Trò này ở cổ đại sẽ tương đương với việc được Hoàng đế ban cho kim bài miễn tử. Chỉ cần trước khi diễn | ra kỳ thi vào cấp ba, cô không gây ra chuyện động trời gì thì việc cô vào được cấp ba sẽ là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Sau khi được sống lại thì ước mơ và mục tiêu lớn nhất của Chẩm Khế - chính là thi đỗ cấp ba đã bước đầu trở thành hiện thực rồi.
“Không phải chỉ là cái trường cấp ba rách nát thôi sao? Chị đắc ý cái gì?”
Chẩm Hàm rất khó chịu. Trong kế hoạch của nó, đáng nhẽ bây giờ Chẩm Khê phải thân bại danh liệt, bị mọi người người chửi bới mới phải.
Vậy mà giờ lại giúp chị ta có được một suất đặc cách tuyển thẳng.
“Mày đừng coi thường bằng tốt nghiệp của trường cấp ba này. Nhà chúng ta có bốn người đi học, trước mắt cũng
mới chỉ có anh họ đã đạt được thành tích này, tao coi như đã đạt được một nửa rồi. Còn mày...?” Chẩm Khế ung dung nhìn nó, “Mày có chắc là dựa vào thành tích của máy hiện tại, có thể thi nổi cấp ba không?”
“Trường số 7 mỗi năm đều có danh sách được đặc cách tuyển thẳng, chị chắc chắn là tôi không có được quyền đặc cách đó à?”
Chẩm Khê bật cười: “Tao nhìn không ra mày có năng khiếu gì? Năng khiếu về tâm địa âm hiểm à?”
Tóm lại, có được tấm kim bài miễn tử này, Chẩm Khê cuối cùng có thể nhẹ nhõm được phần nào rồi. Trước đây ngoài việc học hành, sức lực và tinh thần của cô đều dùng vào việc đối đầu với cái gia đình bệnh hoạn này. Lên lớp 8 rồi mà bản thân mình vẫn nguyên cái bộ dạng thiếu dinh dưỡng. Bây giờ Lâm Tuệ vẫn bị giam trong tù, Lâm Chinh thì ở một nơi khỉ ho cò gáy nào đó không rõ sống chết ra sao, Chẩm Hàm là đứa mãi không thành tài được. Cuối cùng Chẩm Khê cũng có chút thảnh thơi để nghĩ về những chuyện khác rồi.
Học kỳ mới vừa bắt đầu, cô liền đăng ký một lớp Taekwondo.
“Con gái học cái này để làm gì? Em học theo chị Dung Dung kia, cắm hoa, nhảy múa có tốt hơn không?” Lý Minh Đình khuyên bảo,
“Chủ yếu là do em phát hiện ra Chẩm Hàm ngày càng “thần kinh”, hai bọn em sau này chắc chắn xung đột không ít đầu”
“Em học Taekwondo để đánh nhau hả?”
“Bằng không thì làm gì? Để rèn luyện sức khỏe? Nếu vì sức khỏe thì em không phải nên đi tập tạ sao?”
Tiến Dũng xem cung hoàng đạo cho cô, nói rằng cung hoàng đạo của cô là Kim Ngưu.
“Chẳng trách em keo kiệt như vậy? Lý Minh Đình ngắt lời, “Người như em đăng ký lớp học thêm là đúng rồi, bởi vì em không thể tiêu tiền lãng phí bất cứ giây phút nào?
Chẩm Khê lấy sách ra, hưng phấn đi luyện Taekwondo, bình thường rảnh rỗi còn học được vài chiếu của Quý Bạch Dương.
Lần đầu tiên Chẩm Hàm nhìn thấy cô tập đánh côn nhị khúc, sợ hãi đến độ một thời gian cũng không dám nói chuyện với cô.
Mắt thấy cuối tháng ba đã tới, có hai chuyện khá quan trọng sẽ diễn ra. Một là hoạt động quan trọng nhất, náo nhiệt nhất trong năm là Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường số 7, việc còn lại chính là sinh nhật của Lâm Tụ.
Sinh nhật Lâm Tụ là ngày 28 tháng 3, vừa hay lại trùng với ngày đầu tiên trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường.
Chẩm Khê lại lân la tới hỏi Tiến Dũng: “Chị, lớp chị năm nay chuẩn bị tiết mục gì vậy? Ngôi sao nổi tiếng của chúng ta có biểu diễn nữa không?”
“Ngôi sao của chúng ta nói năm nay không muốn tham gia, tiết mục biểu diễn sẽ do Đoạn Ái Đình đảm nhận thay”
“Chị Ái Đình định diễn gì vậy?”
“Hát với nhảy sôi động, chị nghe nói vậy?”
“Vừa hát vừa nhảy, chị ấy giỏi vậy ạ?”
Tiến Dũng kinh ngạc nhìn cô: “Chị tưởng em biết chứ, Đoạn Ái Đình là thực tập sinh của Cloud đó.”
“Chị ấy là thực tập sinh của CLOUD?”
“Lâm Tụ chưa nói với em à?”
Chẩm Khê vẫn tròn mắt, chuyện Đoạn Ái Đình là thực tập sinh không khiến cô quá kinh ngạc, bởi chị ấy có ngoại hình của một ngôi sao. Nhưng chuyện chị ấy là thực tập sinh của Cloud thì...
Nếu cố nhớ không nhầm.
Cloud là công ty con của tập đoàn Vân Thị, chuyên đào tạo thực tập sinh để trở thành thần tượng. Tổng giám đốc của Tập đoàn Vân thị bấy giờ là Vân Lĩnh, Vân Linh là cha của Vân Tụ, mà Vân Tụ chính là tên sau này của Lâm Tụ.
Vậy thì Lâm Tụ và Đoạn Ái Đình có quan hệ gì?
Tổng giám đốc bá đạo tương lai và mỹ nữ xinh đẹp dưới trướng.
Ái chà chà.
Quả dưa bở này quá to, cô cũng không dám ăn.
Nếu đúng như vậy thì hai người này thật là có duyên với nhau. Đến tiêu đề của bài báo sẽ đăng trên trang Bát Quái (trang báo mạng có tiếng của Trung Quốc: bagualile.com) của mười năm sau về hai người mà cô cũng đã nghĩ ra rồi.
Từ bạn cùng bàn đến người yêu, là mối duyên do ông trời tác thành sao? Hay lại là thanh mai trúc mã giúp đỡ lẫn nhau? Vân Tụ x Đoạn Ái Đình, vô cùng xứng đôi vừa lứa.
***
“Chị, yêu cầu về thực tập sinh của Cloud chắc rất cao nhỉ? Chẩm Khể sáp lại gần Đoạn Ái Đình, hỏi thăm.
“Cũng bình thường” Đoạn Ái Đình nghiêng đầu suy nghĩ, “Chị chỉ tham gia sơ tuyển thôi, quay một đoạn phim tự giới thiệu về bản thân, sau đó thì nhận được câu trả lời”
“Đó là bởi vì chị xinh đẹp đó. Người khác làm gì có chuyện dễ dàng như thế?
Đoạn Ái Đình không phản bác cũng không tỏ ra khiêm tốn. Cô thản nhiên nhận lấy lời khen ngợi của Chẩm Khê.
“Chị thực tập ở Cloud có từng gặp lãnh đạo của Vân Thị chưa?”
“Sao có thể được?” Đoạn Ái Đình cười, “Cloud chỉ là một trong những sản nghiệp của tập đoàn Vân Thị thôi. Lãnh đạo cấp cao của Vân Thị chỉ xuất hiện trên truyền thông thôi, đối với thực tập sinh làm sao có thể để ý tới được”
“Em muốn làm thần tượng à?” Lâm Tụ bật nắp bút ra, liếc Chẩm Khế một cái.
“Không được à?” Chẩm Khê ngẩng đầu ưỡn ngực ra, “Em không thể làm thực tập sinh sao?”
“Có thể có chút khó khăn” Đoạn Ái Đình nói, “Yêu cầu đầu vào của Cloud đối với thực tập sinh rất cao đó”
Chẩm Khể biết người ta nói là sự thật, nếu so với bối cảnh nền công nghiệp to lớn của Cloud thì Melon chỉ giống như cái xưởng nhỏ bé chốn thôn quê mà thôi.
Nhưng mà trước giấc mơ của bản thân, chẳng phải ai ai cũng đều có quyền bình đẳng sao? Có người có thể đứng trên sân khấu trước hàng vạn người biểu diễn, được mọi người ủng hộ; có người chỉ cần được xuất hiện trước ống kính cũng đã là một điều may mắn rồi.
“Trên thế giới này đâu phải chỉ có mình Cloud là công ty đào tạo thực tập sinh”
“Nếu muốn đi thì đi nơi nào tốt nhất ấy. Nếu đi mấy công ty hạng ba hạng bốn thì chi bằng bỏ cuộc cho xong, tóm lại chỉ phí thời gian”
“Vậy sao?”
Chẩm Khê vui vẻ hưng phấn sang đây tìm hiểu tin tức, nhưng kết quả lại buồn rầu quay về.
“Em ấy sao vậy? Sao không nói chuyện với mình nữa?” Đoạn Ái Đình hỏi.
“Cậu thấy sao?”
“Mình chỉ nói sự thật thôi mà. Chẳng lẽ cậu thấy Chẩm Khê thích hợp đi làm thực tập sinh để trở thành thần tượng à? Con bé không có tư chất làm thần tượng, con bé nên sớm từ bỏ cái suy nghĩ không thực tế này đi. Đối với con bé, việc học hành cho tốt, đỗ đại học mới là chuyện quan trọng”
“Ngôi sao thần tượng phải sẵn có tư chất gì?” Lâm Tụ nghiêm túc nhìn cô, “Ngoại hình xinh đẹp à?”
“Đây không phải điểm quan trọng nhất sao? Suy cho cùng thì ca hát nhảy múa có thể học nhưng ngoại hình xấu xí thì không có cửa rồi. Cho dù sau này có đi phẫu thuật, cũng không thể sánh với những người xinh đẹp tự nhiên được”
Lâm Tụ gấp sách bỏ vào ba lô, đứng dậy khỏi ghế.
“Vậy chúc mộng đẹp của cậu thành hiện thực”
***
“Lâm Tụ, em không xinh hả?” Chẩm Khê đột nhiên mở miệng.
“Không xinh”
“Anh thẳng thắn quá nhỉ. Cũng đúng, nếu em muốn nghe những lời tốt đẹp thì không nên hỏi anh, em nên đi hỏi Lư Ý hoặc Hàn Y mới đúng, bọn họ chắc chắn sẽ khen tận mây xanh luôn. Nhưng em cũng có chút ưu điểm mà.”
“Ví du?”
“Ví dụ như em có đầu óc thông minh, học hành giỏi giang, thôi bỏ đi...” Chẩm Khê thở dài, “Trước mặt anh, sao em lại dám nói đến việc đầu óc thông minh lại học giỏi được nhỉ?”
“Mười giờ rồi” Lâm Tụ nhắc nhở.
“Cũng đúng!” Chẩm Khê hô to lên, “Cho dù trên thế giới này ai cũng không thích em thì em có thể làm thế nào chứ? Dù sao thì có Lư Ý thích em rồi. Trong lòng cậu ấy em là giỏi nhất, là người hùng, là thần tượng, là...”
Nói tới điểm xúc động, Cẩm Khê không nhịn được mà chỉ chỉ tay về phía bầu trời.
“Đây là cách em tự an ủi bản thân à?”
“Sao lại gọi là an ủi chứ?” Chẩm Khê đung đưa cánh tay hét lên, “Chẩm Tiểu Khế! Mày là giỏi nhất! Cố lên!”
“Ha.
Từ tiếng cười ngắn ngủi của Lâm Tụ, cô có thể nghe ra được rất nhiều hàm ý, ví dụ như là đồ thần kinh, đầu óc có vấn đề. Không đợi cô vặn hỏi thêm, Lâm Tụ đã trèo lên xe đạp đi mất tăm rồi.
Chẩm Khế ngồi thẳng dậy, bước ra khỏi ghế, sải bước đi nhưng vừa mới nhấc chân lên cô liền cảm thấy có chút bất thường.
Một chuyện mà trước giờ cố chưa từng để ý đến nhưng lại có cảm giác rất quen thuộc.
Lần kinh nguyệt đầu tiên của con gái.
Sao cô lại quên béng đi chuyện này nhỉ?
Chẩm khể đứng đờ tại chỗ, cảm nhận được quản trở nên ẩm ướt, cô liền không dám cử động, bụng dưới bắt đầu đau âm ỉ.
Chết tiệt!
“Sao vậy?” Lâm Tụ đã đi được vài phút nhưng bây giờ đã quay trở lại.
Chẩm Khê mím môi, không biết mở lời như thế nào.
“Anh họ” Lưỡng lự một hồi, Chẩm Khế run run nói.
Lâm Tụ nghe thấy cách xưng hô này là biết có chuyện gì đó rồi.
Lâm Tụ đem xe đạp của Chẩm Khê khóa lại ở trường, vừa quay đầu liền nhìn thấy Chẩm Khê đứng dưới đèn đường, bộ dạng rất đáng thương, trên eo đang buộc áo khoác của anh.
“Cái món đồ đó.” Mặt Lâm Tụ dưới ánh sáng mờ ảo của đèn đường có chút tái nhợt: “Cải món đồ đó em không thể tự mình đi mua?”
“Nếu em mà đi nổi thì em cần anh làm gì?” Nhìn bộ dạng của Chẩm Khê như sắp khóc, “Anh kì kèo gì nữa? Anh có định về nhà hay không? Bây giờ đã mấy giờ rồi? Còn lằng nhằng cái gì?”
“Lần cuối đấy” Lâm Tụ nói.
“Anh biến thái à? Sau này ai còn thèm nhớ anh mua cái thứ này nữa?” Chẩm Khẽ rất khó chịu, tuy rằng là mùa hè những buổi tối vẫn rất lạnh.
Nếu cố còn đứng trong gió thế này một lúc nữa chắc chắn ngày mai không xuống nổi giường?
Lâm Tụ đi tới một tiệm tạp hóa nhỏ, tuy rằng trên mặt anh không có biểu cảm gì, hay còn có thể coi là lạnh lùng, nhưng Chẩm Khê vẫn cứ có cảm giác, trong bóng dáng của anh ta có vẻ gì đó hùng dũng, oanh liệt lắm.
Có cần phải đến mức vậy không?
Chẩm Khế ngồi yên sau, eo với lưng cô đau đến mức không thể ngồi thẳng lên được.
“Cái áo khoác này của anh bỏ đi.”
“Đó là đồng phục của trường”
“Anh vẫn còn một cái nữa mà. Cái này bỏ đi, em cũng ngại giặt, dù có giặt anh cũng chế, sẽ không dùng nữa cho mà xem”
“Là do em lười”
“Anh cứ coi như em lười đi” Chẩm Khể ngó đầu qua sau lưng Lâm Tụ nhìn về phía trước.
“Anh họ à, anh đi vòng qua tảng đá đi, em sắp chết đến nơi rồi”
Chẩm Khể không nói sai, ngày hôm sau có thật sự không xuống nổi giường.
“Chị sắp chết à?” Chẩm Hàm nhìn thấy sắc mặt cô mà cũng thấy sợ hãi.
Trong nhà có hai người đàn ông với một đứa trẻ, ai có thể hiểu nỗi đau của cô. Đến vẫy tay cô cũng không đủ sức, đành nhắm chặt mắt lại coi như tiễn khách.
Chẩm Toàn tìm được một công việc là làm bảo vệ trong một khu chung cư, vừa sáng ra đã đi rồi. Chẩm Hàm lèo nhà lèo nhèo, sau rồi cũng vội vã đi ra khỏi cửa vì sắp muộn giờ học, tại Chẩm Khế cuối cùng cũng được yên tĩnh.
“Dậy đi, uống thuốc”
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi, làm Chẩm Khê sợ đến mức cơn đau lan ra khắp người. Cô mở to mắt, Lâm Tụ đã đứng trước giường cô, một tay cầm cốc nước, một tay cầm thuốc.
“Thuốc gì thế?”
“Thuốc giảm đau.”
Chẩm Khế không nói nên lời.
“Không phải em đau sao?”
“Sao anh không thình lình mà tiêm cho em một mũi luôn đi? Lượn!” Chẩm Khê kéo chăn chùm kín đầu, không muốn để ý đến người này nữa.
Cái sự quan tâm kiểu này của phần tử trí thức, đúng là độc dược mà.
Không thể nhận được. Không thể nhận được.