Đến chiều, Chẩm Khê mới cảm thấy như được sống lại. Cô chống người đứng dậy định ra ngoài phòng khách rót ly nước nóng.
“Ôi mẹ ơi!”
Không ngờ lúc này mà trong nhà vẫn còn có người, lúc nhìn thấy Lâm Tụ đang ở phòng khách, Chẩm Khẽ giật mình hét lên.
“Anh không đi học à?”
“Um.
“Sao anh tùy hứng vậy?”
“Không mặc đồng phục thì người ta không cho vào trường”
“Không phải anh vẫn còn một chiếc sao?” Chẩm Khê nổi giận.
Lâm Tụ không nói gì, tay chỉ ra ngoài ban công. Chẩm Khê nhìn ra, chiếc áo đồng phục còn lại còn đang treo ngoài đó.
“Là lỗi của em” Chẩm Khế dựa tường, bước từng bước ra ngoài, “Tiểu nhân lại làm điện hạ lỡ mất việc học, thật là nghiệp chướng nặng nề, khó mà thoát được tội này, khó mà t được”
Chẩm Khê mò tới trước máy lọc nước, rót cho mình một ly nước nóng.
“Trong bếp có đường đỏ đấy.”
Chẩm Khế cứ tưởng mình nghe nhầm rồi, người này rõ ràng vẫn đang cúi đầu đọc sách mà.
“Anh nói gì cơ?”
“Trong bếp có đường đỏ đấy.”
“O”
Chẩm Khể cảm thấy khuôn mặt mình đột nhiên vô cớ nóng lên, cô đành coi đó là do sự xấu hổ bình thường của một cô gái. Tuy rằng lời này là do chính miệng cố nói ra nhưng đúng là có chút không biết xấu hổ.
Cô giống như một người sắp đến tuổi già, kéo lê đôi chân di chuyển về phía nhà bếp.
Chẩm Khê nhìn chăm chú một lượt khắp nhà bếp, không thấy dấu vết của cái gì là giống đường đỏ cả.
“Ở đâu?” Cô hỏi.
“Tầng trên cùng tủ bát”
Chẩm Khê ngước đầu lên, phát hiện ra vị trí đó không phải là chỗ cô có thể với tay đến hoặc có thể kể thứ gì dưới chân mà lấy được.
“Đặt cao như vậy để làm gì? Định để cho hươu cao cổ lấy à?”
Trên đỉnh đầu bỗng xuất hiện thêm một cánh tay nữa, giúp cô lấy đồ phía trên đầu dễ như ăn cháo.
Chẩm Khê lấy một miếng đường đỏ, thở dài.
“Sao nãy anh không trực tiếp lấy xuống cho em luôn? Làm khổ em vậy làm gì?
“Em có nói à?”
Chẩm Khẽ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Quán Tự Tại Bồ Tát hành thẩm Bát nhã Ba la mật đa thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách. (Ngài Bồ Tát Quán Tự Tại khi thực hành thấm sâu về trí tuệ Bát Nhã Ba la mật, thì soi thấy năm uẩn đều là không, do đó vượt qua mọi khổ đau cách nạn.)
“Cảm ơn anh họ” Chẩm Khê nở một nụ cười ngoan ngoãn, bưng nước đường đó quay về phòng, đóng cửa cái räm.
May mà đau đớn chỉ hành hạ cô nửa ngày, từ ngày thứ hai trở đi, Chẩm Khê đã trở lại bình thường. Sau một tuần, cố lại là nữ hán tử trêu chó trọc mèo, nhảy nhót vui vẻ.
Lễ kỷ niệm trường không đợi mà đến. Không biết có phải cô mù rồi không, à không, khi tin tức ngôi sao A Huy không tham gia biểu diễn đã lan truyền ra ngoài, lễ kỷ niệm năm nay so với năm ngoái vắng vẻ hơn nhiều.
Do có ít học sinh trường ngoài nên việc rút thăm năm nay cũng dễ dàng hơn. Chẩm Khế không nhờ cổng sau cũng chen vào được.
Nhìn xung quanh, những khuôn mặt mang nụ cười hạnh phúc của các cô gái cũng ít đi, tỷ lệ nam nữ bình đẳng giống như đã được tính toán kỹ càng rồi.
Chẩm Khê vẫn ngồi ở vị trí VIP, bên trái là Lư Ý, bên phải là Huy Dương.
“Hôm nay ai diễn tiết mục chủ đạo?” Chẩm Khể hỏi.
“Đoạn Ái Đình”
“Wow!” Chẩm Khê mở to miệng kinh ngạc.
“Em cũng đừng quá mong đợi, buổi diễn tập của cô ấy anh xem rồi, bình thường thôi.”
“Không thể nào” Chẩm Khê khẳng định, “Thực tập sinh của Cloud sao có thể ở trình độ bình thường được”
“So với ai không so” Tiền Dung sáp lại nói, “So với ngôi sao nổi tiếng chắc chắc là bình thường rồi” “Xem đi rồi rõ” Huy Dương nói. Chẩm Khê vẫn cố phản bác: “Có người lúc diễn tập với lúc diễn thật không giống nhau đâu.”
“Vậy em cứ chờ đi.”
Chẩm Khê thật sự rất mong chờ. Trong tưởng tượng của cô, một thực tập sinh chuyên nghiệp như Đoạn Ái Đình khẳng định sẽ không thể nào thua kém người chưa qua đào tạo như An Đào Sa.
Nhưng đáng tiếc là năm nay An Đào Sa cũng không biểu diễn, tiết mục đầu tiên của buổi diễn lại là do Chẩm Hàm đảm nhận.
Không biết có phải do bị Hàn Y đả kích hay không mà lần này nó lại chọn biểu diễn nhảy.
Nhưng mà theo Chẩm Khể thấy, cái tài nghệ này của nó còn không bằng tài đánh đàn piano.
Sợ hãi rụt rè, thấp tha tấp thỏm, vô cùng thiếu tự tin. Biểu cảm trên khuôn mặt nó phải nói là vô cùng phong phú, cùng với điệu nhảy theo kiểu... khá là gợi cảm, cả người nó trông giống như miếng mỡ lợn bị đóng hộp cả nửa tháng trời. Dù cách một khoảng cách rất xa nhưng Chẩm Khê vẫn ngửi thấy mùi tanh.
“Cay cả mắt” Chẩm Khê dè bỉu phán một câu.
Lý Minh Đình bịt tai lại, nói với Chẩm Khê: “Cái gì gọi là thủy quân (những kẻ được thuế để làm việc mà người khác yêu cầu, thuộc giới giải trí), đây mới gọi là thủy quân biết chưa?”
Chẩm Khể quay đầu, sau lưng bọn họ là mấy tên con trai đang không ngừng reo hò, dẫn đầu là Chu Huyền, cảnh tượng này nhìn cứ như vịt trong chuồng kêu gào vì cháy ổ vậy.
Những tiết mục dần dần trôi qua, đã sắp tới cuối cùng, Chẩm Khê đã chẳng còn nhiều hứng thú nữa.
Khán giả cũng đã rời đi không ít, Lý Minh Đình vẫn muốn đi nhưng vì Chẩm Khế kiên quyết muốn xem Đoạn Ái Đình biểu diễn nên vẫn kiên nhẫn ngồi lại.
Cuối cùng thì Đoạn Ái Đình cũng xuất hiện, người dẫn chương trình giới thiệu tiết mục, Chẩm Khê biết đây là một vũ điệu khá là gợi cảm.
“Sao lại là gợi cảm vậy?” Chẩm Khê tràn đầy tiếc nuối, “Đang lúc tuổi trẻ phơi phới, sức sống căng đầy, sao người nào người nấy cũng đều thích nhảy sexy vậy?”
Nhạc vang lên, Đoạn Ái Đình mặc một chiếc váy ngắn bó sát người bước ra sân khấu.
Chiếc váy màu hồng đào gắn đầy những hạt cườm lấp lánh, ánh sáng đèn màu chiếu xuống trồng càng thêm chói mắt. Vóc dáng của Đoạn Ái Đình rất đẹp, nhưng bộ trang phục này lại làm xấu đi những đường nét gợi cảm của chị ta, khiến cho cái khí chất cao quý, kiêu sa vốn có của chị ta bị lấn át bởi cái vẻ phong trần.
Về tạo hình của chị ta, Chẩm Khể cảm thấy rất thất vọng.
“Không nên làm những việc không phải sở trường của mình”
Câu nói này của Lâm Tụ dùng để ám chỉ Đoạn Ái Đình hoặc cũng có thể là Chẩm Hàm hoặc là đa số những người biểu diễn hôm nay đều vô cùng thích hợp.
Một gương mặt ngây thơ đáng yêu, một mỹ nhân khí chất cao quý lạnh lùng lại cứ lần lượt muốn chọn theo phong cách gợi cảm. Mặc lên những bộ đồ thiếu vải, nhảy những điệu nhảy uốn éo rẻ tiền, hưởng thụ những tiếng hò hét dung tục chứa đựng nhiều ý nghĩa khác nhau.
“Em thất vọng như vậy để làm gì?” Huy Dương hỏi, “Đã sớm nói với em là không ra gì rồi mà”
“Điệu nhảy thì đều khá giống nhau. Tại sao chị An Đào Sa nhảy đẹp như vậy, những người kia thì lại kém xa đến thế”
“Do thần thái biểu diễn trên sân khấu thôi.”
Huy Dương trả lời, lọt vào tai Chẩm Khế lại không khác gì so với mấy kiểu triết học siêu hình, bát quái ngũ hành.
Cô tất nhiên cũng biết về cái gọi là thần thái biểu diễn trên sâu khấu.
Nhưng vấn đề là, thần thái biểu diễn trên sân khấu như nào mới là đúng?
Chỉ khi đúng cách thì mới có thể trở nên xuất sắc, sau đó là trở nên chuẩn xác, cuối cùng đạt đến mức hoàn hảo.
“Đợi em đứng trên đó rồi thì sẽ hiểu rõ” Ngôi sao A Huy lên tiếng.
Ca khúc nóng bỏng, mạnh mẽ của Đoạn Ái Đình đã kết thúc. Tuy rằng nói là vừa nhảy vừa hát nhưng bởi vì do nhạc nền quá to, hoàn toàn không nghe rõ được tiếng hát của chị ta.
Lúc kết thúc màn biểu diễn, tiếng thở dốc xuyên qua micro truyền ra.
m thanh này khiến Chẩm Khể cảm thấy rất khó chịu, nghe thấy người ta thở hổn hển như vậy, bản thân cũng sẽ theo đó mà bắt đầu cảm thấy căng thẳng theo.
Vốn dĩ tiết mục được 60 điểm, nhưng bởi vì tiếng thở hổn hển sau cùng mà bị trừ đi một nửa.
Đây đều là chi tiết nhỏ mà thôi, quả nhiên vẫn chỉ là thực tập sinh, vẫn chưa ai dạy chị ta cách biểu diễn chuyển nghiệp là như thế nào.
“Còn có một chuyện nữa...”
Chẩm Khê đã đứng dậy nhưng nghe thấy Đoạn Ái Đính đột nhiên lên tiếng thì lại ngồi xuống.
“Hôm nay, là sinh nhật của bạn trai mình”
Một tiếng “wow” vang lên giống như nước đang đổ dần dần vào trong chảo dầu, khắp hội trường đều xôn xao cả lên.
Huy Dương huýt sáo một tiếng, sắc mặt vui vẻ nhếch mép nhìn về phía sân khấu.
“Bạn Lâm, sinh nhật vui vẻ nhé!”.
Sức bùng nổ của lời thông báo này khiến cho người dẫn chương trình đang đứng trên sân khấu và lãnh đạo nhà trường không kịp phản ứng để ngăn lại. Đoạn Ái Đính gửi một nụ hôn gió về phía khán đài, sau đó nhanh chóng rời khỏi sân khấu.
Bộ dạng hiện tại của chị ta linh hoạt hơn gấp trăm ngàn lần lúc ở trên sân khấu.
“Kích động cái gì? Có gì mà kích động thế? Đám người này...” Tiến Dũng bịt lấy hai tai, khó chịu quay người lại nhìn.
Ngược lại Chẩm Khê thì rất bình tĩnh: “Hoa khôi của trường tỏ tình với bạn trai trong thời điểm quan trọng như này, cũng giống như ngôi sao A Huy của chúng ta sau khi kết thúc biểu diễn thông báo rằng mình sẽ come out (công khai xu hướng giới tính thứ ba của bản thân) vậy. Mọi người đều sẽ há hốc miệng, sẽ kích động cũng là chuyện dễ hiểu thôi.”
“Nói cái gì đấy?” Chẩm Khế chỉ thấy sau gáy mình bị xiết lại, Huy Dương đã tóm chặt gáy cô.
“Em lấy ví dụ thôi mà.”
Huy Dương vừa đi ra ngoài, vừa hỏi: “Hôm nay là sinh nhật của Lâm Tụ à?”
“Đúng ạ?
“Tối có dự định gì không?” Huy Dương hỏi.
“Không có.”
“Không đi đón sinh nhật với anh họ à?”
Chẩm Khể nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ, hỏi: “Em đi làm cái gì?”
“Tối nay có cuộc thi đấu của B-boy trong giới Underground”
Mắt Chẩm Khê bỗng phát sáng, tóm lấy ống tay áo anh: “Anh đi không?”
“Sẽ đi, nhưng không chắc sẽ tham gia thi đấu”
Chẩm Khẽ gật gù, Huy Dương lại hỏi: “Em tới không?”
“Xem tình hình đã”
“Ô.”
Chẩm Khế chào tạm biệt Huy Dương ở cổng, cô đến nhà xe lấy xe đạp, không ngờ lại nhìn thấy Lâm Tụ và Đoạn Ái Đình đang đứng dưới tán cây.
Đoạn Ái Đình vẫn mặc bộ đồ lấp lánh mặc lúc biểu diễn khi nãy, chị ta đứng đó, cả người giống như đang phát sáng
Không biết Lâm Tụ vừa nãy có xem được tiết mục múa của chị ta không?
Chẩm Khê đẩy xe, đi một cách lặng lẽ.
Lâm Tụ và Chẩm Khê lần lượt về đến nhà, cô vừa mới ngồi xuống sô pha thì Lâm Tụ đã đẩy cửa bước vào.
Chẩm Khê uống một lon coca lạnh, thoải mái nhắm mắt lại.
“Đoạn Ái Đình nói tối nay đi ăn”
“Cái gì?” Chẩm Khể suýt thì bị sặc, vội che miệng lại ho khan.
“Em đi không?”
Sao em phải đi?
Chẩm Khê vừa định nói nhưng bỗng dưng lại nhớ đến điều mà mình vẫn luôn dặn dò Lâm Tụ. “Hai người ăn ở nhà đi. Dù sao bố cũng không về, Chẩm Hàm cũng không ở đây, em cho hai người không gian riêng”
Lâm Tụ liếc có một cái, nhấc ba lô lên đi về phòng.
Hơ, như vậy là ý gì?
Chẩm Khê nằm dài trên số pha xem ti vi, lúc khoảng 5h, Lâm Tụ đi ra khỏi phòng, đã thay bộ đồng phục, nên cả người anh trông đầy sức thanh xuân.
Chẩm Khê thấy anh thay giày, không nhịn được hỏi anh: “Đi ra ngoài ăn phải không?”
“Um.”
“Bao giờ về thế?”
“Chưa biết được”
Chẩm Khê nhăn mày. Cô biết mình không nên ngăn cấm Lâm Tụ làm những việc bình thường như đi giao du hay hẹn hò, nhưng...
“Không thể về trước khi trời tối à?”
Lâm Tụ ngẩng đầu nhìn cô: “Anh không quyết định được”
“Vậy khi hai người ăn xong thì gọi điện cho em, em đến đón anh.”
Chẩm Khê đưa ra ý kiến thỏa hiệp.
Lâm Tụ không nói gì, anh đặt đôi giày đã thay ra bỏ vào tủ giày, đẩy cửa ra ngoài.
“Lâm Tụ, anh đợi em với.”
Đi ra ngoài rồi!
Đến giày Chẩm Khê cũng chưa kịp thay, tóm lấy ba lô chạy theo xuống dưới.
Chẩm Khế đứng trên hành lang vừa gọi vừa chạy xuống.
Có lẽ do tiếng dép lê quá lớn, Lâm Tụ dừng bước.
“Em thật là!”.
Lâm Tụ cầm lấy ba lô, miệng nói: “Về thay giày”
“Gì cơ?”
“Con gái thế này đi ra ngoài không hay lắm”