“Em không phải là muốn anh tính toán chi li, có thù tất báo với người ta.
Chỉ là loại chuyện này có lần một rồi sẽ có lần thứ hai, có lần thứ hai rồi sẽ có lần thứ ba.
Anh và Triệu Dật Lỗi vẫn còn phải học chung trường với nhau hai năm nữa, sau này gã sẽ lại cứ tìm anh bới lông tìm vết cho mà xem.”
Chẩm Khê túm lấy vạt áo bên thắt lưng của anh, nói: “Nếu như là Chẩm Hàm, em dám bảo đảm sẽ khiến cho nó từ nay về sau cũng không dám có những suy nghĩ linh tinh để hãm hại em.”
“Triệu Dật Lỗi không phải thẩm Hàm.”
Lâm Tụ nói.
“Anh cho rằng Chẩm Hàm dễ đối phó lắm sao?”
Chẩm Khê nói, “Triệu Dật Lỗi chỉ là kẻ lòng dạ hẹp hòi, lại còn thêm đầu óc thần kinh thôi.
Chẩm Hàm thì khác, nó là đứa tâm hồn đã hoàn toàn méo mó rồi, giống như bị mẹ nó nuôi bằng thạch tín từ bé vậy, từ đầu đến chân, ác độc không lời nào tả xiết.”
Ngay lúc đó, có một chiếc xe tải hạng nặng phóng qua như bay, trong tại Chẩm chỉ còn vang lên thanh âm ong ong, trong mơ hồ, hình như có nghe thấy Lâm Tụ nói một câu: “Đôi khi, anh cũng rất độc ác.”
Thời tiết dần trở lạnh.
Không có cảm giác nơm nớp như lúc còn ở trong căn nhà đó nữa.
Có mấy hôm cực kỳ lạnh nên buổi sáng Chẩm Khê căn bản là không có cách nào rời giường.
Lúc đầu, cô còn có thể nghe được tiếng Lâm Tụ kiên nhẫn gõ cửa.
Vài lần sau đó, Lâm Tụ cũng chỉ gõ tượng trưng hai cái cho có, dù sao Chẩm Khê có thể rời giường hay không là chuyện của cô.
Kết quả là, Chẩm Khê liên tiếp đi học muộn mấy ngày.
Lời giải thích Lâm Tụ đưa ra là, đến muộn vài lần rồi em sẽ không dám nữa đâu.
Nhưng mà còn chưa đợi được đến lúc Chẩm Khê thành tâm thành ý ăn năn hối cải, Triệu Dật Lỗi đã mang theo đám người trong Hội học sinh của anh ta xông đến trước mặt cô.
Anh ta lấy cớ là trong khoảng thời gian này Chẩm Khê nhiều lần đi học muộn, cho nên sẽ cắt hết tiền học bổng và trợ cấp của cô.
Chiều trò sao mà cũ rích thế, giống y như lúc chơi đểu Lâm Tự.
Lần này thì dù Chẩm Khê tức muốn hộc máu nhưng cũng chẳng làm được gì.
Không giống như chuyện gán tội cho Lâm Tụ, chuyện cô đi học muộn đúng là chuyện rõ như ban ngày.
Đúng là cô sai, cô cũng nhận lỗi.
Cô rất nghiêm túc viết bản kiểm điểm, nghiêm túc ăn năn, tự nguyện từ bỏ trợ cấp và học bổng.
Cô giáo chủ nhiệm Chu sau khi biết chuyện đã đến gặp riêng cô: “Sắp tới là thi giữa kỳ rồi, em cố gắng thi đạt hạng nhất, học bổng sẽ lại có thôi.”
Chẩm Khế chỉ đành phải tập trung tinh thần, vùi đầu vào ôn thi giữa kỳ.
“Nếu như quay cóp trong khi thi giữa kỳ thì sẽ có hậu quả gì?”
Chẩm Khê đang chuẩn bị bước vào nhà, bỗng dưng nghe thấy Lâm Tụ hỏi câu này, sợ tới mức cả người giật nảy lên một cái.
“Anh còn cần phải quay cóp sao? Mẹ anh sinh anh ra mới chính là gian lận đấy.”
“Nếu như Chủ tịch Hội học sinh quay cóp thì sao?”
Trong đầu Chẩm Khể chợt nảy ra rất nhiều ý tưởng.
Mỗi một cái đều phấn khích vô cùng, mỗi một cái đều cực kỳ náo nhiệt, nhưng mà cái nào cũng không có khả năng thực hiện được.
“Vậy thì có trò vui rồi.”
“Vậy sao?”
Chẩm Khê ngẫm đi ngẫm lại vẫn không hiểu được lời Lâm Tụ nói là có ý gì, nhưng Lâm Tụ đã vào nhà và đóng cửa rồi.
Chẩm Khể suy đi nghĩ lại một hồi, cuối cùng nghĩ chắc là do Lâm Tụ nói mớ thôi, thế là ngay lập tức có quăng việc này ra sau đầu.
Mãi cho đến khi, cô nghe được tin đồn Triệu Dật Lỗi quay cóp giữa kỳ từ chỗ đám bạn trong lớp.
Đột nhiên, lời nói của Lâm Tụ đêm đó tựa như một mũi tên, vào một cái cắm thẳng vào đầu cố.
Tin đồn ban đầu cũng chỉ là tin đồn.
Nhưng mà tin đồn càng ngày càng lan rộng, sau đó liền trở thành sự thật trong miệng một số người.
Cũng may người quen của Chẩm Khê ở lớp 11-1 cũng nhiều, cô còn chưa đi nghe ngóng gì, Lý Minh Đình đã bổ bố kể cho cô nghe hết toàn bộ câu chuyện.
“Bởi vì lần này Triệu Dật Lỗi làm tốt bài môn Toán, cho nên liền nhận định là anh ta quay cóp? Đây là cái logic gì thế?”
“Không phải là làm tốt.
Thầy giáo dạy Toán còn nói là vượt qua cả trình độ mà Triệu Dật Lỗi có thể làm được.”
“Điều này cũng không thể nói người ta quay cóp mà.
Chẳng lẽ không cho người ta chó ngáp phải ruồi làm trúng mấy câu sao?”
Chẩm Khê vẫn không hiểu.
“Làm bừa mà đúng mấy câu thì không nói làm gì.
Nhưng mà đến cả câu đại số cuối cùng hóc búa như thế mà cũng có thể làm ngon lành.
Nhóc thấy chuyện này là thật được sao?”
“Lỡ đầu người ta từng làm một bài tương tự ở trong sách bài tập rồi thì sao?”
“Thầy giáo nói câu đại số cuối để lần này là câu hỏi thầy đã tốn biết bao nơ ron thần kinh với thời gian mới nghĩ ra được.”
Huy Dương nói, “Lúc trước lên lớp thầy cũng bảo, cầu đại số cuối đề của thi giữa kỳ lần này là chuẩn bị cho mấy người thuộc nhóm 1% ấy.
Thế mà lần này Lâm Tụ và Triệu Dật Lỗi đều được 100 điểm tròn.”
Huy Dương đem bài thi cho cô xem.
“Anh thi được có 38 điểm thổi à?”
Chẩm Khê vẻ ghét bỏ nhìn anh.
Huy Dương mất tự nhiên giật lại bài thi lại, hờn dỗi: “Ai cho nhóc Xem điểm của anh.”
Chẩm Khề nghẹn lời, rồi đọc câu đại số hóc búa trong truyền thuyết được thầy giáo tự vẽ ra.
Đây là lần đầu tiên Chẩm Khể thấy, để bài toán cũng có thể viết như một bài văn.
“Em vẫn chưa hiểu vì sao lại nói Triệu Dật Lỗi quay cóp.”
“Câu này có mấy cách giải.
Cách mà Triệu Dật Lỗi dùng, chính là đáp án chuẩn nhất mà thầy giáo cho.
Còn cách Lâm Tụ dùng lại là cách khác.”
Thấy Chẩm Khê bắt đầu mất kiên nhẫn, Lý Minh Đình vội vàng nói: “Vấn đề là, lúc trước thầy giáo viết đáp án mẫu bị tính sai mất một số, mà sai sót này, hôm nay lúc giải đề thầy mới phát hiện.
Lúc ấy thầy giải đề xong, mặt liền biến sắc, nhóc đoán xem là vì sao?”
“Trước khi thấy phát hiện ra mình tính sai đã chấm cho Triệu Dật Lỗi 100 điểm.
Nói cách khác, đáp án của Triệu Dật Lỗi với cách tính sai lúc trước của thầy giống nhau như đúc.”
“Nhưng mà làm gì có chuyện trùng hợp như thế được?”
Đúng vậy, sao lại trùng hợp như thế được? Vậy chỉ có thể chứng tỏ rằng...
Triệu Dật Lỗi đã xem được tờ đáp án của đề thi trước rồi! Trong nháy mắt, Chẩm Khê liên hoàn toàn hiểu rõ.
Cố nghiêng đầu nhìn xung quanh, hỏi: “Lâm Tụ đầu rồi ạ?”
“Bị thầy chủ nhiệm gọi đi rồi.”
“Thầy gọi anh ấy đi làm gì vậy?”
“Sao mà anh biết được.”
Lý Minh Đình nhún vai.
Chẩm Khê lẳng lặng nhìn anh ta hồi lâu, Lý Minh Đình mất tự nhiên mà sờ mặt mình, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Anh không đi nghe ngóng sao?”
“Chuyện của đám học sinh giỏi, anh đây không có hứng thú.”
“Nhưng mà em có.”
Chẩm Khê sầm mặt lại.
Lý Minh Đình chỉ đành phải lượn qua văn phòng một vòng, lúc trở về sắc mặt không được tốt cho lắm.
Sau khi bị Chẩm Khê vặn hỏi một lúc lâu, anh ta mới chịu mở miệng: “Trước tiên, Triệu Dật Lỗi không thừa nhận quay cóp.
Thầy giáo dạy Toán nói sẽ cho thi lại, cậu ta mới hoảng hốt thừa nhận việc này.
Nhưng mà cậu ta cứ một mực khẳng định là cậu ta đã nhìn thấy đề thi ở chỗ của Lâm Tụ.
Cho nên thầy chủ nhiệm mới gọi Lâm Tụ qua.”
“Sau đó?”
“Lâm Tụ đương nhiên không thừa nhận rồi.
Cậu ta đâu có cần thiết phải quay cóp đâu?”
“Nhưng mà Triệu Dật Lỗi vẫn thể sống thể chết là mình nhìn thấy đề thi ở chỗ Lâm Tụ?”
“Dù sao hiện tại hai bên đều có lý do phủ nhận, không biết phía thầy cô và trường học sẽ có thái độ gì.”
Lý Minh Đình nói, “Lúc anh qua đó thì nghe thấy Lâm Tụ nói, cậu ta đồng ý thi lại.
Nhưng mà Triệu Dật Lỗi thì lại không đồng ý.”
“Anh ta đương nhiên sẽ không đồng ý.
Thành tích của anh ta vốn đã là giả rồi.
Cho thi lại lần nữa, Lâm Tụ vẫn đúng nhất, nhưng anh ta thì khó mà nói được.”
Trong lòng Chẩm Khê cái gì cũng đều đã hiểu cả.
Vấn đề là, Lâm Tụ lấy được đề thi giữa kỳ lần này ở đâu ra? Và, anh ta sao lại để cho Triệu Dật Lỗi biết được: Cả ngày hôm nay, tinh thần Chẩm Khê đều không tập trung, đứng ngồi không yên.
Sau khi hết giờ tự học buổi tối, cô mới gặp được Lâm Tụ.
“Sao anh lại có được để thi?”
Vừa thấy mặt, Chẩm Khế liền vặn hỏi.
“Lần trước đến văn phòng không cẩn thận nhìn thấy.”
“Triệu Dật Lỗi sao lại biết?”
“Mấy ngày hôm trước, lúc có mặt Đoạn Ái Đình, anh có hỏi đề cậu ta.”
“Cậu đại số cuối cùng kia?”
“Không phải.”
Lâm Tụ dừng lại một chút, nói tiếp, “Là một câu tương tự, lúc ấy cậu ta nói trở về sẽ suy nghĩ lại.
Câu đó là anh bắt chước, không giải được.”
“Cho nên anh ta cũng không giải được?”
“Ngày hôm sau gặp cậu ta anh lại hỏi thêm lần nữa, anh nói anh có đáp án mẫu, hỏi cậu ta có muốn xem hay không.”
Chẩm Khê bật cười, nói: “Em đoán chắc chắn là lại có mặt Đoạn Ải Đình ở đó chứ gì.”
“Phải, nhưng lúc ấy cậu ta vẫn nói là không xem.
Cho nên lúc bọn anh đi học tiết thể dục, cậu ta đi lục lọi bàn học của anh, bất ngờ lại nhìn thấy đề thi giữa kỳ lần này.”
“Anh lấy đề thi từ văn phòng ra hả?”
Chẩm Khề kinh ngạc.
“Không.
Sau khi trở về anh chép lại, rồi in ra giống hình thức một đề thi.”
Chẩm Khê vẻ mặt đau khổ tặng cho anh ta một cái like.
Có trời mới biết bình thường có học thuộc một bài học thôi cũng đã khốn khổ đến mức nào rồi.
Còn vị này mới nhìn đề thi một cái mà đã nhớ toàn bộ, lại còn nhớ rõ đến mức chép thành cả một cái để hoàn chỉnh.
“Anh biết anh ta nhìn thấy bài thi thì sẽ một bản chứ không đi tố giác?”
“Cậu ta không có cách nào chứng minh đề thi kia là của anh, anh có thể nói là cậu ta vu oan mà.”
Lâm Tụ đẩy xe đạp, miệng ngậm điếu thuốc, “Anh có thể yêu cầu thi lại, nhưng cậu ta thì sẽ không hy vọng anh thi lại đâu.”
“Vì sao?”
Lâm Tụ nhìn cô một cái, nói: “Nhờ phúc của em đấy.”
Chẩm Khê chợt tỉnh ngộ.
Lần trước chuyện cổ thi lại đã ồn ào đến mức có cả truyền thông tới phỏng vấn, ghi hình.
Cuối cùng, cô không chỉ chứng minh được thực lực của mình, mà còn thuận tiện tuyên truyền giúp chính cô và trường số 7, cũng đồng thời giúp cô lấy được một suất tuyển thẳng nữa.
Chỉ cần đầu óc Triệu Dật Lỗi vẫn còn tí tẹo lý trí, chắc chắn sẽ không thể nào làm ra chuyện giúp cho Lâm Tụ nổi tiếng như thế.
Ai biết được cuối cùng gã sẽ “quảng cáo”
cho Lâm Tụ vào trường đại học nào.
“Lần trước em nói thực lực cậu ta không đủ, không xứng với vai trò đại diện cho học sinh.”
“Vốn là như thế mà.”
“Cậu ta cũng hoảng sợ.”
Lâm Tụ nói.
“Cho nên lúc nhìn thấy để thi lần này, anh ta liền chớp lấy cơ hội mà cóp lại một bản?”
“Cậu ta chụp ảnh lại.”
Chẩm Khê hơi hoảng, hỏi: “Ảnh chụp đâu?”
“Cậu ta nói xóa rồi.”
Chẩm Khế chậm rãi thở phào, nói: “Vậy thì tốt.”
“Cho dù cậu ta có lưu lại thì cũng không thể chứng minh để thi kia có liên quan gì đến anh.
Anh trả lời với bên nhà trường là, chấp nhận thi lại vô điều kiện.”
“Vậy lần này coi như may mắn rồi.
Nếu không phải thầy dạy Toán lúc trước tính sai mất một số thì đúng là không phát hiện ra chuyện anh ta quay cóp được.”
Lâm Tụ bật cười, nhả ra một luồng khói, nói: “May mắn sao.”
Chẩm Khê lập tức bóp chặt tay phanh, kinh hãi hô lên: “Từ lúc bắt đầu anh đã biết rõ đáp án có vấn đề.”
“Cũng có thể nói là do may mắn.”
Lâm Tụ cài lại cúc áo khoác, “Nếu không thì còn phải đợi thêm.”
Chẩm Khê nhìn theo bóng dáng người đang đạp nhanh xuống dốc.
Nếu cô là Lâm Tụ, gặp phải cái tên cực phẩm Triệu Dật Lỗi này.
Chắc chắn Triệu Dật Lỗi nói có một câu, cô có thể phun trả lại ngay tức khắc.
Nếu gã thích phun ra mấy câu thối hoắc như vậy, cô thật sự có thể để cho hắn ăn phải dời luôn.
Ví dụ như chuyện lần trước, nói không chừng đến hôm sau là cô đã có thể lấy cớ để mà bới lông tìm vết rồi.
Gã không để cho cô vui vẻ thì cô đương nhiên cũng không thể cho gã vui vẻ về ăn Tết được.
Nhưng mà Lâm Tụ này thì quả là biết nhẫn nại.
Nghe giọng điệu của anh ta, nếu như lần này không phải là do thầy giáo tính toán sai, anh ta vẫn còn có thể lặng yên chờ đợi.
Nói không chừng anh ta có thể vì chờ đợi cơ hội mà kiên nhẫn đến một năm, ba năm, thậm chí mười năm.
Chẩm Khê nhở kiếp trước sau khi anh ta nhận tổ quy tông, Lâm Tuệ từng dắt theo Chẩm Hàm đến nhà chào hỏi.
Lúc ấy anh ta cũng không làm chuyện gì thất lễ, còn khách sáo tiễn hai người kia về.
Lâm Tuệ vì thế còn vui mừng phấn khởi một trận, nói tương lai con gái rượu của mẹ có thể trông cậy vào được rồi.
Kết quả, sau này Chẩm Hàm lên giường với người ta, sau có giành được một suất làm đại sứ thương hiệu.
Nhưng đến lúc chỉ còn thiếu bước ký hợp đồng nữa thôi lại bị một câu nói hời hợt của Chủ tịch Vân mà phủ định mất.
Từ đó về sau, cũng không thấy nó được nhận hợp đồng nào ngon nghẻ như vậy nữa.
Chẩm Khê chỉ có thể thầm cảm thấy may mắn, kiếp trước cô giải nghệ sớm, không để cho vị Chủ tịch Vân tìm đại một cái cớ gì đó mà đá cổ đi.