huyết dịch, lại như một con hung thú còn non chạy lung tung tìm lối ra nhưng không thấy.
Tim đập thình thịch, lòng tay nóng dần, mặt cũng nóng lên.
Ta sắp phát bệnh rồi, lúc đó Sử Tam Nhi nghĩ thế.
Trước đó, Sử Tam Nhi chưa từng gặp kiếm đồng Thục Sơn nào, cũng không tưởng tượng được kiếm đồng Thục Sơn đại danh đỉnh đỉnh đầu cua tai nheo ra sao. Hiện giờ y đã hiểu vì sao người ta lại ca ngợi những thiếu niên tuổi tác tương tự y như thế.
Hóa ra họ khác biệt quá.
Tiếu cô nương Thục Sơn đó chừng mười ba, mười bốn, nhưng không đầu tóc lòa xòa hay búi qua loa thành hai búi như mấy tiểu nha đầu, cũng không búi gọn thành một búi như thiếu nữ cập kê, mà trên đầu cài thoa cùng trang sức đóa hoa các màu. Tóc cô bé búi gọn lại, phảng phất muốn nói rằng đừng coi cô bé là trẻ con. Mái tóc búi đơn giản lại đó cài một cái trâm gỗ đen, lối búi tóc kiểu nam tử đó khiến cô bé toát lên khí khái khó tả.
Khí chất còn nhỏ tuổi nhưng lại thành thục như người lớn đó khiến Sử Tam Nhi không nhận ra cảm xúc trong lòng là gì, hình như là ngưỡng mộ, óc y lóe lên mấy chữ ‘mẫu đơn trên vách đá.’
“Hai tiểu cô nương Thục Sơn đó đều xinh đẹp quá nhỉ.” Phương hóa nói.
Sử Tam Nhi chú ý thấy canậ tiểu cô nương đó còn một tiểu cô nương khác, thấp hơn một chút nhưng ánh mắt to sáng lấp lánh, đượm tinh thần. Cô bé đó đang cười nheo nheo mắt nhìn y, rồi thì thầm với tiểu cô nương ngồi cạnh mấy câu, tiểu cô nương liền ngoái lại, nhìn thẳng vào mắt y.
Sử Tam Nhi giật mình, bị ánh mắt đó nhiếp hồn. Đôi mắt phượng hơi nhướng lên đó, ánh mắt trong veo cơ hồ toát ra khí lạnh. Nhưng không hiểu sao, đôi mắt hơi nheo lại đó một lần nữa cười với y.
Chớp mắt, trong lòng Sử Tam Nhi ngập niềm vui, nhưng y chưa kịp tận hưởng niềm vui thì hai tiểu cô nương Thục Sơn đã đứng dậy.
“Cô nương.” Y gần như không kịp nghĩ gì, đứng dậy định đuổi theo, nhưng bước quá gấp, dưới chân mềm nhũn, ngã phịch xuống.
Hai tiểu cô nương ngoái lại, mỉm cười rồi đi thẳng.
Sử Tam Nhi nhổm lên từ dưới đất, sau lưng là tiếng bằng hữu cười nhạo, bên dưới là một trăm tám mươi đồng khiến y đau nhói, nhưng y nghĩ: Cô nương đi rồi, e rằng không gặp lại nữa. Nên y nén đau, bò lên đuổi theo.
Lần này y chỉ dám bám theo từ xa, đến khi hai tiểu cô nương vào khách sạn, y cũng không dám ho he gì.
Tối đó, lần đầu tiên Sử Tam Nhi nếm mùi mất ngủ. hơn nữa còn nghĩ đến bài thơ của Khổng phu tử, lẩm nhẩm: “Du tai du tai, triển chuyển phản trắc.” (1) Mà đợi lê minh tới.
Khi tia nắng đầu tiên rọi qua song cửa, Sử Tam Nhi lồm cồm bò dậy, nhón chân nhón tay lấy tấn gương đồng của mẹ rồi quay về chăm chú búi tóc. Xong xuôi, y ra giếng rửa mặt, mặc bộ y phục tử tế nhất trước khi rời nhà.
Lúc đến cửa khách sạn, trời còn chưa sáng rõ, hai cánh cửa vẫn khép kín, ngọn đèn lồng treo đằng trước chưa tắt, phát ra ánh sáng vàng vọt. Không muốn làm nhăn nhúm y phục, y không tùy tiện tìm một chỗ ngồi như bình thường mà đứng nghiêm trang cạnh gốc đại thụ gần cửa.
Y đợi gì nhỉ? Chính y cũng không rõ nhưng nhất định phải đợi gì đó, niềm tự tin đó y có được sau một đêm cân nhắc, cho rằng tiểu cô nương không thể vô duyên vô cớ mỉm cười với mình.
Y cứ đợi thế cho đến lúc trên đường đông người, cửa khách sạn đột nhiên bật mở, nữ kiếm đồng Thục Sơn thấp hơn hậm hực đi ra cùng điếm hỏa kế, bực bọc cất tiếng: “Người ở đâu?”
“Dạ, ở chuồng ngựa.” Điếm hỏa kế chỉ đường rồi nhanh chóng lẩn vào.
Tiểu cô nương đến chuồng ngựa, chỉ vào một hán tử dáng vẻ như xa phu nói: “Sao nói không đưa nữa là không đưa nữa, dọc dường bọn ta bạc đãi ngươi? Bọn ta định xuất phát ngươi mới nói là không đưa nữa, bảo ta tìm người ở đâu ra.”
Xa phu vội vàng xin lỗi: “Thật sự nhà tiểu nhân có việc gấp, mới nhận được tin, cô nương, ở đây thiếu gì xa phu rỗi việc, chọn ai chả được.”
Sử Tam Nhi nghe thế, bước nhanh tới: “Tại hạ nhận lời.”
Tiểu cô nương thấy thật sự có người nhận lời, liền ngẩn người rồi quan sát Sử Tam Nhi thật kỹ, cười ranh mãnh: “Được, ngươi cũng được, bọn ta muốn đến Dĩnh Thành, kinh đô nước Sở, ngươi biết đường không?”
Sử Tam Nhi thở phào, đi nơi nào thì không biết chứ đi Dĩnh Thành chỉ cần đi theo quan đạo hướng nam của nước Triệu là xong, liền đáp: “Biết chứ, cô nương yên tâm. Nhưng cô nương phải đợi một lúc, tại hạ về nhà sắp xếp.”
Y về nhà, cha mẹ đều vắng mặt, liền viết thử cài lên bàn, chia tiền thành ba phần, một để lại nhà, một chôn ở sân, một phần mang theo, rồi nhặt nhạnh qua loa nhét vào một cái bao nhỏ, bước ra khỏi nhà.
Vừa ra khỏi cửa, thấy Vương Nhị ngồi ngây ngô bên đường, liền đi tới bảo: “Vương Nhị, tiền của ngươi hôm qua sinh được chín đứa con, hôm nay thành mười đồng rồi.” Đoạn móc ra mười đồng nhét vào tay Vương Nhị.
Vương Nhị hớn hở: “Thật ư, sinh được ư?”
“Được chứ, cưới vợ là được.”
Lúc đó Vương Nhị mới chú ý hình như Sử Tam Nhi có vẻ sắp đi xa, liền hỏi: “Tam ca, định làm gì thế?”
Sử Tam Nhi cười hì hì: “Đi tìm vợ.” Đoạn chạy ngay.
Sau lưng y vang lên tiếng Vương Nhị: “Cũng sinh chín đứa con?”
“Hơn chứ, hơn chứ.” Y gào lên, trong lòng vui vẻ khôn cùng.
Nhưng nhiều ngày sau, tình hình của y không thuận lợi lắm, hai tiểu cô nương gần như không nói gì với y, cơ hồ không nhìn thấy xa phu ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái của y. Mỗi khi y tìm cớ gì đó gợi chuyện, cô bé thấp hơn lại lễ mạo trả lời, còn cô kia hoàn toàn không phản ứng.
Y thích ngắm trăng ban đêm, lẩm bẩm lại ý nghĩ: Lúc đó vì sao cô nương ấy cười với ta? Lần nào câu trả lời cũng là chỉ và Sử tam thiếu ta đấy ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái. Rồi lòng y dấy lên dũng khi vô vàn, tìm cách ngày mai dùng lý do nào đó khiến tiểu cô nương mở miệng,
“Ánh trăng đẹp không?” Y nghe thấy sau lưng có người hỏi, ngoái lại hóa ra là tiểu cô nương thấp hơn.
“Đẹp lắm.” Y đáp.
“Chỉ Vi có đẹp không?”
“Đẹp.” Y buột miệng, chợt ra không ổn, tỏ vẻ kinh ngạc: “Tiểu cô nương biết hết hả?”
“Ha ha, có thế không nhận ra thì người coi thường tỷ tỷ ta quá.” Cô bé đáp, cười quỷ dị: “Ngươi tên gì?”
“Sử Tam Thuận.”
Cô bé cười khanh khách khiến Sử Tam Nhi nổi da gà.
“Thế nào, có gì không ổn hả?”
Cô bé nín cười: “Ngươi có biết cái tên ngươi bất lợi với nhân duyên lắm không?”
Sử Tam Nhi buồn hẳn, tỏ vẻ khẩn trương: “Thế là thế nào?”
Cô bé ra vẻ nghiêm túc, cặp mắt to hấp háy: “Ngươi biết không, thời cổ có người tên Sử Tam Thuận mà , nhân duyên phi thường bất thuận. Qua nhiều lần thấy bại, y phát hiện nguyên nhân là cái tên Tam Thuận đó không có lợicho nhân duyên tí nào, bèn đổi thành Kim Hy Chân, từ đó tung hoành tình trường, đạt được lương duyên.”
“Thật thế hả?” Y nghi ngờ: “Sao ta không nghe thấy bao giờ?”
“Bách gia chư tử, ngươi đọc sách của mấy nhà rồi?” Cô bé có vẻ không vui.
“Hai, ba nhà.”
“Ta đọc hai, ba chục nhà rồi, chuyện đó ghi trong Hàn tử.”
“Sách của Hàn Phi Tử hả?”
“Không, là Hàn Kịch, Hàn Kịch Tử.”
“Đổi tên là được hả? Sao ta thấy không đơn giản như thế? Nàng ta có nhìn ta lần nào đâu?”
Lần này tiểu cô nương ngẫm nghĩ một chỗ rồi nói thật thành khẩn: “Thật lòng thì đổi rồi cũng vẫn còn nhiều chướng ngại, ngươi mà thành công cũng coi là kỳ tích. Nhưng trên đời có hai thứ không phải ai cũng gặp nhưng chúng thật sự tồn tại, là nhất kiến chung tình và kỳ tích.”
Sử Tam Nhi xáo động trong lòng, như thể có gì đó đang cổ vũ, nói dứt khoát: “Được, ta đổi.” Đoạn tỏ vẻ khó xử: “Nhưng đổi thế nào mới được?”
Tiểu cô nương nhíu mày trầm tư một chốc, rồi mắt sáng rực lên hưng phân nói: “Ta nghĩ ra một cái tên. Ta lấy nhân cách của Đường Mật ta ra bảo đảm, cái tên này tương lai nhất định sẽ đại danh đỉnh đỉnh, ai cũng biết tới.”
“Tên gì?”
Tiểu cô nương đưa ngón tay chỉ vào ngực y: “Ngươi đổi tên thành Sử Lai Khắc đi?”
“Sử Lai Khắc? Tên kỳ lạ lắm, ý nghĩa là gì?” Y nghi hoặc.
“Ngươi đọc nhanh ba chữ đó đi, là Shrek đó. Ngươi nghe đi, Shrek soái ca, Shrek soái ca, Shrek soái ca. Ngươi gọi kiểu gì cũng tên soái ca hết, làm sao nhân duyên lại không tốt được.” Cô bé tiếp tục cười, khiến Sử Tam Nhi đột nhiên thấy bất an.
Đột nhiên sau lưng y vang lên tiếng cười trong vắt, y nghe thấy giọng nói lọt tai vang lên: “Đường Mật, đừng trêu người ta nữa.”
Sử Tam Nhi chưa nghe giọng nói đó nhiều nhưng không nhận nhầm. Toàn thân y trong giây lát đó cứng hẳn, tim đập thình thịch như ngựa sút cương.
“Ta không trêu y, thật không nghĩ ra cái tên gì hay.”
“Ừ, nếu muốn đổi, theo ta đổi thành Sử Thụy được không? Thụy là ngọc, thụy là điềm lành, chẳng phải cái tên thay đổi vận mệnh ư? Là con thứ ba thì về sau lấy tên chữ là Thúc Tường đi, ngươi thấy thế nào?”
Sử Tam Nhi không phản ứng gì, cô bé nói ‘người’ là chỉ y, nên y không trả lời.
Im lặng một lúc.
“Không thích hả?” Cô bé hỏi.
“Không, không, thích lắm, cái tên rất hay.” Y vội vàng đáp, trong lòng hớn hở.
Tối đó, thiếu niên Sử Tam Nhi quả nhiên thấy cả nhất kiến chung tình và kỳ tích đều xảy ra.
------*-------
(1) Nhớ cô dằng dặc cơn sầu, Cho ta dằn dọc dễ hầu ngủ yên –
Nguyên là thiên Thư Cưu trong Kinh Thi.
Lúc đó Đường Mật và Bạch Chỉ Vi không ngờ rằng việc ngẫu nhiên đổi xa phu lại là bước ngoặt quan trọng với thiếu niên Sử Thụy năm nay vừa mười bốn tuổi. Với họ chỉ là tùy tiện đổi một xa phu ‘giả cầy’, kết quả vì đi nhầm đường mà lỡ mất rất nhiều thời gian.
“Thật ra ngươi có thuộc đường không?” Đường Mật thấy phía trước là một thôn nhỏ, thoáng nhìn có phần tiêu điều, bực dọc hỏi Sử Thụy.
Y gãi gãi đầu, tỏ vẻ oan ức: “Thì đi đúng đường mà, trước khi đi còn hỏi hỏa kế ở dịch trạm, đến con đường lớn thứ ba sau cầu Hòe Thụ thì rẽ trái, tại hạ không nhầm đường đâu.”
“Sao ngươi lại hỏi hỏa kế dịch trạm đường đi hả, chẳng phải ngươi không biết đường sao?” Bạch Chỉ Vi chụp lấy sơ hở.
Cũng may Sử Thụy lanh lợi, vội giải thích: “Tại hạ biết đường, chỉ là lâu rồi không đi, ở đây lắm lối rẽ, hỏi kỹ vẫn hơn.”
“Thôi đi, thôi đi, hiện giờ nói thế còn ý nghĩa gì, sắp tối rồi, tìm chỗ nghỉ chân cái đã.” Đường Mật ngước nhìn sắc trời tối dần bảo.
Ngôi làng nhỏ đó yên tĩnh đến hiu hắt, thi thoảng mới vang lên đôi tiếng chó sủa cùng vài ngọn khói khiến người ta cảm nhận được sự sống. Xe ngựa đi vào thôn, tiếng vó vang vang giữa hoàng hôn tĩnh lặng, phảng phất muốn nói rằng khách không mời đang tới.
Một bà già tóc bạc đang ngồi bóc vỏ đỗ trước cửa ngôi nhà gần cổng thôn. Đường Mật lễ mạo nhảy xuống, khẽ thi lễ hỏi: “Bà bà, xin hỏi ở đây có khách sạn chăng?” Nói xong nó liền hối hận, làng nhỏ hẻo lánh thế này lấy đâu ra khách sạn? Nó vừa hỏi một câu ngu xuẩn.
Quả nhiên bà già ngước mắt nhìn nó, hai cánh môi khô cong há ra, thốt lên hai chữ: “Không có.”
“Vậy có nhà nào thừa phòng cho bọn vãn bối tạm nghỉ một đêm chăng? Bọn vãn bối sẽ trả tiền.” Đường Mật lại hỏi.
“Ở đây không cho người ngoài trú lại, phía đông thôn có một căn nhà hoang, nếu nghỉ qua đêm cứ đến đó, cùng lắm già chỉ cho các vị được ít mì gạo mà thôi.” Bà già đáp.
Đường Mật nghĩ thế cũng tốt, chỉ nghỉ lại một đêm, trả tiền mua mì gạo cũng không sao. Bèn bảo Sử Thụy đánh xe về phía đông thôn,
Căn nhà hoang đó là một nơi rất nhỏ, đơn độc đứng ở bãi hoang phía đông, tường bao sập mất quá nửa, ba gian nhà ngói thì gian phía tây đã sập, cũng may ba đứa kiểm tra kĩ mà hai gian còn lại vẫn kiên cố, nên quyết định nghỉ chân.
Trước khi lên Thục Sơn, Bạch Chỉ Vi là đại tiểu thư cành vàng lá ngọc, sau này có học giặt giũ nhưng chưa từng nấu nướng. Đường Mật tuy biết nấu xong không phải dùng loại bếp lò đất này, thành ra trách nhiệm nặng nề được đẩy cho Sử Thụy, hai cô bé đi dọn dẹp nhà.
Bạch Chỉ Vi kéo nước từ giếng lên, tìm miếng vải rách lau sạch cái ghế duy nhất còn lại trong nhà, không ngờ lau hết bụi đi rồi, thấy ngay hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo khắc ở đó. Hai chữ khắc kín đáo ở thành ghế, lại không lớn lắm, độ sâu khắc vào gỗ không đều, nét bút mười phần ngây ngô, nhìn là biết tác phẩm của trẻ con. Bạch Chỉ Vi lau hai lần xem cho rõ, hai chữ ‘Mục Hoảng’ đập ngay vào mắt.
“Đường Mật, Đường Mật, mau đến đây, nhanh lên.” Cô gọi giật giọng.
Đường Mật đang quét dọn giường, không biết xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy tới hỏi: “Thế nào, thấy chuột à?”
Nó thấy Bạch Chỉ Vi khí định thần nhàn đứng đó, liền khẳng định không sao, bằng không Bạch đại tiểu thư nhất định đang đu trên xà nhà.
“Không có gì, xem đi này, hình như là chữ Mục tông chủ khắc lúc còn bé.” Bạch Chỉ Vi chỉ vào cái ghế gỗ.
Đường Mật hơi chần chừ, một lúc sau mới phản ứng kịp, Mục tông chủ chính là tông chủ Kiếm tông Mục Hoảng bị người Thục Sơn rao truyền là chết vì bạo bệnh. Cái chết của lão quan hệ trọng đại, Đường Mật không nói sự thật với cả Bạch Chỉ Vi. Nó đến nhìn rồi tỏ vẻ khó tin: “Chà chà chả lẽ đây là chỗ điện giám và tông chủ ngụ lúc còn nhỏ?”
Dứt lời, nó thấy Sử Thụy cầm cành củi chạy vào hỏi: “Bạch cô nương, Bạch cô nương, sao thế?”
“Không, sao, ngươi nấu cơm đi.” Bạch Chỉ Vi không thèm nhận tấm lòng của y, tùy ý sai khiến luôn.
Đường Mật nhận rõ mọi sự, thở dài cho thiếu niên mới chớm vào tình ái này, nói với Bạch Chỉ Vi: “Sử Thụy rất quan tâm đến ngươi, không thấy sao?”
Bạch Chỉ Vi khẽ nhướng mày ngài, buông một câu nhạt thếch: “À, vậy à!”
Đường Mật lắc đầu: “Chà, ngươi không nhận ra hả, y là tiểu tử nhãi ranh nhìn chằm chằm ngươi ở tửu lâu, cũng là kẻ ta bảo giống như con khỉ đó.”
“À, hóa ra y là xa phu.” Bạch Chỉ Vi đáp, hoàn toàn không bắt lấy trọng điểm lời Đường Mật nói.
Đường Mật có phần đồng tình với Sử Thụy, lần đầu tiên đề cập đến vấn đề tình cảm khi nói chuyện với Bạch Chỉ Vi: “Chỉ Vi, ngươi thích nam tử như thế nào?”
Bạch Chỉ Vi nào ngờ Đường Mật đột nhiên hỏi đến vấn đề đó, má ửng lên hai đóa mây hồng: “Không thích thế nào cả.” Rồi đi luôn.
Đường Mật cười cười, không hỏi thêm, vào trong nhà quét dọn. Đoán rằng căn nhà là nơi Mục điện giám sống lúc bé, nên nó tìm kiếm rất cẩn thận, thầm nhủ tất sẽ tìm được chi tiết nào đó mới về lão, ví như bức thư tình đầu tiên chẳng hạn. Tiếc là căn nhà bị bỏ hoang quá lâu, hoàn toàn trống trơn, không phát hiện được gì.
Nó thấy bên dưới cái chăn bông rách trên giường còn một lớp đệm cỏ dày, thầm nhủ Sử Thụy ngủ ở ngoài, thôi thì cho y cái đệm này rải xuống đất, bèn kéo luôn xuống. Ai ngờ lại thấy một tờ giấy ố vàng, cầm lên xem kĩ, thì ra là hình vẽ của trẻ con.
Trang đầu vẽ mấy con gà chó, mèo vịt đều còn non, cả hai tiểu đồng mặt mũi giống nhau chơi đùa. Tuy hình vẽ non nớt nhưng nó thấy thật thú vị, tiếp tục lật xem.
Trang thứ hai vẽ hai đứa trẻ tỷ kiếm, còn ghi thêm một hàng chữ xiêu vẹo, nhìn kỹ thì là “ta muốn trở thành nhất đại kiếm hiệp”. Trang thứ ba xuất hiện một đám ngươi đuổi đánh hai đứa trẻ, tuy là tranh trẻ con vẽ nhưng vẫn toát lên cảm giác bạo lực. Mỗi trang sau đó đều là cảnh hai đứa bị bắt nạt thế nào, như bị thả chó ra cắn, bị ném đá, nét vẽ chứa đầy phẫn nộ ấm ức. Đường Mật nhìn thấy hàng chữ ở một trang đề “Phải nhớ toàn bộ, không tha cho bất kỳ cừu nhân nào, Hiển.”
Chữ Hiển đập vào mắt Đường Mật, nó cảm giác mí mắt trái giần giật, lòng chìm hẳn xuống, theo ý thức lật qua trang khác, trang cuối cùng hóa ra còn vẽ cảnh tanh máu hơn nữa – một trong hai cậu bé mặt mũi giống hệt nhau cầm kiếm đâm vào ngực đứa kia, máu theo thanh kiếm chảy xuống đất. Cậu bé cầm kiếm cười lãnh khốc, bên cạnh ghi hàng chữ: “Hoảng mà không tồn tại thì càng hay.”
Đường Mật nhìn bức tranh chằm chằm, trong óc hiện lên cảnh một thằng bé mặt mũi nhợt nhạt phục trên giường, vẻ mặt lạnh lùng, liều mạng vẽ ra bức tranh. Khung cảnh chân thật rõ ràng như thế khiến người ta lạnh ngắt từ tận đáy lòng. Cùng lúc, gió tối lùa qua song cửa, tờ giấy chực bay đi, nó vội đưa tay giữ lại, không ngờ dùng sức quá độ, tờ giấy qua mấy chục năm đã mủm nát, bị nó chụp trúng liền nát thành vô số mảnh, tản đi theo gió, cũng như hoa tuyết lạnh giữa mùa đông phơi phới bay.
“Đường cô nương, Bạch cô nương, cơm chín rồi.” Gian ngoài vang lên giọng Sử Thụy.
Đường Mật vội thu dọn căn nhà, ra ngoài thấy trên bàn bày ba bát cháo và đĩa rau, trong hoàn cảnh này mà nấu được như thế là không tệ nhưng nó không quên trêu Sử Thụy: “Tiểu tam nhi, sau này phải chú ý nấu ăn, nên biết thời cổ có vị đại hiệp nói rằng đường đến trái tim một nữ nhân thông qua dạ dày nàng ta.”
Sử Thụy cho rằng những lời này có chứa huyền cơ, bất giác thêm kính trọng Đường Mật mấy phần.
Chợt bên ngoài vang lên tiếng lục lạc ngựa, Đường Mật nhìn qua bức tường đổ nát, tám võ sĩ áo đen ngựa ô phi đến cửa.
Tám người này đều diện mạo anh vũ, tuấn mã đang cưỡi lông đen nhánh như bôi dầu. Phía sau họ là một nam tử vận áo tím, cưỡi ngựa trắng, dáng vẻ còn cao lớn, khí thế bất phàm hơn. Đường Mật chưa kịp nhận ra gì thì Bạch Chỉ Vi kêu to: “Di phụ.” Rồi buông đũa chạy ra.
Đường Mật lúc đó mới biết người đến là Hàn Giang thành chủ Lục Triệt nghe danh đã lâu, chính y đưa Bạch Chỉ Vi lên Thục Sơn học nghệ. Nó nghe Bạch Chỉ Vi kể nhiều về vị di phụ này, biết di mẫu của cô bé, Phong Hoa công chúa vì lấy nam tử đó mà từ bỏ danh hiệu công chúa, dùng thân phận bình dân để sống với Lục Triệt, trở thành giai thoại tình ái nổi danh dân gian một thời.
Kỳ thật không phải là công chúa thì không thể lấy thành chủ. Ngược lại, thành chủ là quân phiệt một cõi tương đối có thực lực, luôn giải quyết rốt ráo nhưng vấn đề liên quan đến cai trị, dân tộc mà phép tắc của vương quyền trung ương không thể thực thi ở đó. Thành ra vương thất thường giao cho các gia tộc lớn ở địa phương cai trị thay, trao cho họ quyền tự trị rất lớn. Từ đây cũng thấy vương thất thường hi vọng liên kết được với thành chủ để tăng cường quan hệ.
Tiếc rằng một công chúa nước Sở yêu một thành chủ nước Triệu thì lại là sự kiện chính trị mẫn cảm. Lúc biết việc này Đường Mật đã nghĩ: Bỏ xưng hiệu công chúa thì trong mình vẫn mang dòng máu vương thất nước Sở cơ mà. Đôi vợ chồng như thế phải chịu áp lực nặng nề là đương nhiên.
Lục Triệt bước vào, mỉm cười ôn hòa với Đường Mật hỏi: “Tiểu cô nương là hảo bằng hữu Đường Mật mà Chỉ Vi nhắc đến trong thư hả?”
Lục Triệt trên dưới ba mươi, diện mạo anh tuấn, khí chất cao quý, cộng với hào khí khó tả bằng lời khiến Đường Mật thoáng xiêu lòng, đáp: “Vâng, Đường Mật xin chào thành chủ.”
“Chỉ Vi ít có bằng hữu, chắc tiểu cô nương cũng là hài tử đặc biệt.” Lục Triệt nhìn mấy mon đơn giản trên bàn, níu mày hỏi: “Chỉ Vi, sao lại ăn thứ này?”
“Dọc đường không có nơi nghỉ, cháu không ngờ phải tự nấu, đây là mấy thứ mua của thôn dân, lấp đầy bụng là được mà.” Bạch Chỉ Vi giải thích.
Lục Triệt khẽ ngoái lại, nói với một thiếu niên tuấn mỹ cao ráo, mi tâm có nốt ruồi đỏ: “Lam, ngươi dẫn bảy người đi săn vật gì quanh đây về.”
Thiếu niên tên Lam nhận lệnh, Bạch Chỉ Vi nhìn theo bóng y hỏi: “Đó là cậu bé năm xưa di phụ cứu hả, lớn quá rồi.”
“Đúng, còn lớn hơn cháu đấy, đừng gọi người ta là trẻ con.”
“Di phụ, Hàn Giang thập lục kỵ sao chỉ có tám người tới.”
“Còn tám người ở lại khách sạn bảo vệ di mẫu của cháu và Húc Dĩnh, dọc đường bọn ta phát hiện ký hiệu liên lạc của người Ma cung, đuổi tới tận đây, định nghỉ chân ở chỗ hoang vu này, vừa hay gặp các cháu.” Lục Triệt đáp.
Lục tiệt nhắc đến vợ, ánh mắt mềm hẳn, bất giác Đường Mật đâm ra hâm mộ. Nó càng mẫn cảm hơn với hai chữ Ma cung, liền hỏi: “Lục thúc thúc, Ma cung là gì?”
“Ma cung kỳ thật là Xích Ngọc cung, võ công của chúng liên quan đến Ma vương nên bị gọi là Ma cung.” Lục Triệt giải thích qua qua.
Đường Mật gật đầu, định hỏi thêm chợt phát hiện Bạch Chỉ Vi đang nhìn y với ánh mắt điềm đạm nhu hòa, khóe môi thoáng ba phần cười, toàn thân tỏa sáng tựa ôn ngọc.
Hóa ra đấy là mẫu nam tử cô bé thích, Đường Mật nghĩ vậy, trong lòng thoáng qua chút lo âu. Sử Thụy xuôi tay đứng cạnh đó, nhận ra Bạch Chỉ Vi khác thường, nhưng thiếu niên chưa trải sự đời như y, không hiểu rõ cảm giác trong lòng là gì, chỉ thấy từ đáy lòng dấy lên bất an, nóng ruột khiến bản thân khó chịu vô vàn.
Lục Triệt lúc đó mới chú ý đến Sử Thụy: “Vị này là…?”
Đường Mật không hiểu vì nguyên nhân gì, đáp trước: “Là một vị bằng hữu bọn tiểu điệt mới kết giao, thấy xa phu đột nhiên không đánh xe nữa mới giúp bọn tiểu điệt.”
Lục Triệt gật đầu với Sử Thụy, tỏ vẻ cao hứng: “Mấy năm nay Chỉ Vi kết giao được không ít bằng hữu, xem ra lên Sử Thụy là đúng, khiến ta nhớ lại những năm tháng ở Thục Sơn, đúng là những ngày vui nhất đơi.”
Bạch Chỉ Vi không hiểu sao Đường Mật lại nói thế nhưng không lật tẩy mà nhìn nó nghi hoặc, lựa lời Lục Triệt: “Đúng, cháu rất thích ở Thục Sơn. Di phu, có lẽ cháu lại cần di phu giúp, năm mới di phu sẽ đến Dĩnh Thành chăng?”
“Có, kỳ thật ta đang cùng di mẫu của cháu đến Dĩnh Thành, hơn nữa định ở lại một thời gian.” Lục Triệt đáp.
Bạch Chỉ Vi bật cười: “Tốt quá, vì sao vậy?”
“Nước Sở sắp thi võ, ta muốn ở lại xem, nhiều năm rồi chưa xem những việc như thế.”
Đường Mật sợ lộ thân phân, cố nén lòng hiếu kỳ không hỏi về việc thi võ, lại nghe Bạch Chỉ Vi hỏi: “Di phu, cháu sợ mẹ không cho cháu về Thục Sơn, lúc đó cần di phu giúp.”
Lục Triệt thấy cô nói khéo, nhưng không hiểu vì sao mẹ cô lại không cho cô về Thục Sơn, bèn nói: “Không thể nào, lúc trước đã đồng ý cho cháu đến Thục Sơn, mẹ cháu sẽ không nuốt lời đâu. Hôn sự có thể cân nhắc, cứ chọn một nhà ưng ý, học nghệ ở Thục Sơn xong mới tính chưa muộn.”
Bạch Chỉ Vi chưa kịp phản ứng gì thì nghe xoảng một tiếng, hóa ra Sử Thụy bất cẩn làm đổ một bát cháo.
Bạch Chỉ Vi liếc nhìn y: “Cháu không đồng ý, cháu thấy ai cũng kém cỏi như nhau.”
Lục Triệt cho rằng cô bé vẫn là trẻ con chưa hiểu biết việc đó, liền mỉm cười: “Sẽ không thế nữa đâu.”
Lúc đó, tám Hàn Giang thiết kỵ mang thú săn được về, thiếu niên tên Lam hiển nhiên là đầu lĩnh, nhanh chóng phân phù những người khác làm thịt, đốt lửa nướng lên, không lâu sau trong tiểu viện thơm nức mùi thịt.
Ngay lúc Lục Triệt gọi mọi người vào ăn thịt nướng, không hiểu Bạch Chỉ Vi nghĩ gì, chợt quay lại mỉm cười gọi: “Sử Thụy, mau đi ăn.”
Trong lòng Sử Thụy nở bừng, niềm tự tin ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái trở lại trong nháy mắt, chạy ngay tới.
Đêm đến, Bạch Chỉ Vi và Đường Mật nằm trên giường, Bạch Chỉ Vi hạ giọng hỏi: “Đường Mật, vì sao ngươi lại bảo Sử Thụy là bằng hữu của chúng ta?”
Đường Mật nhất thời im lặng, vì sao nhỉ, vấn đề này không phải một hai câu mà giải thích được.
Nó không đáp, Bạch Chỉ Vi lại hỏi: “Bất luận nguyên nhân gì, chúng ta cũng là bằng hữu, ta sẽ giúp ngươi tiếp tục, ta biết nhất định ngươi có lý do.”
Đường Mật thở dài: “Chỉ Vi, hiện tại ta không biết rõ, chỉ hi vọng giúp ngươi đôi chút mà thôi.”
Bạch Chỉ Vi không hiểu: “Liên quan đến ta hả?”
“Ừ, ngươi thích ai chưa? Hoặc hỏi thế này vậy, ngươi thấy nam nhân thế nào là tốt?” Đường Mật hỏi, nghĩ đến việc hai tiểu nha đầu nằm cùng nhau nói về chuyện này, chính nó cũng thấy lạ lùng.
“Như di phu, nhưng người như thế ta chỉ gặp một người.” Bạch Chỉ Vi nói ra câu Đường Mật vẫn lo lắng nhất.
“Những người khác thì sao?”
“Ừ, còn có…” Bạch Chỉ Vi ngần ngừ hồi lâu, tìm khắp trí nhớ, đều thấy mọi người khác giới đều như nhau, xưa nay cô chưa bao giờ phí cân não cân nhắc xem ai anh tuấn hơn, tính cách ai khá hơn ai, khác hẳn ra chỉ có Lục Triệt, hoặc là… “Còn cả đầu to, nhưng y là bằng hữu.”
“Những người khác đều tệ hại cả?”
Bạch Chỉ Vi bật cười: “Không tệ thế đâu, chỉ là nghĩ đến đều thấy kém hơn.”
“Ừ, được rồi.” Đường Mật quay người đối diện Bạch Chỉ Vi, hai mắt sáng rực, như thế quyết định việc gì đó trọng đại: “Ta sẽ thay ngươi giải quyết vấn đề.”
“Hả?” Bạch Chỉ Vi nhìn gương mặt Đường Mật nửa tối nửa sáng dưới ánh trăng, thật sự cô bé cảm thấy hồ đồ.
Đêm đó Sử Thụy ngủ say sưa, mơ mơ hồ hồ cảm giác có người cấu vào mặt, mở mắt ra thấy ngay Đường Mật đang cười cười ngồi xổm trước mặt.
Đường Mật đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho y im lặng đi theo.
Sử Thụy nhón chân ra đến ngoài sân hỏi: “Đường cô nương, chuyện gì thế?”
“Chúng ta đi xa chút nữa, những người này võ công lợi hịa, sẽ nghe thấy mất.” Đường Mật chỉ vào căn phòng.
Sử Thụy gật đầu, theo nó ra rìa thôn mới hỏi: “Việc liên quan đến Bạch cô nương hả?”
Đường Mật thầm nhủ tiểu tử Sử Thụy này không ngốc tí nào, lại thích Chỉ Vi như thế, đúng là nhân tuyển thượng đẳng. Bèn bảo: “Ngươi có biết vì sao ta chấp nhận ngươi làm xa phu không?”
“Vì sao?”
“Nói thật vì thấy thú vị, tính ta luôn chỉ e thiên hạ không loạn.” Đường Mật đáp thật thà: “Nhưng hiện tại ta muốn giúp Chỉ Vi, đồng thời có lẽ là giúp ngươi luôn.”
“Bạch cô nương có khó khăn gì? Tại hạ giúp được sao?” Sử Thụy nghe đến việc giúp Bạch Chỉ Vi, tỏ vẻ không từ nan bất cứ khó khăn nào.
Đường Mật không đáp ngay mà hỏi: “Sử Thụy, ngươi có thấy mỗi cô nương ngươi quen đều khác nhau, tỷ như cô này ôn nhu hơn, cô kia xinh đẹp hơn, nói chung ai cũng có chỗ khả ái nhưng ngươi lại không thích họ.”
Sử Thụy dù là du côn số một ở làng Tứ Phương cũng chưa từng nói chuyện này với một cô nương nào, nhất thời không biết nói gì, chỉ thấy sởn gai ốc với ánh mắt nhìn chằm chằm của Đường Mật, ấp úng hồi lâu mới nói: “Đúng, tại hạ thừa nhận đại đa số là thế.”
Đường Mật vỗ lên vai y, tỏ vẻ vừa ý: “Đúng thế, thế mới đúng với lứa tuổi của ngươi. Ngươi biết không, đó là mở đầu cho tương lai ngươi yêu ai. Vì khi ngươi thấy được đặc điểm của họ mới chú ý đến họ, đặc điểm nào hấp dẫn ngươi nhất thì ngươi sẽ yêu người đó, đúng không?”
Sử Thụy tự nhân da mặt rất dày không ngờ tiểu cô nương thấp hơn y một cái đầu này còn dày hơn, nói ra vấn đề này mà tim không đập nhanh, mặt không đỏ, cứ như đang nói chuyện thiên kinh địa nghĩa nào đó, y thầm nhủ: “Người Thục Sơn quả nhiên khác thường.”
“Nhưng Chỉ Vi coi các ngươi đều giống nhau.” Đường Mật tiếp lời, xém chút nói ra nửa câu sau – trừ di phụ của nàng ta.
“Ý cô nương là Bạch cô nương coi nam tử nào cũng tốt hoặc xấu?” Bản năng cho Sử Thụy biết việc đó cực tệ.
“Đúng, yêu bắt đầu từ lòng hiếu kỳ, nhưng Chỉ Vi lại không thế với các ngươi, thế mới khó.” Đường Mật tỏ vẻ trịnh trọng, nói đến phần quan trọng: “Nên chúng ta phải giúp Chỉ Vi ý thức được chỗ đặc biệt của nam tử, chí ít là nét đặc biệt của ngươi. Hiểu không? Trước hết ngươi cần để lại trong lòng Chỉ Vi ấn tượng khác thường, dù không thích ngươi cũng phải có cảm giác tim đập thình thịch.”
Sử Thụy nửa hiểu nửa hồ đồ, lần đầu tiên nhận ra rằng thích một người hóa ra lại phức tạp như thế. Trong lòng y dấy lên hàng loạt câu hỏi: Tim đập thình thịch còn chưa coi là thích hả? Thế thì thích một người sẽ có cảm giác thế nào? Ngần ấy câu hỏi khiến y hoang mang.
“Vâng, tại hạ không biết, nên làm thế nào?” Y hạ giọng.
“Đừng lo, tỷ tỷ dạy ngươi.” Đường Mật vỗ ngực, ra vẻ chuyên nghiệp: “Chỉ cần ngoan ngoãn làm theo là được, bảo đảm Chỉ Vi sẽ xiêu lòng.”
Sử Thụy hình như bị dáng vẻ chắc chắn của Đường Mật cổ vũ, lớn tiếng nói: “Được, xin nghe theo cô nương.”
“Đầu tiên, từ giờ chúng ta là bằng hữu, ở Thục Sơn, bằng hữu đều gọi thẳng tên nhau. Ta sẽ cải tạo ngươi, từ lời lẽ cử chỉ, cách ăn mặc nữa. Nhưng những thứ đó không quan trọng, quanh Chỉ Vi thiếu gì công tử phong lưu nhưng Chỉ Vi không chú ý đến ai. Nên thứ quan trọng nhất là ngươi phải đặc biệt, hiểu không, lúc nói phải có sức mạnh khiến người ta xiêu lòng.”
Sử Thụy lần thứ hai nghe đến từ ‘xiêu lòng’, không hiểu nên hỏi: “Như thế nào mới khiến lòng người ta xiêu?”
“Chuyện này…” Đường Mật thoáng ngập ngừng, phát hiện mình cách thời đại luyến ái đơn thuần này xa quá, mấy năm nay nó nhìn nam nhân cũng như chọn xe hoặc chọn nhà, biết nói thế nào về loại tình ái đơn thuần nhỉ?
Đường Mật nhíu mày ngẫm nghĩ hồi lâu, sau cùng lên tiếng: “Ngày xưa có một bà cô tên Quỳnh Dao hiểu thấu tình cảm nam nữ. Say này bà ta sáng tạo ra một cách nói, nếu theo phương thức của trường phái này nhất định sẽ khiến lòng người xiêu đi.”
“Phương thức nói chuyện đó là thế nào?” Sử Thụy nhìn thấy tia sáng cuối đường hầm, hỏi đầy cấp thiết.
Đường Mật hắng giọng: “Nghe cho rõ này, hiện tại ta dùng cách nói chuyện đó biểu đạt tình cảm của một người với một người. Nhớ thay đổi cách xưng hô phù hợp.”
“Ngươi có biết địa vị của ngươi trong lòng ta cao thế nào, tôn quý thế nào không? Trên đời không có ai khiến ta ngưỡng vọng như thế! Lòng ta ngập niềm ái mộ, thương cảm, đau đớn và ảo tưởng về ngươi, tình cảm ấy khiến ta tan ra, đẩy ra về vực sâu vô tận. Lúc không thấy ngươi, ta chỉ biết nghĩ đến ngươi, nhớ ngươi, nhớ ngươi. Lúc ở cùng ngươi, suy nghĩ của ta chỉ là yêu ngươi như thế nào, đến ngần nào. Nhưng ngươi quá tàn nhẫn, quá tự tư với ta, không đành cho ta dù một chút tình cảm. Đúng thế, chỉ một ánh nhìn của ngươi khiến ta không thoát được, biết là rượu độc vẫn cam tâm uống. Ngươi biết không, hiện tại ta đau đớn lắm, khó chịu lắm, bơ vơ lắm. Nhưng ta không thể khống chế bản thân, đúng, ta điên rồi, chỉ vì ta yêu ngươi. Yêu ngươi nhiều lắm.”
Bốn phái tối đen lặng lẽ, không hiểu từ lúc nào vầng trăng lẩn vào mây đen, từ trong thôn vang lên hai tiếng chó sủa kì quái rồi tất cả lại chìm vào tĩnh mịch.
Đường Mật nói xong chữ cuối cùng, vì dâng tràn cảm xúc nên mặt đỏ bừng, mắt sáng như sao. Sử Thụy vì chấn động quá độ, nhất thời không nói thành lời, thầm nhủ: Quả nhiên, không chỉ xiêu lòng mà lỗ chân lông cũng dựng lên. Nói như thế thật uy lực vô cùng.
Sáng sớm hôm sau, Đường Mật bị Bạch Chỉ Vi kéo khỏi giường: “Đường Mật, dậy mau, di phụ muốn gặp ngươi.” Đường Mật không hiểu chuyện gì xảy ra, vội vàng mặc y phục đi gặp, Lục Triệt đang chắp tay xoay lưng lại, đứng trong sân, tám Hàn Giang thiết kỵ đứng chỉnh tề sau lưng y. Còn Sử Thụy cúi đầu đứng bên.
Lục Triệt nghe tiếng Đường Mật bước tới, quay lại hỏi, sắc mặt trầm lặng như nước: “Đường Mật, tối qua có ra ngoài không?”
“Có ra một lần, sao cơ ạ?”
Giọng Lục Triệt hòa hoãn cất lên: “Thôn ở đầu cầu đêm qua bị người ta đồ sát, già trẻ toàn thôn, cả chó mèo cũng không chừa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui