Thực Tập Sinh Vô Hạn


“Cạch…”
Lúc cả đám đang chạy trốn, Hạ Kiến Lam bị người nào đó thúc phải làm cái kính gọng đen trên mặt rơi vào bóng tối, vỡ tan thành từng mảnh kính vụn, dưới bước chân rối loạn của những người phía sau.

Không chỉ vậy, ngọn đèn dầu cũng văng khỏi tay gã rơi bộp xuống đất.

“Lão Tần!”
Hạ Kiến Lam gọi khẽ, “Kính của tao vỡ rồi.”
Mắt gã bị cận thị nặng, rời xa kính mắt chỉ dòm được từng vệt màu mờ mờ, ngay cả mặt người cũng phải ghé sát lại mới thấy rõ.

“Đm, cứ phải vào lúc này… Trốn đi rồi nói sau!”
Tần Dã biết khuyết điểm này của Hạ Kiến Lam.

Anh ta chửi một câu, kéo tay áo bạn, vội vàng ngó phía sau.

Bằng năng lực nhìn xuyên màn đêm sau khi được Người sói chúc phúc, anh ta có thể dễ dàng nhìn thấy những bất thường ở hai bên hàng lang.

Giống như có ai đó cầm một cái cọ quét sơn đã cũ, bắt đầu quét từ trong cầu thang tầng hầm thứ hai đến tất cả mặt tường.

Hễ nơi nào bị quét lên là rỉ sắt bay múa trong không trung, từng mảnh tường lớn bong ra.

Các đốm máu đông đen sì, và những cục xương không biết đã nằm đây bao nhiêu năm văng tứ tung trong các ngõ ngách, không khí nồng nặc mùi xác chết, giống như từ trần gian rơi xuống Địa ngục dị không gian, âm u vặn vẹo.

Mặc dù Messiah đã hô rất to là tách ra chạy, nhưng nhóm người ở giữa lại vô cùng ăn ý chọn đi cùng nhau.

Nhóm người cũ không ngốc, trong tình huống nguy hiểm này mà không đi theo tấm bùa hộ mệnh Thánh Tử, đánh mất lợi thế đám đông chỉ vì bối rối sẽ lỗ nhiều hơn lãi.

Ngoài Hạ Kiến Lam và Tần Dã, Mạnh Thiên Lộ cũng chạy theo bọn họ.

Năm người chạy thục mạng, dưới sự dẫn đường của linh môi, cả đám trốn vào một phòng bệnh cũ ở hai bên hành lang.

Từ phía xa trong cầu thang vẫn còn chút ánh sáng, một bóng đen méo mó không giống hình người chiếu xuống mặt đất.

Tiếng bước chân dần kéo dài cùng với bóng đen.

Sau khi tìm được chỗ núp, bốn người đồng loạt nhìn về phía Mạnh Thiên Lộ.

“Sao rồi? Manh mối ở đâu?”
Sắc mặt linh môi rất khó coi, hai mắt nhắm nghiền, cả người run rẩy.

Từng giọt mồ hôi lăn xuống từ trên trán cậu ta, “Không… Không có… Không có manh mối, tôi không cảm nhận được.”
Lúc trước cậu ta chỉ mới thăm dò nhẹ, mà tinh thần lực đã bị rút sạch ngay lập tức, đau chết đi sống lại.

Bây giờ bảo cậu ta bước vào cảnh giới như vực thẳm này, Mạnh Thiên Lộ chỉ thấy toàn thân bị bao vây bởi cái lạnh ớn người, tiếng cười chói tai khắp nơi dội ầm ầm vào năm giác quan, vô số bàn tay kéo cậu ta vào vũng lầy.


Sao lại không có manh mối?
Cả nhóm sửng sốt.

“Sao không có được chứ?” Hạ Kiến Lam quá sợ hãi.

“Không phải tên newbie kia đã nói Vincent ở tầng hầm thứ hai sao?”
Mạnh Thiên Lộ lại nói chẳng ra hơi, môi tím tái, con ngươi trắng dã.

“Cậu ta không ổn rồi.”
Messiah gác gậy Đại tế ti lên đầu vai linh môi, sắc mặt lạnh lùng nghiêm trọng.

Một quầng sáng màu vàng nhạt tỏa ra từ đầu gậy, bao phủ Mạnh Thiên Lộ trong vầng sáng ấm áp dịu dàng.

Tiếc là buff của anh ta có tác dụng rất nhỏ đến tinh thần lực, hầu hết tác dụng là ở khả năng chữa lành vết thương bên ngoài.

Căn phòng cũ nhỏ hẹp chìm vào im lặng.

Tiếng kêu sợ hãi trên hành lang vẫn tiếp tục vang lên, tiếng thét chói tai rùng mình kéo dài không dứt.

Nỗi tuyệt vọng bao trùm dãy hành lang.

Quy luật thứ nhất của vòng lặp vô hạn, không cần biết Người sống sót mạnh bao nhiêu, chỉ cần không vượt qua phạm trù con người thì sẽ luôn khuất phục dưới chuỗi thức ăn của quỷ quái.

Đúng lúc này, một tiếng đập cửa nặng nề đột nhiên vang lên từ sau cánh cửa không xa phía trước.

Bác sĩ mặc áo blouse trắng bế ngang một người lên, vững vàng đi về phía cầu thang.

Từ góc nhìn của họ chỉ có thể thấy mái tóc trắng xõa xuống như thác đổ từ khuỷu tay người đó, và sườn mặt hôn mê bất tỉnh của chàng trai.

[Ôi vcl, người đẹp tóc trắng bị bắt rồi! Tôi không muốn đâu!]
[Á aaaaa vừa nãy có ai xem toàn bộ quá trình trong phòng live hông, tui mới out ra xem khu bên cạnh cắn nhau có xíu hà, quay lại khu bên đây cái thấy A Cửu bị bắt luôn?]
[Rep lầu trên, vừa nãy A Cửu ngồi xổm trong phòng, kết quả không ngờ thằng cha bác sĩ biến thái đứng rình sau lưng, đâm ẻm một kim, xong.]
[Aizz, xong phim, bị trùm phó bản bắt rồi, tiếc cho giá trị nhan sắc này quá, phẫu thuật xong sẽ thành đứa ngốc mất.]
“Thứ kia tới rồi.”
Tần Dã nhìn chằm chằm vào bóng lưng bác sĩ biến mất ở cách đó không xa, phá vỡ im lặng: “Chúng ta cùng nhau chạy thôi?!”
Mặc dù không có cách nào để trực tiếp đối đầu với quỷ quái, nhưng dựa vào sức mạnh tổng hợp của bọn họ, tạm thời thoát khỏi nguy hiểm ở đây không thành vấn đề.

Nhưng làm vậy đồng nghĩa lần hành động lần này đã thất bại, bọn họ chẳng những không tìm được bất cứ manh mối nào để vượt ải, tệ hơn nữa là khi toàn bộ phó bản bước sang ngày thứ ba, thời gian còn lại không còn nhiều.

Hạ Kiến Lam nhớ tới phó bản cấp A “Trung học Kính Bách” có kịch bản rất giống phó bản này.

Phó bản trung học Kính Bách có giới hạn thời gian rất nghiêm ngặt, thời gian thực hiện nhiệm vụ là bảy ngày.

Nếu không thể tìm đủ manh mối ở sân trường trong sáu ngày đầu tiên, tất cả giáo viên và học sinh trong trường sẽ biến thành ác quỷ vào ngày thứ bảy, bắt đầu tàn sát không cần biết ai tốt xấu.


Bây giờ xem ra, phó bản biểu diễn solo bệnh viện tâm thần này, giống y hệt trung học Kính Bách ở một mức độ nhất định.

Ngay cả khi bọn trốn thoát sự truy sát của quỷ quái tầng hầm thứ hai, nhưng ngày thứ ba vẫn còn tận 23 tiếng nữa.

Dù đạo cụ đặc biệt vĩnh cửu cũng có hạn chế về tần suất sử dụng và thời gian phục hồi, khoảng trống ở giữa chắc chắn là thời điểm vàng để lũ quỷ hồn lấy mạng bọn họ.

Hạ Kiến Lam chăm chú dòm dưới chân mình.

Thiếu cái kính, bây giờ gã chẳng nhìn rõ cái gì, huống chi bản thân còn đang trong hoàn cảnh vừa chật chội vừa tối tăm.

Gã luôn cảm thấy dường như mình đã bỏ sót điều gì đó.

Từ lúc bắt đầu, khi manh mối đạo cụ cấp S còn chưa xuất hiện, không người cũ nào thực sự để tâm đến phó bản biểu diễn solo này.

Mọi người đều cho rằng hệ thống chủ nhét nhiều newbie như vậy, kiểu gì cũng không dồn họ vào chỗ chết.

Huống chi phó bản này còn có Thánh Tử No.7 làm người chỉ huy, ý kiến của nhóm lãnh đạo cũng rất thống nhất.

Mọi người tìm kiếm manh mối có trật tự, tập hợp manh mối có được lại với nhau, tất cả đều diễn ra ổn định theo quỹ đạo.

Bọn họ tìm được manh mối đạo cụ S, toàn bộ tầng một và tầng hầm một của bệnh viện tâm thần bị bới tung, chẳng bỏ sót tin tức nào cả.

Chỉ có một mảnh ghép duy nhất chưa hoàn thành, đương nhiên, họ phóng tầm mắt nhìn xuống tầng hầm thứ hai mà mình chưa từng tìm kiếm.

Theo suy đoán của Hạ Kiến Lam, nếu chuyến này thuận lợi chắc hẳn có thể lấy được manh mối ở tầng hầm thứ hai, đồng thời thành công qua màn.

Nhưng bây giờ, mọi chuyện lại diễn ra theo hướng xấu nhất.

Bọn họ không chỉ bị nhốt trong lồng giam, mà ngay cả phần thưởng dự kiến ban đầu (chìa khóa qua màn) cũng thành công dã tràng, chưa kể họ còn không hề có manh mối về nó.

Vì sao không có manh mối?
Tiếng hét vang dội của Tần Dã cắt ngang suy nghĩ của Hạ Kiến Lam.

“Ngay bây giờ! Phá vòng vây!”
Cơ thể cao lớn vạm vỡ của người đàn ông mọc ra lông sói, xé toạc bộ quần áo bệnh nhân sọc xanh trắng, bốn chân đạp xuống đất vọt thẳng ra cửa.

Hạ Kiến Lam vội vàng đứng dậy, gã và Messiah cùng kéo Mạnh Thiên Lộ đi, một tay cầm thòng lọng nút thắt, theo sát sau lưng bạn đồng hành của mình.

Nửa Người sói cao lớn thét dài một tiếng trong bóng đêm, liều lĩnh tiến về phía bóng đen đang cố thủ trên hành lang.

“Khoan… Khoan đã, đừng đi…”
Đúng lúc này, Mạnh Thiên Lộ đang sùi bọt mép bỗng kêu lên một tiếng yếu ớt.


“Sẽ, sẽ chết…”
Nhưng đã muộn.

Chỉ một giây sau, đầu của Người sói khổng lồ bị ngắt tươi, xương sống đẫm máu dính đầy những miếng thịt vụn, tí tách rơi xuống mặt đất đầy rỉ sét.

Con ngươi Tần Dã trợn tròn, một mắt bị móng vuốt sắc bén xuyên thủng, đâm thẳng vào trung tâm thị giác của đại não.

“Rầm…”
Cơ thể vạm vỡ đổ rầm xuống sàn, hố máu trên cổ và nội tạng chảy ra mặt đất, vẽ ra một vết đỏ thẫm.

“Lão Tần!!!”
Hạ Kiến Lam muốn rách cả mí mắt, nước mắt tuôn như mưa.

Biến cố này khiến bão bình luận trong livestream bùng nổ.

[VÃI BU*I, đây không phải nhân vật nhỏ gì đâu, đây là Tần Dã cấp A!! Cấp A đó!!!]
Trong hàng chục ngàn thực tập sinh kinh dị, cấp A chỉ chiếm khoảng hai trăm người, theo tỷ lệ, ngoài 10 người cấp S đứng đầu, thì cấp A cũng đủ để xưng là “Boss”.

Kết quả boss cấp A như vậy, dù đã tung cả át chủ bài mà vẫn bị ngắt đầu tại chỗ?
Mọi người bắt đầu ý thức được một điều.

[Ôi đm, quái vật trong phó bản này là một sinh vật siêu nhiên khó giải quyết!!!]
[Thôi xong, lần này bật chế độ tàn sát thật rồi, tiết tấu diệt cả team đây rồi.

Tôi nói mà, cái phó bản dòm độ khó có vẻ không cao này sao lại có đạo cụ cấp S được, hay chưa, thì ra là chờ ở đây.]
[… Chưa chạm đến độ khó biến thái như cấp S, nhưng cấp A là thừa có luôn, ngay mặt ngắt đầu cấp A, đây là khái niệm gì?]
“Đi… Đi… Đi đi.”
Cái đầu bị bứt ra nặng nề rơi xuống đất, Người sói há to miệng, đứng chặn trước mặt bóng đen vặn vẹo.

Hạ Kiến Lam không thấy rõ chuyện gì đang xảy ra, gã cũng không có can đảm nhìn thử, chỉ biết nuốt nước mắt lao thẳng về phía trước.

Gã và Tần Dã là cặp đồng đội vàng cực kỳ nổi tiếng trong số những Người sống sót, rất nhiều người đã từng nghe tên bọn họ.

Ngoài yếu tố này, cả hai cũng là bạn bè nhiều năm trong vòng lặp vô hạn, không cần nói cũng biết tình cảm sâu sắc cỡ nào.

Lúc trước Tần Dã được Người sói chúc phúc mà toàn thân bị ăn mòn lộ cả xương ra ngoài, Hạ Kiến Lam gãy năm ngón tay vì lấy đạo cụ đặc biệt, cũng may chỉ cần đủ điểm sinh tồn là sẽ khôi phục.

Nhưng Hạ Kiến Lam không ngờ rằng, rõ ràng họ đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu phó bản kinh khủng và nguy hiểm, mà Tần Dã lại dừng bước ở ải thứ nhất trong các phó bản thực tập sinh kinh dị.

Một điều vô cùng tàn nhẫn là, gã không có thời gian để đau lòng.

Tần Dã cấp A mà một chiêu cũng không xài nổi, chứng tỏ con quái vật này không phải là thứ có thể trốn tránh trong phạm vi sức mạnh con người.

Nỗi tuyệt vọng khiến lục phủ ngũ tạng Hạ Kiến Lam rơi vào sợ hãi.

Vốn gã cho rằng dù không đủ manh mối, nhưng chỉ cần trốn chạy, tránh được hai mươi mấy tiếng còn lại vẫn có thể trở về, nhưng bây giờ ngay cả con đường cuối cùng cũng bị chặt đứt, hoàn toàn bị vây hãm trong ngõ cụt.

Sao có thể, sao có thể như vậy được?
Dù phó bản có kinh khủng đến đâu, thì hệ thống chủ cũng không thể thiết lập tình huống không thể giải quyết được.

Chắc chắn nó sẽ để lại manh mối, cẩn thận thăm dò, để người chơi tìm ra con đường chính xác duy nhất từ muôn vàn chướng ngại vật.


Nhưng hôm nay đã thành đường chết.

Không hiểu cớ làm sao, một luồng hơi lạnh ập đến sau lưng Hạ Kiến Lam.

Thật trùng hợp, trùng hợp như thể có một bàn tay vô hình điều khiển mọi thứ từ nơi xa thẳm nào đó.

Ngay lúc lẽ ra nên mang tới hy vọng lại ra tay cắt đứt.

Sau một hồi bỏ chạy bán sống bán chết, lần nữa bọn họ đứng trong cầu thang dẫn đến tầng hầm một.

Ánh sáng lờ mờ lọt xuống từ khe hở giữa các tòa nhà, từng vệt sáng dừng lại trên cầu thang bám đầy bụi bặm.

Còn một cách giải thích khác.

Trừ khi… Ngay từ đầu, bọn họ đã bị lừa.

Là ai? Là Gia Cát Ám đã để lại thông tin sai lệch cho họ ư? Hay là tên cấp E tóc trắng kia đã nói dối?
“Thánh…”
Hạ Kiến Lam lập tức ngoảnh đầu, định hỏi ý kiến Messiah.

Nhưng bất ngờ là, Thánh Tử tóc vàng vốn đứng bên cạnh gã cùng dìu Mạnh Thiên Lộ đã biến mất.

Mảng màu của võng mạc đã thể hiện rõ, ở đó không có ai cả.

“Thánh Tử?”
Hạ Kiến Lam nghi ngờ không thôi.

Chẳng lẽ vừa rồi lúc Tần Dã gặp nạn, Messiah đã dừng lại trị liệu nên vô tình tách nhau ra?
Gã nhìn về phía cầu thang.

Cầu thang đen ngòm như sẽ ăn thịt người, biến thành một vùng tăm tối trong con ngươi của gã, mờ mờ ảo ảo.

Bệnh viện trở nên yên tĩnh.

Ngay cả sợi tóc đen rũ xuống cũng vậy.

Trọng lượng trên vai càng lúc càng nặng.

Thánh Tử tóc vàng đứng trên hành lang nhìn xuống từ trên cao, mỉm cười nhìn gã.

Hạ Kiến Lam run rẩy cúi đầu.

Chẳng biết từ lúc nào, Mạnh Thiên Lộ đã tắt thở.

Một cái mặt quỷ trắng bệch xa lạ ghé vào cánh tay gã, toét miệng với Hạ Kiến Lam.

_____________
Tác giả có lời muốn nói:
Nếu không có gì bất ngờ thì chương sau sẽ kết thúc phó bản này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận