Thực Tập Sinh Thần Tượng

Trong lòng Chẩm Khê cũng rõ ràng, cô cứ trơ mặt vậy mà đi theo Lâm Tụ đến chỗ hẹn thật sự có cảm giác mặt dày. Bình thường Đoạn Ái Đình có vẻ rất khách sáo với cô, nhưng cô hiểu chị ta chỉ là nể mặt Lâm Tụ thôi. Quan hệ của hai người không giống như cô với Tiến Dũng.

Hơn nữa cô cũng cảm giác được, từ sau lần cô nói với Đoạn Ái Đình rằng mình muốn làm thực tập sinh thì chị ta luôn có chút xem thường cô.

Cho nên trong khoảng thời gian này, Chẩm Khê cũng bớt tiếp xúc với đối phương, tránh mang lại phiền phức không đáng có cho cả hai, cũng như cho Lâm Tụ.

Đoạn Ái Đình đi ra cửa của một nhà hàng Tây đón bọn họ. Chị ta mặc một bộ váy đen cao quý kiểu Tây, đối diện với một Lâm Tụ đơn giản, gọn gàng cùng một đứa trẻ con như có thì chị ta càng có vẻ tao nhã như một cô công chúa.

“Chẩm Khê, em là cái đuôi của anh họ em sao?”

Mặc dù câu nói này chị ta vừa cười vừa nói, giống như trêu chọc, nhưng ánh mắt chị ta nhìn Chẩm Khê thì lại hoàn toàn không phải như vậy.

Chị ta kéo Lâm Tụ đi về phía trước, Chẩm Khê đi phía sau. Sau khi vào cửa, nhân viên phục vụ đứng hai bên không khỏi liếc mắt đánh giá Chẩm Khê.

Chẩm Khê cúi đầu nhìn lại, áo hoodie có mũ in hình con gấu cùng quần bò của cô đúng là không hợp với hoàn cảnh nơi này, giống như một cô bé lùn lạc vào thế giới thần thoại.

Chỗ hẹn của Đoạn Ái Đình cùng Lâm Tụ chính là một nhà hàng Pháp, một nơi mà lễ nghi bàn ăn còn nhiều hơn cả ý nghĩa của thức ăn, thứ mà cô cảm thấy phiền phức nhất.

“Không ngờ Chẩm Khê cũng đến.”

Chẩm Khế ngồi ở bên cạnh Lâm Tụ, còn Đoạn Ái Đình ngồi đối diện bọn họ. Chị ta đưa ly rượu nhỏ trước mặt mình cho Chẩm Khê: “Khai vị trước đã”

Chẩm Khê lắc đầu, đôi mắt nhìn khăn trải bàn tinh xảo.

“Sao thế? Đây là rượu khai vị. Em đừng sợ, uống rất ngon”

Chẩm Khế ngước mắt lên, cố kiềm chế không để mình lộ ra vẻ mặt phản cảm. Trước tiên không nói cô không biết đối phương đã uống qua ly rượu này chưa, chỉ nói đến việc cô từ chối, vậy không phải rõ ràng là không muốn uống sao? Thế quái nào mà chị ta lại hiểu thành do cô không có kiến thức chứ?

“Cảm ơn chị, em không uống rượu”

Đoạn Ái Đình sững sờ một giây, liếc mắt nhìn Lâm Tụ, cười nói: “Cũng đúng, em còn nhỏ, sau này có cơ hội đi ăn vài lần thì sẽ quen thôi.”

Cho dù tôi có sống đến 100 tuổi cũng sẽ không thích ăn món Pháp có được không?

“Mình đã gọi món ăn và rượu rồi, cũng không biết cậu thích ăn cái gì, cho nên mình đã nhờ đầu bếp chính gợi ý cho. Nghe nói vị đầu bếp này mới đến không lâu, món sở trường nhất chính là hải sản”

“Chẩm Khể bị dị ứng với hải sản.”


Chẩm Khê còn chưa kịp đỡ trán thở dài thì đã nghe thấy Lâm Tụ nói một câu như vậy.

