Thực Tập Sinh Thần Tượng

“Bố xem, anh Lực Quần cho con mượn rất nhiều sách. Anh ấy còn nói là nếu sau này khi làm bài tập mà có vấn đề gì thì có thể đi hỏi anh ấy đó.”

Chẩm Toàn mỉm cười mà cả khuôn mặt nhíu lại, các nếp nhăn sâu như năm đường kẻ khuông nhạc.

“Hàm Hàm nhà chúng ta đúng là được nhiều người yêu thích mà. Sau này con hãy thường xuyên tới gặp anh Lực Quần, bài tập nào không biết có thể tới hỏi anh ấy, nhờ anh ấy dạy cho con.”

Đây chính là những lời nói hiện tại của Chẩm Toàn. Qua vài năm nữa, chính miệng ông ta sẽ nói với Chẩm Hàm: “Con cách tên sao chổi Nhiêu Lực Quần xa một chút, đỡ phải tự dưng rước chuyện xui xẻo vào người rồi trở thành đề tài cho người ta bàn tán.”

Chẩm Toàn thấy Lâm Tuệ thở phào nhẹ nhõm liền hỏi: “Sau này em định để Lâm Chinh cưới con gái nhà người ta thật à?”

Lâm Tuệ đã hứa với người ta như vậy?

Cũng đúng, chuyện đã ầm ĩ tới nỗi hầu như ai ai cũng biết hết rồi, cô gái đó còn có nguy cơ bị vô sinh, về sau muốn tìm đối tượng để kết hôn thực sự không phải chuyện dễ dàng.

“Nằm mơ!” Lâm Tuệ hừ lên một tiếng, “Bây giờ nói vậy chỉ để làm dịu bà ta thôi. Đợi mấy năm nữa ai còn nhớ đến chuyện này chứ. Đúng là có ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, loại mặt hàng đó có thể xứng với Lâm Chinh sao? Nằm mơ đi!”

Biết ngay là vậy mà. Trong mắt Lầm Tuệ, cái tên rác rưởi như Lâm Chinh, thứ mà người đi thu gom phế liệu còn ghét bỏ, vậy mà còn đáng quý hơn cả sao trên trời.

“Bên trường học, em định làm thế nào?” Chẩm Toàn hỏi. “Bản thân bọn họ quản lý học sinh không tốt, còn dám lý luận gì? Bọn họ dám cho Lâm Chinh nghỉ học, em sẽ rêu rao chuyện này ra bên ngoài, xem lãnh đạo trường có mất mặt nổi không?”

Người không cần mặt mũi đến quỷ thần cũng phải khiếp sợ, Chẩm Khê âm thầm giơ ngón cái với Lâm Tuệ. Nhưng tiếc rằng, lần này đối tượng mà Lâm Chinh dây vào cũng không phải phía trường học hay phụ huynh của nhà gái.

Chẩm Khể cảm thấy cả người ngứa ngáy, cô không muốn ở cùng với người trong cái nhà này thêm một giây nào nữa. Bởi vậy cô lấy lý do bài tập vẫn chưa làm rồi quay về trường học.

Ngày hôm sau, Lâm Tuệ và Chẩm Toàn đến trường học, cụ thể quá trình ra sao thì Chẩm Khê cũng không biết rõ. Đại khái là Lâm Tuệ làm ầm ĩ một hồi trong văn phòng hiệu trưởng. Buổi chiều, khi cô tới văn phòng giáo viên, một vài người đều nhìn cô thở dài.

Chẩm Khế chắc chắn Lâm Tuệ không xoay chuyển được kết cục, Lâm Chinh chắc chắn sẽ bị cho thôi học, mà như vậy thì cũng chẳng có trường nào dám nhận nữa.

Lư Ý tới kể với cô: “Mình vừa mới đi qua văn phòng, nghe thấy mấy giáo viên nói, quyết định cuối cùng cho Lâm Chinh đã có rồi, là cưỡng chế chuyển trường.”

“Cưỡng chế chuyển trường?” Trong đầu Chẩm Khê bỗng trở nên trống rỗng. Lâm Chinh gây ra họa lớn như vậy, thế mà vẫn có thể được tiếp tục đi học?

“Sao có thể? Anh ta đắc tội với Lý Minh Đình, sao lại có thể chỉ bị cưỡng chế chuyển trường chứ?”


“Nghe nói phía trên có người giúp đỡ.”

Điều đầu tiên Chẩm Khề nghĩ đến chính là bố của Nhiều Lực Quần, nhưng mà các thế lực trong trường vẫn luôn vàng thau lẫn lộn, chỉ là một giám đốc nhà máy thì sao đấu được với nhà Lý Minh Đình chứ?

Chẩm Khế xoay người, chạy ra khỏi lớp học, Lư Ý ở đằng sau hét lên: “Sắp vào học rồi cậu còn chạy đi đâu?”

Cô thở hồng hộc, kéo mở cửa sau của lớp 9-1, một đàn chị quen biết cô nhìn thấy liền hỏi: “Sắp lên lớp rồi, em còn đến đây làm gì vậy?”

Đôi mắt Chẩm Khê quét qua một vòng, nhưng không thấy Huy Dương ở trong lớp học.

“Em tìm anh Huy Dương có chuyện ạ.”

Ánh mắt của đối phương có chút kỳ lạ, nói: “Em tìm Huy Dương à, bây giờ... hình như cậu ấy bận gì đó.”

Đàn chị này giơ tay chỉ lên trần nhà và bảo: “Hay là em lên sân thượng tìm thử xem, nhưng mà nếu có thêm ai ở đó thì đừng nên làm phiền.”

Chẩm Khê lạch bạch chạy lên sân thượng. Cô nhất định phải làm rõ là ai đã phá hỏng kế hoạch của cô.

Cửa sân thượng không khóa, cố đẩy mạnh một cái, tấm cửa bắn ra, đập lên tường tạo nên một tiếng động lớn.

Chẩm Khê vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy hai người ôm nhau đang tròn mắt há miệng nhìn cô.

Chẩm Khê đờ ra một lúc, sau đó nhanh chóng nhận thức được tình huống hiện tại. Tại cố đỏ bừng lên, cúi thấp đầu, đưa tay kéo tay cầm của cánh cửa nói: “Em xin lỗi.”

Cô thật sự quá hấp tấp rồi, vừa nãy đàn chị rõ ràng đã nhắc nhở cổ trên sân thượng có thể sẽ còn có người khác nữa.

Cô ôm lấy đầu, thực sự muốn một chưởng đánh chết mình cho xong.

“Em đứng lại.” Huy Dương kéo người con gái đang dính lấy người mình ra, chỉ Chẩm Khê, “Đứng yên ở đó.”

Ánh mắt của cô gái kia cũng theo đó mà nhìn qua, nhìn Chẩm Khê rất lâu rồi nói: “Đàn em lớp dưới à? Hiện tại lớp mấy rồi?”


“Mới lên lớp 7.” Huy Dương đáp.

“Quen?”

“Quen.”

Cô gái đi về phía Chẩm Khê: “Chào em!”

Chẩm Khê giờ mới ngẩng đầu lên nhìn đối phương. Thật sự rất xinh đẹp. Mắt to, sống mũi cao, mái tóc xoăn màu nâu trầm, trông khá giống con lai, chị ta mặc bộ đồng phục cấp ba của trường số 7, bộ đồng phục tôn lên vóc dáng quyến rũ đến mức khiến người ta phát cuồng.

“Em chào chị!”

Người đó sờ mặt cô rồi đưa cho cô một thanh số cô la và dặn: “Chuyện hôm nay đừng nói ra ngoài nha em gái!”

Sau đó chị ta liền rời đi.

Huy Dương gãi đầu, xoay người bước tới nói: “Cô ấy tự nhào đến, anh...”

Sau đó anh ta tự dưng ngừng lại, tỏ ra hơi tức giận nói: “Anh nói với em chuyện này làm gì chứ, một đứa nhóc như em thì hiểu cái gì?”

“Sắp vào học rồi, em tới đây có chuyện gì?”

Chẩm Khê ngẩng lên hỏi: “Kỷ luật dành cho Lâm Chinh là cưỡng chế chuyển trường?”

“Em nghe nói rồi à?”

“Dựa vào đầu?” Chẩm Khể hỏi Huy Dương, “Dựa vào đầu mà gây ra chuyện lớn như vậy nhưng chỉ bị kỷ luật chuyển trường chứ?”

“Vốn dĩ là bị đuổi rồi. Lý Minh Đình cũng không muốn nhìn thấy cậu ta trong trường, là anh nói với Lý Minh Đình, đổi hình thức kỷ luật thành chuyển trường.”

Chẩm Khê bỗng ngẩn ra, giọng nói trở nên run rẩy: “Vì sao?”


Cô đã đợi chuyện như vậy bao lâu rồi, mạo hiểm tất cả, không quan tâm cả việc sẽ bị phát hiện, không phải chỉ vì muốn cái tên tàn bạo, tâm thần Lâm Chinh bị đá khỏi đây sao? Rồi, để cái mong muốn Lâm Chinh lên cấp ba sau đó thi đỗ đại học của Lâm Tuệ bấy lâu nay sẽ tan thành mây khói sao?

Vậy mà Lâm Chinh vẫn có thể tiếp tục được đi học? Những việc cô đã làm đều là công dã tràng thôi ư?

Huy Dương nhìn biểu cảm của cô, trong lòng không biết rốt cuộc là cảm giác gì, người trước mặt đúng là tuổi còn quá nhỏ nên còn suy nghĩ quá trẻ con.

“Em không phải vẫn sợ Lâm Chinh bắt nạt em sao? Cậu ta chuyển trường đến nơi không ai biết rồi thì một năm em cũng không nhìn thấy mặt cậu ta được mấy lần.”

“Không phải như vậy đâu.” Chẩm Khê nhìn anh ta, miệng lẩm bẩm, “Không phải như vậy.”

Chỉ khi Lâm Chinh hoàn toàn trở thành tên đầu đường xó chợ, cái dáng vẻ ngạo mạn, khinh người của Lâm Tuệ mới hoàn toàn bị sụp đổ.

“Anh ta chuyển trường đi nơi khác thì vẫn có thể tiếp tục học hành, vẫn có thể lên cấp ba, có lẽ còn có thể thi đỗ một trường đại học nào đó, con người cặn bã như anh ta xứng với những điều đó sao?”

Chẩm Khê nhìn Huy Dương chằm chằm, hỏi: “Con người cặn bã như anh ta, xứng sao? Vậy em khổ cực cố gắng học hành để làm gì? Em liều mạng như vậy là vì cái gì?”

Huy Dương đặt tay lên đầu Chẩm Khê, thở dài một hơi: “Cậu ta không thi đậu được đâu.”

Chẩm Khê gạt tay của anh ta ra: “Mẹ anh ta dùng tiền để anh ta vào trường này học đấy, tiền đó ở đâu ra?” Chẩm Khế run rẩy, tiếp tục nói, “Rồi mẹ anh ta sẽ dùng mọi cách để cắt bớt từ em đấy!!!”

Giống như kiếp trước, mụ ta đã nhẫn tâm lấy đi khoản tiền cứu mạng của bà ngoại.

“Anh Huy Dương, đàn anh Huy Dương.” Chẩm Khẽ thở dài thật sâu, lời nói vô cùng nặng nề, “Bây giờ em đã phải sống rất khó khăn rồi.”

Tiếng chuông vào lớp vang lên, Chẩm Khê nhanh chóng ổn định lại tâm trạng, nói với người đang đứng trước mặt mình: “Cảm ơn anh đã quan tâm đến em, hy vọng rằng sau này anh không cần phải nhọc lòng nữa.”

Huy Dương nhìn Chẩm Khê chạy đi nhanh như một làn khói, sự buồn bã bỗng tràn ngập trong lòng. Anh ta dùng một chân đá bay lon đồ uống, trong miệng lẩm bẩm: “Không biết đầu đụng phải thứ gì, có lòng tốt mà không được báo đáp.”

Tâm trạng của Chẩm Khê cả ngày đều không được tốt. Ai nói chuyện với cô cũng đều không thể giúp cô lấy lại tinh thần. Buổi tối đi lớp tự học, cô mang theo cả nỗi buồn bực trong lòng. Phòng học yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng cô lật sách soàn soạt.

Đàn anh ngồi phía trước luôn quay đầu lại nhìn cô, khuyên: “Tiểu Khê à, để không làm được cũng không phải chuyện gì lớn, nghỉ ngơi một chút đi.”

Chẩm Khê gập sách lại, nằm bò ra bàn nhắm mắt lại. Cho đến bây giờ cô vẫn chưa thể chấp nhận hoàn toàn chuyện của Lâm Chinh.

Nghe thấy tiếng gõ trên mặt bàn, Chẩm Khế ngẩng đầu dậy, phát hiện người đứng trước mặt cô là Lý Minh Đình.

Cô vội vàng quay đầu nhìn qua vị trí Huy Dương đang ngồi, anh ta nằm bò cả người lên bàn, mơ hồ có thể nhìn thấy vẻ mệt mỏi, ủ rũ.


Dường như Lý Minh Đình còn cao hơn Huy Dương, cũng không biết nếu cô đứng dậy thì có thể đứng tới vai anh ta không. Chẩm Khê nhìn anh ta, đầu ngẩng cao.

“Em chào anh ạ!”

Không ai nỡ đánh khuôn mặt người cười, đã không rõ đối phương có mục đích gì thì trước tiên nên khéo léo chào hỏi, cách này không bao giờ sai. Dù sao cô cũng gây nho gầy nhắc, chắc anh ta cũng không dám đánh cô trước mặt bao người như vậy.

“Em gái trạng nguyên à.” Lý Minh Đình nói chuyện mang đặc giọng mũi, hơi có vẻ cà lơ phất phơ.

Anh ta nhét một mảnh giấy vào tay Chẩm Khê, nói: “Em thật biết cách trị người.”

Sau đó nghênh ngang bỏ đi.

Chẩm Khể cầm mẩu giấy được xé từ một trang giấy A4 lên, bên trên là những dòng chữ nguệch ngoạc: “Anh bảo đảm với em, anh trai em, cái tên khốn nạn vô liêm sỉ đó, tuyệt đối không thi nổi cấp ba (bao gồm cả mấy cái trường vớ vẩn khác nữa), được chưa?”

“Không cần anh đảm bảo, anh ta cũng thi không nổi, nhìn chỉ số thông minh của anh ta thôi là đã biết rồi.”

Chẩm Khê thầm nghĩ, gấp kỹ tờ giấy lại rồi nhét vào cặp sách.

Cuối tuần, Chẩm Khê về nhà, vừa mới bước đến cửa liền nghe thấy tiếng Lâm Chinh đang cãi nhau với Lâm Tuệ.

“Đó là cái nơi mà đến chim cũng không thèm ị, có tra được trên bản đồ hay không còn chưa biết, tại sao con phải đến đó học chứ?”

“Đó là nơi trường chúng mày chỉ định, mày không đi, có phải muốn bị đuổi học không?” Lâm Tuệ quát rất to.

Nơi mà trường chỉ định? Chẩm Khê giật mình.

“Vậy con không học nữa, được chưa? Nói như là con muốn đi học lắm không bằng.”

Lâm Tuệ khóc lóc om sòm, lăn lóc trên sàn nhà: “Mày không đi học nữa, có phải muốn mẹ mày đi chết luôn không? Ngoài học ra thì mày còn làm được gì? Mày không cẩn tương lai nữa phải không?”

Thấy Chẩm Khê đẩy cửa đi vào, Lâm Tuệ lập tức đứng thẳng dậy, lau nước mắt nói: “Đan Đan, thứ Hai này mẹ với bố con đưa anh con đi nhập học, cũng không biết là đi bao lâu. Trong nhà chỉ có một mình em gái con, con về nhà

mấy ngày đi.”

“Đi đâu vậy ạ? Anh sẽ đi đầu học?” Chẩm Khê hỏi han.

“Rất xa, nơi tiếp giáp với thành phố Lâm, ngay cả xe chạy thẳng đến đó cũng không có, đi đi về về đúng là hành hạ người ta.” Chẩm Toàn tỏ ra rất không vui.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận