Sự việc vừa qua đã gây nên sóng to gió lớn tại trường trung học số 7, đến người ngoài cũng phải líu lưỡi.
Chủ yếu là do có hai nhân vật đặc biệt bị cuốn vào chuyện này.
Một là người luôn được coi là đại diện cho bộ mặt của trường số 7
- Lâm Tụ.
Người còn lại là Chủ tịch tiền nhiệm của Hội học sinh trường trung học số 7
- Triệu Dật Lỗi.
Lúc đầu, thấy Lâm Tụ không đi học cả một tuần lễ.
Đồng thời liên hệ đến nhiều tin đồn trước đó, trong lòng mọi người ngầm cho rằng tin đồn đó là sự thật.
Về sau, ngay trên bảng tin của trường, mọi người lại thấy được mấy bức ảnh kinh khủng kia.
Ảnh dán lên chưa đến hai ngày, Lâm Tụ lại trở về trường.
Anh ta cư xử giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nên lên lớp vẫn lên lớp, lúc phải về vẫn về nhà.
Giáo viên đối xử với anh ta so với lúc trước càng thêm thân thiết, nhiệt tình.
Ngược lại, một nhân vật khác
- Triệu Dật Lỗi, mọi người không còn thấy bóng dáng hắn ta xuất hiện trong trường nữa.
Về phần hắn ta có thật sự bị truy cứu trách nhiệm trước pháp luật hay không, không một ai đề cập đến.
Sau tất cả mọi việc, Triệu Dật Lỗi lại trở thành người bị nhà trường đuổi học.
Lâm Tụ đi học trở lại không bao lâu thì kỳ thi cuối kỳ đã tới.
“Như vậy cũng tốt”
Chẩm Khể nói, “Chờ đến hết năm, mọi người sẽ không còn bàn tán về việc này nữa.
Đến khai giảng học kỳ mới, anh vẫn sẽ là người đứng trên bục phát biểu, vẫn là thủ khoa mà mọi học sinh trường số 7 ngưỡng mộ Sau sự việc này, Lâm Tụ trở nên ngày càng trầm lặng hơn, càng không thích nói chuyện hơn.
Chẩm Khê chỉ có thể tự biên tự diễn mà trò chuyện hăng say với anh nửa ngày.
“Có phải HP) lại mời anh đến làm thực tập sinh vào kỳ nghỉ đông đúng không? Anh có đi không?”
Chẩm Khê hỏi.
HP: Viết tắt của HoneyPeach.
“Đi”
“Vậy cũng tốt, kế hoạch cho quý mới chuẩn bị được đưa ra, anh đến quan sát rồi học hỏi thêm cũng tốt”
Lâm Tụ cúi đầu lật sách, Chẩm Khẽ liếc qua thấy vẫn là quyển tạp chí giải trí.
“Từ khi nào anh bắt đầu quan tâm đến mấy cái này vậy?”
“Một dự án chiến lược kinh doanh mới của HP đang muốn tìm người phát ngôn mới”
Chẩm Khê vừa bóc quýt vừa gật gật đầu, tán thành: “Cũng đúng, phải biết được minh tinh nào đang hot nhất hiện nay chứ.”
Lâm Tụ lật đến một trang chỉ cho cổ xem: “Không phải em rất thích Rainbow Girls sao?”
Chẩm Khê nhìn lướt qua, có bài viết đăng tin tức mới của RG(*), độ dài bản tin không lớn, nhưng cũng không nhỏ.
(*) RG: Viết tắt của Rainbow Girls.
“Em thấy thời cơ đã đến rồi sao?”
Lâm Tụ hỏi lại cố.
“Lúc này mới là lúc nào: Ít nhất cũng phải chờ đến khi cuộc thi tổng bình chọn đầu tiên kết thúc đã.”
“Tổng bình chọn?”
“Không phải em đã nói với anh rồi sao, giống như mười cái công ty bầu chọn ra nhân viên ưu tú ý”
“Anh cho rằng đây chỉ là dự định thôi chứ?”
“Sao thế được? Kế hoạch có thể kiếm được lợi nhuận lớn như thế, sao có thể lãng phí được? Anh cứ chờ mà xem, ngành giải trí mấy năm nữa sẽ vô cùng náo nhiệt”
Chẩm Khể bỏ thêm một miếng quýt vào miệng, do dự hỏi: “Vậy Tết m lịch năm nay anh...”
“Có thể bạn đến không có thời gian Chẩm Khê muốn hỏi nếu như không quá bận bịu thì sao? Cuối cùng cô vẫn không hỏi được.
Cô về quê, Lâm Tụ lên đường đến thành phố S, hai người khởi hành cùng một ngày.
Khi cô vừa chui được vào chắn xem ti vi, thì Lâm Tụ bên kia cũng vừa bước vào cổng chính của công ty HP.
Dùng chân nghĩ cũng biết, nhất định anh ta lại bận rộn làm việc đến nỗi không biết ngày đêm, không nghỉ ngơi cho mà xem.
Nhiều lúc Chẩm Khể nhắn tin hỏi thăm, muốn lên dây cót tinh thần cho anh, nhưng phải đến ngày thứ hai hoặc thứ ba mới nhận được tin nhắn trả lời.
Một cái điện thoại hiện đại như thế, cuối cùng lại bị sử dụng không khác gì máy nhắn tin.
Tới gần Tết m lịch, mỗi ngày bà ngoại đều vô cùng vui vẻ, Chẩm Khê đã tìm một cơ hội và nói với ngoại việc cổ rời khỏi cái nhà kia.
Bà ngoại đầu tiên là khóc, sau khi khóc xong bắt đầu chửi mắng Chẩm Toàn và Lâm Tuệ.
Mắng một hồi, bà lại ôm mặt khóc, rồi vốn vã hỏi thăm tình hình sinh hoạt, học tập vừa qua của Chẩm Khế.
“Bà yên tâm, thành tích học tập của cháu luôn rất tốt, trợ cấp và học bổng ở trường chưa bao giờ ngừng, cháu sống rất tốt.”
“Nhưng cháu vẫn còn quá nhỏ”
Ngoại thở dài, “Hay là để bà lên thành phố chăm sóc cháu nhé?”
“Không cần đâu ạ? Chẩm Khê nói, “Cháu đi học cả ngày từ sớm đến tối, về nhà cũng chỉ để ngủ một giấc.
Nếu bà đến đó, làm gì có ai cùng bà nói chuyện.
Nhỡ đầu bà lại sinh bệnh thì sao?”
“Thế cháu...”
“Bà, bà đừng lo lắng làm gì cho mệt, cháu có thể tự lo cho bản thân mình.
Chờ một thời gian nữa cháu kiếm đủ tiền sẽ mua cho bà một cái điện thoại, sau đó ngày nào bà cũng có thể nói chuyện với cháu rồi”
Bà ngoại lại luôn tay gói sủi cảo, không nói chuyện nữa.
Chẩm Khế ngẫm nghĩ, lại mở miệng an ủi: “Hơn nữa, nhà hàng xóm bên cạnh có Lâm Tụ, có chuyện gì cháu sẽ nhờ anh ấy giúp đỡ”
“Là đứa con trai của chị gái Lầm Tuệ?”
“Vâng”
Chẩm Khê nói, “Cũng là một người vô cùng đáng thương.
Trên thế giới này, giờ anh ấy chỉ còn người thân duy nhất là Lâm Tuệ, vậy mà...”
Chẩm Khẽ thở dài một hơi thật sâu, lén nhìn sắc mặt của bà ngoại, “Ngày lễ ngày tết đều chỉ có một thân một mình, qua quýt nấu một bát mì ăn là xong bữa”
“Thật đáng thương”
Bà ngoại cảm thán, “May mà thằng bé không bị Lâm Tuệ dạy hư, về sau sẽ có tương lai đây? “Đúng vậy”
Chẩm Khế xoa xoa bàn tay bà ngoại nói tiếp, “Anh ấy học tập cực kỳ xuất sắc, lần thi vào cấp ba còn đứng đầu cả thành phố.
Bình thường cũng đều đúng nhất khối.
Mỗi lần đến lễ khai giảng anh ấy đều là học sinh đại diện lên phát biểu”
“Vậy nếu bài vở có gì không hiểu thì cháu nhớ tìm cậu ta mà hỏi”
“Cháu ngại lắm”
Chẩm Khê nói, “Không thân không thích gì, suốt ngày phiền người ta không hay “Cũng phải”
Bà ngoại đột nhiên không tiếp lời nữa.
Chẩm Khê lời nói đã đến miệng, lại rầu rĩ nửa ngày vẫn không nói ra được.
Buổi tối trước khi tắt đèn, bà ngoại đột nhiên lại lên tiếng: “Đứa bé kia, nếu cậu ta không chế, bảo cậu ta đến đây ăn Tết cùng chúng ta đi”
Chẩm Khế cố nén vui sướng trong lòng, đáp lời bà: “Thế thì phiền lắm, nhưng thôi được rồi.”
“Phiền gì đâu? Chỉ là thêm một cái bát, một đôi đũa thôi mà, bà còn sợ thằng bé không thích ấy chứ?”
“Anh ta dám!”
Chẩm Khê nhìn bà ngoại lại dần hạ giọng, “Món bà nấu ngon nhất trên đời, đến đầu bếp khách sạn năm sao cũng không sánh bằng.
Anh ta sao dám không thích chứ...”
Cuối cùng đã kết thúc một ngày làm việc.
Hơn nửa tháng nay, hôm nay là ngày đầu tiên tan tầm sớm như vậy.
Đồng nghiệp xung quanh hẹn nhau cùng ăn cơm, lúc gọi đến Lâm Tụ lại thấy có hơi ngại ngùng.
Bình thường khi làm việc với cậu ta, mọi người đều không thể nghĩ rằng cậu ta mới chỉ là học sinh còn đang cắp sách tới trường.
Đến khi hết giờ làm rủ đi nhậu với nhau, họ mới hốt hoảng nhớ ra, mấy cái trò trên bàn rượu của bọn họ không thích hợp với học sinh chưa đầy hai mươi tuổi như cậu ta.
Nhân viên cả một phòng ban, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nhìn qua nhìn lại nửa ngày mà cũng không quyết được, nên trực tiếp kéo nhau đi hay là qua gọi cậu ta một tiếng? Nói ra thì, cậu ta theo diện quan hệ mới vào công ty làm trợ lý giám đốc kinh doanh, mạng lưới quan hệ làm chỗ dựa cho cậu ta cũng phức tạp đáng sợ.
Đến mấy vị cán bộ lão thành, đã lăn lộn cả nửa đời ở chốn thương trường cũng không dám chắc chỗ dựa thực sự của cậu ta có vai vế như thế nào.
May mắn là cậu ta bình thường còn phải đi học, một năm chỉ có kỳ nghỉ đông và nghỉ hè mới xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Tổ trưởng Hoàng, hay anh thay mặt mọi người đi rủ cậu ấy đi.
Quan hệ của anh với cậu ấy thân hơn chút.”
Tổ trưởng Hoàng nhận lấy trọng trách cao cả, đi đến hỏi cậu ta.
Lâm Tụ lắc đầu từ chối: “Tôi còn có chuyện phải làm, không đi được.”
Thấy vẻ mặt đối phương bối rối, Lâm Tụ lại bổ sung một câu: “Là chuyện riêng của tôi.”
“Vậy không làm phiền cậu nữa.”
Tổ trưởng Hoàng thay cậu ta đóng cửa phòng, hướng đồng nghiệp xung quanh phất phất tay ra hiệu bảo mọi người mau đi thôi.
“Tôi vẫn còn rất sợ cậu ta”
Một nhân viên nữ lên tiếng, “Lần trước tôi đem đề án quảng cáo trình lên, lúc cậu ta gửi trả về bắt tôi làm lại, còn đánh dấu vào những chỗ tôi đánh sai chính tả hay dùng dấu cầu không đúng chỗ nữa chứ.
Cho nên về sau, nhìn thấy cậu ta là tôi thấy sợ cứ như phải gặp giáo viên ngữ văn thời trung học vậy.
Anh nói xem cậu ta mới bao nhiêu tuổi, vậy mà đã có cái phong thái này rồi...”
“Có chắc là cậu ta chưa ký hợp đồng lao động, chỉ là nhân viên tạm thời thôi không?”
Có người lại thắc mắc.
“Vậy anh có dám coi cậu ta như nhân viên tạm thời không? Anh phải thấy Tổng giám đốc Trần nịnh nọt cậu ta như thế nào, mở miệng một tiếng là cậu Lâm, cậu Lâm, vô cùng thân thiết.”
“Mọi người đều biết cả chứ, công ty chúng ta có một số lượng lớn cổ phần là dưới danh nghĩa của người nào đó.
Khi công ty thành lập, tất cả chúng ta đều đã đến nhận chức thì vị trí tổng giám đốc vẫn trống không.
Tôi nghe đâu bảo muốn thuê người ngoài, nhưng đợi mãi cũng chẳng thấy ai đến, cuối cùng lại là một vị được điều từ tổng công ty xuống ngồi”
“Nghe nói, ban đầu công ty định hướng mong muốn trở thành một thương hiệu đồ da cao cấp, thuộc dòng sản phẩm xa xỉ.
Nhưng Tổng giám đốc Trần cầm hợp đồng đi ra ngoài thương thảo còn bị người ta mắng cho một trận.
Về sau định hướng sản phẩm mới chuyển thành các sản phẩm may mặc thời trang nữ bình dân đó”
“Ý của anh là?”
“Trợ lý Lâm là người do vị Tổng giám đốc Từ lần trước đưa tới.
Mọi người đều có thể nhìn thấy, Tổng giám đốc Trần vốn chẳng quan tâm việc gì cả.
Đại đa số thời gian đều quay quanh trợ lý Lâm, giúp cậu ta mua cơm, bưng nước.
Mọi người xem xem, với cái phong thái, khí chất đó của trợ lý Lâm, nói không chừng cậu ta là thiếu gia nhà nào đó đến đây để trải nghiệm cuộc sống cũng nên “Vậy sao...”
Trong thời gian đợi xe, mọi người lại tiếp tục buôn chuyện, nói được vài câu chủ đề lại hướng đến...
“Không biết vị thiếu gia kia có bạn gái chưa nhỉ?”
** Lâm Tụ tìm được hộp mì tôm trong phòng trà nước công ty, vừa đổ được nước vào mì thì thấy bản tin dự báo thời tiết trên ti vi.
Nhiệt độ cả thành phố S hôm nay là không độ, thành phố Y bên cạnh nhiệt độ còn xuống dưới không độ, hai nơi đều sẽ có tuyết rơi.
Thực ra thành phố S còn lạnh hơn nhiều so với thành phố Y, tới đây rồi Lâm Tụ mới biết được.
Thành phố S mưa nhiều, lúc không có mưa, trời cũng rất lạnh, âm u không thấy một tia nắng.
Một khi bắt đầu mưa thì chính là vừa ẩm ướt vừa lạnh buốt, khiến cho người ta bực bội không thôi.
Lâm Tụ mở điện thoại di động ra, tin nhắn gần đây nhất đã là ba ngày trước, Chẩm Khế giới thiệu cho anh một bộ phim truyền hình, nhưng anh vẫn chưa có thời gian xem.
Nhân viên công ty ở khu vực này cũng chẳng còn thấy mấy ai.
Sắp đến Tết m lịch, tác phong làm việc của mọi người lười biếng đi rất nhiều.
Cuối cùng Lâm Tụ tắt đèn, cầm ố, đi ra khỏi văn phòng.
Bên ngoài mưa lất phất, Lâm Tụ đứng đợi một lúc lâu cũng không thấy một chiếc taxi nào đi qua.
Thậm chí còn không thấy có người nào đứng đợi xe giống mình.
Lâm Tụ lại lấy điện thoại ra, bấm số rồi gọi đến quầy bán vé ở sân bay, kiểm tra chuyến bay gần nhất đến thành phố Y là khi nào.
Ừm, chuyến gần nhất cũng phải vào lúc hơn hai giờ, không kịp nữa rồi.
Chuyển tiếp theo phải đợi đến tận chín giờ tối, nếu giờ bay không bị delay thì trước mười hai giờ tối hôm nay anh sẽ đến được thành phố Y.
“Thưa ngài? Thưa ngài?”
Từ trong điện thoại vọng ra tiếng nhân viên trực quầy gọi hỏi, “Ngài còn cần chúng tôi giúp gì không?”
“Không, cảm ơn”
Anh cúp điện thoại, đúng lúc một chiếc taxi đang đi đến gần.
“Đi đâu?”
Người lái xe hỏi anh.
“Đến sân bay, cảm ơn”
Xe bắt đầu chạy, cửa kính xe không đóng chặt, gió lạnh mạng theo vài hạt mưa nhỏ ùa vào.
m thanh báo tin nhắn điện thoại vang lên, Lâm Tụ mở ra thấy là từ cấp trên của mình.
[Cậu Lâm này, cuộc họp diễn ra vào sáng ngày mai sẽ thảo luận việc xác định người đại diện thương hiệu của chúng ta.] Lâm Tụ tắt điện thoại, nói với người tài xế: “Bác tài, quay xe cho cháu về khách sạn Ho “Không đi sân bay nữa sao?”
“Không đi nữa”