Thực Tập Sinh Vô Hạn


Vị trí nhà an toàn cuối cùng vừa được thông báo, các thực tập sinh lập tức chạy vắt giò từ các khu vực khác nhau tới vị trí đu quay ngựa trung tâm.
Đây không phải chuyện đơn giản.

Chưa kể việc hệ thống chủ còn tung chiêu bất ngờ, để tất cả quỷ Halloween được tự do săn mồi.
Thời tới cản không kịp, tất cả quỷ trong công viên trò chơi đều hăng máu máu gà.

Quái nhân cưa điện quăng cái đầu trên tay, dựng cái cưa điện to lớn lao về phía trước.

Trong nhà, Cô bé quàng khăn đỏ ném một cái xác còn mới vào hầm rồi khóa cửa, nhét một nắm dâu tây độc vào giỏ rồi tung tăng chạy đi.

Chưa kể lũ ác quỷ thuần chủng khác như nhện quỷ và bù nhìn, vừa đi vừa xắn tay áo.
Sau chín tiếng chạy trốn, các thực tập sinh đã kiệt sức.

Còn phải liên tục đổi nhà an toàn, tránh né sự truy sát của quỷ quái, vật lộn để tìm con đường sống trong công viên trò chơi, sơ sẩy chút là nhào vào vòng tay của ác quỷ ngay.

Đâu phải ai cũng may mắn gặp trúng quỷ tốt như Từ Túc, hầu hết đều trở thành oan hồn dưới nụ cười ngọt ngào của Cô bé quàng khăn đỏ, hoặc bị cưa điện cưa lìa đầu.
Trong hoàn cảnh tinh thần và thể xác chịu căng thẳng tột độ, chợt nghe thông báo chỉ còn một giờ cuối cùng thôi, đáy lòng mọi người đều dâng lên hy vọng to lớn.
Có 2000/5000 người vào công viên trò chơi, đến hiện tại chỉ còn gần một nửa, tỷ lệ sống sót có thể so sánh với phó bản tập thể.

Trên thực tế cấp A trở lên đã chiếm 1200 người, đó sự cám dỗ của hộp mù cấp A quá lớn, nếu không đâu có nhiều thực tập sinh liều mạng mạo hiểm như vậy.
Dù chạy mệt cũng phải lao tới đích, kéo theo vô số thực tập sinh cấp thấp, nghe thấy nhiệm vụ qua màn đặc biệt càng háo hức thử sức.

Vốn bọn họ nghĩ nhiệm vụ này sẽ liên quan tới Quỷ Vương, không ngờ lại đơn giản thế.
Đương nhiên cũng có vài thực tập sinh tỉnh táo khuyên can những đồng đội có ý nghĩ hão huyền, muốn mạo hiểm cạnh tranh cùng một sàn đấu với cấp cao.
Về vấn đề này, khán giả càng nhìn nhận rõ hơn.
[Hệ thống chủ lúc nào cũng vậy, nghe thì dễ ăn chứ khó xơi vl.]
[Chuẩn, đám newbie cấp thấp này ngây thơ quá.

Nếu dễ húp vậy thì chẳng phải boss cấp S cấp A, ngoắc ngón tay là lấy được phần thưởng sao? Không có năng lực cạnh tranh thì khỏi cần nghĩ tới nhiệm vụ đặc biệt, qua màn bình thường cũng có hộp mù cấp A mà, tham bát bỏ mâm cho xem.]
[Ừ đấy, phần thưởng lần này là hộp mù cấp A, rất nhiều cấp A đã không thể ngồi yên rồi.


Bây giờ cuộc thi thực tập sinh kinh dị đã qua một nửa, tiếp theo không phải là lúc cạnh tranh với nhau để giành một trăm slot, nhỡ có người cấp thấp mở trúng đạo cụ cấp A, lên thẳng cấp A như Hứa Sâm ấy, thì lại tổn hại đến lợi ích của các thực tập sinh cấp cao.]
[Haiz, cần chi xối nước lạnh dạ, đều là lựa chọn của bản thân, hoặc xuống mồ hoặc lên hương, đây là quy luật mà?]
Tông Cửu đứng đó, ngước mắt nhìn phía xa.
Phạm Trác cũng nhíu chặt mày.
Bọn họ đều định khiêu chiến nhiệm vụ qua màn đặc biệt mà hệ thống chủ đề cập.
“Bao giờ về ký túc xá thực tập sinh, hẵng trao đổi những vấn đề khác.”
Chàng trai tóc trắng khẽ gật đầu với hắn, sau khi hai người nhanh chóng đi đến thống nhất thì mỗi người một ngả.
Quả thực, dù hoàn cảnh hay thời điểm lúc này đều không thích hợp để thảo luận quá nhiều.

Hơn nữa No.2 cũng không phải là một cá nhân, hắn ta là thủ lĩnh, đằng sau còn có Dạ tộc, đương nhiên dăm ba câu đơn giản không thể lấy được lòng tin của người kia.
“Được.”
Phạm Trác gật đầu, nhìn cậu rời đi.
Tông Cửu lại không đi, cậu lật ván trượt trên mặt đất, ánh mắt hơi tối.

Những điều khác không quan trọng, nhưng cậu đã cược với No.1 thì không thể tự đặt mình vào thất bại.

Chỉ là nhiệm vụ qua màn này đã chứa đầy những điểm đáng ngờ từ khi được công bố.
Yêu cầu nhiệm vụ là phải đứng ở vị trí cao nhất trong toàn bộ công viên trước khi đóng cửa, tuy nghe có vẻ đơn giản nhưng độ khó để thực hiện là điều đáng phải cân nhắc.
Đầu tiên, đâu là điểm cao nhất trong Công viên trò chơi? Nơi đầu tiên mọi người nghĩ đến chính là lâu đài.
Lâu đài nằm ở trung tâm khu Một, bề ngoài màu trắng ngà mang theo vẻ đẹp cổ điển lộng lẫy, hình dáng bên ngoài có nhiều điểm tương đồng với lâu đài Hohenzollern nổi tiếng của Đức. Dĩ nhiên nơi cao nhất trong lâu đài trung tâm, chính là ngọn tháp ở bên cạnh.
Tháp rất cao, bên trong có một cầu thang xoắn ốc vòng quanh tháp lên đến tầng cao nhất, trên bức tường tầng cao của tháp có đục một cái lỗ, có thể nhìn thấy những ngọn đèn thắp sáng trên đỉnh tháp từ xa.
Rất nhiều thực tập sinh đã chạy vào lâu đài, xông về con đường tới ngọn tháp, nhưng bọn họ không biết, trong lâu đài cũng có ác quỷ đang chờ để được ăn no.
“Không, không phải lâu đài đâu, trong công viên vẫn có nơi cao hơn ngọn tháp.”
Có thực tập sinh chạy lên tháp của công viên nước.

Trên công viên nước có một ngôi đền Thần biển, bức tượng Thần biển được xây dựng trên đỉnh ngôi đền, tháp cao bên cạnh là nơi thông với cầu trượt trên nước.
Tiếc rằng công viên nước cách lâu đài trung tâm hai khu, nhìn bằng mắt thường không thể so sánh được khu vực nào cao hơn.

Lý do tương tự còn bao gồm căn cứ nhảy bungee trên vách đá cạnh biển, đi thang máy lên có thể đứng trên đỉnh nhưng thất bại ở chỗ không thể so sánh, thực tập sinh chạy đến ba nơi này càng giống đánh bạc hơn.
Đương nhiên, ngoài những nơi này vẫn có thực tập sinh đầu nhạy.

“Khoan đã, hệ thống chủ chỉ nói phải tới điểm cao nhất, chứ không nói điểm cao nhất là ở đâu.”
Nhóm Người sống sót đang vây xem đột nhiên vỡ lẽ.
[Đúng ha, hệ thống chủ đâu nói điểm cao nhất là chỗ nào!]
[Đù, tôi biết ngay nhiệm vụ qua màn đặc biệt không đơn giản như vậy, quả nhiên hệ thống chủ mày rậm mắt to còn dành hậu chiêu.]
Ngay lập tức có người nghĩ đến bánh xe đu quay và tháp rơi.
Bánh xe đu quay nằm ngay bên cạnh lâu đài, khi bánh xe đu quay quay lên điểm cao nhất, chiều cao của toa xe vừa khéo chỉ cao hơn đỉnh tháp của lâu đài một vạch.
Còn tháp rơi lại nằm ở khu Ba, cũng cách khu Một một khoảng nhưng những người quan tâm đều đã từng thấy khẩu hiệu của tháp rơi trong sổ tay quy tắc do hệ thống chủ phát.
“… Trên đỉnh tháp rơi, điểm cao nhất của Công viên nhiều màu, bạn có thể chiêm ngưỡng khung cảnh của toàn bộ công viên.”
Lâm Quốc Hưng vô tình nhớ kỹ câu này, thế là hắn vội vàng dẫn người trong đội chạy đến vị trí tháp rơi.
Nhưng vấn đề lại xuất hiện.
Mặc dù tháp rơi và bánh xe đu quay cao hơn các tòa nhà cao tầng tại công viên nước và lâu đài, nhưng chúng không hề cố định.
Giống như bánh xe đu quay, dù toa xe trên cùng cao hơn lâu đài nhưng ai dám đảm bảo mình có thể ngồi vững trên đỉnh vòng đu quay khi hoạt động kết thúc?
Mất gần một tiếng đồng hồ để đi hết một vòng đu quay, bây giờ có không ít thực tập sinh đang hối hả chạy đi xếp hàng dưới đu quay kèm theo vô số ác quỷ phía sau, các thực tập sinh không trốn kịp, thậm chí đã ngồi vào toa xe đu quay còn bị quỷ chặt đầu, máu tươi văng tung tóe tại chỗ.
Giới hạn phạm vi săn mồi đã gỡ bỏ, con người khó lòng đối phó với quỷ quái.

Bây giờ chỉ cần không vào nhà an toàn – tức đu quay ngựa trong công viên, thì đứng ở bất cứ đâu trong công viên cũng sẽ bị quỷ giết.
Ngoài ra, tháp rơi cũng vậy.
Lâm Quốc Hưng dám vỗ ngực nói tháp rơi tuyệt đối cao hơn toa xe ở điểm cao nhất của vòng đu quay, nếu không hệ thống chủ đã không cố ý nhắc đến nó trong sổ tay quy tắc trò chơi.
Nhưng vấn đề là bọn họ phải cố định tháp rơi và bánh xe đu quay thế nào đây?
Đến khi Lâm Quốc Hưng chạy băng băng tới tháp rơi, hắn đã biết cách để cố định nó.

Bởi vì trên chỗ cao của tháp rơi, đã có thêm một bóng người đứng đó.
Thánh Tử tóc vàng nhân hậu bao dung đang đứng trên đỉnh cao nhất của tháp, gió lạnh vén vạt trường bào màu bạch kim của anh ta bay phấp phới.
Anh ta không ngồi lên ghế của tháp rơi mà là đỉnh cột thẳng đứng phía sau, chiếm diện tích chỉ vài mét vuông.

Chờ khi tháp rơi lên đến điểm cao nhất, lợi dụng thời gian vài giây ngắn ngủi đó, tháo dây an toàn leo lên vị trí cao nhất, mới nghĩ thôi đã tê hết da đầu.
“Đi thôi anh Lâm, sao chúng mình lại quên mất, trong Thánh Điện còn có một thực tập sinh nắm giữ đạo cụ bay đặc biệt mà.”
Phía sau Lâm Quốc Hưng, một thực tập sinh khác vỗ đùi, vẻ mặt thổn thức.


Tuy Thánh Tử là người tốt nhưng anh ta là cấp S, còn là thủ lĩnh của một tổ chức, không phải người tốt chẳng biết phân biệt tốt xấu, không có giới hạn.
Nếu có người gặp nạn, anh ta sẽ cứu.

Nhưng nếu Thánh Điện đã chiếm được điểm cao nhất của tháp rơi mà còn tìm đường chết chạy lên tranh giành, dù là thánh nhân cũng sẽ tức giận.

Năng lực chiến đấu của Thánh Tử quả thực không mạnh, nhưng họ khó có thể chống lại nhóm thuộc hạ thực lực cao siêu và trung thành tuyệt đối với anh ta.
Lâm Quốc Hưng nhác thấy bóng người kia từ xa, hắn biết mình không đùa được.
Hắn đứng đó nặng nề thở dài một hơi, lúc này mới nói: “Đi thôi, các anh em, về nào.”
Lâm Quốc Hưng bên này gặp tình huống như vậy, bánh xe đu quay bên kia cũng không kém gì, thậm chí còn đặc sắc hơn.
Bởi vì bánh xe đu quay không có khúc chính giữa như tháp rơi, mà khi toa xe lên đến điểm cao nhất mới là vị trí cao nhất của toàn bộ đu quay.

Lần này đúng như khán giả nói, trông thì đơn giản nhưng thật ra đã khiến các thực tập sinh bình thường bị loại từ vòng gửi xe.
Thực tập sinh cấp cao thể hiện bản lĩnh cao cường trên bánh xe đu quay.

Nhiều thực tập sinh đã ngồi vào toa xe, nhưng những người leo từ toa xe lên đến đỉnh xe đều là thực tập sinh cấp cao.
Đứng trên đỉnh dĩ nhiên sẽ cao hơn ngồi trong xe một bậc.

Những thực tập sinh cấp cao này đứng trên đỉnh toa xe, tình cờ khiến mình mắc kẹt ở nơi cao cách đỉnh đu quay một khoảng cách, đến khi toa xe tiếp theo lên tới thì nhảy từ toa xe này sang đỉnh toa kia, làm vậy mới có thể luôn đứng ở điểm cao nhất mà không ngã.
Điều đáng nói là trên đu quay đang có hai cấp S đang đánh nhau.
Đó là A Tán áo đen và Thầy trừ tà.
Sau khi Thầy trừ tà biết A Tán áo đen đã bị thao túng, anh ta vô cùng đau lòng trước những gì đã xảy ra với người bạn cũ lâu năm của mình, ông chú luôn rất có chính kiến cuối cùng cũng bỏ qua lời can ngăn của Gia Cát Ám, nhất định phải đánh một trận với gã.
Thế là hai người bắt đầu trận quyết chiến Trên Đỉnh Tử Cấm Thành* tại nóc bánh xe đu quay.
(*Tên một bộ tiểu thuyết mạng của Nhất Minh Tấn Vũ, một bộ phim thần tượng do Dương Huyền và Đinh Ngưỡng Quốc đạo diễn)
Bọn họ giẫm lên toa xe thoắt ẩn thoắt hiện trên không trung, bóng quỷ trong cờ gọi hồn đánh về phía nước thánh ngập trời, cảnh tượng rất khốc liệt.
Thế này rất tốt, hai ông thần cấp S đánh nhau, thực tập sinh bình thường khỏi phải chịu thiệt.

Sau khi xuống đất, những thực tập sinh muốn lên đu quay thử sức không dám lên nữa, rầu rĩ chạy đến đu quay ngựa.
Nhưng Tông Cửu không hề đến bất kỳ địa điểm nào kể trên.

Chàng trai tóc trắng giẫm lên ván trượt, đi về phía cảng biển ngược hướng với khu Một.

Hệ thống chủ đương nhiên đã cân nhắc đến trường hợp thực tập sinh dùng cách đỡ tốn sức, đó là mượn khinh khí cầu bay lên không trung, tránh sự truy đuổi của quỷ quái.
Vì vậy nó đã thông báo trước, phạm vi săn mồi của rất nhiều quỷ quái chỉ là đất bằng, không bao gồm độ cao.

Điều này có nghĩa ngay cả khi có người lái khinh khí cầu lên trời, bay qua phạm vi săn mồi của con quỷ nào thì con quỷ đó vẫn có thể bỏ qua khoảng cách vật lý, bay lên choảng người.
Đồng thời, phạm vi hoạt động của khinh khí cầu chỉ lớn bằng cái thúng, chạy lên không trung cũng chả có chỗ trốn, nếu bị quỷ tìm ra thì chỉ có đường chết, với hạn chế này không còn thực tập sinh ngu ngốc nào chạy đi lái khinh khí cầu thử vận may nữa.

Nhưng giờ thì khác.
Hệ thống chủ yêu cầu phải đứng ở điểm cao nhất, còn thứ gì cao hơn khinh khí cầu chứ?
Nhiều người đã nghĩ đến điều này, nên khi Tông Cửu chạy đến cảng biển, vô số tiểu đội khác cũng đồng loạt tiến lên.

Trong đó có một số thực tập sinh rời khỏi cảng biển với vẻ mặt tiếc nuối.
Đến khi Tông Cửu chạy đua với thời gian để đến cảng biển, Gia Cát Ám đã đứng trên ngọn hải đăng từ lâu.
Người đàn ông tóc đen nghiêm nghị lắc đầu với cậu, “Tất cả khinh khí cầu đã bay lên không.”
“Nửa tiếng trước, khi nhiệm vụ qua màn đặc biệt còn chưa được công bố, những khinh khí cầu này đã bay lên trời rồi.”
Hắn ta chỉ lên bầu trời xa xăm.
Ở đó có vài khinh khí cầu đã bay lơ lửng trên không, nhưng lạ là chẳng khinh khí cầu nào có người.
Không, không thể nói là chẳng có ai được.
Trên không bên kia, Phù thủy đen No.8 đang phun sương đen từ hai tay, mượn sức mạnh ma thuật đen để cưỡng chế nâng mình bay giữa không trung về phía một trong số những khinh khí cầu kia.
Chiêu này đã được Phù thủy đen biểu diễn trước mặt mọi người ở bàn xoay nhà an toàn đầu tiên rồi.

Hiện tại tuy mọi người bất ngờ nhưng cũng chỉ cảm thán, quả nhiên nhiệm vụ này sinh ra cho cấp S.
Hay lắm, thì ra là chờ ở đây.
Tông Cửu nghiến răng, nắm đấm kêu răng rắc.
Còn khuya cậu mới tin là No.1 không đoán được, đám khinh khí cầu này bay lên trời trùng hợp vậy ư?
Tuy loại trừ khả năng người khác cũng lên khinh khí cầu nhưng nó đối xử bình đẳng với mọi người, đồng loạt chặt đứt con đường của bọn họ.
Ngay khi Tông Cửu định ngoảnh lại hỏi quân sư quạt mo có cách gì không, bỗng một tiếng hét vui vẻ vang lên sau lưng.

Một tia bất đắc dĩ nhàn nhạt hiện lên trong đôi mắt lạnh lùng của Gia Cát Ám, hắn ta hất cằm ra phía sau cậu, ra hiệu cho Tông Cửu quay đầu lại nhìn.
“Để ngăn chặn thế giới bị hủy diệt! Để bảo vệ hòa bình của thế giới!”
“Nếu bạn gặp vấn đề cần giúp đỡ…”
“Đương nhiên là tìm chúng tôi! Chú hề!”
“Gã bán mũ điên!”
“Chúng tôi đại diện cho những nhân vật phản diện, đầy khả ái và ngây ngất lòng người! Người bạn trung thành nhất của bạn!”
Bộ đôi điên cuồng tô thuốc màu khắp mặt, trung thành với phong cách mặc đủ bảy màu trên người, đồng thời biểu diễn nghệ thuật trình diễn đang đứng sau lưng Tông Cửu.
Một người cởi mũ dạ, một người tháo tóc giả, nở nụ cười quá lố rồi cúi người chào Ảo thuật gia.
“Ngài Ảo thuật gia thân yêu, rất vui được cống hiến sức lực vì ngài!”
__________________
Tác giả có lời muốn nói:
Để ngăn chặn thế giới bị hủy diệt! Để bảo vệ hòa bình của thế giới! Chúng tôi đại diện cho những nhân vật phản diện, đầy khả ái và ngây ngất lòng người.
… Từ lời mở màn của nhóm Rocket trong Pokemon..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận