Thực Tập Sinh Vô Hạn


“Threesome” với Ác ma

Tông Cửu rất khó chịu.

Cậu thích cảm giác kiểm soát mọi chuyện trong lòng bàn tay nhưng lại xuất hiện biến số là Phù thủy đen, mà đáng sợ hơn nữa là Tông Cửu chẳng hề nhận ra.

Huống chi dòm cái điệu của Phù thủy đen cũng đủ biết, gã đã đến độ “hoàn toàn khống chế” như Gia Cát Ám nói rồi.

Vậy là suốt hai tháng qua, cậu và acc clone của Ác ma cùng sống chung một mái nhà, cùng ăn cùng ở, lúc mới khai giảng đến ký túc trải giường chiếu, thậm chí tên này còn đưa vỏ chăn và bao gối cho cậu.

Có một lần Tông Cửu đi tắm quên mang khăn tắm, kêu một tiếng với người bên ngoài, được Phù thủy đen đưa khăn cho cậu.

Chưa kể bọn họ còn ngủ tầng trên tầng dưới, của cùng một chiếc giường.

Thế này mà chưa đủ kinh dị, vậy thế nào mới có thể gọi là kinh dị?
Nghĩ đến đây, tâm trạng Tông Cửu lập tức lộn tùng phèo.

Ngay lập tức muốn đáp lễ No.l bằng một niềm vui bất ngờ là kéo đứt tơ rối.

Nhưng mà…
Bàn tay mang găng trắng chậm rãi thò ra từ bóng tối trong cầu thang chật hẹp, dưới ánh sáng mờ ảo lạnh lẽo, màu sắc này cực kỳ dễ thấy.

Bàn tay lạnh lẽo vén mái tóc trắng của chàng trai lên, giọng nói trầm thấp đầy ý cười như gần kề bên tai, xuất hiện như âm hồn trong không gian chật kín, lơ lửng bất định.

Con ngươi Tông Cửu đột ngột co lại, cậu nhận ra mình không thể lùi ra sau được.

Không phải No.1 dùng tơ rối ngăn cản cậu, mà do vị trí bọn họ đang đứng không ổn.

Bậc thang vốn là bóng râm hình tam giác dưới gầm cầu thang từ tầng một lên tầng hai, nó là một đoạn rất hẹp, càng đi vào thì khoảng trống phía sau cầu thang càng nhỏ.

Ban đầu Tông Cửu đánh nhau với Phù thủy đen, hai người chỉ dùng thể lực để đánh, anh đá tôi đấm, đánh nhau túi bụi trong không gian chật hẹp, bài poker bay tứ tung đến các góc khác nhau, cắm vào gạch ốp tường khiến mấy mảng gạch sứ nứt toác ra, treo lủng lẳng trên vách tường quét vôi trắng như sắp rớt.

Tông Cửu vất vả ghì Phù thủy đen lên tường, không ngờ Ác ma lại giẫm lên bóng tối, tặng cậu một đòn giáp công cả trước lẫn sau.


Bây giờ, trước mặt Tông Cửu là khuôn mặt tái nhợt lạnh lùng của Phù thủy đen, con ngươi xanh lục bị mũ trùm che một nửa để lộ hốc mắt sâu thẳm.

Sau lưng là nhiệt độ lạnh như hầm băng của Ác ma, nút thắt cà vạt cọ vào gáy cậu.

Trong tình huống này, Tông Cửu dứt khoát quyết định, bàn tay đặt trên đỉnh đầu Phù thủy đen lập tức chuyển động, quét qua một lượt, định nhân cơ hội rút mấy sợi tơ rối.

Kết quả không ngờ, cậu kéo một hồi nhưng bàn tay vẫn chỉ có thể nắm năm sợi tơ vô hình, dù cổ tay dùng sức thế nào cũng không thể nhổ ra???
“Ồ, thì ra cậu sờ vào tơ thế này.”
Ác ma ung dung nhìn động tác của cậu, thậm chí nhìn xong còn lười biếng vươn tay vòng qua vai đối phương, đặt lên bàn tay ảo thuật gia.

Găng tay vải dệt kề sát vào bàn tay thon dài của chàng trai tóc trắng, đầu dây thần kinh khơi dậy phản xạ run rẩy khi gặp nguy hiểm.

Người đàn ông tóc đen thuận theo sức mạnh của Tông Cửu, hai người cùng nắm mớ tơ trên đầu Phù thủy đen kéo ra ngoài, giả đò ngạc nhiên nói: “Ơ, chuyện gì thế nhỉ, sao mình không kéo được?”
Tông Cửu: “…”
Đmm cứ giả vờ đi, diễn được đấy, giả bộ y như thật.

Chuyện đến nước này, Tông Cửu còn gì mà không hiểu?
Lúc trước trong phó bản thôn hoang, cậu tặng No.1 một bất ngờ khổng lồ bằng skill kéo tơ đánh úp của mình.

Có lẽ sau khi về ký túc xá, No.1 đã cải tiến phương pháp phối chế tơ cho con rối, gia cố mớ dây tơ vốn đã chắc chắn lại lần nữa, chờ con mồi ngoan ngoãn mắc câu.

“Không được đâu.”
Dường như đoán ra suy nghĩ của ảo thuật gia, Ác ma nở nụ cười tủm tỉm.

“Khống chế mức sâu, vốn không thể giải trừ bằng bất cứ cách nào.”
Hắn thì thầm bên tai, chất giọng dinh dính lại mập mờ, tay vẫn nắm bàn tay của thanh niên tóc trắng, như vô tình vung mấy sợi tơ lạnh lẽo trong không trung, lạnh như nhiệt độ cơ thể hắn.

“Bí mật này, tôi chỉ nói với cậu đó nha.”
No.1 ghé sát như vậy, còn tấn công cả trước lẫn sau, Tông Cửu bị nhốt ở giữa thực sự rất khó chịu.

Nhưng thằng cha này không có ý định giết người, ngay cả Phù thủy đen cũng chỉ lẳng lặng nhìn cậu, không hề nhúc nhích.

Gặp dịp thì góp vui lấy lệ, ai mà không biết?
Giọng cậu rất lạnh nhạt, “Vậy là, tại hạ đã vượt qua trò chơi niềm vui bất ngờ của các hạ?”

“Ừm…”
Người đàn ông kéo dài giọng, “Cũng không phải không được, dù sao thì…”
Hắn nheo mắt: “Đúng là một niềm vui rất lớn, rất bất ngờ.”
Tông Cửu nhíu mày.

Cậu nhạy bén phát hiện, “bất ngờ” mà Ác ma nói có vẻ không giống “bất ngờ” mà cậu hiểu.

“Nói chuyện thì nói đàng hoàng, đừng ghé sát vào tôi thế.”
Ngay lúc Tông Cửu định thúc khuỷu tay đẩy No.1 ra, bỗng một âm thanh bất thường vang lên từ cuối hành lang.

“Ai đó? Học sinh vi phạm nội quy đánh nhau phải không?”
Giọng nữ thâm trầm vang lên từ phía xa, vọng quanh quẩn dọc theo hành lang.

Ngay sau đó có tiếng dội của thứ gì đó gỡ khỏi tường.

Tiếng bước chân dồn dập nổi lên trong phòng trống dần tới gần, từng bước đi về phía này.

Đồng thời kèm theo tiếng thứ gì đó trượt trên gạch men sứ lạnh lẽo, quái dị đến mức da đầu tê dại.

Bà dì quản lý ký túc đến rồi!
Con ngươi Tông Cửu khẽ rụt.

Mỗi lần bà ta đi kiểm tra thường kéo theo một thanh côn sắt đầy gai ngược, hễ có thực tập sinh nào vi phạm nội quy ký túc xá, bà ta sẽ phang một gậy tróc da lóc thịt, máu tươi thịt nát văng tứ tung.

Lúc trước có học sinh xuất sắc xung đột với học sinh yếu kém, vốn chỉ chửi nhau lại phát triển thành đánh nhau ở tầng hai ký túc xá.

Sau bị quản lý bắt được, cây côn sắt nanh sói đánh thẳng vào lưng mỗi người tới mức máu thịt bầy nhầy, nằm trên giường mấy ngày mới có thể lết xuống.

Ảo thuật gia lẳng lặng nhìn dưới bậc thang.

Chưa kể mấy lá bài tây nằm trên sàn cách đó không xa, trên gạch men sứ và trong tường xi măng xám đều có những vết cắt rất sâu, gạch lát nền cũng nứt nhiều vết, thoạt nhìn đúng là đống đổ nát sau đại chiến.


Nếu bị bắt sẽ quy tội phá hoại của công và đánh nhau, ăn một trận đòn là điều chắc chắn.

Tông Cửu nghĩ đoạn, giơ tay lên như muốn leo từ thành cầu thang lên lầu hai, chuồn lẹ trước đã.

“Cậu muốn đi đâu?”
Kết quả không ngờ lúc cậu vươn tay đu mình lên lan can, Ác ma đứng sau lưng đột nhiên vòng tay ôm eo ngăn cản động tác nhổm người lên của cậu, mạnh mẽ kéo cậu trở lại phạm vi chật hẹp của bánh quy kẹp nhân.

Tông Cửu: “…”
Tông Cửu: “Quản lý ký túc sắp tới rồi, thầy không chạy à?”
Không chỉ sắp tới, cậu còn nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần, chỉ cách cầu thang mấy mét nữa.

Chẳng lẽ Ác ma định giải thích lý do thầy Nam vào ký túc xá của học sinh?
Người đàn ông bật cười, lồng ngực dán chặt lưng cậu rung lên.

Một cánh tay hắn vòng qua cần cổ chàng trai, hờ hững tựa đầu lên hõm vai ảo thuật gia, nhẹ nhàng ngửi hơi thở lạnh lẽo u ám ngàn năm không đổi trên người đối phương, tay còn lại quấn quanh mái tóc trắng buộc đuôi ngựa rũ xuống.

Cảm nhận được hơi thở sát lại gần, cơ thể Tông Cửu cứng đờ, nhưng vướng hoàn cảnh hiện tại nên đành nhẫn nhịn.

Cậu bị đè trên ngực áo choàng của Phù thủy đen, cánh tay tái nhợt nhô ra dưới lớp áo choàng dày cộp, giữ chặt tay ảo thuật gia.

“Cộp, cộp, cộp.”
Tiếng bước chân gần trong gang tấc.

No.1 hạ giọng, thì thầm bên tai thanh niên.

“Cậu cho tao niềm vui bất ngờ lớn thế này, sao tôi nỡ lòng để cậu bị phạt.”
Một khuôn mặt trắng bệch, không có mặt mũi từ từ xuất hiện nơi góc rẽ.

Âm phong nổi dậy, quản lý ký túc mặc đồ lao động kéo gậy nanh sói chậm rãi xuất hiện, máu đen đã khô trên gậy sắt khúc xạ ánh sáng mặt trời thành màu đỏ tươi.

“Ai đó?”
Bà ta chầm chậm bước tới nơi phát ra âm thanh, từ xa đã thấy bài poker nằm trên đất.

Không biết có phải bà ta hoa mắt hay không, sau khi bà ta tăng tốc đi qua đó, những lá bài viền trắng vốn rải rác trên sàn đột ngột biến mất.

Bài biến mất, nhưng những vết nứt trên gạch lát sàn vẫn còn.

Bà dì quản lý thoáng dừng, giận tím mặt, “Đứa nào làm đây?!”
Bà ta kéo côn sắt nanh sói lượn lờ quanh khu vực này, bật đèn pin trong tay rọi xuống góc tối dưới bậc thang.


Tông Cửu cảm thấy ánh sáng chiếu từ phía sau, nhưng bất ngờ là ánh sáng này không dừng lại, mà xuyên qua ba người đứng dưới cầu thang rồi chiếu lên vách tường trắng xóa trước mặt.

Ảo thuật gia miễn cưỡng nghiêng đầu, thấy một màn sương đen mờ ảo sau lưng No.1, vây kín khu vực này.

Bà dì quản lý bật đèn pin nhưng không phát hiện ai, vẻ nghi ngờ trên mặt càng lúc càng đậm, sau khi nhìn quanh một lượt, bà ta lại vào phòng tắm công cộng bên cạnh.

Bà ta rời đi, Tông Cửu thầm thở phào, cơ thể căng cứng thoáng thả lỏng đôi chút.

Nhưng điều này không có nghĩa là Ác ma bỏ qua cho cậu.

Đầu ngón tay lạnh buốt lướt dọc theo đường cong cần cổ xinh đẹp của ảo thuật gia, chóp mũi gần như chạm vào sau tai trái của chàng trai tóc trắng.

Lá bài được tơ rối nhặt lên từ dưới đất, lại bị nhét vào túi quần ảo thuật gia lần nữa.

“Đừng di chuyển, có lẽ bà ta sẽ quay lại kiểm tra lần nữa đấy.”
Quả nhiên, sau khi kiểm tra không phát hiện điều bất thường trong phòng tắm và nhà vệ sinh, quản lý ký túc quay về lần nữa, cẩn thận kiểm tra tấm thảm trải sàn sau cầu thang.

Bây giờ không có bao nhiêu người trong ký túc xá, nếu đối phương chọn ôm cây đợi thỏ, chỉ cần Tông Cửu bước ra khỏi phạm vi bóng tối do Ác ma ngăn cách, có thể cậu sẽ bị bắt ngay.

Nếu không phải thế này, còn lâu cậu mới chịu nhục đứng đây kề cận với Ác ma.

Trong góc khuất âm u bị ánh sáng quét qua, một tay người đàn ông ôm lấy đối phương, cúi người tựa cằm lên vai ảo thuật gia, nhìn từ bên cạnh trông như đôi người yêu vô cùng thân mật.

Ác ma nhếch miệng, tâm trạng rất tốt, “Mấy hôm trước tôi tìm được chút tin tức thú vị từ No.2.

Tiếc là hắn ta quá cẩn thận, rất khó khống chế mức sâu, mới cắm một sợi tơ cũng khó rồi.

Để tránh khiến hắn nghi ngờ, tôi đã rút sợi tơ rối đó.”
Ánh mắt Tông Cửu tối sầm, cậu nhớ lời Gia Cát Ám từng nói.

Sợi tơ rối thứ nhất có tác dụng đọc ký ức.

“Nhưng chuyện đó lại khiến tôi phát hiện một bất ngờ thú vị.”
No.1 chậm rãi vuốt ve cần cổ mảnh mai của thanh niên tóc trắng.

Phía dưới chiếc găng tay, động mạch chủ đang đập đều đặn, tỏa ra hơi thở quyến rũ của sinh mệnh.

“Tôi đoán, cậu không phải người của thế giới này, nhỉ?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận