“Sự thật về thành phố tội ác”
…
Lời nói của Chung Ý Viễn như sấm sét giữa trời quang, khiến ai nấy đều kinh hãi.
Mọi người lập tức nghĩ ngay đến tình huống đêm qua.
Người phản ứng đầu tiên chính là thực tập sinh bị mất một vạch đen giống như Chung Ý Viễn.
Cậu ta cũng nhận ra điều khác thường, càng khẳng định suy đoán của Chung Ý Viễn.
“Chờ chút, bà tôi đâu? Bà tôi đi đâu rồi?”
[Chẳng lẽ mục đích ban đầu của phó bản này là khiến các thực tập sinh cắt đứt ràng buộc với người thân, mới được ở lại phó bản sao?]
[Trời đất ơi, dù biết giả nhưng cũng đâu thể tự tay giết người thân của mình chứ! Huống chi những NPC đó còn mang ký ức của bọn họ… Nghiêm túc mà nói, điều này chẳng khác gì tự tay mình giết cả, haiz!]
[Tôi biết ngay phó bản cấp S này không đơn giản vậy mà.
Lúc trước tôi còn đang nghi ngờ, sao hệ thống chủ tốt bụng cho phép thực tập sinh bỏ thi giữa chừng ở lại đây chứ, còn được quyền đổi ý chọn trở về vòng lặp vô hạn bất cứ lúc nào, tiên sư nó, muốn ở lại thì phải giết người thân của mình, cạn cmn lời!]
NPC bị Chung Ý Viễn chất vấn lau nước mắt, “Con ơi, chúng ta không trách con, nếu có thể dùng tính mạng của chúng ta để đổi lấy mạng sống của các con, chúng ta thật sự rất sẵn lòng làm thế.”
Những NPC khác cũng lặng lẽ gật đầu, ánh mắt bọn họ tràn ngập vẻ hiền từ chan chứa.
Tông Cửu nhíu mày, “Ý các người là những bóng đen tối hôm qua chính là các người? Chỉ khi giết các người thì mới xóa bỏ được tội lỗi?”
“Không, không phải, những người tối hôm qua không phải là chúng tôi… Không thể nói vậy được.”
Nữ tu luôn im lặng canh gác một bên lên tiếng.
Cô vẽ Thập tự giá trước ngực, “Con người sinh ra đều có tội lỗi, tội lỗi này là bẩm sinh cố hữu, không thể rũ bỏ được.
Nhưng nếu như vậy, tất cả chúng tôi sẽ không thể vượt qua Ngày phán xét.”
Mọi người vội tỉnh táo, nghe nữ tu chậm rãi kể ra mọi chuyện.
Chuyện này phải bắt đầu kể về nguồn gốc của phó bản Ngày phán xét cấp S này.
Một năm trước, thiên thần hạ thần dụ, thông báo cho tất cả mọi người trong trấn nhỏ, ngày tận thế sẽ đến vào một năm sau.
Trước ngày tận thế, Thượng Đế mở cuộc phán xét quyết định số phận của tất cả mọi người, kẻ có tội sẽ bị đánh xuống Địa ngục, người vô tội sẽ được lên Thiên đường.
Như đã biết, đời người vốn đã mang theo tội lỗi, cũng như đứng dưới ánh mặt trời thì luôn có bóng, không thể tách rời.
Nếu vậy, tất cả loài người sẽ không thể vượt qua phán xét, sẽ bị lửa trời trút xuống, nham thạch nuốt chửng, rơi vào Địa ngục.
Người dân trong trấn vô cùng hoảng sợ, cả ngày quỳ trong nhà thờ lớn để sám hối, cầu nguyện Thượng Đế cho họ một cơ hội.
Có lẽ trời cao ưu ái hoặc vì cư dân của thị trấn vốn thành kính.
Một ngày nọ, một vị Giáo hoàng tuổi nhỏ giáng sinh trong trấn.
Ngày Tiểu Giáo hoàng giáng sinh, ánh sáng rực rỡ từ trên không bay xuống.
Tiểu Giáo hoàng sinh ra đã có sức mạnh gột bỏ tội lỗi thần kỳ, chỉ cần xưng tội sám hối với Tiểu Giáo hoàng sẽ có thể đạt được mục đích tiêu trừ tội lỗi.
Mà Tiểu Giáo hoàng thương xót thế nhân nên đã sử dụng sức mạnh của chính mình để giúp những người dân trong thị trấn, phân ra nhân cách thiện và ác.
Từ đó, thành phố tội ác đã ra đời.
Thành phố tội ác nằm ngay phía sau thành phố thiện lành, là tấm gương phản chiếu với thành phố hiện thành.
Không chỉ là sự đối xứng giữa các tòa nhà, mà ngay cả cư dân thị trấn cũng đối xứng.
Vì cư dân của thành phố tội ác, chính là nhân cách xấu xa của cư dân thành phố thiện lành.
Nhân cách tốt đẹp bao gồm một mặt sáng sủa nhất của con người, có bảy đức tính tốt đẹp mà các thiên thần đề cao.
Nhân cách xấu xa ẩn chứa mặt tối nhất của con người, đó là bảy tội lỗi, giới luật và giáo điều của Địa ngục và ma quỷ.
Sau khi chia nhân cách, các cư dân thành phố thiện lành đã vĩnh viễn mất đi cái bóng của mình, bởi vì phía dưới ánh sáng không chứa khói mù, ngay cả thiên thần cũng không có bóng.
Nữ tu chậm rãi nói: “Đợi đến Ngày phán xét, chúng tôi sẽ có thể vượt qua sự phán xét của Thượng Đế và Chúa Jesus, từ đó được lên Thiên đường.
Còn cư dân nhân cách xấu xa sẽ thay chúng tôi chịu tội, hoàn thành việc đền tội trong Địa ngục.”
Anthony đã hiểu, mặt mũi lạnh tanh, “Lúc chúng tôi vào phó bản này cũng không có bóng, chẳng lẽ chúng tôi cũng bị tách nhân cách xấu xa ra?”
“Cũng không hẳn.”
Nữ tu quàng khăn đen nhẹ nhàng gật đầu, “Năng lực thanh tẩy của Giáo hoàng miện hạ quá mạnh, để ngăn ngừa cư dân của thành phố tội ác phá vỡ trói buộc, miện hạ đã mở rộng phạm vi sức mạnh ra toàn bộ thị trấn.
Nhưng các vị khách đây là những người ngoài đến từ một không gian khác, phương pháp tách nhân cách không áp dụng với các vị.
Chỉ là khi bước vào thị trấn này, mặt xấu của mọi người sẽ tạm thời bị áp chế, hóa thành bảy vạch đen tội lỗi.”
“Đây cũng là lý do tại sao lúc trước chúng tôi nói, chỉ cần xóa vạch đen trên tay là có thể vượt qua Ngày phán xét.”
Bởi vì việc xóa vạch đen cũng giống với việc tách rời nhân cách của các cư dân thành phố thiện lành, trăm sông đổ về một biển mà thôi.
Nói đến đây, ánh mắt cô đầy vẻ áy náy, “Xin lỗi, vì hôm qua tâm trạng của mọi người không tốt nên chúng tôi không chọn thông báo trước, xin hãy tin chúng tôi tuyệt đối không có ác ý.”
Bấy giờ, mọi người cũng hiểu rõ mọi chuyện.
Từ khi vào phó bản này, cảm xúc của tất cả thực tập sinh đều khác hẳn.
Không chỉ vì ký ức trở lại mà còn trở nên cảm tính, hành động theo cảm tính.
Càng đáng sợ hơn là bọn họ không thể nảy sinh ý xấu.
Nếu để sống sót thì bọn họ đã biết NPC trong phó bản này là giả, chuyện tàn sát không phải là không thể chấp nhận được.
Thế nhưng ác ý của bọn họ đã bị áp chế, cái thiện còn sót lại không cho phép ác niệm phát sinh.
Ít nhất sẽ không giống Chung Ý Viễn bây giờ, cả người đờ đẫn như mất hồn ngồi phịch dưới đất, bắt đầu gào khóc.
[Trời ơi… Tôi đã bảo cảm giác các thực tập sinh trong phó bản này hơi hành động theo cảm tính, không ngờ vì lý do này.]
[Đến cả cảm xúc cũng điều khiển được, mẹ ơi con xin rút lại câu trước đó, sụp đổ bên ngoài thật sự chẳng hề gì, nội tâm sụp đổ mới là kinh khủng nhất.]
[Muốn vượt qua Ngày phán xét thì phải có nhân cách tốt.
Nếu không, nhân cách còn chưa hoàn chỉnh, dù vượt qua Ngày phán xét thì khi về ký túc xá thực tập sinh cũng thành tai họa ngầm.
Thiện ác đều là những thành phần thiết yếu của con người, thiếu thứ nào cũng không được.
Nếu ở lại phó bản này… Mãi mãi thiện lương thì cũng được thôi, có mất tất có được, ít nhất là không phải mất mạng, nhỉ?]
Bên kia, tâm trí các thực tập sinh đang rối tung cả lên, đành lẳng lặng tiếp tục nghe nữ tu nói.
“Còn tối hôm qua… Nửa đêm là thời điểm đất trời giao nhau, lại thêm nước mưa tạo thành phản chiếu trên mặt đất, vì vậy nhân cách của thành phố tội ác mới chạy ra.”
“Nhân cách xấu xa muốn chạy ra làm gì?”
Nữ tu thở dài, “Bọn họ muốn kéo người của thành phố thiện lành xuống nước.”
Chuyện này cũng dễ hiểu, bởi vì nhân cách xấu xa cũng là một phần của con người, tùy tiện bị tách ra, ai cũng không muốn cứ thế rơi xuống Địa ngục, chuộc tội cho nhân cách tốt đẹp dưới Địa ngục.
Huống chi cùng là nhân cách như nhau, người ta có thể bay lên Thiên đường, như thế không khỏi quá bất công.
Thế là trước Ngày phán xét, nhân cách xấu xa sẽ chống trả điên cuồng để kéo cư dân thành phố thiện lành xuống nước.
“Vì nhân cách thiện và ác kết nối với nhau, nếu nhân cách xấu xa bị súng thanh tẩy bắn trúng, nhân cách tốt đẹp cũng sẽ biến mất.
Đến nay, chúng tôi chỉ biết mỗi cách này để cho người ngoài chuộc tội và xóa vạch đen trên cánh tay.”
Khuôn mặt NPC buồn rầu, “Chúng tôi chỉ cần cầu nguyện với Giáo hoàng miện hạ, nhưng người ngoài nhất định phải thanh trừ tội ác mới xóa bỏ được tội lỗi của mình.”
Nhưng bọn họ đều tự nguyện cả.
Tự nguyện bị thực tập sinh giết, dùng tội lỗi của mình để xóa bỏ tội nghiệt của thực tập sinh, không chút oán giận.
[Vậy tức là độ khó của phó bản này còn lớn hơn à? Nếu không muốn chọn nhiệm vụ thứ nhất, vậy thì chỉ có thể chọn nhiệm vụ thứ hai là phá hủy phó bản, hay lắm, hai nhiệm vụ đều phải ra tay với người thân của mình.]
[Lại thêm tác động tình cảm, bây giờ các thực tập sinh đều là nhân cách tốt, bọn họ xuống tay được mới là lạ đó.]
[Ủa có mình tui thắc mắc vì sao trên tay Ảo thuật gia không có vạch đen tội ác hả? Giờ nghe NPC phó bản giải thích lại càng mơ hồ, chẳng lẽ Ảo thuật gia trời sinh đã không có tội lỗi??? Điều này quá phi lý!]
[Phó bản này còn chẳng có NPC nào, nhưng Tiểu Giáo hoàng đáng yêu cũng không có vạch đen đấy thôi.
Nhưng tôi cũng bắt đầu tò mò rồi đấy, giữa Tiểu Giáo hoàng và Ảo thuật gia có điểm chung nào không?]
[Ví dụ như… Ngoại hình đều rất đẹp.jpg(đừng đánh iêm)]
Mô tả của NPC hoàn toàn không có vấn đề gì, thậm chí cũng không giấu diếm.
Tông Cửu cất những lá bài tarot đi.
Đúng lúc này, thực tập sinh ngất xỉu và bị nhân cách xấu xa dung hợp tối hôm qua đã tỉnh lại.
Trông cậu ta rất bối rối, có chút không hiểu tình huống gì đang xảy ra.
Vì cậu ta không bị thương, cũng không có bất kỳ phản ứng không tốt nào.
Thế nhưng nữ tu nói với cậu ta, rất tiếc số cậu ta đã định là không thể vượt qua Ngày phán xét.
“Tại sao?!”
Thực tập sinh vừa lấy lại bóng lập tức bật dậy khỏi mặt đất, “Tại sao tôi không thể vượt qua Ngày phán xét?”
Cậu ta còn muốn ở lại phó bản này sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính, kết quả bây giờ lại bị dội một chậu nước lạnh.
“Nếu chúng tôi bị nhân cách xấu xa chiếm xác thì còn có thể tìm Giáo hoàng miện hạ giúp đỡ, nhưng chúng tôi lại không có cách nào để tách rời nhân cách thiện và ác của người ngoài…”
Nữ tu cười khổ, “Hoặc ngài cũng có thể chọn giết thêm vài người thân của ngài, thử xem có tách được nhân cách xấu xa đã dung nhập vào cơ thể ngài hay không?”
Những người khác lập tức căng thẳng, đặc biệt là những thực tập sinh dự định ở lại phó bản.
Nếu muốn ở lại, bọn họ không chỉ phải tàn sát những NPC giống hệt người thân của mình, mà còn phải cẩn thận để không bị họ nhập vào người.
Tông Cửu khoanh tay, lạnh lùng buông một câu, “Chi bằng chúng ta chọn nhiệm vụ chính thứ hai vậy.”
Ngay cả NPC cũng gật đầu tán thành, “Nếu chọn nhiệm vụ thứ hai, trong trấn có đủ thuốc nổ, chỉ cần trừ khử nhân cách xấu xa là có thể giết chúng tôi.”
“Không được!”
“Không, không thể chọn nhiệm vụ thứ hai!”
Ngay lập tức, một số thực tập sinh hoảng sợ hét lên phản đối, số lượng không hề ít.
Mọi người xôn xao: “Đâu nhất thiết phải phá hủy phó bản chứ, hiếm lắm mới có một nơi được bỏ thi, mất cơ hội này thì không còn cơ hội khác đâu.”
“Đúng thế, chưa nói tới việc phá hủy phó bản khó cỡ nào, rõ ràng chúng ta còn một lựa chọn khác, cũng nên cân nhắc ý kiến của mọi người.”
Thậm chí có thực tập sinh nhỏ giọng lên tiếng, “Anh Cửu, anh có thực lực, về ký túc xá thực tập sinh chắc chắn lọt top một trăm người sống sót cuối cùng.
Nhưng thực lực chúng em có hạn, không phải chúng em hèn nhát, mà là thật sự không biết mình sống sót được hay không.”
“Đúng vậy, anh Cửu, mặc dù mọi người đều sẵn sàng theo anh, nhưng vấn đề này là thực tế… Chúng em chỉ muốn sống thôi.”
“Anh Cửu…”
Vô số ánh mắt cầu xin nhìn cậu.
Trong đó có những thực tập sinh đã theo cậu từ khi bắt đầu phó bản thôn hoang, cũng có học sinh lớp 9 đã từng kề vai chiến đấu trong phó bản trung học Số 1, có thành viên chung đội từng chạy tới chạy lui trong công viên ở sự kiện Halloween.
Đến nước này, không cần giải thích thêm gì nữa.
Tông Cửu đã đoán được kết quả từ lâu.
Con người đều đứng trên lợi ích bản thân, cho dù tập thể đoàn kết đến đâu nhưng khi đụng chạm đến lợi ích, cũng sẽ tan đàn xẻ nghé thôi.
Nếu cứ cố chấp e rằng dẫn đến lục đục nội bộ, xảy ra bạo lực.
Nếu vậy thì thật quá khó coi.
Cùng lắm thì tổ đội hoàn thành hình thức nội gián thôi.
Phá hủy phó bản, mình cậu cũng làm được.
Nhiệm vụ của Ảo thuật gia là đảm bảo mọi người đều sống sót sau phó bản, còn nguyện vọng của họ thế nào, điều đó chẳng hề quan trọng trong phó bản bị hệ thống chủ thao túng cảm xúc này.
Tông Cửu thầm thở dài trong lòng, thản nhiên nói: “Tôi biết rồi.”.