Edit: Tử Sa
Beta: Mogami
Nếu bạn gặp được Bạch Cốc Dật, thêm vào đó lại được nghe truy vân tẩu Bạch Cốc Dật quý chữ hơn vàng nói với bạn hai chữ và thậm chí còn nói nhiều hơn hai chữ, thì bạn phải chú ý xem xét những điều dưới đây:
Khi hắn nói ra hai chữ, thì phải nhanh chóng sử dụng bước nhảy thần công và phải nhảy ra xa hắn mười trượng.
Khi hắn nói ra ba chữ, lập tức lấy thần phù chạy thật nhanh, càng xa càng tốt, thể hiện sự sợ hãi của chính mình, sau này bạn sẽ hiểu ra điều đó là vô cùng đúng đắn.
Khi hắn nói ra bốn chữ…
Không còn gì để nói nữa rồi, người huynh đệ, hẹn kiếp sau gặp lại.
Lúc đó ta gần như á khẩu, khi Bạch Cốc Dật nói ra ba chữ, ta còn ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngồi bên cạnh nghe, đến khi hắn nói ra bốn chữ thì ta đây mới phát hiện ra có gì đó bất bình thường nhưng điều đó đã quá muộn.
“Diệt Trúc Sơn giáo!”
Khi Bạch Cốc Dật vênh mặt nói ra bốn chữ thì ta lập tức nhận được thông báo của hệ thống:
Bạn đã tiếp nhận nhiệm vụ do Bạch Cốc Dật giao cho, trở thành đại diện của phái Thanh Thành kêu gọi Thục Sơn chính đạo tiêu diệt đại Trúc Sơn giáo, thời gian tập kết sẽ được công bố ngẫu nhiên, trước mắt chưa xác định. Trong thời gian này, nếu bị người của Trúc Sơn giáo giết chết hoặc không thể tiêu diệt Trúc Sơn giáo thì xem như nhiệm vụ thất bại.
Nếu như nhiệm vụ thành công, Bạch Cốc Dật sẽ ban thưởng xứng đáng bằng bộ kiếm pháp quý giá mang theo bên người.
Còn nếu nhiệm vụ thất bại thì có thể bị Bạch Cốc Dật khai trừ ra khỏi phái Thanh Thành, sau đó cũng không thể gia nhập môn hạ chính phái nào nữa, trăm ngàn giá trị công đức quý giá bấy lâu nay xem như tiêu tan.
Ô ô ô. . . . . . A a a. . . . . . Y y y. . . . . .
Oa… Ta cố gắng cả nửa ngày trời cuối cùng vẫn không nhịn được, bất chấp bây giờ đang mang bộ dạng nam nhân, trước mặt Bạch Cốc Dật bật khóc.
Ta đã sai rồi, ta thực sự sai rồi, ngay từ lúc đầu ta không nên khinh thường Thục Sơn, nếu lúc đầu ta không khinh thường Thục Sơn cũng sẽ không bị Thục Sơn giở trò, nếu không bị giở trò thì bây giờ cũng sẽ không bị ngược đãi thế này, ô…
Không biết có phải vì tự dưng ta lại lăn đùng ra khóc dữ dội khiến cho vị lão đại NPC kia thương xót hay không mà tự dưng kẻ lạnh lùng như hắn lại tự nhiên đem cho ta 3 thứ trang bị, sau đó mới từ từ trèo lên ngự kiếm, biến thành một luồng ánh sáng vàng rồi biến mất.
Khóc cho đã, ta xoa xoa mũi, nhặt vật gì đó đang còng queo trên đất lên xem, vừa cầm lên thì có thông báo về tư liệu hiện ra: Thanh Phong kiếm, tiên khí cấp 2, dùng để luyện Thanh Thành kiếm pháp, trang bị đạt cấp 10, có thể sử dụng ngự kiếm phi hành, tốc độ di chuyển 25-35, thương tổn 20-25, xác xuất tăng giá trị thương tổn là +2%.
Mấy cái thuộc tính này, tuyệt đối chỉ ngang với mấy thanh kiếm rác rưởi, đường đường là trưởng giáo núi Thanh Thành mà lại đem cái đồ rác rưởi này tặng người khác, ngươi cũng thật là quá keo kiệt mà, tuy có thể dựa vào tâm pháp của môn phái để thăng cấp, cái loại kiếm rác rưởi này cho dù có thăng đến cấp 10 cũng chỉ là thứ vứt đi mà thôi, gặp phải thanh Tác Tử Dĩnh kia thì chỉ cần một nhát là gãy làm đôi, ta không có rảnh mà đi thăng cấp cho nó.
Mặc kệ nói như thế nào, ta cũng được coi như người dùng phi kiếm cấp 2, so với Tinh cương kiếm cấp một còn tốt hơn nhiều, chờ cho đến lúc làm nhiệm vụ môn phái trên núi Thanh Thành xong đã, sau đó tìm thay một thanh phi kiếm tốt.
Lại tiếp tục nhìn sang một trang bị khác, thật đáng ngạc nhiên, rõ ràng là một vỏ kiếm, phải biết rằng trong game Thục Sơn phi kiếm không cần vỏ kiếm cũng có thể sử dụng được, vỏ kiếm có thể coi là pháp bảo, xác xuất xuất hiện cực kỳ thấp, ít nhất là từ thời điểm ra mắt game cho đến nay chưa từng nghe thấy có ai có được vỏ kiếm.
Vật phẩm này cấp… cấp… thứ lỗi cho ta, đang nhìn đến cấp bậc của trang bị thì ta không tự chủ được mà nói cà lăm, thật sự là khiến người ta phải giật mình.
Là tiên khí cấp sáu a, lần này ta phát tài rồi, e rằng ta là người duy nhất có pháp bảo cấp sáu duy nhất ở Thục Sơn, cũng là loại vỏ kiếm rất hiếm gặp, nhỏ nước miếng, nhanh chân chạy ra ngoài tìm xem có con trâu nào ngu ngốc để thử không, cũng là dịp tốt để ta làm quen một chút.
Vỏ kiếm Thiên Tuyền, loại pháp bảo, tiên khí cấp sáu, trang bị thấp nhất cấp năm mươi sáu. Là pháp bảo trên người truy vân tẩu Bạch Cốc Dật, trang bị có thể dùng cùng phi kiếm, gia tăng thuộc tính của phi kiếm thêm 30%, có thể tỏa ra làn khói nhẹ để phòng vệ, phòng ngự đạt giá trị 1600.
Vật phẩm trước mắt vẫn chưa hoàn hảo, thiếu Thiên Tuyền Tinh Sa, Huyễn Kim Sa, Huyền Âm Chân Thủy, thu thập đầy đủ, có thể luyện được tiên kiếm Thanh Thành kiếm quyết thuần nhất, uy lực chưa biết, cấp bậc chưa biết, chắc chắn sẽ góp phần không nhỏ vào công cuộc tiêu diệt Trúc Sơn giáo của môn phái.
Ân, cho dù tiên kiếm kia phù hợp với Thanh Thành kiếm pháp, cũng là rác rưởi cả, nếu như là Tử Thanh song kiếm phái Nga Mi hoặc cùng loại với Thất Tu kia thì còn có thể xem xét lại một chút, huống chi Thiên Tuyền Tinh Sa, Huyễn Kim Sa ở đâu ta cũng không biết, Huyền Âm Chân Thủy thì cũng có nghe nói qua, chính là nằm ở tận cùng phía tây tại giáo trấn Giáo Chi Bảo, nơi bọn yêu ma quỷ quái được sinh ra. Ta chưa bao giờ điên rồ có suy nghĩ là sẽ đặt chân đến đó.
Tiếp tục nhìn vào vật phẩm cuối cùng, vừa nhìn vào đấy, khuôn mặt đang nhăn nhó lúc trước giờ đã giãn ra được vài phần, cuối cùng gã sư phụ kia cũng còn chút lương tâm, không để lại cho ta một đống phế liệu, hoặc là những thứ chỉ có thể “đứng ngắm” mà chẳng thể nào dùng được.
Vô Vi kiếm quyết, hệ thống thông báo đây là kiếm quyết hạng nhất mà Bạch Cốc Dật bế quan nghiên cứu ra, tất cả phân thành mười bảy tầng, không cần phi kiếm hỗ trợ, với tay không cũng sẽ phát ra hàng vạn kiếm ngàn đao, không thể ngự kiếm phi hành.
Còn có một điểm đáng để nhắc tới, từ trước đến nay ta chính là người chơi đầu tiên và cũng là duy nhất được Bạch Cốc Dật trao cho kiếm quyết này, chỉ là bốn chữ đơn giản nhưng lại mang một ý nghĩa to lớn: Vô tiền khoáng hậu (Asa: Điều chưa từng xảy ra trong quá khứ và cũng rất khó xảy ra trong tương lai.)
Như vậy cũng tốt thôi, rất hợp với người không có phi kiếm ra hồn nào như ta, tuy nói rằng tầng một nhưng thương tổn gây ra so với Tinh Cương kiếm của ta chỉ thấp hơn chút xíu, nhưng cũng may là vẫn có thể mang đi thăng cấp, chờ về sau đạt tới tầng muời bảy – cũng là tầng cao nhất, sợ rằng ngay cả phi kiếm cấp 10 cũng không thể so tài cao thấp, đến lúc đó xem ai còn dám giở trò trước mặt ta.
Tại thời điểm lúc ta đang không ngừng tự sướng về cuộc đời, Phù Sinh Túy Khách cùng Khoái Hoạt Đao rốt cục đã đến, hai vị đại ca này còn chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, tràn ngập háo hức và mong đợi, vội vàng tra hỏi: “Tảng đá đâu? Bảo bối đâu, Bảo bối ở đâu rồi?”
Ta lúc này còn có thể nói gì được nữa, chỉ có thể cười khổ đáp lại, cái ta nhặt được đúng là bảo bối a, nhưng cũng là thứ đại phiền phức, thật tệ là cái bảo bối phiền toái này thật sự làm cho ta chán nản, cả một đống rắc rối đều xuất hiện cùng một lúc, kể cả cưỡng ép bắt cho ta phải gia nhập phái Thanh Thành, rồi lại buộc ta phải tiếp nhận cái nhiệm vụ biến thái đó.
Lần này, ta cũng không biết việc tại thời điểm khi Bạch Cốc Dật giao nhiệm vụ cho ta, cũng là lúc Trúc Sơn Giáo cũng giao một nhiệm vụ cho các đệ tử của giáo mình. Chờ đến khi ta biết được nội dung nhiệm vụ do Trúc Sơn giáo ban ra, thì chỉ hận không thể ngay lúc đó chạy đến Thanh Thành để ngàn đao giết chết tiện luôn lão sư phụ Bạch Cốc Dật kia.
Nghe xong những trải nghiệm bi thảm của ta, phản ứng của hai vị đại ca hoàn toàn không giống nhau, con người nhân hậu – Phù Sinh Túy Khách, vỗ vỗ vào vai ta, nói một câu thông cảm: “Xin cố nén bi thương”.
Khoái Hoạt Đao ồ lên một tiếng rồi sau đó không ngừng cười to, cho đến khi đầu ta nổi gân xanh vì giận mới ngừng cười mà nói: “Lúc đầu ngươi bị Bạch Cốc Dật kia thu nhận làm đệ tử a, ngươi không biết rằng khi tin tức này truyền ra ngoài thì đã làm không ít người chơi ở Thanh Thành phải nhảy dựng lên, nói là ngươi cướp lấy cơ hội của bọn họ, còn có lời đồn nói là ngươi “Sắc dụ” Bạch Cốc Dật, như thế mới khiến hắn nhận ngươi làm đồ đệ.”
Lời vừa nói ra, ta đã phun huyết tại chỗ, hắn đúng là một con gấu trúc, cái đám người chơi nhàn rỗi không có việc gì làm nên trên diễn đàn đồn đãi đây mà, , hiện tại ta không phải là cô gái nhỏ lại càng không phải là bé trai non nớt, ta đi dụ dỗ ai chứ. Nếu có thể dẫn dụ được, ta sẽ đi dẫn dụ lão Tề phái Nga Mi, ai thèm dẫn dụ tên trưởng giáo Thanh Thành a.