Thực Tập Sinh Vô Hạn


Dark Young nói xong, quảng trường chìm vào tĩnh lặng.
À, cũng không phải hoàn toàn yên lặng mà loáng thoáng đâu đó, có tiếng gào thét mắng chửi từ lũ động vật vì bị giáo hội hiến tế.
Ban nãy do áo choàng bắt lửa nên nhiều thành viên giáo hội hốt hoảng cởi bỏ chiếc áo choàng và để lộ diện mạo phía sau.

Trước nay lũ động vật chưa từng thấy mặt thành viên giáo hội, giờ mới biết hoá ra dưới lớp áo choàng ấy lại là bọn con người hèn mọn!
Ai mà ngờ rằng, chúng cung cấp địa điểm lẫn tế phẩm mà đến cuối đám tín đồ Tà giáo chết tiệt này lại qua cầu rút ván, xem chúng như tế phẩm cúng dường.
Rõ ràng chúng mới là người cầm quyền! Chúng mới là kẻ thống trị nhân loại!
“Lính đâu! Quân lính đâu!”
Thái tử hét to trong vòng vây của đám đông: “Mau đuổi đám đê tiện vô liêm sỉ dám lừa gạt hoàng gia đi chỗ khác!”
Nó vừa la vừa loạng choạng bỏ chạy khỏi quảng trường.

Chẳng mấy chốc, lũ động vật phát hiện một vạch kẻ dài màu đỏ tươi đã xuất hiện bên rìa quảng trường từ bao giờ, vây kín toàn bộ quảng trường.

Hễ có ý định vượt qua vạch kẻ thì cơ thể sẽ hứng chịu cơn đau nóng rát, nếu còn cố chấp thì bùng cháy thành quả cầu lửa, cảnh tượng rất kinh khủng.
Đến nước này bọn nó mới nhận ra mình đã bị các thành viên giáo hội lừa!
“Con người hèn hạ! Lũ khách qua đường chết tiệt!”
“Thứ mất dạy khốn nạn tụi bây!”
Những Người sống sót thành viên giáo hội không bị ảnh hưởng bởi thân phận đảo ngược giữa con người và động vật, càng không nhúng nhường nịnh bợ lũ động vật như con người ở đây.

Trong mắt bọn họ, động vật chỉ là động vật, con người mới là thượng đẳng.
Dù hai mươi năm trước phó bản bị Tà thần hoán đổi thân phận, nhưng trong lòng bọn họ vẫn xem thường những con vật này.
Để ổn thỏa, đám Người sống sót đã sắp xếp kế hoạch trên quảng trường đâu ra đó.


Chẳng hạn như vừa rồi gần nửa số động vật đã bị rút hết máu thịt chẳng thể kêu gào, biến thành thịt nát, bị sương đen trên trời nuốt chửng để mở ra đường hầm không gian.
Trong phút chốc, tiếng khóc tuyệt vọng, tiếng gào thét và tiếng chửi mắng vang vọng dưới bầu trời đêm, nương theo ngọn lửa cháy rực.
Nhưng sự xuất hiện của Dark Young là biến số ngoài dự tính.
Có lẽ vì quá lâu không nhận được câu trả lời, Dark Young hơi khó chịu.
Nó đạp cái vó khổng lồ của mình, dịch nhầy tanh hôi màu xanh lá đậm chảy ra từ hàng nghìn cái miệng đang há ra của nó, vô số xúc tu giơ lên điên cuồng múa may trong không trung.
[Sao không trả lời câu hỏi của ta, lũ đầy tớ của Mẫu thần tối cao!]
[Sao các ngươi lại im lặng như vậy? Các ngươi phải quỳ xuống lạy lục, dâng nhiều tế phẩm hơn để chào đón sự giáng lâm của Nữ thần Shub – Niggurath, một trong ba vị Thần nguyên thủy trụ cột chứ!]
Tín đồ Tà giáo: “…”
Không, cơ mà mi là ai thế?
Sau khi trải qua sự im lặng đáng xấu hổ lần nữa, thủ lĩnh giáo hội mới run rẩy lên tiếng.
“Nhưng… Nhưng mà, người chúng tôi triệu hồi… là đấng quyền năng cổ xưa Xada Hgla, sao lại thành Mẫu thần tối cao?!”
Trong “Bản thảo Sussex” đã viết rõ, chỉ khi Chúa tể vũ trụ Azathoth giáng lâm mới có thể hoàn thành ước nguyện của người triệu hồi.

Còn cái tên Shub – Nicholas tào lao mía lao này, họ chưa nghe tên bao giờ.
Điều bối rối hơn là, rõ ràng bọn họ gọi tên “Xada Hgla” nhưng kẻ được triệu hồi lại là “Shub – Nicholas”, cái quái gì vậy?!
Một ý nghĩ vô cùng đáng sợ dần hình thành trong tâm trí các tín đồ Tà giáo.

Chẳng lẽ… Chẳng lẽ họ đã triệu hoán nhầm người, giống những tín đồ ngu ngốc hai mươi năm trước?!
Nghe vậy, Dark Young tức giận đạp vó trên tế đàn, mỗi cú đạp đều khơi lên một làn sóng máu tươi cuồn cuộn bắn tung tóe lên gương mặt chết lặng của tất cả thành viên giáo hội.
[Các ngươi đã bỏ ra rất nhiều công sức để chuẩn bị tế đàn.

Tế đàn ngập máu tươi trong đêm trăng tròn, khung cảnh đầy không khí đen tối, tế phẩm ngọt nước thơm ngon, tất cả đều là những thứ Mẫu thần thích nhất… Phần thưởng đáp lại là các ngươi nhận được sự yêu thương của Mẫu thần tối cao, Thần sẽ xuất hiện từ khoảng không tăm tối.]
[Nhưng… Hay lắm, hóa ra tất cả những thứ này lại được chuẩn bị cho Tà thần khác! Lũ ngu xuẩn các ngươi, đến cả tên của vị Thần mình thờ cúng cũng không biết, ngu dốt, ngu dốt!]
Máu tươi vung vẩy trên xúc tu hòa vào bóng tối trên không, từng giọt chất nhầy nhỏ xuống tế đàn kéo theo âm thanh xì xèo đáng sợ.

[Thần sắp đến rồi, mọi hành động và lời nói của các ngươi sẽ không thể giấu được đôi mắt của Mẫu thần tối cao!]
[Mẫu thần tối cao rất tức giận vì sự hỗn xược của các ngươi, Thần sẽ trừng phạt các ngươi! Run rẩy đi! Con người ngu dốt!]
Nghe đến đây, một Người sống sót gục xuống đất gào khóc.

Hóa ra, từ trước đến nay họ chưa bao giờ tìm hiểu rõ tên của vị Thần mà họ tôn thờ.
“Cầu xin ngài hãy trở về đi! Chúng tôi không muốn triệu hồi Tà thần nữa!”
“Chúng tôi không biết tên ngốc Nicholas đó, cũng chẳng biết Nicholas Triệu Tứ nào.”
(*Biệt danh của diễn viên Lưu Tiểu Quang được dân mạng đặt cho sau một vai diễn tên Triệu Tứ, vì khí chất “ngôi sao quốc tế” của anh quá chói lóa, có thể sánh ngang với Nicholas Cage, nên họ mượn cụm Nicholas từ đó.)
Nhầm tên Tà thần mà mình tôn thờ là một hành động cực kỳ thiếu tôn trọng.
Nhóm NPC tín đồ Tà giáo hai mươi năm trước cũng nhầm tên Tà thần, vốn định triệu hồi Chúa tể vũ trụ Azathoth, kết quả lại triệu hồi ra Nyarlathotep, sau đó bị Nyarlathotep nóng nảy trừng phạt.
Phó bản không chỉ bị đảo lộn mà còn bị đẩy vào chiều không gian bóng tối, không một NPC tín đồ Tà giáo nào sống sót.
Hai mươi năm sau, nhóm Người sống sót đã học được bài học của các NPC trước đó, lên kế hoạch triệu hồi Azathoth lần nữa, kết quả lần này lại triệu hồi ra Shub – Nicholas chưa từng nghe tên bao giờ.
Theo định luật “chết đuối hai lần trên một dòng sông”, bọn họ cũng sắp nối gót những tín đồ Tà giáo hai mươi năm trước rồi.
(*Tên định luật đã được chế lại, gốc là 梅开二度/mai khai nhị độ/mai nở hai lần.

Thành ngữ này vốn chỉ hành động lặp lại một việc và thành công đến hai lần, sau này phát triển thành slang ám chỉ sự lặp lại.

Ở đây ‘thành công’ được dùng theo nghĩa mỉa mai.)
Kiếm củi hai mươi năm thiêu một giờ.
Đây không phải tìm đường sống cho mình, mà là tự tiễn mình về với ông bà!
Tông Cửu đang đứng trong mũ khí cầu trên không cũng sững sờ một lúc rồi cười bò.

Vốn cậu và Tsuchimikado xông pha như gặp kẻ thù một mất một còn, nhưng ai ngờ đám tín đồ Tà giáo này lại tự đào hố chôn thân.

Cậu đang cười phớ lớ, chợt nghe thấy tiếng nhắc nhở đột ngột xuất hiện từ hệ thống phụ.
[Kiểm tra phát hiện hiện tượng bất thường trong kết giới không gian… Kiểm tra phát hiện có sóng tín hiệu… Đang cố gắng kết nối với hệ thống chủ]
Có tín hiệu!
Xem ra chỉ cần mở đường hầm không gian là có thể kết nối với hệ thống chủ.
[Đã bị chặn bởi rào cản không xác định, không thể kết nối với hệ thống chủ… Đang tiến hành kết nối lần thứ hai]
Sắc mặt Tông Cửu thoắt cái thay đổi.
Cậu phản ứng rất nhanh, lá bài trong tay bay vài đường, chọc thủng từng quả bóng bay trên mũ khí cầu khiến cả người cả mũ phải hạ cánh xuống đất.
Mọi người đều cảm nhận được.

Phía sau màn đêm điên cuồng sâu thẳm này, đám sương mù đen đặc cuồn cuộn và vô danh đó phút chốc đã yên tĩnh.

Sau đó chúng càng phun trào điên cuồng hơn.
Làn sương mù ghê tởm khủng khiếp và đầy thù hận đáng sợ tụ lại với nhau tạo thành một hố lõm khổng lồ trên bầu trời, xoay tròn và chảy vào bên trong.

Cứ như có ai đó đã đẩy hố đen vũ trụ vào phó bản siêu cấp S này, ngay cả tia sáng đến gần cũng sẽ vỡ vụn và tắt ngấm.
Dark Young đứng trên tế đàn nhảy múa điên cuồng.
Nó thực sự nhảy múa điên cuồng theo đúng nghĩa đen, những xúc tu mọc trên đầu đung đưa trong không trung, vô số cái miệng há to tạo ra âm thanh khàn khàn xen lẫn với dịch nhờn màu xanh đậm.
[Nữ thần Shub – Niggurath, vị Thần màu mỡ vĩ đại, Sơn dương đen của núi rừng đã thai nghén hàng ngàn đứa con!]
[Cuối cùng Ngài cũng giáng lâm từ bóng tối đến thuộc địa của con dân ngài, hãy cho những tín đồ kiêu ngạo, hống hách ngang ngược, dám thiếu tôn trọng với ngài, dâng tế phẩm của ngài cho những kẻ khác được chiêm ngưỡng ánh sáng chói lọi của ngài!]
Vậy là chấm hết.
Chưa nói tới những tín đồ Tà giáo sợ đến mức ngất đi, ngay cả lũ động vật trên quảng trường cũng run rẩy.
Đằng sau bóng tối trên bầu trời, những đám mây mù thối rữa khó tả đang cuộn thành hàng ngàn bộ phận cơ thể rất đáng sợ.

Những cái xúc tu đáng sợ hơn cả Dark Young chiếm lấy bầu trời trong tầm mắt, vô số đôi chân quằn quại tách ra rồi hợp lại liên tục, không thấy hồi kết.
Những bóng đen khổng lồ dữ tợn và mờ ảo che khuất ánh trăng, lan rộng trên mặt đất khiến bóng tối càng sâu thẳm hơn.
“Tách! Tách! Tách!”
Thứ gì đó đang nhỏ giọt từ cái phễu trên bầu trời xuống đất, tạo ra một con Dark Young hoàn toàn mới.
Giống như một cơn mưa đen xuất hiện, trong phút chốc hàng trăm con Dark Young sinh ra từ trên không rơi xuống, vung vẩy xúc tu trên mặt đất, hân hoan chào đón sự giáng lâm của Mẫu thần tối cao.

“Chạy mau!”
Tông Cửu không dám tiếp tục nhìn cảnh tượng trên đầu, hét to với Âm Dương sư.
“Được, cậu cũng nhanh lên nhaaa!”
Không cần cậu nhắc, Tsuchimikado đã gật đầu nắm chặt chìa khóa không biết tên trong tay, bóng dáng vặn vẹo một lúc, cưỡng chế xé rách không gian, nhoáng cái biến mất tại chỗ.
Cậu nhìn bóng dáng Tsuchimikado biến mất, bỗng nhiên nhắm mắt lại.
[Kiểm tra phát hiện thực tập sinh đang ở một nơi vô cùng bẩn thỉu, dù không đối mặt với sinh vật không thể diễn tả vẫn bị ảnh hưởng bởi sự ăn mòn của bóng tối khắp nơi.]
[Kết quả ném của bạn là 67/50, kiểm tra lý trí thất bại.]
[Giá trị lý trí của bạn tiếp tục bị trừ 2 điểm.

Cảnh báo, nếu thực tập sinh bị trừ thêm 1 điểm giá trị tỉnh táo, bạn sẽ rơi vào trạng thái điên cuồng bất định.]
Tông Cửu giả điếc, một đồng bạc lấp lánh thoáng xuất hiện trong tay thanh niên tóc trắng.
Đồng bạc Iruka.
Trong mười phút sau đó, vận may của người dùng sẽ đạt đến mức khó tin.
Cậu mở mắt ra, bất chợt ngẩng đầu đối mặt với Mẫu thần tối cao trên không, đôi mắt hồng nhạt sáng ngời.
Cuối cùng cũng đến màn biểu diễn của riêng Ảo thuật gia rồi!
“Bây giờ, để tao đánh cược một lần xem.”
“Tao sẽ phá hủy phó bản này, hay phó bản này sẽ thành chốn yên nghỉ của tao.”
Bên kia, người đàn ông trong xe ngựa mất hứng dời tầm mắt.
Ngay vừa rồi, Ác ma cảm nhận được đạo cụ mà mình tặng Ảo thuật gia đã bị sử dụng.
Hắn thoáng ngạc nhiên, sau đó thất vọng và chán nản sâu sắc.

Tựa như một món quà mình đã đặt nhiều kỳ vọng và mong chờ, nhưng khi mở ra lại chẳng có gì.
Cậu ta… cũng chỉ có vậy thôi.
“Cuối cùng vẫn chọn cách này.”
Tấm rèm mất đi sự chống đỡ của gậy mà trượt xuống bên cửa sổ.
Gương mặt Ác ma đầy tiếc nuối xen lẫn mất hứng, đóa hồng đỏ tươi xinh đẹp trong tay bỗng chốc bắt đầu khô héo từ đầu cánh hoa, cuối cùng rũ xuống mềm mại trên cổ tay hóa thành tro tàn bay đi, biến mất chẳng còn tăm hơi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận