Huy Dương đi thẳng về phía bọn họ, đi theo sau là Lý Minh Đình và Quý Bạch Dương.
Đến gần rồi anh ta cũng không nói chuyện, trực tiếp cạy ngón tay của Nhiêu Lực Quần ra.
“Đừng có mà động tay động chân.” Huy Dương cảnh cáo một câu.
Chẩm Khê nhảy dựng lên ôm lấy vai anh ta, dẫn anh ta đi sang một bên, “Em có việc muốn nói với anh.”
Lý Minh Đình đi theo được vài bước liền bị Quý Bạch Dương kéo lại.
“Cậu muốn hóng cái gì?”
“Không phải.” Ánh mắt Lý Minh Đình chuyển động nhanh như cái máy quay xổ số, không ngừng chần chừ giữa hướng Chẩm Khê rời đi lẫn trên người Quý Bạch Dương.
“Đồ ẻo lả, lá gan cũng lớn nhỉ.” Quý Bạch Dương quét mắt liếc Nhiêu Lực Quần từ đầu đến chân một lần rồi nói, “Sau này cách Chẩm Khê xa ra, nghe thấy chưa đấy.”
“Mắc mớ gì tới anh?” Nhiêu Lực Quần lui về phía sau vài bước, tầm mắt mới nhìn ngang bằng được với Quý Bạch Dương.
“Hể hế! Chú mày sao mà?”
“Thôi thối, bỏ đi.” Lúc này đổi lại thành Lý Minh Đình kéo Quý Bạch Dương đi, nói khẽ: “Cậu làm sao đây? Đó là bạn cùng bàn với Chẩm Khê, cũng đâu phải lưu manh đầu đường xó chợ.”
“Chẩm Khê thích thằng oắt kia à?” Quý Bạch Dương trợn mắt lên.
“Thích?” Lý Minh Đình bật cười, “Cậu nghĩ cái gì thế? Chẩm Khê có thể thích ai được? Tôi thấy trong mắt cô bé ấy à, đám con trai này chẳng khác gì ông chủ trong phòng bảo vệ cả.”
“Nhưng mà Huy Dương không ưa tên kia.” “Huy Dương không ưa ai cơ? Cái cậu nhóc vừa rồi ấy hả? Sao lại thế được? Hai người bọn họ mới gặp nhau được có mấy lần?”
Quý Bạch Dương nhìn cậu ta lắc đầu: “Thỉnh thoảng thấy cậu thông minh thật đấy, nhưng có lúc lại ngu không tả nổi.”
Biểu cảm Lý Minh Đình nghiêm túc lại, nói: “Tôi đã sớm nói với cậu rồi, không thể nào.”
“Lần trước cậu nói không thể nào, bây giờ cậu vẫn cảm thấy không thể nào sao? Cậu xem thử mức độ để bụng của Huy Dương đi.” Quý Bạch Dương suýt chút nữa không nhịn được mà gào lên.
“Dù sao đấy cũng là chuyện của hai người bọn họ, chúng ta cũng không cần phải bận tâm.” Vừa quay mặt, Lý Minh Đình lại khôi phục thành điệu bộ cợt nhảy tưng tửng.
“Vừa nãy, nhóc với Nhiêu Lực Quần có chuyện gì?” Huy Dương mở cửa sân thượng ra, xách tay cô đi vào trong.
“Cái gì mà có chuyện gì cơ?”
“Ban ngày ban mặt, lồi lôi kéo kéo.”
“Lôi lôi kéo kéo? Nhiều Lực Quần là tên thần kinh đấy! Đối với em không bình thường cũng không phải chuyện ngày một ngày hai rồi.”
“Nhóc thích thằng đó à?”
“Làm quái gì có chuyện đấy?” Câu hỏi này làm Chẩm Khê sởn hết cả da gà.
“Vậy thằng đó thích nhóc à?” Không đợi Chẩm Khê nói chuyện, Huy Dương liền nói tiếp, “Cậu ta hình như rất thích nhóc.”
“Em học giỏi, tính tình tốt, lại còn hào phóng, người thích em đương nhiên nhiều như mây”
“Bớt giả ngu đi.” Huy Dương cực kỳ không kiên nhẫn, giọng điệu nói chuyện cũng nhanh hơn so với bình thường, “Nhóc biết anh đang nói tới cái gì mà.”
“Chẩm Khế, nếu như cậu ta theo đuổi nhóc, nhóc sẽ ở bên cậu ta à?”
“Không thể nào.”
“Vậy nếu như là...”
“Anh đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi.” Chẩm Khê ngắt lời anh ta, “Cho nên mới có thời gian suốt ngày nghĩ những thứ vẩn vơ này. Em bận như vậy, để mỗi lần có thể giữ vững vị trí thứ nhất toàn khối mà em hận không thể kéo thời gian một ngày thành hai ngày ra mà dùng. Chuyện yêu đương đối với em mà nói, chỉ tổ lãng phí thời gian. Mà đừng nói đến chuyện yêu đương, có cảm tình với người khác đã là chuyện thừa thãi rồi.”
“Cả thiên hạ này chỉ có mình nhóc bận chắc.” Bởi vì ý tứ oán trách trong lời nói quá nặng, Chẩm Khê mở to mắt đi đánh giá khuôn mặt đối phương.
“Còn không phải sao. Anh tưởng em giống anh chắc, có thời gian qua lại với cả hai cô cùng một lúc à.”
“Chẩm Khê!” Huy Dương đột nhiên tức giận, tức giận một cách vô cớ, tức giận đến mức trợn trừng cả mắt.
“Anh nhắc lại với nhóc lần cuối, anh chưa từng qua lại với hai cô gái nào cả, chưa từng.”
“Được rồi.” Thật ra quen Huy Dương được một khoảng thời gian như vậy rồi, cô đại khái cũng có thể hiểu được tính cách của người này. Cô nói câu kia cũng chỉ là vì muốn trêu đùa anh ta thôi.
“Hơn nữa hiện tại anh cũng không có bạn gái.”
Đối phương lúc này còn bắt đầu ra vẻ uất ức.
“Õ đúng. Em rất cảm thông với anh.”
“Nhóc đúng là... Thôi bỏ đi.” Huy Dương hừ một tiếng, “Nhóc tìm anh có chuyện gì?”
Lúc Chẩm Khê trở về Nhiêu Lực Quần còn chưa đi, giám đốc Nhiều đang đề nghị hai nhà cùng đi ăn cơm. Chẩm Khế vừa xem giờ, lát nữa cô còn có hẹn với dì Từ nữa.
“Cháu còn có việc ạ.” Chẩm Khê xin lỗi, giám đốc Nhiều vẫn luôn rất nhiệt tình và khách khí với cổ, ngược lại cổ lại dăm lần bảy lượt chối từ.
“Có việc gì?” Nhiều Lực Quần lạnh mặt, ánh mắt nhìn cô còn có thêm gai nhọn.
“Có hẹn.”
“Ai?”
Câu nói “Liên quan...” của Chẩm Khê đã đến bên miệng, nhưng trước ánh mắt của giám đốc Nhiều và những người khác, cuối cùng lại nuốt trở vào.
“Là bạn học với mẹ cháu lúc còn sống, mấy hôm trước từ tỉnh lẻ đến đây, bởi vì cháu bận đi thi nên mãi mà chưa gặp mặt được. Ngày mai dì ấy đi rồi, cho nên hẹn hôm nay đi ăn cơm ạ.”
Sắc mặt của mấy người nhà cô không được tốt lắm, nhưng giám đốc Nhiều lại hiểu ra rất nhanh, liền giục cô mau
“Nếu đều là ăn cơm, vậy thì đi ăn cùng nhau đi.” Nhiêu Lực Quần vẫn chưa buông tha.
Chẩm Khế ngẩng đầu nhìn cậu ta, giống như đang nhìn một tên đầu óc tối dạ. Bạn học của mẹ ruột cố ăn cơm cùng với Lâm Tuệ, Chẩm Toàn, không sợ gặp nhau cái là sẽ đánh nhau luôn à?
Di động ở trong túi rung lên, Chẩm Khê mở ra xem, đúng là tin nhắn của dì Từ.
“Ai gửi cho cậu đấy?”
Nhiều Lực Quần ở sau lưng trực tiếp lấy đi điện thoại di động của cô, cùng lúc đó là âm thanh “Lực Quần, không được vô lễ!” của bố cậu ta.
Người gửi: dì Từ
Nội dung tin nhắn: [Di đã đến quán ăn rồi, cháu đến đâu rồi?]
Nhiều Lực Quần nghe được âm thanh nghiến răng ken két của Chẩm Khê, lúc này mới phát giác ra là mình quá lỗ mãng. Cậu ta luôn cảm thấy Chẩm Khê đang qua loa lấy cớ lừa gạt mình. Cô có rất nhiều, rất nhiều bí mật mà bản thân cậu ta hoàn toàn không thể nào chạm đến.
Giám đốc Nhiều giật lại điện thoại rồi trả lại cho cô, nói lời xin lỗi, tự mình vỗ vai đưa cô ra khỏi phòng học, miệng nói:
“Lực Quần tính ngang ngạnh, về nhà bác sẽ mắng nó, cháu đừng có giận nó nhé.”
Chẩm Khê cố nén lửa giận, rời đi.
Dì Từ đem một bản hợp đồng hoàn toàn mới đặt trước mặt cô. Đây là hợp đồng kéo dài tám quý mà Chẩm Khê đã ký, mỗi quý là ba bản thiết kế túi xách.
“Đan Đan, dù không có ý gì khác, dì tôn trọng quyết định của cháu. Chỉ là...” Giọng dì Từ nén lại nỗi tiếc nuối xót xa: “Cậu anh họ kia của cháu, là người bên nhà mẹ kế cháu, cháu giúp cậu ta như vậy...”
Chẩm Khê hiểu được nỗi tiếc nuối và không cam lòng của dì Từ. Bởi vì kiểu dáng thiết kế quý trước lại bán rất chạy, hiện tại dì Từ đang chuẩn bị trực tiếp trao đổi phân chia lợi nhuận với bên thương hiệu. Nhưng bởi vì Chẩm Khê thỉnh cầu, nên đành từ bỏ. Hợp đồng tám quý trong tương lai, đều đã công khai niêm yết giá hết rồi.
“Thật sự mà nói thì nhìn nhận phẩm của Lâm Tuệ với hai đứa con kia, dù không cho rằng cái cậu anh họ mà cháu còn chưa gặp được mấy lần kia sẽ là người lương thiện gì cả. Cẩn thận con đầu tư tiền của với sức lực cho cậu ta nhưng lại ngôi nhầm phải một kẻ ăn cháo đá bát.”
“Cháu hiểu ạ.”
Bàn giao tất cả mọi chuyện xong, Chẩm Khế liền trở về thôn.
Mùa hè ở nông thôn hấp dẫn hơn thành phố nhiều, trái dưa hấu tròn vo, dòng suối nhỏ mát lạnh, cá tôm béo múp tươi ngon. Chẩm Khê ngày nào cũng vui vẻ đến quên cả trời đất, bài tập cũng không làm.
Nhưng cũng vì bảng thành tích thi cấp ba mà cô đành miễn cưỡng tem tém lại.
Dạo gần đây, các bản tin về chuyện thi cấp ba của đài truyền hình địa phương bên cạnh đều tập trung vào một người - Lâm Tụ.
Anh ta vô cùng cố gắng, thi đỗ thủ khoa đầu vào của trường cấp ba tại thành phố anh ta đang ở. Truyền thông ùn ùn kéo đến phỏng vấn, thuận tiện để lộ ra gia cảnh bi thảm của anh ta.
Lúc mọi người đều đang cảm thương cho thiên tài này, đột nhiên có một đài truyền hình nhận được một tin cực nóng sốt. Toàn bộ số tiền bồi thường tai nạn cho mẹ của thiên tài đều giao cho người dì của thiên tài giữ hộ, mà bà dì này cũng đương nhiên trở thành người giám hộ cho thiên tài.
Nhưng vấn đề là, người dì này từng trở thành tiêu điểm bởi vì đối xử khắt khe với con gái riêng của chồng. Vì thế truyền thông nghi ngờ mục đích của người dì này.
Chẩm Khê đang bưng dưa hấu ngồi cười ha ha xem ti vi. Cô nghĩ bây giờ Lâm Tuệ và Chẩm Toàn chắc chắn là đang phiền đến sứt đầu mẻ trán rồi. Vốn tưởng nhặt được một miếng bánh từ trên trời rơi xuống, ai ngờ đâu bên trong lại nhét đầy đá, cắn một cái là có thể gãy luôn mấy cái răng.
Lâm Tụ tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên, tất nhiên là cả khuôn mặt lẫn giọng nói đều đã qua xử lý. Anh ta nói có để ý đến một miếng đất ở nghĩa trang cho mẹ ở thành phố Y, cần bảy mươi nghìn tệ.
Lời vừa thốt ra, công ty có liên quan ngay lập tức liền giảm giá, bản tin vắn đơn giản là đang ép Lâm Tuệ lấy tiền ra. Mấy ngày hôm nay, ngày nào cũng có truyền thông gọi điện thoại cho Lâm Tuệ và Chẩm Toàn, bắt bọn họ phải có một câu trả lời thỏa đáng.
Cuối cùng, Lâm Tuệ đành phải cắn răng mua miếng đất trong nghĩa trang kia.
Ngày hạ táng hôm đó, Chẩm Khê quay trở về.
Cô nhìn thấy thiếu niên quỳ trên mặt đất, cẩn thận đem tro cốt của mẹ mình đặt trong hố, sau đó lại vấc đất phủ lên trên.
Cô đang nhớ lại kiếp trước của mình, không biết lúc mình chết, liệu có người nào cẩn thận chu đáo lo liệu hậu sự cho cô như vậy hay không. Có lẽ tro cốt của cô đã bị Nhiêu Lực Quần và Chẩm Hàm tìm bừa một chỗ mà vứt rồi.
Cũng phải, cô không có người thân, không có bạn bè, không có con cái, không cần có mộ vì cũng sẽ chẳng có ai đến tảo mộ cả.
Lâm Tuệ không biết tìm hộ cho Chẩm Hàm với Lâm Chinh cái cớ gì mà một ngày quan trọng như như hôm nay, hai người bọn họ đều không hề lộ diện. Cho nên người tham gia lễ tang, chỉ có Lâm Tuệ, Chẩm Toàn với cô, thêm cả Lâm Tụ, chỉ có vẻn vẹn bốn người.
Ngay cả ông thầy xem giúp ngày, sau khi làm xong chuyện của mình cũng chỉ đứng cạnh chờ cho tất cả mọi chuyện xong xuôi, khiến cho bầu không khí có vẻ đỡ hiu quạnh hơn một ít.
“Cảm ơn.” Sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc, Lâm Tụ nói với Chẩm Khê một câu như vậy.
Chẩm Khê không rõ nguyên nhân vì sao Lâm Tụ lại cảm ơn, anh ta đoán được cái gì rồi chăng? Hay chỉ đơn thuần là cảm ơn cô đã tham dự lễ an táng thôi?
Dù sao việc cô dùng hợp đồng trong hai năm bán đứt để đổi lấy việc truyền thống đưa tin về hoàn cảnh của Lâm Tụ trên diện rộng, cô không hề nói với anh ta.
Nhưng có cảm giác hẳn là anh ta đã đoán ra được rồi. Anh ta thi đỗ thủ khoa đầu vào của một trường cấp ba trong thành phố chứ không phải là thủ khoa đại học cả nước, sao đáng được truyền thông đi phỏng vấn rầm rộ như vậy được.
Chẩm Khê cũng không nói gì thêm. Cô không biết mình hy vọng anh ta biết hay là không biết nữa.
Cô sợ anh ta không biết có đối tốt với anh ta như thế nào, sau này sẽ vì những lý do trời ơi đất hỡi mà chán ghét cô, không chịu nghe lời cô nói. Nhưng cô cũng muốn anh ta không cần phải nghĩ ngợi gì hết, cái gì cũng không cần phải quan tâm, cố gắng học hành, lớn lên một cách bình thường. Tuyệt đối đừng trở thành cái người âm trầm, tàn nhẫn, không có tình người như kiếp trước.
“Không cần khách sáo.” Rối rắm cả nửa ngày, cuối cùng Chẩm Khê cũng chỉ biết đáp lại một câu như vậy.
Còn có thể làm thế nào nữa đây?
Cứ coi như đây là sự bồi thường cực kỳ nhỏ bé của em cho sự thù hận cá nhân và ánh nhìn phiến diện trong kiếp trước mà đã hủy hoại sự nghiệp học hành của anh đi.