Chuyện này cứ thế mà được quyết định như vậy, không còn cách nào để cứu vãn nữa rồi. Chẩm Khê làm nhiều việc như vậy, cuối cùng lại vẫn không đạt được gì cả.
Thậm chí, có giống như một con rùa đen rụt đầu, cũng không dám đi gặp người giám hộ mới của mình.
“Bố cậu gọi điện thoại đến, nói thứ Sáu tuần này là sinh nhật của em gái cậu, bảo cậu về nhà một chuyến, ông bà nội cậu cũng có mặt.”
Không tránh được rồi. Nhưng Chẩm Khê lại không biết phải đối mặt như thế nào, ròng rã cả một ngày sau khi biết được tin này, cô không thể tập trung để làm bất cứ việc gì được.
Nhiêu Lực Quần thò tay sang lật sách qua trang khác giúp cô. “Cô giáo đã giảng đến đây rồi”
Cây bút xoay rất nhanh quanh hai ngón tay Chẩm Khê, Nhiêu Lực Quần biết tâm trí của cô đã hoàn toàn rời khỏi lớp học.
“Nghe Lư Ý nói cuối tuần này cậu phải về nhà”
Quyển nháp trước mặt cô có viết một dòng chữ như vậy. Chẩm Khê di chuyển cái bút, viết một dấu “” ở trên nháp.
“Cậu sợ hãi à?”
“Vậy tại sao lúc trước không dám quay về đó?”
“Kệ tôi!”
“Tôi có thứ này tặng cho cậu”
Nhiêu Lực Quần nhét một hộp điện thoại di động vẫn còn mới nguyên vào trong ngăn bàn cô, đó là loại mới nhất bây giờ và cũng rất đắt.
“Cậu có ý gì?”
“Tôi đã lưu số điện thoại của mình vào trong đó rồi, nếu cậu thấy sợ thì gọi điện cho tôi, tôi lập tức sẽ đến cứu
cậu.”
Chẩm Khê cười ha ha, vứt cái hộp trả lại cho cậu ta, “Cậu cho rằng cậu là cảnh sát Thái Bình Dương sao?”
“Nghĩa là gì?”
“Can thiệp nhiều chuyện như vậy! Tôi có sợ hay không thì liên quan gì đến cậu? Gặp nguy hiểm tôi không tìm cảnh sát mà tìm cậu làm cái gì? Điền à!”
“Cậu... cậu..” Nhiêu Lực Quần vứt cái hộp vào trong ngăn bàn, nói, “Lòng tốt lại bị cho rằng lòng lang dạ thú, không lấy thì thôi.”
***
“Ngày mai em phải về nhà?”
“Việc này được bản tin thời sự thông báo sao? Tại sao ai cũng biết vậy?” Chẩm Khẽ cảm thấy rất khó hiểu, cùng một ngày, đây đã là người thứ hai hỏi cô rồi.
“Lư Ý và Tiến Dũng nói cho anh biết.”
“Hai người miệng rộng này!”
“Sao vậy? Đã chuẩn bị tốt áo giáp vàng và kiếm để giết kẻ thù chưa?”
“Em đã quá rõ bộ mặt thật của bọn họ rồi.”
“Lòng dạ con người làm sao dễ dàng nhìn rõ như vậy. Lần này em quay về, chắc chắn thái độ của bọn họ sẽ khác”
“Nhờ phúc của anh mà mẹ kế em có lẽ sẽ cho rằng em có quan hệ tốt với anh. Sau này ngoài mặt chắc chắn cũng sẽ đối xử tử tế hơn”
“Hừ! Bây giờ mới biết lợi ích của anh đây thì có tác dụng gì? Anh chưa gặp ai như em cả, rõ ràng chỉ cần vài câu nói là có thể giải quyết được vấn đề, thế mà cứ muốn liều mạng với người khác.”
“Ông đừng đánh tôi, tôi quen biết Huy Dương đấy. Nếu lúc bố đánh mà em lại nói như vậy thì chắc chắn còn bị đánh kinh khủng hơn. Ông ta chắc chắn sẽ cho rằng em đang nói khoác. Anh cứ làm như trong diện tích mấy chục cây số này không có ai là không biết anh vậy. Hơn nữa, ông ta cũng chắc chắn cho rằng bố đẻ dạy dỗ con gái mình thì không đến lượt người ngoài xen mồm vào”
“Ông ta không để ý em thì cũng phải để ý em gái em, đúng không? Anh biết quá rõ suy nghĩ của bố em với bà mẹ kế em rồi” Huy Dương ưỡn lưng một cái nói, “Sau này ông ta sẽ không dám đánh em nữa đâu, em cứ yên tâm mà về đi.”
“Được thôi!” Chẩm Khẽ gật đầu, “Vậy tiểu nhân xin phép ra về, ngài tiếp tục phơi nắng đi”
“Mang rác đi vứt giúp anh!”
Chẩm Khê nhận lấy túi rác, liếc mắt một cái cô đã nhìn thấy một chiếc điện thoại mà màn hình bị vỡ tung tóe trong đó.
Loại điện thoại này vừa nghe nhạc vừa chụp ảnh được, là loại đang thịnh hành nhất hiện nay, giá vài nghìn tệ, sao lại bị chà đạp đến mức này?
“Chiếc điện thoại này sao lại bị như vậy?”
“Rơi chứ sao, chẳng lẽ bị người khác gặm?”
“Anh không cần nữa à?”
“Màn hình đều vỡ như mạng nhện rồi, anh còn cần làm gì?”
Chẩm Khể mở điện thoại ra, phát hiện ngoài cái màn hình bị vỡ vụn thì những chỗ khác đều không có vấn đề gì.
“Thay màn hình là được rồi.”
“Phiền phức, điện thoại mới anh cũng mua rồi, còn giữ nó làm gì?”
“Cứ thế vứt đi?” Cẩm Khê xác định lại lần nữa.
“Nếu em cảm thấy cái mạng nhện kia không chướng mắt thì cứ cầm lấy mà dùng đi, mặc dù nói độ phân giải không tốt có thể chụp người thành ma, nhưng nghe nhạc, tra từ hay lên mạng thì vẫn được”
“Hay là anh bán lại cho em đi”
Huy Dương trừng có một cái, cầm lấy chai nước có ga bắt đầu lắc, “Em bị điên à? Vốn là đồ bỏ đi, nếu em không cần thì ném đi. Từ lần đầu tiên gặp mặt đến giờ, em luôn lấy tiền ra chế giễu anh. Có phải em cảm thấy anh có vẻ rất nghèo khó không?”
Chẩm Khế bất đắc dĩ cười: “Vậy em nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận, khi nào anh cần thì em sẽ trả lại cho anh”
Huy Dương không kiên nhẫn phất tay, “Cầm đi, cầm đi! Vừa nhìn thấy nó thì cả người đã nổi da gà, ghê chết đi được”
“Số điện thoại trong danh bạ là của anh, sau khi em nhét sim vào thì gửi tin nhắn cho anh.”
“Anh tự lưu số của mình vào trong điện thoại làm gì?”
Huy Dương sững sờ, rất buồn bực mà đẩy Chẩm Khê về phía cửa sân thượng, “Em quan tâm làm gì. Anh không nhớ nổi số điện thoại của mình không được sao? Anh cảnh cáo em, không được đưa số điện thoại của anh cho người vớ vẩn nào đâu đấy.”
Chẩm Khê vốn cũng định mua một cái điện thoại di động, một là để tiện liên lạc với bà ngoại, hai là bên dì Từ có chuyện gì cũng không cần đợi đến cuối tuần cô được nghỉ mới bàn bạc được, không lo lỡ mất cơ hội làm ăn. Cuối cùng cũng là để bảo vệ mình, lần sau nếu gặp phải tình huống khẩn cấp gì thì cô cũng tiện báo cảnh sát.
Mua một cái sim điện thoại xong, Chẩm Khế liển nhắn tin cho số điện thoại duy nhất trong danh bạ.
[Em đã mua sim điện thoại rồi. Cảm ơn điện thoại của anh. Em sẽ giữ gìn nó cẩn thận. Lần sau em mời anh ăn cơm nhé.
Đối phương trả lời rất nhanh, nhưng nội dung lại khiến Chẩm Khê không còn gì để nói: [Đừng giả vờ đáng yêu, đừng làm anh mày buồn nôn nữa!]
Ha ha.
Chẩm Khê đặt chế độ im lặng cho điện thoại rồi giấu nó vào trong ngăn kép của cặp sách rồi chậm rãi đi về nhà.
Còn cách nhà mấy chục mét, nhưng cô đã nhìn thấy hai người đang đứng ở dưới nhà, trong đó người cao hơn chính là Chẩm Toàn, ông lão chống gậy bên cạnh có lẽ là ông nội cô.
“Đan Đan!” Chẩm Toàn nhìn thấy cô bèn gọi một tiếng, sau đó đỡ người bên cạnh đi về phía cô.
Chẩm Khể đứng tại chỗ, nhìn bọn họ đi tới gần mình.
“Đan Đan, đây là ông nội con”
Chẩm Khê nhìn ông ta, không nói lời nào.
Mặt Chẩm Toàn lộ vẻ lúng túng, “Tại sao không chào ông vậy?”
“Con bé lớn như vậy mà bố mới gặp nó lần đầu tiên, không biết cũng là bình thường?
“Ông nội” Chẩm Khế ngoan ngoãn chào một tiếng.
“Ai!” Ông lão đi đến, kéo tay Chẩm Khê rồi nói, “Trở về là tốt rồi”
Ông ta cầm tay Chẩm Khê đi về nhà nói: “Sau này có ông nội làm chỗ dựa cho cháu, trong cái nhà này sẽ không có ai dám bắt nạt cháu nữa”
Chẩm Khê yên lặng mà nghe, không tiếp lời.
Lời đối phương nói cô tin được sao?
Đương nhiên là không tin được!
Người mà mình sống mười hai năm mới gặp mặt lần đầu tiên, vừa mở miệng ra đã là lời hứa ba hoa chích chòe, vậy trước kia ông ta đã ở đâu?
Chẩm Khê thực sự rất ghét phải đi đoán suy nghĩ của người khác, nếu như có thể thì có rất muốn hỏi thẳng: Ông rốt cuộc muốn làm cái gì? Ông có mục đích gì? Có điều kiện gì thì cứ nói thẳng ra, chỉ cần tôi có thể làm được thì chúng ta có thể bàn bạc.
Nhưng đối phương coi cô là trẻ con, chắc họ nghĩ chỉ cần lừa gạt là xong thôi.
Về đến nhà, trên bàn ăn đã đặt đầy các món ăn, có một bà lão tóc hoa râm đang xếp bát đũa, Lâm Tuệ vẫn đang bận nấu nướng trong bếp.
“Đây là bà nội con”
“Bà nội.”
“Ôi chao” Đối phương đi đến nâng mặt cô lên rồi nói, “Trông thật xinh xắn, giống hệt mẹ cháu”
Chẩm Khê có thể nghe được động tác xào rau của Lâm Tuệ ngừng lại, trong lòng không nhịn được cười.
“Chị, chị đã về”
Chẩm Hàm cười rất vui vẻ chạy về phía cô, đưa tay ra muốn kéo tay cô. Chẩm Khê tránh khỏi tay nó, nghiêng người đứng ở phía sau ông lão.
Chẩm Hàm nước mắt lưng tròng nói: “Ông nội, chị có phải vẫn còn giận cháu không? Cháu đã biết sai rồi mà.”
Ông lão kéo Chẩm Khể ra nói: “Hàm Hàm cũng là bị lừa. Sau khi con bé biết sai vẫn muốn xin lỗi cháu. Hai người các cháu mới là chị em ruột, không thể căm ghét lẫn nhau, có lời gì nói ra là được rồi”
Thừa dịp Chẩm Khê không để ý, Chẩm Hàm xông lên ôm lấy eo cô, vùi đầu vào trong lòng cô bắt đầu khóc lóc, miệng liên tục nói xin lỗi, khiến cho Chẩm Khê tức muốn nổi điên.
Chẩm Khê vừa kéo nó ra vừa nói: “Chị không trách em, em đừng khóc nữa!”
“Chị thật sự không giận em? Đều là lỗi của em, anh trai nói đã đưa tiền cho chị mà em cũng tin, làm hại chị bị oan, sau này em tuyệt đối sẽ không như vậy nữa đâu”
“Ừ, chị biết rồi.”
Chẩm Hàm cười hì hì lôi kéo cô, nói: “Chị trở về là tốt rồi. Đúng rồi, bố mẹ sắp xếp lại phòng cho chị đấy, em dẫn chị đi xem nhé?
Chẩm Khê bị Chẩm Hàm kéo vào phòng, cái góc sau vách ngăn vốn âm u nay đã rực rỡ hẳn lên, sáng sủa và ấm áp hơn hẳn. Những đồ dùng sạch sẽ, mới tinh đặt trên giường, một con sư tử bông lông xù nằm ở trên đó, nhìn qua thì đúng là có vẻ rất ấm áp.
“Không cần phiền phúc như vậy, bình thường chị đều ở lại trường, cũng chỉ về có mấy ngày”
“Chị cũng không thể trọ ở trường mãi mà”
Trong lòng Chẩm Khê hơi lo lắng, hỏi: “Có ý gì?”
Lúc này ông nội Chẩm Khê mới nói: “Ông và bà nội cháu định bán cái nhà cũ đi rồi mua một căn phòng ở đây cho cháu đi học, tranh thủ qua một thời gian nữa sẽ để cháu về ở.”
“Không cần đâu, không cần đầu!” Chẩm Khê hoảng sợ nói, “Cháu ở trọ ở trường rất tốt, buổi tối còn có thể tự học. Từ sau khi ở lại trường, kết quả học tập của cháu càng ngày càng tốt, hơn nữa là trường học yêu cầu cháu ở lại ký túc xá
“Sao có thể làm phiền trường học mãi như vậy được? Ở trường làm sao tốt bằng ở nhà? Cháu nhìn xem cháu đã gầy thành cái gì rồi. Sau này ông và bà nội cháu sẽ bồi bổ cho cháu, có sức khỏe thì mới học hành tốt được không phải sao? Đến lúc đó ông sẽ đến trường nói với cô giáo cháu, cháu không cần lo lắng”
Trong lòng Chẩm Khê lạnh lẽo. Cô thật vất vả mới thoát khỏi cái nhà này, vẫn chưa vui vẻ được bao lâu lại phải quay về rồi sao?
Vậy trước kia cố vất vả như thế là vì cái gì? Chỉ là lãng phí thời gian của mình thôi sao?
Còn có thời gian, còn có thời gian, cô nhất định phải thừa dịp làm hỏng dự định của mấy kẻ này.
“Ăn cơm thôi!” Chẩm Toàn ở bên ngoài kêu lên.
“Chờ chút, khách của con vẫn chưa tới đầu” Chẩm Hàm cười nói.
“Ai vậy? Không phải con đã nói lần này không mời bạn học sao?”
“Là anh Lực Quần”