Cuộc họp được cử hành rất đúng giờ, Tổng giám đốc ngồi quay lưng với cửa kính, đối diện là vị trí của Lâm Tụ.
Anh lơ đãng ngẩng đầu lên nhìn, chợt phát hiện sắc trời hôm nay sáng hơn rất nhiều.
Cuộc họp tiến hành được một nửa, bên ngoài tuyết bắt đầu rơi.
Ban đầu thì hạt tuyết nhỏ đến mức không thể dùng mắt thường nhận ra được.
Càng về sau, gió nổi lên, tuyết bị thổi thành từng chùm như quả bóng.
Không khí cuộc họp bỗng sôi nổi hơn hẳn, đặc biệt là chỗ mấy nhân viên nữ, họ dễ dàng vì chuyện nhỏ này mà phân tán sự chú ý.
Tổng giám đốc nhắc nhở vài câu mà vẫn không xoay chuyển được tình hình, nên đã để mọi người tạm nghỉ ra ngoài ngắm tuyết rơi.
“Đây là trận tuyết đầu tiến trong mùa đông này, tuyết rơi lúc này ắt là điềm báo mùa màng bội thu đây? Lời này vừa nói ra, Lâm Tụ mới đột nhiên phát hiện, ngày mai đã là Ba mươi Tết rồi.
Điện thoại đặt trên bàn rung nhè nhẹ, là tin nhắn của Chẩm Khê gửi tới, chỉ đơn giản ba chữ: [Tuyết rơi rồi.] Lâm Tụ đứng trước cửa sổ nhìn xuống dưới, thấy lúc này tuyết còn chưa phủ kín mặt đất.
Nhiệt độ ở trên núi thấp hơn so với trong thành phố.
Có lẽ khi Chẩm Khê thức dậy vào buổi sáng, trong sân nhà có tuyết đã phủ đầy rồi.
Tuyết trên núi có sạch sẽ không? Rơi có nhiều không? Đủ để đắp thành một người tuyết không? Lâm Tụ nhịn không được mà suy nghĩ, nhưng cũng không trả lời tin nhắn của Chẩm Khê.
Lần tạm nghỉ này kéo dài hơn nửa giờ.
Mấy cô gái vừa kéo nhau thành đoàn đi ra ngoài ngắm tuyết trở về, trên mũ, trên găng tay còn lưu lại dấu vết do nghịch tuyết để lại.
“Tiếp tục họp thôi”
Tổng giám đốc gõ bàn một cái nhắc nhở.
“Sáng sớm ngày kia tôi sẽ trở về nhà, không biết ở thành phố Y có tuyết rơi hay không? Tôi thấy đến Tết mà không có tuyết thì thiếu mất không khí”
“Xem chừng là khó đấy, hôm qua và hôm nay nhiệt độ trên cả nước đều hạ thấp, thành phố Y so với thành phố S còn lạnh hơn mấy độ, vậy mà tuyết cũng không rơi, sợ là hai ngày nữa có khi cũng sẽ không có”
“Thành phố Y không có tuyết rơi sao?”
Lâm Tụ đột nhiên hỏi.
Đồng nghiệp thấy Lâm Tụ đột nhiên lên tiếng, cho là mình bị bắt quả tang không tập trung, liền vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, không nói chuyện nữa.
“Thành phố Y hôm nay không có tuyết rơi sao?”
Thấy Lâm Tụ hỏi lần nữa, đối phương mới vội vàng trả lời: “Tôi vừa gọi điện thoại hỏi, thành phố Y không có tuyết.
Trợ lý Lâm là người thành phố Y à?”
“Cả thành phố Y đều không có tuyết sao?”
Lâm Tụ lại hỏi.
“Trợ lý Lâm không lên mạng đúng không, trên weibo hôm nay còn có hẳn một chủ đề
- “Thành phố Y lúc nào mới có tuyết rơi?”
, tất cả mọi người đều đang phàn nàn đấy.”
Lâm Tụ mở điện thoại di động ra tìm, quả nhiên thấy.
[Em đang ở đâu?] Lâm Tụ nhắn tin cho Chẩm Khế, sau lại không thấy hồi âm.
Cuộc họp được tiếp tục hơn một giờ, lên kế hoạch đại khái cho tất cả những vấn đề cần xử lý trước Tết.
“Ngày mai chính thức bắt đầu kỳ nghỉ”
Tổng giám đốc cuối cùng tổng kết, “Mọi người hãy nghỉ ngơi, vui chơi cho thoải mái.
Đến khi kỳ nghỉ kết thúc, cũng phải trở lại làm việc nghiêm túc.
Năm vừa qua, lợi nhuận của công ty chúng ta không tệ, ngày mai mọi người sẽ nhận được một phần thưởng cuối năm bất ngờ đó.
Được rồi, giờ tôi xin chúc mọi người tân xuân vui vẻ”
Xung quanh tất cả đều là tiếng reo hò ồn ào.
Lâm Tụ nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, nghĩ có nên gọi điện thoại cho Chẩm Khê hay không? “Cậu Lâm”
Tổng giám đốc gọi cậu ta một tiếng rồi hỏi, “Cậu chừng nào thì trở về? Có cần tôi bảo thư ký giúp cậu đặt vé trước không?”
“Ừm, cháu còn chưa nghĩ ra.”
Lâm Tụ ngẩng đầu đáp, “Cảm ơn chú, nhưng tạm thời thì không cần”
“Tết m lịch cũng không định về nhà sao?”
“Không chắc, phải xem tình hình đã”
Lâm Tụ nói.
“Những người trẻ tuổi bây giờ thích chạy theo trào lưu mới, thích đón cái gì mà lễ Giáng Sinh với Halloween.
Không giống chúng tôi, tuổi càng lớn càng xem trọng cái Tết m lịch truyền thống này”
Lâm Tụ thu dọn đồ đạc đứng dậy, hơi gật đầu nói: “Chúc chú năm mới vui vẻ”
“Năm mới vui vẻ”
Tổng giám đốc nhìn bóng dáng Lâm Tụ bước nhanh đi ra ngoài phòng họp, im lặng lắc lắc đầu.
Lâm Tụ lôi điện thoại ra, ấn lên nút call, bên kia rất nhanh liền bắt máy, anh còn chưa kịp mở miệng, đã thấy tiếng Chẩm Khê vui vui vẻ vẻ, vô cùng hào hứng truyền tới.
“Cuộc họp kết thúc rồi?”
“Ừm, em đang ở đâu?”
Chẩm Khê không trả lời câu hỏi của anh, chỉ nói tiếp: “Lâm Tụ, nhanh, mặc dày một chút, chúng ta cùng đi đắp người tuyết”
“Này! Đó là con cái nhà ai? Trời lạnh thế này còn ở đây một mình chơi đắp người tuyết?”
Lâm Tụ quay đầu nhìn thấy ở cửa có mấy người đang đứng, chỉ trỏ về phía đằng trước.
Lúc này, trên bãi cỏ, tuyết đã tích thành một tầng mỏng.
Còn chưa tới giờ tan sở, mặc dù nhìn thấy tuyết bên ngoài rất đẹp, rất thích thú nhưng cũng không ai dám chẳng kiêng nể gì mà lao ra chạy nhảy hai vòng.
“Cô bé!”
Có người gọi một tiếng hỏi, “Trời đang rất lạnh sao cháu lại ra đây?”
Cô bé đang ngồi dưới bóng cây đột nhiên đứng dậy, trên người có mặc một cái áo lông trắng như màu tuyết dưới chân.
Lông vũ ở viền mũ áo trông như vầng hào quang bao quanh gương mặt, trên cổ đeo một cái khăn quàng to xụ ấm áp, che đến nửa mặt cổ, chỉ để lộ ra chóp mũi đỏ hồng và hai con mắt cười híp lại cong cong.
Cô hướng về phía bọn họ vẫy tay, tiếng cười khúc khích xuyên qua gió tuyết truyền tới: “Lâm Tụ, tuyết rơi rồi!”
Tất cả mọi người đồng loạt quay đầu lại, chỉ thấy thân ảnh trợ lý Lâm mặc một chiếc áo khoác dài màu đen đến gối, không biết đã đứng sau bọn họ từ lúc nào.
Cô bé kia đi đôi ủng đi tuyết màu hồng chạy tới, đến chân cầu thang, lại ngẩng đầu lên hỏi: “Có thể đi chưa?”
“Um.”
“Vậy đi thôi”
Trợ lý Lâm vượt qua đám người, đi đến gần cô bé kia, mở ô ra, cầm cặp sách cô bé đang đeo trên vai xuống.
Cô bé kia cố ngửa đầu ra ngoài ô, mũ áo cũng bị cô bỏ ra khỏi đầu.
Trợ lý Lâm đổi một tay cầm ô, tay kia lại đội mũ lên cho cô bé, rồi kéo cô tới bên người mình.
Hai người, một đen một trắng, một cao một thấp, bước đi trên mặt tuyết, lưu lại những dấu chân dài song song, đến tận chỗ ngoặt, bọn họ rốt cuộc không nhìn thấy bóng dáng hai người nữa.
“Mới giờ này? Có người lên tiếng, “Trợ lý Lâm đây là dự định trốn việc sao?”
“Nói cái gì đó? Cậu ta có cần quẹt thẻ đâu, đương nhiên là thích đi lúc nào thì đi lúc đó rồi.”
“Thật hâm mộ quá đi”
Có người cảm thán.
“Hầm mộ ai? Trợ lý Lâm hay là cô bé gái vừa rồi?”
“Cậu nói xem?”
“Anh thật làm người ta mất hứng! Khó có được một lần gặp tuyết rơi như vậy, anh che ô làm gì?”
Chẩm Khê bị Lâm Tụ kéo đến sát cạnh người mình, không giằng ra được.
Cô ngẩng đầu lên thì chỉ thấy nóc ô đen xì, chẳng nhìn thấy bầu trời gì cả.
“Em đến lúc nào thế?”
Lâm Tụ hỏi.
“Lúc gửi tin nhắn cho anh là em vừa đi ra từ sân bay.
Hên quá ha, vừa đến đây liền thấy được tuyết rơi”
“Em tới đây làm gì?”
“Anh cho rằng em là tới là để thăm anh sao? Đừng có tự dát vàng lên mặt mình nữa”
Chẩm Khê nói.
“Anh có nói như vậy đâu.”
“Nhưng anh nghĩ như thế”
“Vậy không thì em tới đây làm gì?”
“Ha ha!”
Chẩm Khê cười một tiếng đáp, “Em đến là để xem buổi hòa nhạc năm mới của RG đó có được không? Chính là vào ngày mai, vé em cũng đã mua rồi”
“Thế em gọi anh từ công ty ra làm gì?”
“Cùng đi đắp người tuyết, cùng đi ăn lẩu, trời lạnh như vậy, sao cứ phải núp trong văn phòng? Sếp cũng không phát thêm cho anh tiền thưởng cuối năm đầu”
Lâm Tụ ngừng lại bước chân, cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Anh vì sao? “Vì sao cái gì?”
“Anh sao nhất định phải đi đắp người tuyết, đi ăn lẩu với em chứ?”
Chẩm Khể rút tay từ trong túi áo ra, bốn ngón tay chụm trong găng tay dính liền nhau cùng chỉ về một hướng, đáp lại: “Vậy anh trở về đi”
Lâm Tụ nhét ô vào tay cô, còn mình thì để đầu trần đội tuyết đi về.
Chẩm Khê thấy anh mới đi được một lát, trên đầu tuyết đã phủ một mảng lớn, tức đến mức dậm chân, lại hì hục đuổi theo.
“Vậy cho anh một cơ hội nữa, anh mời em ăn lẩu, em sẽ mời anh ăn sủi cảo, thế nào?”
“Anh không thích ăn sủi cảo”
Lâm Tụ đáp.
Chẩm Khê lập tức xoay người lại, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Không thích ăn thì thôi, ai cần quan tâm anh có thích ăn hay không chứ, mặt mũi lớn quá nhỉ? Sủi cảo bà ngoại làm anh tưởng muốn ăn mà có chắc!”
Chẩm Khê bước nhanh về phía trước, dậm chân thùng thùng xuống đất.
Lúc này, Lâm Tụ lại ung dung đi theo sau cô, nói: “Cặp sách không cần nữa?”
Chẩm Khê quay đầu định giật lại cặp sách.
Lâm Tụ liền giơ cao cặp qua đầu, làm Chẩm Khê nhảy lên mấy lần cũng với không tới.
“Thôi đừng gây sự nữa”
Lâm Tụ nói, “Sắp đến giờ ăn trưa rồi, chậm chút nữa thì không đạt được chỗ mà ăn lẩu đầu”
Chẩm Khê ném ô xuống đất, tay ôm lại cặp sách, cắm đầu chạy nhanh về phía trước.
Lâm Tụ lại che ô cho cô, thúc giục: “Nhanh lên đi.”
“Em đi thế này còn chưa đủ nhanh hả?”
“Lấy thuyết tương đối mà xét...”
“Được rồi”
Chẩm Khế bảo anh ta dừng lại, phân bua: “Anh là muốn nói, em chỉ đi nhanh so với thời gian của chính em, còn so với anh thì vẫn là chậm chứ gì? “Đúng vậy “Vậy sao anh không nói thẳng ra là chân em ngắn hơn chân anh, đi quá chậm đi? Lôi ra cái gì mà thuyết tương với chả đối.
Tưởng chỉ có mình anh là học giỏi à?”
“Um.”
Thấy Lâm Tụ đang ngồi vô cùng nghiêm chỉnh, lưng thẳng tắp, hai tay đặt trên đầu gối, Chẩm Khế cho rằng anh ta đang hồi hộp, có ý tốt nhắc: “Bà ngoại em rất hòa nhã dễ gần, anh không cần căng thẳng như vậy, anh chỉ cần đừng nhắc tới dì của anh là được.”
“Ừm.”
“Bà ngoại em đặc biệt thích những đứa trẻ ăn nhiều cơm, lát nữa anh phải ăn nhiều một chút, cố gắng ăn, liều mạng mà ăn”
“Um.”
Chẩm Khẽ nghĩ mọi chuyện quá mức suôn sẻ.
Nhưng không ngờ, quãng đường từ thành phố đến thôn của cô vẫn chưa xây xong, gần hai giờ đồng hồ đi xe xóc nảy lộn nhào cả nội tạng.
Chẩm Khê thì quen rồi, nhưng cô lại quên mất Lâm đại thiếu gia đây nào đã bao giờ trải qua sự tra tấn như vậy đâu.
Anh ta bị say xe nghiêm trọng, khi xuống đến nơi chân còn đứng không vững, mắt cũng lờ đờ.
Về tới nhà, bữa cơm tất niên này vẫn chỉ có Chẩm Khê cùng bà ngoại ăn với nhau, còn vị đại thiếu gia kia vừa uống xong một lọ thuốc Hoắc Hương Chính Khí thì đi ngủ rồi.
May là anh ta vẫn còn giữ được thể diện trong lần đầu gặp mặt, không say xe đến mức nôn ra.
Chẩm Khê và bà ngoại cơm nước xong xuôi, xem hết chương trình chào xuân cuối năm (Xuân Vân) cũng từng người trở về phòng đi ngủ.
Tập tục ăn Tết trong thôn là đến thời điểm 12 giờ sẽ đốt pháo, nhưng do đồng hồ mỗi nhà lại chỉ giờ không chuẩn như nhau nên có nhà đốt trước, có nhà thì đốt sau đến cả chục phút.
Chuyện này ảnh hưởng nghiêm trọng đến giấc ngủ của Chẩm Khê.
Ngày hôm sau, mặt trời đã lên đến tít tận ngọn tre rồi cô mới bò dậy.
Ra đến phòng khách, cô đã thấy Lâm Tụ dậy rồi.
Được nghỉ ngơi một đêm, anh ta lại bừng bừng sức sống như cũ.
Bà ngoại và anh ta ngồi bên chiếc bàn tròn, bà ngoại đang cầm tận tay anh ta để dạy gói sủi cảo.
“Đan Đan, cháu cũng qua đây gói sủi cảo đi”
Bà lên tiếng.
“Bà, hai người gói không phải được rồi sao? Trời lạnh như vậy, gói sủi cảo tay lạnh lắm”
“Cháu ấy à, chính là lười mà”
Bà ngoại mắng yêu.
Chẩm Khê đến làm ổ trên ghế sô pha, mở ti vi xem chương trình Xuân Vãn đang được chiếu lại.
Sau đó, bà ngoại vào bếp hấp sủi cảo, Lâm Tụ cũng qua đây ngồi.
“Hai người vừa rồi đã nói những gì?”
Chẩm Khẽ hỏi anh ta.
“Không có gì? “Thật không?”
Chẩm Khê không tin.
Cô thấy hai người họ ở chung vô cùng hòa hợp, không có khả năng chỉ trò chuyện dăm ba câu cho có.
Lâm Tụ lấy từ trong ba lô ra một phong bao lì xì đỏ chót, khoe khoang với cô: “Bà lì xì anh”
“Ha ha! Còn cho anh tiền mừng tuổi, bà ngoại đúng thật là tốt bụng.
Anh cứ cầm đi, coi như là kiếm may mắn”