Nụ cười của Đoạn Ái Đình vẫn treo ở trên mặt, nghe vậy liếc mắt nhìn Chẩm Khê: “Một lúc nữa sẽ có người mang bánh mì lên. Hay là, Chẩm Khê, em muốn ăn kem không?”

Chẩm Khê không hiểu ý của chị ta lắm. Cô liếc mắt nhìn Lâm Tụ ngồi bên cạnh, sau đó anh ta ấn chuồng, nói để cho cô tự xem thực đơn.

“Món chính hôm nay đều đã được phối hợp sẵn rồi” Đoạn Ái Đình nhắc nhở một câu.

Chẩm Khê mở thực đơn ra, gọi cho mình một phần mì spaghetti sốt phô mai. Lâm Tụ nói với nhân viên phục vụ chuyện cô bị dị ứng với hải sản.

Chờ người phục vụ đi rồi, Đoạn Ái Đình mới nói: “Chẩm Khê, hôm nay chúng ta ăn là đô Pháp”

“Đây cũng không phải nhà hàng Pháp chính tông mà, nếu không sao người ta lại bán mì Ý? Lúc nãy em còn nhìn thấy pizza trên thực đơn nữa.”

Không biết có phải Cẩm Khê bị ảo giác hay không mà cô luôn cảm thấy Đoạn Ái Đình lườm mình một cái.

Chẩm Khể lật xem quyển album đầy ảnh đẹp mà nhà hàng mang đến, cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân để Lâm Tụ cùng Đoạn Ái Đình có thể trò chuyện thoải mái với nhau hơn.

“Hôm nay cậu có đến xem biểu diễn không?” Đoạn Ái Đình hỏi.

“Không”

“Vậy à?” Giọng nói của Đoạn Ái Đình nghe có vẻ rất thất vọng, “Thật là đáng tiếc”

Đúng là rất đáng tiếc, lời chúc mừng sinh nhật náo động toàn trường vậy mà đương sự lại không có mặt để nghe. Có điều Chẩm Khê cũng rất tò mò, một người có tính tình lạnh nhạt như Lâm Tụ, nếu nghe thấy hoa khôi của trường tỏ tình với mình ngay trước mặt giáo viên và toàn thể học sinh cùng trường thì sẽ có phản ứng gì đây?

“Sinh nhật vui vẻ.”

“Cảm ơn.”

“Tặng cậu!” Đoạn Ái Đình cầm chiếc hộp dưới bàn lên, đẩy đến trước mặt Lâm Tụ.

Chẩm Khê cúi đầu, khóe mắt liếc sang, cảm thấy con người mình như muốn bay ra ngoài, thật mệt mỏi mà.

“Không cần đâu, cảm ơn cậu.”

“Tấm lòng của mình, không phải cái gì quý giá cả, cậu xem thử đi”


Lâm Tụ thấy bên ngoài hộp không có trang trí gì, bèn lịch sự mở ra nhìn một cái.

“LP30?” Người lên tiếng lại là Chẩm Khê.

Lâm Tụ quay sang nhìn cô, vẻ mặt rất khó hiểu.

“Quảng cáo của loại điện thoại di động này dán đầy đường, mở ti vi ra là thấy, nên nhìn cái là em nhận ra thôi.”

Chẩm Khê đương nhiên chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra, bởi vì trong cặp sách cô cũng có một cái giống y hệt, chỉ là màu sắc không giống.

“Quá quý giá rồi” Lâm Tụ đóng hộp lại.

“Cậu nhận đi. Tớ cũng không biết tặng cái gì, ra khỏi trường cũng không tìm thấy cậu” Giọng điệu của Đoạn Ái Đình giống như làm nũng. Hình như từ lúc vào cửa đến bây giờ, chị ta mới thu lại thái độ kiêu kỳ của mình, cư xử bình thường với hai người họ.

Giọng điệu lúc này của chị ta giống hệt như khi Lý Minh Đình làm nũng đòi Tiến Dũng trả card đồ họa game của mình.

Như mấy cô cậu đang rơi vào lưới tình vậy...

Không đúng, Lâm Tụ và Đoạn Ái Đình rốt cuộc đã thành đối hay chưa?

Lúc trước Đoạn Ái Đình công khai chúc mừng một cách mạnh dạn như vậy, chắc chắn hai người đã xác nhận quan hệ rồi, nhưng tại sao Lâm Tụ lại khách sáo với chị ta như vậy nhỉ?

Chẩm Khế cứ nhìn hai người đẩy tới đẩy lui cái hộp.

“Cậu không muốn thì cứ vứt đi.” Đoạn Ái Đình rút tay lại, nhìn Lâm Tụ.

Câu này sao nghe quen tại thế nhỉ?

“Đồ của cậu thì tùy cậu xử lý

Bầu không khí lập tức đóng băng, Chẩm Khê cảm giác rất nặng nề, lúng túng. Cô nhìn đĩa mì đang quấn dở trước mặt, ăn cũng không được mà không ăn cũng không xong.

“Không hiểu còn quật cường cái gì? Đoạn Ái Đình lẩm bẩm một câu, khiến Chẩm Khê bị đóng băng từ đầu đến chân.

Nếu như cô không hiểu sai, thì những lời này có thể hiểu thành: cậu có gì mà đắc ý chứ?


Hoặc là, cậu cho rằng cậu là ai?

“Ăn xong chưa?” Chẩm Khê thấy Lâm Tụ nhẹ nhàng hỏi mình.

Lâm Tụ cầm lấy cặp sách của cô rồi đứng lên. Chẩm Khế ngồi bên vừa gật đầu không ngừng, vừa nuốt nốt mì trong miệng.

Đoạn Ái Đình nhướn người qua, kéo tay Lâm Tụ, ngoài miệng thì nói: “Tớ không có ý này”

“Ngày hôm nay cám ơn cậu” Lâm Tụ kéo tay cô, đi về phía quầy thanh toán.

Chẩm Khế đứng phía sau Lâm Tụ, thấy nhân viên thu ngân nhìn chằm chằm vào tay Lâm Tụ. Ánh mắt kia khiến Chẩm Khê không thoải mái tẹo nào. Cô bước sang bên cạnh, nhìn Lâm Tụ lấy tiền từ trong ví ra.

Đó là một cái ví làm bằng da màu đen, có vẻ đã dùng rất lâu rồi. Một bên góc ví đã bị mài hỏng, lộ ra lớp lót màu trắng bên trong.

“Sau khi chiết khấu còn 570, chúng tôi có quy định không nhận tiền xu, cảm ơn.”

Có lẽ là nhìn thấy đồng tiền xu rơi ra từ trong ví Lâm Tụ, nên đối phương lại bổ sung thêm một câu đằng sau.

“Ai quy định không nhận tiền xu? Có tin tối tố cáo mấy người không?” Chẩm Khế chống nạnh, mặt hếch lên, trông rất đanh đá.

“Nơi như chỗ chúng tôi...” Ngay cả giọng điệu của đối phương cũng thay đổi, nếu sau lưng anh ta có cái đuôi, chắc cũng đã vểnh lên trời rồi.

“Chỗ các anh thì thế nào?” Chẩm Khế cắt ngang lời của anh ta, hỏi vặn lại, “Là cung điện Buckingham hay là Tử Cấm Thành? Các anh dựa vào cái gì mà không nhận tiền xu?”

“Dù sao chỗ chúng tôi cũng không nhận tiền xu. Ai da...” Đối phương không còn nhẫn nại nữa liền thúc giục, “Rốt cuộc hai người có thanh toán hay không?”

“Để mình thanh toán, hai người cứ đi đi” Không biết Đoạn Ái Đình đã xuất hiện ở phía sau hai người từ lúc nào. Ánh mắt của chị ta cũng nhìn chiếc ví tiền của Lâm Tụ, ý tứ cũng làm cho Chẩm Khê cảm thấy không thoải mái.

“Ăn cơm mừng sinh nhật anh họ em, sao chị lại phải thanh toán?”

“Chẩm Khê, phải biết chừng mực, đây không phải là chỗ có thể để em mất mặt” Đoạn Ái Đình cười vừa dịu dàng vừa khách sáo, nhưng trong mắt lại chỉ có sự lãnh lẽo khiến người ta rùng mình.

Lâm Tụ vỗ vai cổ, ý bảo cô bỏ đi.

Anh ta đưa sáu tờ tiền giấy cho nhân viên thu ngân, người kia lại hỏi: “Có cần trả tiền thừa không?”

“Sao lại không chứ?” Chẩm Khẽ thấy thật khó hiểu, “Không phải nói sau khi chiết khấu còn 570 à?”

“Ba mươi tệ” Thái độ khi đối phương nói ba mươi tệ giống như lúc ở trong siêu thị nói là trả lại ba hào vậy. Không sai, nhiều lúc Chẩm Khể thấy phiền phức mà nói không cần, bảo người ta đưa cho cô cái kẹo cao su là được.

Nhưng đây là ba mươi tệ!


“Đi thôi.” Lâm Tụ nói.

Chẩm Khể nhanh tay lấy lại tiền thừa trong tay nhân viên thu ngân, sau đó nói: “Chờ một chút, chúng tôi vẫn chưa ăn xong”

Chẩm Khê kéo Lâm Tụ lại tìm một cái bàn ngồi xuống, lại bắt đầu gọi món.

Đoạn Ái Đình đứng trước mặt bọn họ, nói nhỏ với Chẩm Khê: “Rốt cuộc em định làm gì? Những người đến đây đều là người có máu mặt, em đừng có làm Lâm Tụ mất mặt cùng em có được hay không?”

Một bàn món ăn Pháp mà chỉ có năm trăm bay mươi tệ: Cỏ nhân vật máu mặt nào lại ăn một bữa cơm rẻ mạt như vậy không?

Chẩm Khê không để ý đến chị ta, cô đưa thực đơn cho Lâm Tụ, mình thì đi ra cửa gọi điện thoại cho Lư Ý.

“Cậu ăn cơm chưa? Cái Kim Tự Tháp làm từ tiền xu trong nhà cậu ý, cậu tháo một cái ra cho tớ mượn. Đúng... cần sáu trăm tệ, nếu cậu rảnh rỗi thì mang đến đây luôn cho tớ đi”

Chẩm Khê trở lại, Đoạn Ái Đình đã ngồi xuống vị trí của cô, nhìn cô, hỏi: “Hiện tại em định thu dọn hậu quả như thế nào?”

“Ăn cơm trước đi, ăn xong lại nói”

Chẩm Khể gọi hai phần mì Ý cho mình cùng Lâm Tụ, hai người mới vừa ăn xong thì Lư Ý đã đến.

Bố Lư Ý cũng đi cùng, trong tay còn xách theo một cái túi nhìn có vẻ rất nặng.

“Tính tiền đi” Chẩm Khê nói, “Lúc trước là 570 tệ đúng không? Bây giờ thì sao?”

“Chín mươi tám tệ.”

Chẩm Khê lấy ra từng cọc tiền xu được bọc cẩn thận trong giấy đỏ ra, nói: “Ở đây có sáu trăm tệ, anh đếm đi.”

Lời của Chẩm Khê khiến cho vẻ mặt mấy nhân viên thu ngân rất đặc sắc, giống như bị trúng độc của nhện năm màu trong tiểu thuyết võ hiệp.

“Con bé này rốt cuộc bị sao vậy? Đã nói chỗ chúng tôi không nhận tiền xu rồi mà”

“Còn có một hóa đơn chín mươi tám tệ đúng không? Hóa đơn này quẹt thẻ” Chẩm Khê lấy thẻ ngân hàng ra.

Đối phương nhận lấy thẻ, không nói lời nào mà tính tiền luôn hai hóa đơn.

Nhưng như vậy lại khiến Chẩm Khẽ rất khó chịu, sống chết không muốn ký vào biên lai thanh toán.

Đối phương nói cô cố tình gây sự, quấy rối trật tự công cộng, nói phải báo cảnh sát.

“Anh muốn báo cảnh sát: Tôi cũng phải báo cảnh sát đấy. Tôi muốn kiện anh coi thường đồng tiền, kiện nhà hàng các anh chèn ép khách hàng, kiện anh tội lừa gạt”

Bên này cãi nhau cũng không nhỏ giọng lại, bởi vậy khách khứa trong nhà hàng dồn dập quay đầu nhìn về phía này, không biết như thế nào mà tới tại cả quản lý nhà hàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận