Thực Tập Sinh Thần Tượng

“Mày nói ai là người ngoài?” Lâm Chinh tức điên lên, điều này vẫn luôn là chỗ đau của hắn, chỉ cần có người động vào là hắn lập tức bùng nổ.

“Chẩm Khê, mẹ thật sự rất đau lòng. Mẹ vẫn đối xử rất tốt với con, hóa ra con lại coi anh trai mình như vậy.” Lâm Tuệ ôm mặt khóc nức nở, “Tôi làm cái gì cũng nghĩ cho cái nhà này, vậy mà hóa ra con trai của tôi ở trong cái nhà này chỉ là người ngoài!”

“Không phải, mẹ, chúng ta là người một nhà mà” Một tay Chẩm Hàm lôi lôi kéo kéo Lâm Tuệ, tay còn lại thì bắt lấy Chẩm Toàn, cũng khóc theo, “Bố, chúng ta là người một nhà đúng hay không?”

Chẩm Toàn nắm thật chặt tay nó: “Chúng ta vốn là người một nhà”

“Phải rồi! Cho nên trong cái nhà này chỉ có một mình tôi là người ngoài” Chẩm Khẽ gật đầu, rốt cuộc thừa nhận một sự thật rành rành trước mắt từ lâu này.

“Tao hỏi lại một lần nữa, tiền đầu?” Chẩm Toàn dùng dây lưng chỉ vào cổ.

“Đan Đan, sang năm anh trai cùng em gái con, một đứa thì bắt đầu lên cấp ba, một đứa thì học cấp hai, bây giờ ba con lại không có việc làm. Ba nghìn tệ đã là một số tiền rất lớn đối với nhà chúng ta rồi, con mau trả lại số tiền này đi” Lâm Tuệ ra vẻ khẩn cầu nói.

“Tôi đã nói rồi, tôi không cầm số tiền này! Số tiền kia rốt cuộc ở đâu thì bà đi mà hỏi con trai và con gái yêu quý của bà ấy. Hai người bọn họ bắt tay vu oan cho tôi cũng không sợ sau này gặp phải báo ứng sao! Tôi...”

“Bốp!” Một cái tát của Chẩm Toàn cắt đứt lời nói của Chẩm Khê. Ông ta nhấc cổ áo cổ rồi vứt ra ngoài cửa, nói, “Mày còn dám rủa em gái mày! Tuổi còn nhỏ mà sao lại độc ác như vậy? Mày cút ra ngoài tự suy ngẫm lại cho tao, bao giờ mang tiền trả lại thì mới được về”

“Đan Đan, con luôn học hành rất tốt, lần này mặc dù trộm tiền của nhà, nhưng nói ra ngoài cũng không hay. Nếu chuyện này bị trường học biết, con nghĩ các thầy cô và bạn bè sẽ nhìn con như thế nào. Mẹ nghe nói trường số 7 vẫn luôn chú trọng đến giáo dục đạo đức của học sinh”

“Cô nói cái này với nó để làm gì? Cô thấy nó có chỗ nào giống có đạo đức sao?” Chẩm Toàn đẩy Lâm Tuệ vào trong nhà, sau đó rầm một cái đóng sập cửa lại, nhốt Chẩm Khê ở bên ngoài.

Chẩm Khế run cầm cập không cách nào thở được, cổ họng giống như bị thu nhỏ lại chỉ bằng một lỗ kim. Cô dựa sát vào tường, bức tường lạnh lẽo khiến cho cảm xúc của cô dần dần bình tĩnh lại, sau đó cô chậm rãi đi xuống cầu thang.

“Anh à, sẽ không có chuyện gì chứ? Nếu không em cùng anh nói với mẹ một tiếng trước?”

Chẩm Toàn vẫn đang phát giận trong phòng khách, lôi cả ông bà ngoại với mẹ ruột Chẩm Khế ra để mắng chửi. Quay lưng về phía bọn họ, Chẩm Hàm gọi Lâm Chinh vào phòng nói chuyện.

“Có thể xảy ra chuyện gì được? Nó lại không có bằng chứng chứng minh nó không lấy tiền, chỉ cần chúng ta cứ khẳng định là nó lấy. Em xem dáng vẻ của bố đi, rõ ràng là không thích nó, chắc chắn sẽ không nghe nó giải thích đầu. Chuyện này nhất định không thể nói cho mẹ nghe, nếu mẹ biết rồi chắc chắn sẽ lấy lại tiền” Lâm Chinh cười khà khà, “Em không phải vẫn luôn muốn có một đôi giày trượt băng với mua quần áo đẹp nữa hay sao? Chờ chuyện này qua rồi, anh sẽ đi mua cho em.”

“Nhưng nếu Chẩm Khê vẫn không đưa tiền ra thì làm sao bây giờ?”

“Có thể làm sao chứ? Bố không phải đã nói là đuổi nó ra khỏi nhà, không nhận đứa con gái như nó nữa hay sao? Em không phải vẫn luôn ghét nó chiếm mất nửa phòng của mình hay sao? Mà kỳ thi giữa kỳ lần trước nó còn chế giễu em”

“Nếu chị ta bị đuổi ra ngoài liệu có bị chết đói hay không?”

“Em để ý đến nó làm gì?” Lâm Chinh ngậm điếu thuốc, vô lại nói, “Nếu không phải vì nó thì bố đã sớm mua giày trượt băng cho em rồi, mà nhà chúng ta cũng không trở nên nghèo khó như vậy.

“Dù sao chị ta cũng không phải người nhà chúng ta” Chẩm Hàm nắm chặt tay, nhìn về phía phòng của Chẩm Khê, nói: “Nuôi chị ta lâu như vậy đã là rất tốt với chị ta rồi.”

***

“Anh Toàn, em bảo, số tiền này nếu như Chẩm Khê vẫn không trả lại thì mình cũng không thể cứ như vậy mà bỏ qua được. Ba nghìn tệ đấy, số tiền này đủ để cả nhà chúng ta dùng trong bao lâu? Nếu nó không trả lại tiền thì anh đến đòi bà ngoại nó, ít nhất cũng phải lấy lại mười nghìn tệ mang về”

“Nếu nó không mang tiền trả lại thì cứ để nó chết đói chết rét ở ngoài kia đi, nhà họ Chẩm không có đứa con gái như vậy!” Chẩm Toàn thở hổn hển, rầm một cái đập mạnh xuống bàn.

Lâm Tuệ dùng tay che miệng, cố nén nụ cười sắp nở ra nói: “Em thấy Chẩm Khê đi học đúng là phí của, không học được tỷ đạo lý nào. Em thấy không bằng lúc trước cho nó đi học nghề ở thị trấn bên cạnh. Có thợ cả ở đó để ý, nói không chừng sẽ hiểu chuyện hơn chút.”

“Ừ.” Chẩm Toàn gật đầu, “Không thể cho nó đi học nữa, đi học cũng chỉ phí tiền, anh lập tức bảo nó bỏ học đi làm”

“Em bảo... Ấy? Có người đang gõ cửa hả?” Lâm Tuệ không khỏi bất ngờ nhìn đồng hồ, “Đã mấy giờ rồi mà vẫn còn có người đến nhà? Không phải Chẩm Khê quay lại chứ?”

“Nếu như là con ranh kia quay lại thì tuyệt đối không được mở cửa cho nó. Không cho nó một bài học thì ai biết được sau này nó còn trộm cái gì nữa!”

Lâm Tuệ nhìn Chẩm Toàn một cái, hét về phía cửa: “Ai vậy?”

“Cảnh sát đây, mở cửa ra!”

Lâm Tuệ và Chẩm Toàn liếc mắt nhìn nhau, Chẩm Hàm cùng Lâm Chinh nhổ đầu ra từ trong phòng, hỏi: “Làm sao vậy ạ?”

“Có một cô bé đến đồn cảnh sát báo án, nói trong nhà mất tiền, các người vu oan cho là cô bé trộm nên đã đánh đập cổ bé, cho nên chúng tôi đến đây để điều tra”

Vừa mới mở cửa, viên cảnh sát đứng ở cửa đã nói một câu như vậy.

Sắc mặt Chẩm Toàn đỏ bừng, lắp ba lắp bắp nói: “Đây là việc nhà của chúng tôi, cũng không cần làm phiền các đồng chí”

“Chúng tôi vốn cũng không định can thiệp vào việc nhà của các người, nhưng bây giờ cô giáo của cô bé kia đã đến rồi, còn yêu cầu chúng tôi nhất định phải điều tra rõ ràng chuyện này, tôi thấy hai người nên đi theo tôi một chuyến đi.”

Chẩm Hàm run rẩy nắm tay Lâm Chinh đi sau cùng, miệng liên tục hỏi dò: “Sẽ không có chuyện gì chứ? Chị ta đã báo cả cảnh sát rồi, làm sao chị ta dám báo cảnh sát chứ?”

Lâm Chinh cũng có vẻ sợ sệt, giọng nói hơi run: “Nó không có bằng chứng, báo cảnh sát thì làm được cái gì? Chỉ hù dọa chúng ta mà thôi!”

Chẩm Toàn vừa bước vào đồn cảnh sát, đã nhìn thấy Chẩm Khê cầm cốc giấy đứng trong góc, bên cạnh cô có mấy người vây quanh, Lư Ý cùng ba mẹ Lư Ý, còn có giáo viên chủ nhiệm họ Chu của cô.

“Chẩm Khê!” Chẩm Toàn tức giận rống to, “Mày rốt cuộc muốn làm gì? Mày còn biết xấu hổ hay không? Còn không màu theo tạo về nhà!”

Nói xong liền trực tiếp công về phía cô, Chẩm Khê hơi rụt người về phía sau, bố Lư Ý lập tức chắn trước mặt cố, nói: “Các người nói con bé trộm tiền, nói nếu con bé không trả tiền lại thì sẽ không cho vào nhà. Bây giờ ngoài trời lạnh như vậy, con bé còn có thể làm gì? Con bé không còn cách nào khác mới phải đến đồn cảnh sát.”

Vành mắt mẹ Lư Ý đỏ hoe, bà nói: “Sao có thể đánh đứa bé thành như vậy chứ?”

“Đây là việc nhà của chúng tôi, chẳng liên quan gì đến giám đốc Lư đầu nhỉ?”

Dù sao cũng không làm việc trong nhà máy nữa, bây giờ Chẩm Toàn cũng không cần kiêng dè gì.

“Tôi đại khái đã hiểu xảy ra chuyện gì rồi, trường số 7 tuyệt đối không chấp nhận học sinh có đạo đức kém!” Cố Chu nhìn Chẩm Toàn, nhấn mạnh từng chữ, “Đương nhiên, cũng không thể chấp nhận chuyện người khác bôi nhọ đạo đức của học sinh chúng tôi. Tôi rất ủng hộ các đồng chí điều tra rõ ràng sự việc, để sự thật được phơi bày”

Trong lúc này, một vị cảnh sát của đồn đã dò hỏi hai người trong cuộc khác là Lâm Chinh và Chẩm Hàm. Sau đó đi tới, ngồi xổm trước mặt Chẩm Khê nói: “Người đều không tránh khỏi sẽ mắc sai lầm, chỉ cần biết hối cải và sửa

chữa là được. Nghe nói kết quả học tập của cháu rất tốt, cháu có một tương lai tốt đẹp, không nên vì những chuyện như thế này mà phạm phải sai lầm không thể cứu vãn được”

“Vị đồng chí này, anh đang nói cái gì vậy?” Cố Chu đột nhiên mở miệng, “Ỷ anh là, đã xác định số tiền này là do Chẩm Khê trộm? Anh có bằng chứng gì?”

Vị cảnh sát kia đứng dậy, bất đắc dĩ nói: “Cô em gái của Chẩm Khê đã tận mắt nhìn thấy Chẩm Khê lấy tiền từ trong tay Lâm Chinh, cái này còn không tính là bằng chứng sao? Hay là Chẩm Khê có bằng chứng chứng minh cổ bé đó nói dối...”

“Cháu có bằng chứng!” Chẩm Khê ngẩng đầu, lướt qua viên cảnh sát nhìn về phía Lâm Chinh, Chẩm Hàm và Lâm Tuệ lặp lại một lần nữa, “Cháu có bằng chứng!”

*****

Hai chiếc xe cảnh sát trong đồn đều bị điều động, đi theo phía sau còn có xe của bố Lư Ý. Lư Ý ôm Chẩm Khế ngồi ghế sau, nước mắt cô bé vẫn không ngừng rơi.

“Cháu thật sự có bằng chứng?” Viên cảnh sát ngồi ghế trước hỏi.

“Chú cảnh sát, nếu như lát nữa cháu có thể chứng minh là cháu bị vu oan thì cháu có thể xin tòa án buộc bố cháu chuyển giao quyền giám hộ cháu cho người khác được không ạ?”

Đối phương chăm chú suy nghĩ một chút rồi nói: “Sợ rằng không được, người nhà của cháu có thể nói đây chỉ là mâu thuẫn mà anh em các cháu trêu đùa nhau tạo thành mà thôi, không đến mức độ có thể bắt ông ta giao ra quyền giám hộ”

“Vậy ông ta đánh cháu thì sao ạ?” Chẩm Khê vén ống tay áo lên cho anh ta xem, phía trên có rất nhiều vết đỏ cùng vết bầm tím đan xen.

“Ông ta đã đánh cháu thành như vậy cũng không được sao? Ngộ nhỡ ngày nào đó ông ta muốn giết cháu thì làm thế nào?”

Đối phương không nói gì, một lúc lâu sau, mới thở dài trả lời: “Nếu cháu có thể chứng minh sự trong sạch của mình thì chuyện này chú có thể nghĩ cách xử lý giúp cháu”

Dưới sự chỉ dẫn của Chẩm Khê, hai chiếc xe cảnh sát đi vào một con đường nhỏ yên tĩnh, viên cảnh sát ngồi phía trước hỏi: “Chúng ta phải đi đến đâu?”

“Nhà họ Huy.”

“Cháu đừng nói đùa chứ, sao lại đến chỗ đó?” Trong giọng nói của đối phương lộ rõ sự khiếp sợ.

“Anh ta không phải nói cháu lấy tiền ở trước cửa nhà họ Huy sao? Muốn chứng minh sự trong sạch của cháu thì tất nhiên phải đến chỗ đỏ”

Ba chiếc xe dừng lại trước cửa nhà Huy Dương, Chẩm Khê nhìn chằm chằm Lâm Chinh, hỏi: “Anh xác định tôi lấy tiền từ tay anh ở đây?”

“Đương nhiên!” Giọng nói của Lâm Chinh rất lớn.

“Ở chỗ nào? Anh chỉ cho tôi xem!”

“Giả vờ giả vịt.” Lâm Chinh nói xong, đi đến dưới chân đèn đường, dậm chân nói, “Chính là chỗ này, Chẩm Hàm cũng nhìn thấy, có đúng hay không?”

“Vâng, anh đã đưa tiền cho chị ở chỗ này”

“Tôi hỏi lại anh một lần nữa, anh xác định tôi đã lấy tiền của anh ở đây? Không phải ở chỗ khác? Ngay trước mặt các chú cảnh sát, anh nói rõ ràng lần nữa cho tôi.” Giọng nói của Chẩm Khể mang theo sự đe dọa, cô vừa nói vừa lại gần hắn ta.

“Tao xác định, chính là ở chỗ này!”

“Được, các chú cảnh sát đã nghe rõ rồi chứ ạ?”

Chẩm Khê đột nhiên nở nụ cười, nói nhỏ với Lâm Chinh: “Anh chết chắc rồi!”

“Trời ạ! Sao lại có nhiều xe cảnh sát đến đây vậy, Huy Dương, nhà cậu xảy ra chuyện gì à?” Một giọng nói oang oang vang lên.

Tất cả mọi người đều quay đầu lại. Chẳng biết từ lúc nào, một chiếc xe đã đỗ lại ở một góc gần đó, trước xe có ba người đang đứng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui