Thực Tập Sinh Thần Tượng

Lâm Tụ cũng không nói cụ thể anh và Khương Tiểm hẹn nhau ở nơi nào, nhưng Chẩm Khê đã sống lại một đời, đương nhiên cô biết chỗ đó.

Cô kéo Lâm Tụ đi về phía trước, con đường này cổ càng quen thuộc hơn so với anh.

Kiếp trước, lúc còn làm công nhân trong nhà máy da thuộc, cô luôn về nhà bằng con đường này.

Chẩm Khê dừng lại trước một cánh cửa gỗ nhỏ, cô hỏi Lâm Tụ: “Là ở chỗ này à?”

Đây là phòng họp của một câu lạc bộ cũ.

Có lẽ đã rất nhiều năm rồi không có ai đến đây nữa.

Mấy tờ báo dán trên cửa sổ bị gió thổi rách bươm, thoang thoảng một mùi mốc meo, cũ kỹ.

“Ừ.”

Chẩm Khê nghe được câu trả lời của anh mà trong lòng không biết nên lo lắng nhiều hơn hay là cảm thấy may mắn nhiều hơn.

Cho tới nay, sự kiện năm đó của Lâm Tụ luôn là một tảng đá lớn đè nặng trong lòng cô.

Vì thế mà trước giờ có liên tục bắt ép anh không được ra ngoài đường một mình vào buổi tối, đến mức thành một điều cố chấp.

Nhiều lúc cô còn thầm nghĩ làm sao cho chuyện này mau tới sớm hơn.

Chỉ cần giải quyết được nó là sau này cô có thể thở phào một hơi rồi.

Nhưng chuyện này không chỉ ảnh hưởng đến việc học và tương lai của Lâm Tụ, mà nó còn ảnh hưởng đến cuộc sống của một cô gái khác.

Khương Tiệm, cô cũng vừa mới nhớ ra tên của cô gái này thôi.

“Khương Tiệm.”

Lâm Tụ gọi, nhưng không có ai trả lời anh.

“Anh ở đây chờ em, đưa đèn pin cho em, em vào xem thử.”

Lâm Tụ không đưa điện thoại của mình cho cô: “Nơi này quá hoang vắng, bên trong lại tối om như vậy, thôi em đừng vào nữa, chúng ta trở về đi.”

“Anh không tò mò Khương Tiệm tìm anh có chuyện gì sao?”

“Không.”

“Anh có bị bệnh không vậy.”

Chẩm Khê giật lấy điện thoại của anh, “Không tò mò thì đêm hôm khuya khoắt tới đây làm gì?”

Lâm Tụ bảo: “Cùng nhau đi đi.”

“Ai cần anh lắm chuyện.”

Chẩm Khê đẩy bàn tay đang ngăn mình ra, miệng lẩm bẩm, “Em đi qua nơi này không biết bao nhiêu lần rồi.”

Chẩm Khê ngoan cố đẩy cửa ra, khung cửa phát ra tiếng kêu kẽo kẹt khiến người ta ớn lạnh.

Lâm Tụ lo lắng nhìn Chẩm Khê vào bên trong và đóng cửa lại.

Không phải cô có bệnh quáng gà, còn sợ ma nữa à.

Lâm Tụ móc điếu thuốc ra, nhắc đến mới thấy, chuyện tối nay giống như một trò hề vậy.

Khương Tiêm đột nhiên nhắn tin cho anh, nói là có chứng cứ chứng minh anh gian lận.


Chứng cứ? Thứ này thật sự khiến Lâm Tụ cảm thấy tò mò.

Cô bạn này thì có chứng cứ gì chứ, làm sao anh có thể để lại chứng cứ được.

Bình tĩnh suy ngẫm lại mà nói, cho dù trong văn phòng và trong lớp học có lắp camera giám sát thì sao chứ? Thời gian anh ở trong văn phòng tổng cộng là bao lâu? Không phải tất cả mọi người trên thế giới này đều giống như anh

- hoàn toàn có lòng tin vào bộ não của mình.

Huống hồ, trong văn phòng không hề có máy camera.

Máy quay trong phòng học nếu có hoạt động thì chỉ có thể quay được cảnh Triệu Dật Lỗi đang lục lọi ngăn bàn của anh mà thôi.

Mà anh thì sớm biết cái camera đó đã bị hỏng từ lâu.

Sáng sớm hôm nay Chẩm Khê đi ra ngoài mà không hề báo cho anh một tiếng, rồi còn biến mất suốt cả một ngày.

Mấy lần anh định lấy điện thoại ra nhắn cho cô một tin nhắn, nhưng lại không biết phải nói gì, càng không hiểu vì sao mình lại phải biết cô đang ở đâu.

Cho đến khi anh nhận được tin nhắn của Khương Tiêm, mà nội dung tin nhắn lại là điều mà Chẩm Khê vô cùng kiêng kỵ

- đi ra ngoài vào buổi tối.

Anh mới nhận tin nhắn được mấy giây thì Chẩm Khể gọi tới.

Cô không hỏi nguyên do, cũng không cần biết tốt xấu gì, vừa mở miệng ra đã nói với giọng điệu kia, cứ như thể thù địch với toàn thế giới vậy.

Mà cái giọng điệu của cô còn chói tại hơn nhiều so với tên khốn Lâm Chinh chết tiệt kia.

Anh cũng cảm thấy tò mò, nếu anh không làm theo lời cô nói thì sẽ như thế nào? Đột nhiên anh cảm thấy hơi đói, thèm được ăn một bát mì nóng ở trước cổng trường.

Anh lái xe đạp đến trường, chẳng thèm quan tâm rằng vào lúc này có tiệm mì nào còn bán hàng hay không.

Ăn xong bát mì, ngoài trời bắt đầu đổ mưa, gió lạnh nổi lên, mặt anh lạnh cóng, anh cảm thấy mình nên về thôi.

Nếu đến lúc đó mà Chẩm Khể còn chưa về thì anh coi như chưa có chuyện gì xảy ra, còn nếu Chẩm Khê đã về đến nhà thì anh...

Tạm thời anh vẫn chưa nghĩ ra phải làm thế nào.

Đây là lần đầu tiên trong đời anh làm mấy việc mà không có kế hoạch gì giống như tối nay.

Ngay cả lần anh cố tình làm bài thi đầu vào một cách qua quýt khiến mẹ phải tức giận, anh cũng đã nghĩ kỹ biện pháp giải quyết từ trước rồi.

Cũng chính vào lúc này, anh nhìn thấy bóng dáng Chẩm Khê đang lẻ loi cắm đầu chạy trong mưa.

Chắc chắn Chẩm Khể sẽ không bao giờ thừa nhận, khi trông thấy anh lúc đó, vẻ mặt cô đã rất vui mừng.

Sau đó cô khóc.

Sau lưng lại vang lên tiếng kẽo kẹt nặng nề.

Lâm Tụ quay đầu nhìn thấy Chẩm Khê đi ra.

“Trong tay em cầm cái gì vậy, áo khoác đâu.”

“Lâm Tụ...”

Ánh mắt của Chẩm Khê vô cùng bị thương.

Nó rất chân thật, chứ không phải là kiểu gào khóc mà cô vẫn thể hiện ra.


“Làm sao...”

“Lâm Tụ!”

Đột nhiên có một giọng nam bất ngờ vang lên ngắt lời anh.

Vào thời gian này và ở cái địa điểm này? Chẩm Khế ngẩng đầu, phía đối diện bọn họ đột nhiên xuất hiện vài người.

Chẩm Khê đưa tay ra sau lưng, cô vén vạt áo len lên và nhét thứ kia vào trong người.

Lâm Tụ hơi nheo mắt nhìn, anh nhận ra người đứng ở đằng trước, “Triệu Dật Lỗi.”

“Mày...

làm sao mày lại ở đây?”

Giọng nói của Triệu Dật Lỗi như thể giật mình vì sự xuất hiện đột ngột của Chẩm Khê.

“Không có việc gì cả.”

Chẩm Khê nói, giọng cổ hơi hốt hoảng, “Anh họ, chúng ta đi thôi.”

“Đợi đã.”

Triệu Dật Lỗi bảo người bên cạnh ngắn họ lại, anh ta nói, “Muộn như vậy rồi chúng mày còn ở đây làm cái gì?”

“Chẳng có việc gì cả.”

Chẩm Khê vẫn lặp lại câu nói này, cổ lôi kéo Lâm Tụ muốn bỏ đi.

“Không phải là đang làm chuyện xấu xa gì đấy chứ.

Hử? Hai đứa đứng nhất toàn khối.”

Triệu Dật Lỗi nhìn lướt qua căn phòng phía sau họ, “Chúng ta vào xem thử.”

Chẩm Khê không nói được lời nào, mấy nam sinh cao lớn trước mặt đã lấy đèn pin ra, đẩy cửa bước vào trong.

Lâm Tụ ở cuối cùng, anh dùng ánh mắt để hỏi Chẩm Khê về tình huống bên trong.

“Lâm Tụ!”

Bên trong truyền đến tiếng gầm rú giận dữ của Triệu Dật Lỗi, nhưng đối với Chẩm Khê, kiểu gào thét này của anh ta chỉ như đang diễn trò.

Sao mà khoa trương thế.

“Mày!”

Triệu Dật Lỗi lao ra, chỉ tay vào Lâm Tụ, miệng cứ “Mày!”

mãi sau mới thốt được: “Mày đúng là không bằng cầm thú, sao mày dám làm như vậy? Còn cả mày nữa!”

Triệu Dật Lỗi chỉ tiếp sang Chẩm Khê, “Mày cũng tham gia vào việc này phải không?”

“Chuyện gì.”

Dù Lâm Tụ cho dù có thông minh thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể nhìn xuyên thấu qua vách tường để thấy tình hình bên trong.


“Chuyện gì à? Mày còn không biết xấu hổ mà hỏi chuyện gì?”

Triệu Dật Lỗi lấy điện thoại ra và nói, “Tao muốn báo cảnh sát.”

Chẩm Khê cản tay hắn lại: “Anh nghĩ kỹ rồi chứ? Giờ thu tay lại còn kịp đấy.”

“Kịp?”

Triệu Dật Lỗi nhắc lại từ của cô, cười gằn, “Không còn kịp nữa rồi.”

“110 đấy phải không?”

Triệu Dật Lỗi đã kết nối được với đầu dây bên kia, hắn nói vào trong điện thoại, “Tôi muốn báo cảnh sát, ở câu lạc bộ phía sau trường số 7, có một nam sinh tên Lâm Tụ đã cưỡng hiếp một nữ sinh trong trường chúng tôi.”

Lâm Tụ ngước mắt lên, đầu tiên anh nhìn Triệu Dật Lỗi, sau đó chuyển ánh mắt sang Chẩm Khê.

Ở nơi tối tăm này, ánh mắt anh sáng đến mức khiến người khác phải sợ hãi.

Chẩm Khê cúi đầu.

Lâm Tụ đi về phía trước mấy bước, anh đẩy cánh cửa ra, ánh sáng của đèn pin ở bên trong đang tụ tập lên một người nằm dưới đất, chiếc áo lông màu đen đắp trên người cô gái là của anh, vừa rồi anh đã đưa nó cho Chẩm Khê mặc.

“Các người làm cái gì vậy!”

Chẩm Khê kêu lên, cổ xông tới ngăn lại mấy tên muốn giật chiếc áo khoác ra khỏi người cô gái.

Lâm Tụ đến gần, anh nhìn lướt qua người đang nằm dưới đất, chính là Khương Tiêm.

“Chết rồi à.”

Anh nghe thấy tiếng mình hỏi như vậy.

Chẩm Khể trả lời: “Không, chỉ ngất đi thôi.

Chắc là bị đánh thuốc, cũng có thể bị người ta đánh cho ngất xỉu, phải chờ cảnh sát đến mới biết được.”

“Lâm Tụ, mày xong rồi.”

Mấy tên xung quanh đều nói như vậy.

Chẩm Khê lấy khăn quàng cổ xuống rồi che khuất gương mặt của Khương Tiêm, cô lớn tiếng bảo bọn chúng cút đi.

Những tên kia nói: “Bọn tao đứng canh ở cửa, chúng máy chạy không thoát đâu.”

Chẩm Khế chờ chúng đi ra ngoài mới nói chuyện với Lâm Tụ: “Việc này rất bất lợi với anh.”

“Sao lại bất lợi với anh.”

“Đêm nay Khương Tiểm hẹn anh ra ngoài gặp mặt.

Trên đường từ nhà đến đây chắc chắn có camera giao thông thu được hình ảnh của anh.

Anh lại còn xuất hiện ở nơi chị ta xảy ra chuyện, bị đám người Triệu Dật Lỗi bắt gặp.

Anh nói xem phải giải thích thế nào.”

“Thế còn em.”

Lâm Tụ nhìn cố.

“Có khả năng bọn chúng sẽ nói với cảnh sát rằng em là đồng phạm, em giúp anh canh gác.

Nhưng em còn đỡ, dù gì em cũng vẫn là trẻ vị thành niên.”

Chẩm Khế ngửa đầu nhìn anh, “Lâm Tụ, anh đã đủ khả năng để chịu trách nhiệm hình sự rồi.”

“Nếu chuyện này bị phán là xảy ra thật thì anh sẽ ra sao?”

“Khó mà nói trước được.”

Chẩm Khê lắc đầu, “Em đoán chắc chắn anh sẽ bị nhà trường đuổi học.


Dù anh luôn đứng thứ nhất trong các kỳ thi, nhưng đời này thì chắc chắn anh không thể được tham gia thi đại học nữa rồi.”

“Chẩm Khê, đây là vu oan, gài bẫy.”

Chẩm Khể thấy hơi tức giận.

Từ lúc vừa rồi cho đến bây giờ, ngoài lúc nghe thấy Triệu Dật Lỗi báo cảnh sát khiến anh hơi giật mình thì anh vẫn luôn tỏ ra rất bình tĩnh, Giờ anh đứng đây nói chuyện với cô mà cứ như là đang bàn luận về một tin tức xã hội nào đó, chẳng có liên quan gì đến anh cả.

“Vì thế mà em rõ ràng đã nói với anh...”

“Không cho anh ra ngoài một mình vào ban đêm.”

Lâm Tụ ngắt lời cô, “Chẩm Khê, em biết cái gì sao?”

Chẩm Khế quan sát anh, Lâm Tụ đang cười, nhưng ánh mắt nhìn thẳng vào cô lại như cái móc nhọn, như thể moi được hết suy nghĩ trong cô.

“Bà ngoại em là thầy bói trong thôn, anh cũng biết việc này rồi.”

Đây chính là lý do lấp liếm mà Chẩm Khê đã nghĩ sẵn từ trước.

“Thế sao.”

“Do đó em cũng có chút...”

Chẩm Khe thoáng dừng lại, “Em đã từng mơ thấy chuyện đêm nay rồi.”

Chẩm Khẽ cố gắng để cho mình trông thật nghiêm túc.

“Hơn nữa lại còn không chỉ một lần.”

“Thật sao?”

“Em biết anh không tin...”

“Anh tin.”

Lâm Tụ trả lời rất dứt khoát, cắt đứt mạch suy nghĩ của Chẩm Khê.

Cô đoán dáng vẻ mình bây giờ trông rất ngu ngốc, nếu không thì Lâm Tụ đã không cười.

“Nếu không thì cũng chẳng có cách giải thích nào hợp lý cả? Anh tin vào chứng cứ, cảng tin vào khoa học.”

“Ha.”

Chẩm Khê cười lên, “Thế khi nào cảnh sát đến, anh cứ đi nói chuyện với họ về chứng cứ và khoa học đi.”

Vừa dứt lời, bên ngoài đã loáng thoáng nghe thấy tiếng của cảnh sát.

“Đến rồi.”

Chẩm Khê nói.

Lâm Tụ hỏi cô: “Chẩm Khê, anh phải làm sao nhỉ.”

“Nhìn anh chẳng có chút lo lắng nào cả.”

Chẩm Khê thật sự không hiểu, người này là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, hay đơn giản chỉ là anh không thèm quan tâm? Nhưng tại sao chuyện đã đến nước này rồi mà anh còn làm ra vẻ không liên quan đến mình như thế? “Đêm nay anh chưa từng gặp Khương Tiêm, cũng chưa từng tới nơi này.”

Lâm Tụ nói.

“Thật sao?”

Chẩm Khể nghi ngờ, “Ai mà biết được? Ai có thể giúp anh làm chứng chứ?”

“Vậy anh hỏi em một lần nữa, vừa nãy em mang thứ gì ra ngoài?”

“Cái gì?”

“Em giấu cái gì ở phía sau áo len.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận