Thục Sơn Tiếu


Edit: Mogami
Logout xong, nhìn qua căn phòng một lượt, may quá, mẹ còn chưa về, nếu không để mẹ thấy cô ngồi chơi game quên cả thời gian thì thể nào mẹ cũng cho ta ăn kẹo hạt dẻ rang.
Vừa rồi việc kia đã hại ta tính sai hết cả, vì thế mà sai lầm nối tiếp sai lầm, điện thoại là mẹ ta gọi đến, muốn ta chuẩn bị đi xem mắt, đừng hi vọng gì có cơ may phản kháng, mà lá gan của ta nhỏ, cộng thêm mẹ ta lợi dụng uy quyền sẽ không để ta sống yên ổn, không chỉ có thế, ta còn phải giả lả tươi cười chào đón: “Mẹ, mẹ đến rồi, ha ha hắc hắc ha ha hì hì…”
Mới trở về từ công ty, mẹ ta giơ bàn tay trắng nõn nà lên, mắt phượng hàm sương nói: “Được rồi, đừng đùa với mẹ, ha ha, mau đi thay quần áo rồi chúng ta đi, xe đang chờ ở dưới!”
Mẹ đã có lệnh, không thể không theo, huống chi là vấn đề liên quan đến việc có thể thoát khỏi danh nghĩa trạch nữ với thừa nữ, đại sự cả đời, lập tức giành giật từng giây từng phút cải tổ từ trên xuống dưới một trận, ta còn hoành tráng phủ nên mặt một lớp phấn, phấn này là của một thương hiệu khá nổi tiếng được quảng cáo trên tivi: một người mẫu mặt trắng tinh, tay đen sì hỏi: Anh xem em đánh phấn có đẹp không?
=.= mọi người đều đã nhìn ra…
Khỏi nói, tuy rằng ta đã bước qua cái tuổi 20 từ lâu lắm rồi nhưng mà phong cách ăn mặc, trang điểm của ta vẫn giống như một tiểu giai nhân, rất phù hợp với cái tên Tiêu Thanh Lan này, có lẽ từ ngày xưa, lúc mẹ ta nghĩ ra cái tên này là đã có dự đoán trước, nếu mà đưa về cái thời loạn lạc thì không khéo ta lại trở thành một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành rồi cũng nên!
Bước xuống tầng, đi theo mẹ ngồi vào trong xe, hiện đại không thua kém gì tàu điện ngầm, sau khi ta ngồi yên vị vào chỗ thì xe bắt đầu lăn bánh theo hướng quán cà phê đã hẹn trước. Thật ra nhà ta cũng không phải là nghèo, cũng được tính là người có tiền, nhưng mà bố mẹ quản ta rất nghiêm ngặt, những vật dụng linh tinh hàng ngày đều do ta tự bỏ tiền ra mua, tiền tiêu vặt hàng tháng cũng bị thiếu trầm trọng, từ nhỏ ta đã được nuôi dạy theo hướng tiết kiệm, người xưa đã nói, tích tiểu thành đại chính là phẩm chất tốt đẹp của người dân lao động.
Dừng xe, người lái xe đỗ xe vào bãi đỗ xe của quán, trên đường đi vào quán, mẹ ta bắt đầu công cuộc khai phá văn minh, kể hết toàn bộ từ a đến z gia cảnh, trình độ của đối phương cho ta nghe, bộ dạng ta từ đầu đến cuối giống hệt như con gà mổ thóc, gật đầu liên tục.
Cuối cùng, mẹ ta dùng một chất giọng mang đậm tính hăm dọa nói với ta câu cuối: “Thông minh thì tí nữa biết điều một chút, cậu này vốn dĩ là người tài sắc vẹn toàn, so với con thì tốt hơn vạn phần, đừng có mà soi mói, kén cá chọn canh, nếu mà hỏng chuyện mẹ không tha cho con đâu!”
Oan uổng a, ta chưa bao giờ soi mói kén cá chọn canh cả, toàn là bị người ta soi mói rồi kén cá chọn canh đấy chứ, sau đó thì không thèm ngó ngàng gì đến ta nữa, ta nghĩ chắc chắn tại Nguyệt lão ghen tị với tâm hồn thuần khiết của ta nên mới cố tình gây khó dễ.
Nhưng mà những lời này ta chỉ dám tự nhủ với bản thân, ngoài mặt vẫn phải tỏ ra ngoan ngoãn lắng nghe và tiếp thu, mẹ ta mà nói đến cả bố ta cũng không dám cãi lại nửa lời, một nữ nhân yếu ớt trói gà không chặt như ta làm sao dám phản kháng lại nữ hoàng chứ, nhịn đi, cho dù là trong trò chơi hay ngoài đời thực, chỉ có nhẫn nhịn mới là phương pháp tốt nhất!
Nhưng đến khi ta nghe thấy mẹ ta nói ra bốn chữ ‘Tài sắc vẹn toàn’ thì lập tức quên hẳn cái phương pháp tốt nhất kia.
Hét lên một tiếng, ngã ngửa ra đằng sau, hô hấp khó nhọc, mặt cắt không còn hột máu, sợ đến mức lương tâm của mẹ ta thức tỉnh, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lao đến đỡ ta, khó khăn lắm mới gọi ta tỉnh dậy được.
Tỉnh lại, ta ôm mẹ khóc như mưa, khóc đến mức nói không nên lời: “Mẹ ơi, mẹ yêu quý của con ơi, trên đời này chỉ có một mình mẹ là người tốt a, nếu mà người như thế mà cũng được gọi là ‘tài sắc vẹn toàn’ thì con cam tâm tình nguyện gả cho người có ‘tài sắc vẹn toàn’ nhất trên đời!
Mẹ ta vui vẻ, mừng rỡ lại tò mò hỏi: “Ai? Chẳng lẽ con đã tìm được anh chàng nào rồi?”
Lúc đó ta chỉ nói có một từ, chính là từ này làm mẹ ta tức điên lên, phẩy tay áo bỏ đi, nói thêm một câu từ giờ trở đi sẽ không bao giờ lo đến chuyện của ta nữa, mặc xác ta làm bà cô già ở nhà.
Mẹ ta tức giận thở phì phì, thuận tay lên xe đi thẳng, không quan tâm tới đứa con gái đang không tiền không túi ở chốn này để về nhà, chỗ này phải cách nhà ta tầm 5km, mẹ điên mất rồi.
Đang lúc ta đang sùi bọn mép lên vì tức giận thì bỗng nhiên trước mặt ta xuất hiện một bóng người, rụt rè hỏi: “Em chính là Tiêu tiểu thư, người hẹn gặp mặt với anh hôm nay à? Anh đã từng nhìn thấy ảnh của em rồi.”
Ta có thể tự cảm nhận được khuôn mặt ta đúng đó đã trắng nhợt, cứng đơ, ta thề là trong đầu ta chưa từng có ý định lừa gạt bất cứ ai, nhưng mà phản xạ tự nhiên ta lại không kiềm chế được, thay vì gật đầu ta lại lắc đầu lia lịa.
“Không phải? Sao lại như thế được chứ? Trông em xinh như trong ảnh thế này, anh nghĩ anh không nhận nhầm người đâu.” Người con trai kia cứ cố gắng nói tiếp, bất giác ta ngẩng lên nhìn chằm chằm vào người trước mặt, rồi sau đó cái yết hầu toàn mỡ của ta cứ rung lên bần bật, nuốt nước miếng liên tục, rầm
~ rầm
~ vang lên liên tục bên tai ta.
Trên tay người con trai đó đang cầm theo một tấm ảnh, ta chột dạ cúi đầu xuống, cái này có muốn phủ nhận cũng không được, trong ảnh chụp một cô gái đang ôm gậy trúc chẳng khác gì gấu trúc, lại còn đang cười ngây ngô, nhìn cái biết ngay là ta a.
Tranh thủ lúc mẹ ta không có ở đây, ta nghiêm khắc phê bình hành động tự tiện lấy ảnh ngọc ảnh ngà của ta đưa cho đối tượng xem mắt, tất nhiên ta chỉ dám phê bình mẹ trong lòng, ta còn chưa có được cái dũng khí phê bình mẹ mình trước mặt người khác.
“Người vừa đi là mẹ em à?” Đối tượng xem mắt cũng đã nhìn thấy mẹ con ta diễn trò ép buộc nực cười lúc nãy, nhưng chắc là hắn chưa nghe thấy mẹ con ta nói gì, nếu không chắc cũng chẳng còn mặt mũi nào mà bước đến trước mặt ta.
Sau đó, đầu óc ta vẫn như cũ không thể chạy nhanh lên được một chút, ta lại há mồm nói ngay một câu: “Đó là em gái của tôi!”
Em gái? Em gái mà trông già hơn chị gái nhiều như vậy? Đấy là cái kiểu gien gì cơ chứ?
Trên đầu vị đối tượng xem mắt kia xuất hiện rất nhiều quạ đen, bộ dạng trông ngây ngây ra thế kia chắc chắn là đầu óc đang không thông được rồi!
Ta thấy tình cảnh chuyển thành như vậy, trong lòng vui mừng khôn xiết, OmG! Cơ hội đến rồi, chuồn thôi!
(Mo: Oh my God, còn ai chưa biết k nhỉ??)
Tranh thủ lúc đối tượng xem mắt chưa phản ứng được gì ta vội vội vàng vàng bò lên với một tốc độ khiến cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối, sau đó chạy như điên ra ngoài, cuống cuồng chạy trên đường, vượt qua 17 cái xe ô tô, 2 đợt 48 cái xe đạp, vô số người đi đường, tốc độ nhanh khủng khiếp, làm cho tất cả Porsche trên đường đều không theo được. (Mo: chắc lúc này đường đang tắc :-“)
Có người hiểu chuyện vô tình nhìn thấy, liên tục hô to, đêm đó múa bút viết thành một bài văn, đặt tên rất kêu ‘tài năng hiếm thấy của nhân loại’, sau đó còn rất nhiều báo mạng đăng lại làm cho tác giả bài báo đó được nổi tiếng một lần.
Đương nhiên là ta không biết đến tiết mục này, đến khi ta tay chân rã rời bước vào cửa nhà thì đã chuyển sang bộ dáng nửa sống nửa chết, cũng may mẹ ta chưa về đến nhà, không phải lo lắng nghĩ cách đối phó với bà, ngồi nhà nghỉ ngơi một lúc thì ta nhớ ra nhân vật của ta vừa mới lên level 11 thế là ta lại chạy lên Thục Sơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui