Nếu Gia Cát Ám đã nói vậy, các cấp S tập trung trong phòng cũng yên tâm.
Còn nhóm con rối cấp S của Ác ma thì từ lâu đã nước sông không phạm nước giếng, bọn chúng không thể xuất hiện ở đây được.
Thiếu No.9 và No.10, giờ liên minh chỉ còn ba người là No.2, No.3 và No.4, sức chiến đấu đã giảm rất nhiều.
Nhưng điều kỳ lạ là những con rối kia cũng không có ý định làm khó bọn họ, ngược lại rất thong thả.
Thầy trừ tà cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ trong phòng, dè dặt lên tiếng: “Có chuyện gì với hai người kia vậy? Chẳng lẽ Ảo thuật gia và Âm Dương sư không ở trong trại trẻ mồ côi à?”
Thế giới phó bản siêu cấp S lần này là một trại trẻ mồ côi quỷ dị.
Sau khi vào, tất cả thực tập sinh đều bị thu nhỏ cơ thể biến thành đứa trẻ sáu tuổi.
Trại mồ côi rất rộng, bối cảnh thời Thế chiến thứ hai.
Mỗi phòng chứa khoảng mười mấy hai mươi đứa trẻ, co ro chen chúc ngủ trên sàn, điều kiện sống vô cùng thiếu thốn khắc nghiệt.
Cũng may phó bản siêu cấp S không điên rồ đến mức thêm các thuộc tính như giá trị đói khát cho bọn họ, nhưng riêng cơ thể bị biến nhỏ cũng đủ phát bực rồi.
Ba vị cấp S ngồi trên ghế, sắc mặt ai cũng nghiêm túc.
Trong mắt người khác đây chính là ba bé hạt đậu với gương mặt nghiêm nghị, đặc biệt là bé hạt đậu tóc đen trông đầy vẻ căm giận.
“Không.”
Mái tóc đen mềm mại của Gia Cát Ám dán vào khuôn mặt nhỏ nhắn chưa lớn bằng lòng bàn tay, khiến biểu cảm nghiêm túc chững chạc của hắn trông rất buồn cười, “Bọn họ không ở trong phó bản này.”
“Sao có thể chứ?!”
Thầy trừ tà trố mắt: “Chẳng phải hệ thống chủ đã nói, đây là phó bản toàn thể sao?”
Gia Cát Ám im lặng nhắm mắt, thầm xoa dịu dòng máu đang cuồn cuộn trong lòng.
Mọi người đều biết Gia Cát Ám thường chỉ nói lấp lửng, nếu hỏi cặn kẽ thì hắn ta chỉ hờ hững quăng một câu “Thiên cơ bất khả lộ”.
Vậy nên Thầy trừ tà đành phải thức thời, yên lặng nuốt xuống vô số dấu hỏi của mình.
Trại trẻ mồ côi này rất lớn và chia thành nhiều tầng lầu, hơn một nghìn thực tập sinh đều tập trung ở trại trẻ mồ côi này, chẳng ai ngoại lệ cả.
Ngọn đèn dầu treo trên xà nhà mục nát rọi sáng căn phòng ẩm thấp u ám đầy bụi bẩn, giống như chiếu sáng một ngôi mộ.
Đúng lúc tiếng chuông vang lên.
“Reng, reng, reng…”
Âm thanh truyền đến từ nơi rất xa, lạnh lẽo, chập chờn, vang vọng liên tục đầy những lời thì thầm căm hận.
Tất cả thực tập sinh trong phòng đứng dậy, nhìn nhau trao đổi rồi im lặng rời khỏi phòng.
Theo quy định của trại trẻ mồ côi, chỉ cần tiếng chuông oán vang lên thì mọi người buộc phải tập hợp ở tầng dưới trong vòng năm phút, nếu làm trái quy định thì sẽ gặp chuyện kinh khủng hơn cả cái chết.
Ngày đầu tiên bọn họ đã tận mắt nhìn thấy một thực tập sinh cấp B biến thành người-dây-thừng xoắn lại như dây thừng, chẳng ai muốn trở thành người thứ hai trong lúc quan trọng này.
Phạm Trác cố tình bước chậm, những tấm ván gỗ rỉ sét cũng không phát ra tiếng cót két khi hắn ta giẫm lên.
Dù là hình hài sáu tuổi thì sống lưng của hắn vẫn thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lùng, khí chất rắn rỏi phong sương trên người không hề vơi bớt.
“Bị loại bỏ huyết thống, thủ lĩnh Dạ tộc vẫn nhạy cảm như thế.”
Vẻ mặt Gia Cát Ám chẳng hề bất ngờ, cứ như biết trước chuyện mình nuốt máu sẽ bị phát hiện.
“Còn bao lâu nữa?”
“Không chết được.”
Hắn hờ hững đáp.
Cuộc đối thoại giữa No.2 và No.3 không đầu không đuôi, nhưng bọn họ đều hiểu ẩn ý trong lời nói của người kia.
“Trong ấn tượng của tôi, anh hoàn toàn không phải kẻ sẵn sàng phục tùng và giúp đỡ người khác.”
Phạm Trác nhìn hắn thật sâu, đôi mắt đỏ như máu lạnh lùng sắc bén, “Còn tôn sư trọng đạo? Trực giác nói cho tôi biết đó là một trò đùa nực cười.”
“Gia Cát Ám, rốt cuộc anh đang có ý đồ gì?”
Có lẽ những người khác không hiểu Gia Cát Ám, nhưng Phạm Trác với khả năng nhìn người cực chuẩn có thể hiểu rõ.
Không trực tiếp đối mặt với No.3 mà chỉ hình dung về hắn qua lời kể của người khác, chắc chắn không bằng một phần mười kinh nghiệm cá nhân.
Ít nhất là với một thủ lĩnh cao cấp như Phạm Trác, Gia Cát Ám tuyệt đối là một nhân tố nguy hiểm, nếu không thể khống chế thì nhất định phải tiêu diệt.
Tiếc rằng từ giây phút Gia Cát Ám thể hiện trong phó bản Mặt nạ nguyền rủa, thực lực mà hắn phô ra đã đạt đến một tầm cao không một tổ chức nào dám tùy ý xử lý.
Hồi đó Quỷ Cốc tử đã nắm được vài đạo cụ cấp S, đĩa Thái cực bát quái là món quan trọng nhất.
Gia Cát Ám đã kế thừa y bát* của Quỷ Cốc tử, đương nhiên hắn không hề yếu kém.
(*Áo cà sa và cái bát của thầy tu, ở đây ý là GCA kế nghiệp QCT.)
“Tôi có ý đồ gì, nói ra anh sẽ tin sao?”
Gia Cát Ám vặn lại, “Trực giác của anh còn nói cho anh biết gì không?”
“Trực giác của tôi còn nói cho tôi biết rằng, tốt hơn hết là anh nên chết trong phó bản này.”
Giọng Phạm Trác lạnh lùng: “Để anh sống đến quyết chiến, chắc chắn sẽ có chuyện không lành.”
“Cảm ơn lời chúc.”
Gia Cát Ám nghe vậy lại bật cười: “Tôi đã chuyển giao quyền mang đạo cụ trong phó bản siêu cấp S này cho Ảo thuật gia từ lâu rồi, đúng như anh trông đợi.”
Dứt câu thì Gia Cát Ám im lặng, tăng tốc bước chân lạnh lùng lướt qua No.2 đuổi theo bước chân các thực tập sinh phía trước.
…
Bên kia, Tông Cửu và Tsuchimikado đang mò mẫm tìm hết các địa điểm được đánh dấu trên bảng hướng dẫn, xem có moi được manh mối nào hữu ích không.
Thật ra chuyện này phải trách Tsuchimikado, nếu ban nãy y vượt qua kiểm tra linh cảm thì đã nhớ được ký hiệu kia là gì rồi, bọn họ cũng chẳng cần xoay tới xoay lui như ruồi mất đầu thế này.
Vấn đề bây giờ là không có manh mối hay tin tức gì cả, cứ mò mẫm xem mèo mù có vớ được chuột chết không.
Đương nhiên, trước khi đến từng địa điểm thì bọn họ phải làm một việc.
“Anh kích hoạt ‘Bàn tay kỳ diệu’ chưa?” Tông Cửu nhìn NPC con thỏ trước mặt, hỏi nhỏ.
Kỹ năng ‘Bàn tay kỳ diệu’ hay còn gọi là skill ăn cắp.
Người xưa miêu tả những tên trộm vặt là quân tử leo xà nhà, chính vì vậy dùng hình ảnh ‘Bàn tay kỳ diệu’ để ví von thói ăn cắp là rất hợp lý.
Mặc dù kỹ năng này không được các thực tập sinh xếp vào những kỹ năng thần sầu bắt buộc phải có như điều tra, nghe lén và tàng hình.
Nhưng người thành công luôn có lối đi riêng, không ít thực tập sinh vẫn lựa chọn kỹ năng này.
Ở các tổ chức lớn cũng vậy, đôi khi ‘Bàn tay kỳ diệu’ cũng giúp thó được các đạo cụ quan trọng từ NPC.
“Tôi có kích hoạt.” Tsuchimikado gật đầu.
Số điểm trong ‘Bàn tay kỳ diệu’ của y là 50, thuộc về kỹ năng song hành giống linh cảm.
Theo lý thuyết thì xác suất thành công là 50/50.
Đúng lúc này, hệ thống phụ tốt bụng nhắc nhở.
[Vì đặc thù của kỹ năng ‘Bàn tay kỳ diệu’, nếu phán định thất bại thì sẽ xảy ra vài tình huống đặc biệt.]
“Tình huống gì cơ?”
[Chẳng hạn như… Bất ngờ bổ nhào vào người NPC.] Hệ thống phụ lựa lời, [Thất bại, bạn có thể đến với phán định may mắn khác, nếu đạt thì NPC sẽ không phát hiện, còn không đạt, NPC sẽ phát hiện ý đồ ăn cắp của bạn.]
Nghe hệ thống phụ giải thích, Tông Cửu chẳng nói nên lời.
Cậu ngăn bàn tay đang chuẩn bị ném xúc xắc của Âm Dương sư, “Tôi hy vọng sắp tới dù xảy ra chuyện gì, anh cũng nên giữ im lặng mãi mãi.”
Tsuchimikado: “?”
Chúa xui Âm Dương sư đang rất thắc mắc thì thấy Ảo thuật gia xòe chiếc quạt gấp màu đen trên tay, che khuất hơn nửa khuôn mặt, ánh mắt đảo quanh rồi bước nhanh về phía trước.
Chỉ với tiếng cười khẽ vô cùng đơn giản, giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo khiến xương cốt người ta mềm đi.
Con thỏ phía trước đang đi vội, vừa thấy dáng vẻ này của người đẹp sườn xám, nó lập tức không bước nổi nữa.
Vốn rục rịch muốn ra tay, lại có thêm siêu thành công của kỹ năng quyến rũ.
Bây giờ, Tông Cửu trước mặt nó chính là thuốc kích dục hình người.
Không thấy thì thôi, vừa dòm đã quên sạch nhiệm vụ đoàn trưởng giao cho nó, dù tim hay mắt cũng chỉ có người đẹp trước mặt này.
Bất kể lấy trăng hái sao, miễn là cậu yêu cầu thì con thỏ cũng nghĩ bằng được cách thoả mãn cậu.
Âm Dương sư chết lặng nhìn động tác của Tông Cửu.
Ngay khi y đang sững sờ nghĩ, rốt cuộc Ảo thuật gia học được chiêu này từ bao giờ, người kia đã dễ dàng lấy được thẻ thông hành.
“Đi thôi.”
Tông Cửu áng chừng tấm thẻ thông hành hình tròn kỳ lạ trong tay, nhìn Âm Dương sư vẫn đang ngơ ngác: “Ê, không đi à?”
Tsuchimikado vội vàng đuổi theo, tâm trạng rối bời: “Không ngờ nha…” Giấu nghề đồ ha.
Mặc dù cảm xúc của Âm Dương sư rất phức tạp nhưng bây gờ hai người đã cùng hội cùng thuyền, không thể tự diệt uy danh được.
Tông Cửu thuận miệng bốc phét: “Chưa ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy chứ?”
Theo chỉ dẫn của tấm biển hướng dẫn trong trí nhớ, cậu dẫn Tsuchimikado rẽ trái rẽ phải rồi dừng trước cổng trại chăn nuôi.
Có thẻ thông hành, bọn họ nghênh ngang đi vào chẳng bị ai ngăn cản.
Hai người đứng trên cao nhìn khung cảnh phía dưới.
Vô số con người bị đeo xích và cùm cổ, toàn thân trần truồng trong chuồng heo, ánh mắt đờ đẫn, nước dãi chảy ròng ròng.
Từng xô thức ăn gia súc màu vàng sẫm được lũ bò sữa trong nông trường đổ vào cái mương trong chuồng heo.
Những con người đã bị đói từ lâu gầm nhẹ xông lên, kẻ nào kẻ nấy há miệng tranh cướp như phát điên.
Cảnh tượng này dĩ nhiên gây khó chịu, thậm chí bên trong còn có không ít con người vừa ăn vừa kéo, cảnh tượng rất đặc sắc.
Xung quanh là nước thải, mùi thối bốc lên nồng nặc, ruồi nhặng bay mù mịt dưới ánh sáng lờ mờ.
Hết ăn lại ngủ.
Trừ khi bị giết thịt, những con người bị nuôi nhốt này không thể bước ra khỏi đây cho đến khi chết, giống như gia súc được con người nuôi trong xã hội khác.
Bên ngoài ghi rõ là trang trại nuôi heo.
Trong mắt những động vật này, những con người này không khác gì lũ heo.
“Có phát hiện gì mới không?”
Tông Cửu hỏi Tsuchimikado, hai người cùng ném xúc xắc mở kỹ năng ‘Điều tra’.
Âm Dương sư bị phán thất bại, Ảo thuật gia được phán thành công.
[Kết quả ném của bạn là 21/30, phán định ‘Điều tra’ thành công.]
[Trong chuồng heo tối tăm và bẩn thỉu này, bạn rất may mắn khi phát hiện một ký hiệu giống nhau.
Nhưng có vẻ ký hiệu đó không giống với ký hiệu trên bảng hướng dẫn.]
Nếu không giống thì Tông Cửu mạnh dạn đoán manh mối không nằm ở đây, nhưng cậu và Tsuchimikado chưa vội rời khỏi trang trại nuôi heo mà đến nhà máy sinh sản.
Bởi vì Tông Cửu phát hiện ra một vấn đề, “Anh có nhận ra không, vận may của tôi rất tốt.”
Tsuchimikado: “…”
Đúng vậy, đúng là rất tốt, kể từ khi vào phó bản này chưa từng ném ra thất bại.
Nhưng đây không phải là lý do để cậu khoe khoang trước mặt chúa xui!!! Lùm má!!!
Tông Cửu lại không hề có ý đùa, cậu cất chiếc quạt, nhíu mày xua tay, “Không phải như anh nghĩ, bình thường mặc dù vận may của tôi khá hơn anh nhưng tuyệt đối không đến mức này.”
Để thí nghiệm, Tông Cửu bắt đầu gọi hệ thống phụ ném xúc xắc cho cậu.
“Hệ thống phụ, ném ‘Tàng hình’ cho tôi.”
“Sau đó ném ‘Nguỵ trang’.”
“Ném nốt ‘Nghe lén’.”
Âm Dương sư mắt chữ O mồm chữ A nhìn cậu ném xúc xắc.
Cậu ném cả thảy năm lần, nhưng không có lần nào thất bại.
Chưa kể vài kỹ năng chỉ có 20 hoặc 30 điểm kỹ năng, bảo gồm cả kỹ năng ‘Sử dụng thư viện’ vỏn vẹn 10 điểm.
Bấy giờ Tsuchimikado cũng nhận ra có gì đó bất thường ở đây.
“Thấy chưa, không phải ảo giác.”
Tông Cửu thấp giọng nói, “Vận may của tôi thật sự đã cải thiện.”
Vận may của một người không thể tự nhiên tốt lên được, hệt như cái bánh từ trên trời rơi xuống vậy.
Nếu nó cải thiện tốt, một là ai đó đã sử dụng đạo cụ đặc biệt cho cậu từ trước, hai là có người bí mật giúp cậu, cho cậu mượn vận may của mình..