Chuyện sau đó không khác gì mấy với lời dự đoán của Chẩm Khê.
Đám Triệu Dật Lỗi một mực khẳng định rằng chúng đã bắt quả tang Lâm Tụ tại trận.
Còn Chẩm Khề chính là Vương bà, người phụ trách canh gác cho Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên.
Chẩm Khê chẳng vui vẻ gì, kết cục của Vương là thế nào thì ai cũng biết rồi đấy.
Đêm hôm khuya khoắt, Chẩm Khê vừa rét lạnh vừa buồn ngủ ngồi trong đồn công an tiếp nhận thẩm vấn.
Bố mẹ của Khương Tiệm và hiệu trưởng trường học đều tới, đến ngay cả Chẩm Toàn và Lâm Tuệ cũng tới.
Bố mẹ của Khương Tiểm nổi điên muốn sống chết với Lâm Tự, Lâm Tuệ và Chẩm Toàn thì bực tức không nói nổi lời nào.
Ngược lại, hiệu trưởng nhà trường lại đứng thẳng lưng, nói rằng Lâm Tụ không có khả năng làm ra chuyện như vậy.
“Hai đứa chúng mày lại làm cái quái gì nữa?”
Đã lâu rồi Chẩm Khế không gặp Chẩm Toàn.
Vì chuyện lần trước mà vốn liếng trong nhà đã bị đào ra sạch sẽ, sinh hoạt trở nên khốn khó, trông Chẩm Toàn già đi trông thấy.
Một chút chua xót vừa mới nảy ra khi Chẩm Khê nhìn thấy ông ta, chỉ vì câu nói này mà liền bị đánh cho tan nát.
“Chắc là số nhọ quá, nằm không cũng có thể trúng đạn ấy mà.”
Chẩm Toàn không thèm để ý đến cố, ông ta bàn luận với Lâm Tuệ để cùng nhau tìm hiểu về nội tình của chuyện này.
Mà nào có cái quái nội tình gì chứ? “Anh không hề làm vậy!”
Bỗng dưng nghe được câu nói này, Chẩm Khê còn ngỡ là mình đang ở trong mơ.
“Chẩm Khê, anh không hề làm vậy!”
“Anh không hề làm vậy!”
Hai câu này, ngoài việc có thêm tên của cô ra thì dù là giọng điệu, hay cách truyền đạt đều giống nhau như đúc.
Chẩm Khê quay đầu, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt của Lâm Tụ.
Chẩm Khê quay đầu về chỗ cũ, cổ thầm nghĩ tất cả mọi chuyện đều có định số hết rồi.
Vốn dĩ cô còn rất lo lắng vì không biết chuyện đã từng xảy ra ở đời trước có xuất hiện lại ở đời này hay không.
Nếu vẫn xảy ra thì sẽ xảy ra vào lúc nào, ở đâu? Từ sau khi cô sống lại cho tới nay, có rất nhiều chuyện đã đi chệch khỏi quỹ đạo khiến cô không kịp trở tay, vì thế mà cô vẫn luôn rất lo lắng, trong lòng lúc nào cũng rất bất an.
Nhưng có một điều mà cô biết rõ ràng là, chuyện này xảy ra sớm hơn một năm so với kiếp trước.
Nhưng cũng may là vẫn ở địa điểm đó, nên những gì có chuẩn bị từ trước không hề công cốc, vẫn còn may.
Chẩm Khê ngửa đầu nhìn lên chiếc đèn chân không sáng choang trên trần nhà, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô đã quên mất đám người báo cảnh sát ở kiếp trước có phải là đám của Triệu Dật Lỗi hay không.
Bọn chúng hùa vào với nhau nói là vô tình bắt gặp Lâm Tụ, sau đó thì phát hiện ra Khương Tiểm đã bị cưỡng hiếp.
Cảnh sát đã kiểm tra camera giao thông dọc theo đường đi, và xác định đúng là tối nay Lâm Tụ đã đến gần khu vực trường số 7.
Chẳng ai lại mất công lắp đặt camera giám sát ở cái chỗ câu lạc bộ bỏ hoang nhiều năm kia làm gì cả.
Vì thế, cảnh sát cũng không thể nào biết được đêm nay Lâm Tụ có gặp Khương Tiêm hay không, và hai người đã làm cái gì.
Họ càng không có biện pháp chứng minh việc này là do Lâm Tụ làm, vì ở hiện trường, ngoài dấu chân ra thì chẳng có vết tích nào có liên quan đến anh cả.
Cuối cùng, vụ việc này có thể kết án, định tội cho Lâm Tụ được hay không thì phải dựa vào hai người.
Một là Triệu Dật Lỗi đang trên đường về đi ngang qua nơi đó, hắn làm chứng cho cảnh sát là trước và sau thời gian xảy ra sự việc, hắn thấy Lâm Tụ xuất hiện ở chỗ câu lạc bộ.
Nguyên văn cầu hắn nói lúc đó là: “Lén lén lút lút nhìn trước ngó sau, vừa nhìn là biết trong lòng có mưu đồ đen tối.”
Còn một người khác, cũng là nhân chứng mấu chốt nhất, đến từ người bị hại
- cố học sinh Khương Tiểm.
Cô nàng nói với cảnh sát rằng trước khi mình bị đánh bất tỉnh đã trông thấy gương mặt của Lâm Tụ.
Lúc đó Khương Tiểm vừa mới tỉnh lại ở trong bệnh viện.
Và cô ta đã nói như thế với cảnh sát.
Điên rồi, điên mất rồi! “Hai đứa còn gì để nói không?”
Cảnh sát hỏi.
“Cháu có thể đối chất với chị ta không?”
Chẩm Khê hỏi, “Lúc cháu nhìn thấy chị ta thì chị ta đã nằm ở trên đất rồi, cái áo được đắp lên người chị ta cũng do cháu phủ thêm cho đấy.”
“Nhưng cái áo kia không phải là của cháu.”
“Vâng, là của anh họ cháu ạ, nhưng cháu đã đổi áo với anh ấy lúc gặp ở tiệm mì.
Cháu thấy ở trước cửa tiệm mì có camera giám sát, các chú có thể đi lấy về để xem ạ.”
Chẩm Khê trần thuật lại.
“Tất nhiên bọn chú sẽ đi, nhưng giờ Khương Tiêm đứng ra làm chứng nói trước khi mình bị hôn mê, cô bé đã từng nhìn thấy Lâm Tụ, việc này phải giải thích như thế nào?”
“Cho nên cháu mới yêu cầu được đổi chất với chị ta.
Chị ta nhìn thấy anh họ cháu lúc nào, ở đâu, phải nói thật rõ ràng, thật chi tiết ra.
Nếu đã là thật thì không thể là giả, mà đã là giả thì càng không thể trở thành thật được.”
Chẩm Khê thật sự rất muốn biết, tại sao Khương Tiêm lại ngụy tạo chứng cứ.
Khương Tiệm đồng ý đổi chất, nhưng vì giờ đã quá muộn, cảm xúc của cô ta cũng không ổn định nên phải đợi đến ngày mai.
Trước khi sự việc được làm rõ, Chẩm Khế và Lâm Tụ chỉ có thể tạm thời bị giam lại trong đồn cảnh sát.
Một chị cảnh sát quen Chẩm Khê đến nói với cổ rằng, cổ nên bảo người lớn trong nhà mời luật sư cho hai đứa.
“Tạm thời chưa cần luật sư, nhưng bọn em cần hai cái áo khoác, nếu không thì có lẽ đêm nay sẽ chết cóng mất.”
Bọn cố chắc chắn chẳng trông cậy được gì vào Lâm Tuệ và Chẩm Toàn rồi.
Chẩm Khê đành phải nhờ người ta giúp gọi điện thoại cho dì Từ và Huy Dương.
“Di Từ đến đưa quần áo, còn Huy Dương, gọi cậu ta tới làm gì.”
Lâm Tụ hỏi.
“Quần áo có thể không mặc, cứ mặc cho chết cóng cũng được.
Nhưng sự trong sạch của hai ta thì phải dựa vào Huy Dương đấy.”
Chẳng mấy chốc Huy Dương đã tới, anh đứng ở bên ngoài song sắt nói chuyện với Chẩm Khê.
“Em đừng sợ, anh sẽ liên hệ với luật sư, Lý Minh Đình cũng đang nghĩ cách rồi.”
Anh vừa nói vừa cởi áo khoác trên người mình ra, lén lút đưa cho Chẩm Khê.
Đồng chí cảnh sát cánh bên cạnh ngăn lại, Huy Dương trầm giọng xuống, hỏi: “Một cô bé mới mười mấy tuổi bị lạnh ốm ra đấy thì các người có chịu trách nhiệm không?”
Huy Dương gọi điện cho Lý Minh Đình, bảo anh ta thương lượng với đồng chí cảnh sát đang canh giữ.
Chẩm Khể thấy bên cạnh không còn ai, bèn vội vàng kéo tay áo Huy Dương lại và nói: “Anh nghe cho kỹ! Em có việc phải nhờ anh anh giúp mới được!”
Chẩm Khế khẩn trương nhìn ngó xung quanh, cố hạ giọng xuống thật thấp: “Phía sau câu lạc bộ đó có một dãy nhà cấp bốn, ở căn phòng thứ tư đếm từ phía tây sang, anh đi đến đó lấy máy tính ở trong đó ra.
Lấy được rồi thì tạm thời giữ ở chỗ anh, tốt nhất là trong đêm nay anh sao chép đoạn phim ở trong đó ra thành nhiều bản.”
“Cái gì?”
“Nghe em nói đã, lát nữa sẽ có một dì tới đây, anh lấy chìa khóa ở chỗ của dì ấy, anh biết chỗ em vừa nói chưa? Chính là chỗ mà lần trước đánh nhau với Mã Tử Du ấy, cách rất gần chỗ câu lạc bộ đó.”
“Anh biết rồi.
Nhưng chỗ đó có cái gì?”
Chẩm Khê nhìn sang Lâm Tụ, cố nói bằng giọng rất nhẹ: “Camera giám sát.”
Chẩm Khể bắt lấy tay Huy Dương.
“Người để em tin tưởng được không nhiều, anh tuyệt đối đừng nói cho ai biết.
Nếu có thể điều tra rõ ràng được việc này thì không cần dùng đến đoạn phim đó nữa.
Nhưng sợ là, sợ...”
“Em yên tâm.”
“Di Từ!”
Chẩm Khê tinh mắt nhìn thấy dì Từ đang cầm đồ tiến vào.
“Anh mau lấy chìa khóa ở chỗ dì ấy, rồi nhanh chóng đi thu hồi máy tính về cho em.
Nhất định phải thật nhanh!”
Huy Dương gật đầu, anh siết chặt tay của Chẩm Khê, sau đó xoay người đi nói chuyện với dì Từ.
“Em lại cài camera giám sát ở nơi đó.”
Lâm Tụ dựa lưng vào tường và nhìn cô.
“Ü.”
“Chẩm Khê, thế thì việc này quá kỳ lạ rồi.
Chỉ vì một giấc mơ mà em lại đặt camera giám sát ở một nơi không ai đặt chân tới như thế?”
“Phải nói là mơ rất nhiều lần cùng một giấc mơ như thế.”
Chẩm Khê sửa lại lời anh, “Nếu anh cứ thường xuyên nằm mơ thấy cùng một cảnh tượng giống nhau như đúc, cả con người lẫn sự việc đều y xì, thì anh cũng sẽ cảnh giác thôi.
Nếu lúc ấy em không lắp camera thì chẳng phải hôm nay Khương Tiêm muốn nói gì thì nói sao?”
“Em lắp được bao lâu rồi?”
“Gần một năm.”
“Thỉnh thoảng hết giờ tự học buổi tối, anh lại không nhìn thấy em.”
“Em đi kiểm tra xem camera có hoạt động bình thường hay không.”
“Nếu hôm nay không xảy ra việc này thì em còn định để máy ở đó bao lâu?”
“Chẳng phải là hôm nay đã dùng tới rồi sao? Chờ khi nào anh thi đại học rồi rời khỏi trường thì cái camera đó tự động không còn giá trị gì nữa rồi.”
“Trước đó em cứ luôn hỏi anh vì sao không rời khỏi nơi này.”
“Ai...”
Chẩm Khẽ thở dài, “Đây gọi là số mệnh đã an bài, nếu có thể thì em thật sự hy vọng sẽ không cần phải dùng đến cái camera giám sát này.”
“Em không tò mò việc này do ai gây ra à.”
“Nếu Khương Tiêm không truy cứu, em có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Trong quan niệm của em, lòng tự trọng và sự trong sạch của con gái còn quan trọng hơn cái gọi là chính nghĩa và chân tướng sự việc.”
Ngày hôm sau, Chẩm Khê và Lâm Tụ cùng đi từ đồn cảnh sát đến bệnh viện để đối chất với Khương Tiểm.
Trên đường đi, Chẩm Khê hỏi Lâm Tụ: “Anh nói xem, có phải chỉ có loại người như chúng ta mới coi lòng tự tôn là thứ quan trọng nhất?”
“Có lẽ.”
“Vậy anh đoán thử xem, thứ Khương Tiểm xem trọng nhất là gì.”
“Anh không biết.”
“Hình như chị ta rất thích anh, loại tình cảm ấy không hề thua kém kiểu hoang tưởng như Đoạn Ái Đình.”
“Cho nên.”
“Cho nên em rất sợ, lòng tự trọng của chị ta sẽ cúi đầu trước những cảm xúc khác.”
“Ví dụ.”
“Ví dụ?”
Chẩm Khê hơi nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói, “Tình yêu.”
Đến bệnh viện, họ nhìn thấy người nhà của Khương Tiêm.
Ngoài dự kiến của Chẩm Khê, bọn họ không hề có những hành động muốn sống chết với Lâm Tụ như hôm qua.
Ánh mắt họ nhìn anh giống như vừa bất lực, vừa áy náy.
Thậm chí họ còn không dám ngẩng đầu đối mặt với Lâm Tu.
Đây là biểu hiện của chột dạ.
Đúng, bọn họ chột dạ.
Khương Tiêm trông khá tiều tụy, ánh mắt không có tiêu cự của chị ta khi nhìn thấy Lâm Tụ mới có một chút ánh sáng.
Chị ta bảo: “Con muốn nói chuyện riêng với Lâm Tụ.”
Bố mẹ chị ta cũng không phản đối, họ đành tạm thời đi ra ngoài.
Hai người họ nói chuyện không lâu, tiếng nói cũng rất nhỏ, nhưng Chẩm Khê vẫn có thể nghe thấy tiếng Khương Tiêm khóc và kêu lên: “Vì sao?”
Chẩm Khế chắp tay trước ngực, thầm cầu nguyện rằng mong mẹ của Lâm Tụ trên trời có linh thiêng phù hộ cho anh, chuyện này sẽ không đến mức tệ nhất như cô nghĩ.
Cầu xin cô không cần phải dùng đến đoạn phim mà mình đã quay lại được toàn bộ.
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, Lâm Tụ xuất hiện ở cửa với dáng vẻ mệt mỏi, anh nói: “Khương Tiêm có chuyện muốn nói với mọi người.”
Chẩm Khê nhìn vẻ mặt của anh là biết tình hình không khả quan cho lắm.
“Chị ta nói gì với anh?”
Lâm Tụ mò mẫm trong túi quẩn tìm bao thuốc, nhưng tìm mãi cũng không có.
Anh lắc đầu, không nói gì.
“Dù sao đây cũng là chuyện riêng của Khương Tiêm, em hiểu vì sao anh không muốn nói.
Vậy để em đoán thử xem, nếu không đúng thì anh cứ bảo em im lặng, dù sao chuyện này còn liên quan đến những dự định sau này của chúng ta.”
Lâm Tụ không nói gì, Chẩm Khể bắt đầu: “Có phải chị ta nói sẽ không truy cứu chuyện này, còn hủy bỏ bản án ở đồn cảnh sát.
Nhưng, điều kiện là anh phải lấy chị ta, bây giờ đính hôn trước, đến khi đủ tuổi sẽ đi đăng ký phải không.”
Lâm Tụ ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn Chẩm Khê qua cặp kính.
Chẩm Khế liền biết, mình đoán đúng rồi.
Lâm Tụ hỏi xin viên cảnh sát đi cùng một điếu thuốc, sau khi châm thuốc, mới từ tốn nói: “Anh hỏi cô ta rằng, bố mẹ cô ta có biết việc này không? Cô ta nói biết.”
“Anh lại hỏi, thế họ đồng ý sao? Cô ta nói họ đồng ý.”
Lâm Tụ nhả khói, anh gỡ kính ra và dùng đôi mắt thâm sâu nhìn thẳng vào Chẩm Khê, anh nói: “Anh không hiểu.”
“Chẳng có gì là khó hiểu cả.”
Chẩm Khế xoa tay mình, “Có một số loại con gái đầu óc không tỉnh táo sẽ thực sự vứt bỏ lòng tự trọng của mình để nhường đường cho những cảm xúc khác.”
“Là tình yêu à?”
Lâm Tụ bật cười, hỏi lại, “Đây mà là tình yêu sao?”